Blowing In The Wind/Lời Thì Thầm Trong Gió

Chương 3

“Anh nhớ tới Diêu Trạm của mười lăm năm trước, cậu thiếu niên ngồi trên bàn hút thuốc, thỉnh thoảng lại giảng bài cho anh.”

Khuất Ý Hành thật sự chẳng phải loại người tùy tiện xằng bậy, bình thường anh rất tiết chế, chưa bao giờ phát sinh quan hệ với người khác ngoài người yêu. Đương nhiên, việc yêu đương mà anh từng nói cũng cực kỳ có hạn, hai lần, còn là hai lần trơ mắt tiễn đối phương vào cung điện hôn nhân.

Có một dạo anh rất căm hận, nản lòng và thất vọng, cảm thấy thôi thì sau này sẽ không tìm ai nữa. Tìm người nào người nấy cũng đi kết hôn, làm như anh là ông mai không bằng, cuối cùng chỉ còn anh với căn phòng chất đầy những ký ức vụn vỡ.

Anh rất chướng mắt những tên gay lừa hôn, cộng thêm bản thân anh cũng không có áp lực gia đình nên phần lớn đều không gặp phiền phức về việc anh đồng tính này. Một mình như thế cũng rất tốt, sống rất tự tại, thật sự chẳng đáng để tìm một người khiến mình ngột ngạt.

Lần chia tay trước là vào ba năm trước, ý của đối phương là người đó sẽ kết hôn, thỉnh thoảng còn trở về cùng Khuất Ý Hành, còn làm như rất hậu đãi Khuất Ý Hạnh vậy.

Chuyện này khiến Khuất Ý Hành hết sức buồn nôn, vì né tránh người nọ mà anh chuyển nhà lần hai, đổi số điện thoại, hoàn toàn không qua lại với người nọ nữa.

Nhưng cũng vì lần khởi đầu đó, anh đã xác định chủ ý của mình, thật sự sẽ không bận tâm đ ến những chuyện đó nữa.

Anh không biết hiện tại Diêu Trạm làm gì, ở độ tuổi hơn ba mươi này, người bình thường đến tuổi này đều sẽ kết hôn sinh con. Hai người gặp nhau cũng không ai nhắc đến đề tài này, đến khi nhận lấy cái hôn rồi ngã xuống giường cũng chẳng ai mở miệng hỏi đến vấn đề riêng tư của đối phương.

Giống như, họ gặp nhau chỉ để làm một nháy, mối quan hệ này vô cùng đơn thuần, không nên có bất kỳ đề tài tình cảm nào chen vào.

Trời hãy còn sáng, rèm cửa sổ được kéo lên, hai người trong chăn ướt đẫm mồ hôi.

Khuất Ý Hành cảm thấy có lẽ mình đã lâu không làm mấy chuyện này nên bày ra tư thế nào cũng thấy xấu hổ làm sao.

Trong cơn hốt hoảng anh đã nhiều lần nhắc nhỏ mình rằng đây là Diêu Trạm, thời tuổi trẻ đầy sức sống họ đã an ủi cho nhau rất nhiều lần. Anh từng m út cho người này nhiều lần như vậy, nhưng chưa một lần nếm trải súng thật đạn thật bao giờ.

Suy cho cùng thì khi đó vẫn còn nhỏ, có một số việc sẽ không dám làm.

Năm đó hai người vừa trưởng thành đã cho rằng mình là người lớn, nhưng khi thật sự muốn làm chuyện người lớn lại sợ hãi.

Hơn nữa dù sao cũng khác nhau, hai nam sinh, trong lòng đều trống rỗng.

Một đứa trẻ mười bảy mười tám tuổi, vẫn chưa rõ rằng mình phải đi đâu, có một số việc một khi đã bắt đầu, sau này sẽ rất khó để quay trở lại.

Không như bây giờ, hơn ba mươi tuổi, tuy không tính là sống để hiểu(活明白), nhưng có rất nhiều chuyện không cần phải để ý nhiều như vậy, vui vẻ mới chính là thứ quan trọng nhất.

Nếu đổi thành người khác, Khuất Ý Hành sẽ không làm. Nhưng là Diêu Trạm, anh sẽ không từ chối.

Tựa như bù đắp lại phần thiếu hụt trong thời kỳ trưởng thành, chắp vá bức tranh một cách hoàn chỉnh.

Tửu lượng của Diêu Trạm không tốt bằng Khuất Ý Hành, nhưng không đến nỗi thật sự uống say mèm, hai người đã đến rồi làm những gì, thậm chí cảm giác khi làm hắn đều nhớ rõ ràng.

Chẳng qua, say rượu cộng thêm gạ gẫm[1] giữa ban ngày, kết quả là họ cùng nhau ngủ thẳng đến khuya.

Khuất Ý Hành tỉnh trước, nhìn thời gian, đã 11 giờ rưỡi tối.

Trên người dính nhớp, rất nóng và khó chịu, anh khẽ đẩy người đang ôm mình, muốn đi tắm rửa.

Diêu Trạm bị anh đẩy nên tỉnh lại, chờ tỉnh táo lại mới nói: “Chào buổi sáng.”

Khuất Ý Hành cười: “Buổi sáng cái gì? Giờ là buổi tối rồi.”

Anh đứng dậy từ trên giường, sau đó lại bắt đầu thấy xấu hổ.

Không nói đến đã xảy ra chuyện gì, anh chỉ đột nhiên lo lắng rằng Diêu Trạm sẽ nghĩ anh là một người tùy tiện.

Lúc tắm rửa Khuất Ý Hành lại nghĩ, nghĩ rồi lại nghĩ, ai biết sau này có còn gặp lại hay không. Dù là bèo nước gặp nhau giải khát cho nhau thì có gì quan trọng chứ?

Thời điểm anh ra khỏi phòng tắm, Diêu Trạm đang ngồi bên giường chơi điện thoại, không hề mặc quần áo, cứ thế mà đưa lưng về phía anh.

“Ăn chút gì không?” Khuất Ý Hành hỏi một cái lịch sự.

Diêu Trạm ngoái đầu nhìn anh một cái: “Không ăn đâu.”

Hắn buông điện thoại rồi bắt đầu mắc quần áo: “Tôi có chút việc phải đi rồi, bao giờ cậu đi?”

“Ngày mai sẽ đi.”

Diêu Trạm dừng động tác lại, sau đó tiếp tục mặc quần áo: “Có cần tiễn cậu không?”

“Không cần, cậu bận mà.”

“Vậy được.” Diêu Trạm cài thắt lưng rồi nhét điện thoại vào túi: “Vậy tôi đi trước đây.”

Khuất Ý Hành gật đầu, tiễn hắn ra cửa.

Từ đầu đến cuối hai người đều không hề ôn chuyện, không tâm cuộc sống hiện tạu của nhau, thậm chí cả phương thức liên lạc của đối phương cũng chưa từng lưu. Lúc trao đổi, dù không tính là lạnh lùng nhưng cũng chẳng thân thiết gì. Dẫu sao thì đã nhiều năm không gặp thế này, xa lạ chắc chắn sẽ có, dù trước đó không lâu cơ thể dính chặt nóng hổi, nhưng trái tim vẫn không gần nhau.

Về chuyện phương thức liên lạc này, Khuất Ý Hành cố tình không nhắc đến, Diêu Trạm cũng thật sự quên mất.

Tối hôm đó sau khi Diêu Trạm đi, một mình Khuất Ý Hành xuống lầu đến một quán ở đối diện để ăn một bát mì chay, sau khi trở về thì trằn trọc không ngủ được, bèn cầm cuốn sổ vẽ tranh dưới đèn.

Anh vốn chẳng có ý tưởng gì, vậy mà cuối cùng vẫn vẽ được sân bóng rổ trường cấp 3 trong trí nhớ của anh.

Sân bóng rổ đó nằm ở tầng hai của phòng tập thể dục, lúc trước khi anh trốn ở một góc nhỏ tối đen m út cho Diêu Trạm, vừa ngẩng đầu là có thể thấy đám học sinh đang chơi bóng rổ.

Chuyến bay quay về của Khuất Ý Hành là vào buổi chiều, anh nhìn thấy gần khách sạn có một viện bảo tàng nghệ thuật ở trên mạng nên chuẩn bị đến đó xem.

Hơn 9 giờ anh đã đi trả phòng, anh định sẽ tạm thời để hành lý ở quần lễ tân. Kết quả lúc trả phòng thì chợt nhớ cây dù mình thuê đã bỏ quên trên xe của Diêu Trạm.

Tiền thế chấp 50 đồng không hoàn trả được cũng chả sao, nhưng chuyện này lại tạo nên nút thắt trong lòng Khuất Ý Hành.

Trên đường đến viện bảo tàng nghệ thuật, anh thấy lớp trưởng đang thảo luận trong group lớp, còn cố tình @ anh, hỏi anh hôm nay có muốn tụ họp cùng nhau không.

Nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì chắc chắn anh sẽ không nói chuyện ở trong group, nhưng bây giờ có người trực tiếp hỏi anh, không lên tiếp sẽ rất bất lịch sự.

Khuất Ý Hành trả lời: Chuẩn bị đi rồi, lần sau sẽ gặp nhé.

Người người trong group đang trò chuyện nên rất nhanh đã làm trôi tin nhắn của anh, anh thở phào rồi cất điện thoại vào túi. Anh vẫn không quen được người khác chú ý, dù là lời quan tâm hữu hảo cũng không làm anh thích ứng được.

Anh ở lại viện bảo tàng nghệ thuật không lâu lắm, vì cơ thể không thoải mái.

Có lẽ do thật sự đã quá lâu không làm chuyện này nên lúc Diêu Trạm say rượu có hơi phấn khích quá, khiến mỗi lần bước đi anh đều cảm thấy mất tự nhiên.

Khuất Ý Hành lấy hành lý rồi đến sân bay trước, ngồi ở quán cà phê đợi đến giờ rồi đến check in.

Anh cầm điện thoại lướt xem tin nhắn trong group, thấy Diêu Trạm bảo hôm nay mình có rất nhiều việc, phòng hành chính cực kỳ bận rộn.

Vào lúc đó, Khuất Ý Hành có chút tò mò về công việc của Diêu Trạm. Anh nhấp vào ảnh đại diện wechat của Diêu Trạm, chữ ký cá nhân và danh sách bạn bè đều trống không. Anh nhìn chằm chằm mục “Thêm liên lạc” một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nhấp vào.

Anh nhớ tới Diêu Trạm của mười lăm năm trước, cậu thiếu niên ngồi trên bàn hút thuốc, thỉnh thoảng lại giảng bài cho anh.

Thật ra sau khi Khuất Ý Hành làm cho Diêu Trạm thì tâm trạng hoàn toàn không thể bình tĩnh được, nhưng sau đó vài ngày, anh lại thường xuyên để ý Diêu Trạm. Thế mà Diêu Trạm lại làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, khiến anh không nhìn thấy được.

Sau đó Khuất Ý Hành add số QQ của Diêu Trạm rồi thấp thỏm mở Qzone[2] của đối phương ra, còn cho rằng có thể vồ trúng bí mật nào, cuối cùng lại trống không, bên trong chẳng có gì.

Mười lăm năm, hắn vẫn như vậy.

Khuất Ý Hành vừa lên máy bay đã nhận được điện thoại của biên tập, đối phương gào thét: “Thầy Khuất ơi, giúp hay không giúp?”

Anh hỏi đối phương làm sao thế, biên tập nói với giọng nghẹn ngào: “Có một họa sĩ gặp tình huống đột xuất, thầy là hy vọng duy nhất của tôi đó.”

Khuất Ý Hành cười có chút bất đắc dĩ: “Bao lâu rồi?”

“Hai ngày.”

Anh khẽ nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.

Cúp máy xong Khuất Ý Hành kéo hành lý đến tàu điện ngầm, gọi xe từ sân bay về nhà phải mất gần 200 tệ, nhưng đi tàu điện ngầm chỉ tốn 15 tệ.

Đó là lý do anh nhận việc này.

Thói đời bây giờ ấy, nghề nghiệp nào cũng như nhau, trình độ giống nhau, nhưng thu nhập lại khác một trời một vực.

Có vài họa sĩ kiếm được đầy bồn đầy bát, có người lại vật lộn trên con đường no ấm, mà Khuất Ý Hành chính là người ở vế sau.

Trên đường về không có chỗ nào còn trống nên anh đành một tay vịn hành lý một tay nắm tay cầm, cơ thể thì đong đưa theo tàu điện ngầm. Anh nhắm hai mắt lại, thầm nghĩ hai ngày kế tiếp chắc phải thức suốt đêm rồi.

Thời điểm Thiệu Uy ôm con trai đến tình Diêu Trạm, hắn đang kê thuốc cho một đứa bé.

“Bận hả? Bác sĩ Diêu.” Thiệu Uy thả con trai xuống, nhóc mập nhà y trực tiếp chạy tới nằm nhoài trên đùi Diêu Trạm.

Diêu Trạm khám cho bệnh nhân cuối cùng của hôm nay xong thì đưa thuốc cho mẹ của đứa bé rồi dặn dò vài câu, sau đó bế nhóc mập nhà Thiệu Uy lên.

“Ôi chao, mập nữa rồi!” Diêu Trạm rất thích con trai của Thiệu Uy, dáng vẻ béo múp của nó rất đáng yêu, lại rất thân thiết với hắn, nhìn vào đã thấy còn thân hơn cả ba ruột.

Thiệu Uy hỏi hắn: “Hôm đó cậu lừa Khuất Ý Hành đi đâu thế?”

Diêu Trạm không ngờ y lại hỏi câu này, bèn nhíu mày: “Sao?”

“Không có gì, chỉ nghĩ đã nhiều năm không gặp, còn tưởng đâu cậu ấy khó lắm mới về được một lần nên muốn chiêu đãi thật nồng nhiệt ấy mà, cuối cùng lại không ăn được một bữa cơm. Tôi đây chẳng xứng với chức lớp trưởng mà.”

“Không sao, tôi chiêu đãi thay cậu rồi.”

Thiệu Uy vừa nghe đã hiểu được vài phần: “Hai người có liên lạc trước?”

“Không có.” Diêu Trạm chợt chựng lại: “Đệch.”

Lúc này hắn mới nhớ mình không lưu số điện thoại của Khuất Ý Hành.

“Đừng chửi thề trước mặt con trai tôi, trẻ con sẽ học xấu.” Thiệu Uy ghét bỏ hắn.

Diêu Trạm lại cười: “Có sao đâu, mấy cái này trước sau gì cũng biết.”

Bác sĩ Diêu tan làm rồi bèn áo blouse ra, tán gẫu vàu câu với bác sĩ trực ban rồi ôm đứa bé ra cửa.

“Buổi tối muốn ăn gì, cứ tha hồ chọn.”

“Cậu đừng để nó tha hồ chọn.” Thiệu Uy bế đứa bé, nhét vào ghế sau rồi tự mình ngồi vào: “Gần đây nó đang giảm cân, chúng ta đi ăn nhẹ thôi.”

Diêu Trạm lái xe, quay đầu nhìn vẻ tủi thân của đứa bé: “Cậu thôi đi, nó mập thì cậu đưa nó đi vận động, cứ kiểm soát chế độ ăn uống mà không vận động cũng vô dụng.”

Hai người đàn ông dẫn một thằng bé bụ bẫm đi ăn bò bít tết, người lớn ăn chẳng bao nhiêu mà đứa nhóc thì rất nhiều.

Thiệu Uy nói: “Cậu thế này, sau này có con thì không được cưng chiều thế đâu đấy.”

“Tôi cũng phải có thì mới cưng được.”

Thiệu Uy thở dài, rồi hỏi hắn: “Vậy cậu định thế nào? Tôi nói cậu cứ một mình thế này mãi, thôi thì tìm một người đi, ít nhất cũng có một người bầu bạn.”

“Tôi cần người bầu bạn thì được lợi gì? Hệ thống sưởi ở chỗ tôi vào mùa đông tốt lắm, không cần người làm ấm chăn đâu.”

Thiệu Uy cười nhạo một tiếng: “Dù sao thì anh em cũng đang quan tâm nhau cơ mà, cậu không tìm phụ nữ, vậy thì tìm một người đàn ông để ổn định thôi. Cậu nói thật đi, hôm đó cậu và Khuất Ý Hành đã làm gì?”

Bị y nói thế, Diêu Trạm mới nhớ tới chuyện của hôm đó, hắn nhớ rõ mình đã dày vò Khuất Ý Hành, sau cùng khóe mắt người nọ còn tràn ra nước mắt. Nhưng thứ khiến hắn ấn tượng sâu sắc nhất không phải điều này, mà là hình xăm ở một góc bí ẩn trên người đối phương.

Diêu Trạm không nhớ rõ rốt cuộc trên người Khuất Ý Hành có bao nhiêu hình xăm, năm hay mười? Nhưng dù sao cũng rất nhiều. Mỗi hình xăm cũng không lớn, lúc ấy hắn không thấy rõ hoa văn trên đấy, có chữ viết có hình vẽ. Hắn chỉ nhớ rõ trên đùi người nọ có một câu nói nào đó, hắn còn hôn mấy lần.

Diêu Trạm khẽ nhíu mày: “Sao cậu lắm lời thế hả?”

“Đây là quan tâm.” Thiệu Uy nói: “Khuất Ý Hành thì tôi không biết bây giờ ra sao, nhưng trước đó chẳng nói lời nào, cũng đi với ai mà chỉ đi với cậu. Nhưng tôi nghe bảo, cậu ấy vẫn còn độc thân, hơn nữa còn giống cậu, cậu hiểu của tôi là gì mà.”

Nói đến đây, Diêu Trạm lại không hiểu: “Cậu nghe ai nói thế?”

Thiệu Uy cười: “Nghe ai nói hả? Bạn trai cũ của cậu ấy đó!”

Thiệu Uy kể: “Chẳng phải tháng trước tôi có làm một cái công trình sao, kết quả người phụ trách hạng mục phía bên kia lại bị phái đến làm việc với bọn tôi hai tuần. Tôi bảo tôi là học sinh Ngũ Trung, cậu ta bảo người yêu cũ của cậu ta cũng vậy. Chuyện này cũng trùng hợp làm sao, bọn tôi đi uống rượu cùng nhau, hay thật, cậu ta vừa nốc rượu vào thì cái gì cũng nói ra được, cậu ta hỏi tôi có quen biết Khuất Ý Hành không, còn bảo mình là người yêu cũ của cậu ấy nữa!”

Nghe xong câu này, Diêu Trạm chợt nghĩ: Khuất Ý Hành có tên người yêu cũ mồm miệng không biết giữ như này, đúng là xui xẻo.

———

Editor giải thích:

[1] Gốc là Tuyên dâm [宣淫]: nghĩa là thẳng thắn dâm loạn, không chút kiêng kị. Thật ra chỗ này tác giả không viết thẳng mà chơi pinyin để lách luật của Tấn Giang, không thôi nó khóa luôn chương truyện ấy. Sau này sẽ có vài chỗ tác giả dùng pinyin nên từ nào mình biết mình sẽ edit cho đúng nghĩa, từ nào không biết sẽ chém.

[2] Qzone là một trang web mạng xã hội có trụ sở tại Trung Quốc, được Tencent tạo ra vào năm 2005. Nó cho phép người dùng viết blog, ghi nhật ký, gửi ảnh, nghe nhạc và xem video. Người dùng có thể đặt nền Qzone của họ và chọn phụ kiện dựa trên sở thích của họ để mọi Qzone được tùy chỉnh theo sở thích của từng thành viên. (Theo Wikipedia)

Bình Luận (0)
Comment