Blowing In The Wind/Lời Thì Thầm Trong Gió

Chương 26

Diêu Trạm: Thật muốn về nhà ăn cơm cùng cậu.

Diêu Trạm liên tục né tránh Phó viện trưởng vì sợ đối phương nhớ tới mình, kết quả lần này thật sự không thể tránh được rồi.

Tiễn Khuất Ý Hành đi rồi, hắn đi lại trong phòng, xác nhận không có việc gì mới cởi áo blouse ra, xử lý qua loa vết thương trên mặt xong thì chuẩn bị đi tìm Phó viện trưởng.

Lúc đến văn phòng của Phó viện trưởng, đầu óc Diêu Trạm rối bời, một kẻ ngày thường khôn khéo như hắn giờ phút này lại hoàn toàn không biết nên ứng đối như thế này.

Phó viện trưởng đã ra mặt giới thiệu cháu ngoại của mình cho hắn, nếu hắn từ chối thì đúng là làm người ta mất mặt. Nhưng nếu đồng ý thì hắn lại không làm được.

Chưa nói đến việc trong nhà vẫn còn Khuất Ý Hành, cho dù không có Khuất Ý Hành đi nữa, hắn cũng đâu thể đi hủy hoại con gái nhà người ta trong khi biết rõ mình là gay chứ. Loại chuyện táng tận lương tâm này, thật sự quá vô nhân đạo.

Khi sắp đến cửa văn phòng Phó viện trưởng, Diêu Trạm gửi một tin nhắn cho Khuất Ý Hành.

Diêu Trạm: Thật muốn về nhà ăn cơm cùng cậu.

Khuất Ý Hành đang ngồi trong taxi, thật ra anh vẫn còn suy sụp tinh thần vì chuyện ban nãy. Không cần biết thái độ của Diêu Trạm như thế nào, nhưng việc anh đến đây tìm người là sai rồi. Một tên bạn giường như anh thế mà coi mình là chính cung thật.

Khuất Ý Hành cười tự giễu, không muốn nghĩ tới nữa.

Việc anh đến thành phố này vốn đã là một sự sai lầm, huống chi bây giờ còn kéo thêm biết bao rắc rối.

Chợt điện thoại của anh reo lên, là tin nhắn của Diêu Trạm.

Đối phương gửi liền hai tin nhắn, câu sau cùng là: Buổi tối có mệt thì ngủ trước đi, tôi vẫn chưa biết mấy giờ mới về được.

Khuất Ý Hành cảm thấy rất hoảng hốt, rõ ràng anh có thể cảm giác rằng không phải chỉ một mình anh khiến mối quan hệ này ngày càng trở nên mập mờ, bởi cả hai đều có tránh nhiệm, nhưng điều gì sẽ xảy ra sau sự mập mờ đó?

Gửi tin nhắn cho Khuất Ý Hành xong, Diêu Trạm cảm thấy lòng đã kiên định hơn. Hắn gõ cửa rồi trực tiếp mở cửa phòng Phó viện trưởng.

“Chờ cậu lâu rồi.” Phó viện trưởng ra ngoài cùng hắn: “Xử lý vết thương trên mặt rồi à?”

“Vâng, Tiểu Triệu đã xử lý giúp cháu, cảm ơn viện trưởng Trâu quan tâm.”

Phó viện trưởng cười vui vẻ ở hành lang: “Các cậu ấy, người nấy cũng khách sao với tôi cả, xa cách thật.”

Diêu Trạm lái xe đến địa điểm do viện trưởng Trâu chọn. Nơi này không phải là nhà hàng cao cấp gì nhưng trang hoàng rất đẹp, người cũng không nhiều.

“Chúng ta chỉ ăn một bữa đơn giản thôi.” Sau khi ngồi xuống, viện trưởng Trâu không vội. Trước tiên ông hỏi về một vài tình huống trong khoa của Diêu Trạm, sau đó âm thầm chuyển chủ đề sang đời tư của bác sĩ Diêu là hắn đây.

“Ngày nào cậu cũng bận tới nỗi về trễ, không ăn nỗi một miếng cơm nóng, tội quá.”

Diêu Trạm cười xấu hổ: “Cũng tạm thôi ạ, bình thường cháu cũng chỉ ăn cơm ở căn tin xong lại đi, thỉnh thoảng muộn quá thì không ăn uống gì cả, vừa về đã ngả đầu ngủ mất.”

Viện trưởng Trâu gật đầu: “Ý cậu là nếu trong nhà có một người chờ cậu ở bên cậu, thì cuộc sống có thể sẽ dễ chịu hơn rồi.”

Diêu Trạm rất muốn nói rằng cuộc sống hiện tại của mình rất ổn định, hơn nữa trong nhà cũng có một người đang chờ hắn.

Nhưng chẳng đợi hắn đáp lại, viện trưởng Trâu đã mở miệng: “Tiểu Diêu à, tôi vẫn luôn rất xem trọng cậu, mà độ tuổi của cậu cũng vừa khéo làm trụ cột vững chắc của bệnh viện nữa.”

Diêu Trạm thật sự không dám nhận, bởi trong lòng hắn hiểu rõ bản thân mình là người như thế nào, không có người đàn ông nào không mong muốn mình thành công trong sự nghiệp cả. Nhưng vấn đề là nếu muốn thăng tiến thì phải hy sinh và trả giá rất nhiều, không hề đơn giản chút nào. Và hắn cũng có vài nguyên tắc mà mình không muốn phá vỡ, thỉnh thoảng hắn thà ở lại khoa nhi làm một bác sĩ “Dỗ trẻ” còn hơn.

“Cậu rất có năng lực, cũng có cách đối nhân xử thế của riêng mình, rất tốt.” Viện trưởng Trâu câu trước thì khen hắn, câu sau đã bất ngờ thay đổi: “Nhưng cậu cũng hơn ba mươi rồi, đàn ông hơn ba mươi vẫn còn độc thân, khoan nói tới những y tá đang nhung nhớ cậu ở bệnh viện, nhưng mấy tin đồn gần đây… Cậu cũng hiểu mà nhỉ?”

Diêu Trạm đang cầm chai rượu định dùng nó để chặn miệng viện trưởng Trâu, ai ngờ câu nói của đối phương đã trực tiếp làm hắn sững người.

“Viện trưởng à, cháu thật sự vẫn chưa hiểu.” Diêu Trạm chẳng hiểu gì sất: “Tin đồn gì?”

Viện trưởng Trâu thở dài, cụng nhẹ vào ly của hắn rồi uống một ngụm rượu.

“Cái người hôm nay đến tìm cậu ấy, là bạn của cậu?”

“Vâng, bạn học ạ.” Diêu Trạm đáp: “Bạn học cũ đến đây để công tác, chúng tôi vốn đã hiện tối nay ăn cơm rồi.”

“Ầy, thế thì tôi làm lỡ mất bữa tối của người ta rồi, thật sự xin lỗi.”

Diêu Trạm cười xòa: “Ngài đang nói gì thế.”

Viện trưởng Trâu giương mắt nhìn hắn: “Thật sự là bạn học?”

Diêu Trạm căng thẳng trong lòng: “Đúng vậy.”

Sống lưng hắn bỗng lạnh toát, vội vã giải thích: “Trước đó có một người bạn thời cấp 2 của bọn cháu qua đời, mọi người đều trở về để tham dự tang lễ. Đã hơn mười năm không gặp nên nhân dịp này tụ họp với mọi người luôn.”

Viện trưởng Trâu gật đầu tỏ vẻ hài lòng: “Vậy thì tốt.”

Diêu Trạm cười: “Viện trưởng à, ngài nói tin đồn là ý gì?”

“Tôi cũng nghĩ là không có khả năng, chỉ là ánh mắt của cậu cao quá thôi.” Viện trưởng Trâu uống một hơi rượu: “Không biết ai đã đồn bậy nữa, nói tác phong của cậu có vấn đề, là đồng tính luyến ái.”

Diêu Trạm đương uống rượu cùng Phó viện trưởng, kết quả suýt sặc chết vì câu này.

Hắn chuyển qua ho khan, đầu óc kêu ong ong.

Cũng may Phó viện trưởng không tiếp tục đề tài này nữa, mà bất ngờ đổi sang chủ đề “Hồng Môn Yến”: Đúng rồi, chuyện cháu gái mà lần trước tôi nhắc với cậu ấy, gần đây các cậu bận quá mà tôi cũng chẳng có thì giờ nói với cậu.”

Tới rồi.

Diêu Trạm rót rượu cho Phó viện trưởng, bản thân thì thấy đau đầu.

“Phía con bé đã đồng ý gặp nhau, cậu xem xem hôm nào đó không có ca, tôi sẽ để hai người gặp mặt.” Phó viện trưởng vô cùng nhiệt tình: “Tôi thích nhìn những trai xinh gái đẹp có triển vọng như đám thanh niên các cậu ở bên nhau lắm.”

Những lời đã nói ngày hôm nay, nếu hắn từ chối đến đây vào lúc này thì liệu tin đồn “Đồng tính luyến ái” trong lòng Phó viện trưởng có trở thành sự thật hay không?

Nhưng Diêu Trạm không thể từ chối gặp mặt, trừ khi hắn thật sự có dự định hy sinh công việc của mình.

Chuyện này đến quá đột ngột, hắn vẫn chưa nghĩ ra biện pháp đối phí nên tạm thời chỉ có thể kiên trì đến cùng.

“Được ạ.” Diêu Trạm vừa cười vừa kính rượu: “Vậy cháu cảm ơn viện trưởng trước.”

Sau khi Diêu Trạm gọi tài xế được chỉ định[1] thì tiễn Phó viện trưởng về trước, sau đó hắn mới lái xe về nhà.

Thời điểm đi về nhà, tâm trạng Diêu Trạm rất tồi tệ, hắn bỗng cảm thấy việc còn sống là một điều quá mệt mỏi.

Người ta thường nói con người sẽ gặp phải chuyện thân bất do kỷ trong cuộc đời, bây giờ hắn lại thấy được sống cũng là một chuyện thân bất do kỷ rồi.

Hồi mười mấy tuổi, hắn sống rất tùy tiện, muốn thế nào thì thế nấy, tiền đề của cuộc trò chuyện và làm việc là phải khiến mình vui vẻ. Khi ấy hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành một kẻ yếu ớt và nhàm chán như vậy sau mười mấy năm.

Trên đường về nhà phải đi qua một đường hầm, tài xế lái rất nhanh. Trong lúc ngẩn ngơ, Diêu Trạm cảm giác dường như mình có thể trở về mười lăm năm trước, ngoái đầu là có thể trông thấy Khuất Ý Hành đứng dưới tàng cây trong tiết thể dục. Chỉ cần anh đồng ý, là có thể dẫn anh đến bất cứ đâu.

Khi đó hắn chưa từng quý trọng, cũng chưa từng tự hỏi tại sao lại là Khuất Ý Hành. Để đến giờ đây, nghĩ kỹ lại mới thấy mình đã có quá nhiều chuyện thân bất do kỷ.

Lúc Diêu Trạm về đến nhà thì đã hơn 1 giờ, hắn cẩn thận mở cửa, sợ mình lớn tiếng quá sẽ đánh thức Khuất Ý Hành. Nào ngờ vừa mở cửa, đèn phòng khách vẫn còn sáng trưng.

Khuất Ý Hành vẫn chưa ngủ, đang ngồi đọc sách ở phòng khách chờ Diêu Trạm.

Thời điểm đối phương mừng rỡ bật dậy nói với hắn câu “Cậu về rồi à”, trong lòng Diêu Trạm bỗng thật khó chịu, tựa như một đứa trẻ tủi thân ở bên ngoài cuối cùng cũng được về nhà.

Hắn đóng cửa và thay giày, đi tới rút cuốn sách trong tay Khuất Ý Hành ra ném lên sofa.

Hắn ôm người trước mặt, rút đầu vào cổ đối phương và thở dài.

“Nhớ cậu.”

Khuất Ý Hành ngẩn ra, sau đó thì bật cười. Anh vỗ lưng hắn như để trấn an: “Uống bao nhiêu rượu rồi? Mùi nồng quá.”

“Vậy cậu có chê tôi không?”

“Không chê.” Khuất Ý Hành dịu dàng vuốt v e hắn: “Sáng mai có đi làm không?”

Diêu Trạm khẽ gật đầu.

Khuất Ý Hành cũng thở dài: “Vất vả rồi.”

“Tôi muốn nằm ở nhà với cậu.” Diêu Trạm nói với vẻ cáu kỉnh: “Nếu không tôi từ chức nhé.”

Khuất Ý Hành khẽ cười: “Được, tiêu hết tiền tích góp thì nhịn đói thôi.”

Diêu Trạm nằm sấp trên người anh, cuối cùng thở dài một hơi rồi ngồi thẳng dậy.

“Sao không ngủ? Chẳng phải đã bảo đừng chờ tôi à?”

“Tôi không buồn ngủ.” Khuất Ý Hành đáp: “Cậu chưa về nên tôi thấy không nỡ.”

Cuộc trò chuyện này trông như cuộc đối thoại giữa một cặp tình nhân vậy, Diêu Trạm nhìn anh rồi cuối cùng vẫn không khỏi nhíu mày.

“Cậu đối với ai cũng như vậy ư?”

Khuất Ý Hành chớp mắt: “Còn em trai tôi nữa.”

Diêu Trạm bật cười, kế đó kéo đối phương vào tắm cùng mình.

Đêm nay hai người không làm mà chỉ ôm nhau ngủ. Trước khi ngủ Diêu Trạm nói: “Thật tốt quá, uống say rồi trong nhà vẫn còn người chờ tôi để tôi ôm.”

Khuất Ý Hành nhận ra cảm xúc của Diêu Trạm hơi khác thường, nhưng anh không hỏi nhiều mà nhẹ nhàng vỗ về hắn, guống như đang dỗ một đứa trẻ bất an đi vào giấc ngủ.

Môi của Diêu Trạm kề sát mặt Khuất Ý Hành, mùi rượu phả ra khiến Khuất Ý Hành nhíu mày.

Sáng hôm sau Diêu Trạm đi làm bình thường, sau khi ngủ dậy cảm thấy đau đầu thì thấp giọng mắng một câu.

“Tôi nấu cơm xong rồi.” Khuất Ý Hành đến gọi hắn rời giường: “Cậu ăn xong hẵng đi.”

Diêu Trạm quấn chăn ngồi trên giường nhìn anh, hồi lâu mới hỏi: “Cậu có thể đừng đi không?”

Khuất Ý Hành nghe hiểu lời hắn nói, nhưng vẫn hỏi: “Gì cơ?”

Diêu Trạm không hề lặp lại, hắn lắc đầu rồi xốc chăn xuống giường.

Bữa sáng rất đơn giản, là cháo trứng và vài miếng dưa muối mà Khuất Ý Hành mua dưới lầu.

“Có lẽ hôm nay tôi sẽ về sớm một chút.” Diêu Trạm nói: “Lúc đó nhớ xem thử là mấy giờ, tôi sẽ gọi điện cho cậu, cậu trực tiếp đến đơn vị tìm tôi rồi chúng ta ra ngoài ăn cơm.”

Khuất Ý Hành ngồi đối diện hắn, bàn tay cầm muỗng chợt dừng lại.

“Được.” Khuất Ý Hành mím môi cười trộm, anh biết là Diêu Trạm cố ý.

Hôm qua anh đến tìm Diêu Trạm nhưng đối phương chẳng hề chuẩn bị, có lẽ là cảm thấy phản ứng của anh có chút tổn thương nên hôm nay mới muốn dùng cách này để bù đắp.

Tâm trạng thấp thỏm theo Khuất Ý Hành từ tối qua bỗng chốc bị một câu nói của hắn quét sạch, anh rất ghét cái tình lo được lo mất này của mình, nhưng anh chẳng thể nào khống chế cảm xúc ấy.

“Tôi đến tìm cậu sẽ không quấy rầu công việc của cậu chứ?”

Diêu Trạm nhanh chóng húp sạch cháo trong chén, cười nói: “Điều tôi sợ duy nhất là mấy cô y tác độc thân kia khi nhìn thấy cậu, sẽ quên mất tôi là ai thôi.”

———

Editor giải thích:

[1] Tài xế được chỉ định (代驾): tiếng Anh là designated driver, khi uống say, nếu không thể lái xe thì họ có thể gọi dịch vụ để có tài xế đến lái xe mình về. Hoặc khi đi chơi với nhóm thì có một người sẽ hứa ko uống rượu để còn tỉnh mà đèo mọi người về nhà an toàn.

Bình Luận (0)
Comment