Blowing In The Wind/Lời Thì Thầm Trong Gió

Chương 25

“Không có gì, vừa rồi tâm trạng của người nhà một bệnh nhân hơi kích động ấy mà.” Nhìn ánh mắt lo lắng của Khuất Ý Hành, tâm trạng hắn cũng tốt hơn một chút. Hắn nghiêng người nói bên tai Khuất Ý Hành: “Lo cho tôi à? Đau lòng cho tôi hửm?”

Trước giờ Khuất Ý Hành không biết hóa ra h@m muốn tình d ục của mình lại mạnh đến vậy. Độc thân mấy năm rồi cũng đâu phải chưa từng nghĩ tới, nhưng sau khi tự mình giải quyết anh càng cảm thấy buồn tẻ hơn, có lúc còn thật sự nghi ngờ rằng chẳng bao lâu nữa mình sẽ lãnh cảm mất.

Nhưng từ sau khi gặp Diêu Trạm, ngay cả khi cơ thể không được khỏe do l@m tình thường xuyên thì anh vẫn không ngừng kề sát vào đối phương, đòi hỏi càng nhiều, làm hư anh cũng không sao.

Trước kia anh từng đọc qua một quyển sách, đó là một nhân vật trong sách, quanh năm sống trong áp lực nên ***** để xả stress. Người đó nói: Có thể sẽ không ai hiểu, nhưng những lúc *****, ta có thể phóng thích nỗi sợ và nỗi bất an của mình.

Khi đó Khuất Ý Hành thật sự không hiểu được, ngược lại, anh sẽ vô cùng lo lắng vào những lúc như thế này. Nhưng hiện tại, giây phút anh làm chuyện đó với Diêu Trạm một cách không tiết chế thì anh dường như đã hiểu ra.

Con người luôn muốn gửi gắm cảm xúc vào một thứ gì đó, khi một người không thể chịu đựng những cảm xúc của mình, họ sẽ tìm một nơi để chúng sống nhờ. Đàn ông dùng việc ***** để gửi gắm tinh thần của mình, còn nơi để anh gửi gắm tinh thần, không phải là l@m tình, mà là Diêu Trạm.

Khuất Ý Hành đã rõ, ngay cả khi trước đó anh không hiểu thì hiện tại đã rõ ràng.

Không ai là ngu ngốc cả. Ở độ tuổi này, rất nhiều chuyện tuy nói là không hiểu nhưng thật ra chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi, khi Khuất Ý Hành không còn khúc mắc gì về mình nữa, cuối cùng anh cũng có thể thú nhận rằng mình thích Diêu Trạm.

Nhưng anh quyết định sẽ không nói.

Trên đường về hai người đều vội vã không thôi, đến tầng dưới khu chung cư rồi, Diêu Trạm vừa dừng xe đã lập tức tiến đến hôn Khuất Ý Hành.

Giờ này cũng đã muộn nên trong chung cư khá ít người, nhất là nơi đậu xe. Bên cạnh là quảng trường nhỏ, lúc này người đi bộ đã về hết, do đó xung quanh gần như không còn ai.

Diêu Trạm nhân lúc đang hôn anh mà chỉnh ghế ngồi lại, định sẽ làm trong xe.

Khuất Ý Hành bị hắn làm cho k ích thích, nhưng dù sao vẫn hơi xấu hổ, bèn đẩy hắn ra và nói: “Về nhà đi.”

Diêu Trạm bật cười rồi hôn nhẹ lên chóp mũi anh: “Ở đây làm sao? Không thích à?”

Khuất Ý Hành lắc đầu, Diêu Trạm cũng không ép anh. Hắn chỉnh lại quần áo cho anh, hôn thêm một cái nữa rồi xuống xe.

Hành động của hắn khiến cho lòng Khuất Ý Hành ấm áp, người này chẳng hề ép buộc anh, và cũng không làm chuyện anh không muốn.

Hắn mỉm cười ngồi lại và mở cửa xe ra ngoài.

Nhiệt độ bên ngoài càng lúc càng lạnh, hắn vừa xuống xe thì lập tức cởi áo khoác của mình khoác cho anh: “Đi mau, lạnh lắm.”

Diêu Trạm ôm anh, cả hai cùng chạy về nhà trong làn gió đêm mùa thu.

Trong nháy mắt ấy, Khuất Ý Hành bỗng cảm giác như mình đã sống ở đây từ rất lâu, sớm chiều ở chung với Diêu Trạm, ngày ngày cùng nhau rời giường cùng nhau ngủ, thỉnh thoảng lại ra ngoài tản bộ, trời lạnh thì chạy về nhà.

Đây là cuộc sống bình thường và khó có được nhất mà anh có thể tưởng tượng. Nếu may mắn, anh hy vọng một ngày nào đó mình sẽ có thể có một cuộc đời thật bình dị và đáng quý như vậy.

Hai người làm đến hơn nửa đêm, Diêu Trạm ôm Khuất Ý Hành, cùng nhau hút một điếu thuốc.

“Haiz, cậu nói xem có phải chúng ta túng dục quá độ rồi không?” Diêu Trạm cười nhìn anh. Khuất Ý Hành rít một hơi thuốc lá, quay đi không nhìn hắn.

“Từ ngày mai phải bắt đầu tẩm bổ thôi.” Diêu Trạm lại trêu anh: “Bằng không tôi sẽ chết trên người cậu trước ngày 1 tháng 10 mất.”

Khuất Ý Hành bị hắn nói mà mặt đỏ bừng. Thật ra bản thân anh cũng biết cả hai hơi quá trớn, điều này không tốt cho cơ thể chút nào, nhưng việc trong lòng anh hiểu rõ không đồng nghĩa với việc Diêu Trạm có thể nói ra.

Anh muốn phản bác, nhưng chẳng biết phải nói gì.

“Điếu thuốc này không dễ hút đâu.” Diêu Trạm đưa điếu thuốc vào miệng anh: “Cậu hút một hơi rồi đến tôi.”

“Chẳng phải không dễ hút sao?” Khuất Ý Hành trực tiếp cầm điếu thuốc trong tay hắn: “Vậy thì đừng hút.”

Diêu Trạm cười, cắn nhẹ lỗ tai anh và nói: “Cậu hút một hơi rồi đưa tôi, là hút được ngay.”

Dư vị tình nồng sau trận mây mưa của hai người vẫn còn đấy, đầu óc cũng không được tỉnh táo cho lắm. Diêu Trạm cợt nhả hết câu này đến câu khác, thỉnh thoảng Khuất Ý Hành sẽ bật lại hắn hai câu.

Diêu Trạm rất thích trò chuyện cùng Khuất Ý Hành trong trạng thái này, như thể vì l@m tình mà anh bật công tắc nào đó trên người, không chỉ về thân thể mà còn về tâm lý.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà Khuất Ý Hành đã có thể vừa nói vừa cười với hắn chẳng hề e dè.

“Đúng rồi, suýt nữa thì quên mất một chuyện.” Diêu Trạm bỗng tung chăn, kéo Khuất Ý Hành vốn đang hút thuốc dậy: “Chuyện quan trọng đấy.”

Hai gã đàn ông tr@n truồng bước xuống giường, Diêu Trạm kéo Khuất Ý Hành vào phòng sách.

Nói là phòng sách thật ra cũng không đúng lắm, bởi căn nhà này vốn chỉ có hai phòng một sảnh, nhưng do nằm ở tầng cao nhất nên được tặng kèm một gác lửng khi mua nhà. Gác lửng không lớn lắm, nhưng có thể kê bàn xếp vài giá sách. Thế nên Diêu Trạm dứt khoát coi nơi đây là phòng sách.

Hai người mây mưa ngay khi Khuất Ý Hành vừa đến đây, do đó hắn không rảnh để dẫn đối phương đi dạo quanh nhà.

Nhưng lúc này, giữa đêm khuya tĩnh mịch, hai người cùng bước từng bậc lên cầu thang gỗ.

“Nhìn xem.” Diêu Trạm dẫn anh đến gác lửng, bật đèn.

Khuất Ý Hành nhìn bức tranh trước đó mình tặng Diêu Trạm được đóng khung và treo chính giữ phòng sách, bức tranh rất to, là một người đàn ông khỏa thân đang ngửa mặt trên mặt nước.

“Đẹp lắm.” Diêu Trạm rút điếu thuốc trong tay Khuất Ý Hành: “Treo bức tranh này ở đây, sẽ trực tiếp nâng cao đăng cấp phòng sách của tôi đấy.”

“Nào có khoa trương như vậy.” Khuất Ý Hành bật cười, quay lại hỏi hắn: “Cậu thích chứ?”

“Không thích thì tôi treo ở đây làm gì?” Diêu Trạm nói: “Khung tranh được tôi đặt làm đấy, đắt lắm, hơn mấy ngàn cơ.”

“Đắt tiền đến vậy sao…”

Diêu Trạm ôm anh vào lòng, vừa hút thuốc vừa híp mắt nhìn bức tranh. Hắn nói: “Lúc này mới có thể chứng tỏ nó quan trọng với tôi thế nào.”

Vào mùa thu, những căn nhà ở phương Bắc thường không có máy sưởi, do đó trời rất lạnh vào nửa đêm. Nhưng Khuất Ý Hành lại cảm thấy cơn lạnh trong cơ thể mình đã được bị xua tan bởi câu nói này.

Anh kề sát Diêu Trạm, nhỏ giọng đáp: “Nếu cậu thích, tôi có thể vẽ cho cậu vài bức nữa.”

“Vẽ cũng được.” Diêu Trạm cười: “Nhưng đây sẽ mãi là bức tranh quan trọng nhất.”

Khuất Ý Hành chẳng rõ tại sao, Diêu Trạm lại nói: “Vì đây là món quà *****ên cậu tặng tôi.”

“Nếu không tính cả cơ thể của cậu.”

Khuất Ý Hành ngượng ngùng, anh đẩy Diêu Trạm ra rồi một mình xuống lầu.

Vì Diêu Trạm nói hôm sau mình được nghỉ nên Khuất Ý Hành cho rằng họ sẽ có thể ngủ thẳng đến giữa trưa. Ai ngờ Diêu Trạm lại bị một cú điện thoại gọi đi vào lúc 9 giờ hơn, cơm cũng chưa kip ăn.

“Không có gì đâu, tôi quen rồi.” Lúc Diêu Trạm ra ngoài, Khuất Ý Hành cau mày nhìn hắn mang giày ở cửa: “Trong nhà đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu nấu ăn, lát nữa cậu đói thì tự mình làm chút gì đó ăn. Tôi đoán đêm nay sẽ về rất trễ, cậu không cần chờ tôi.”

“Cậu thường xuyên bận như vậy ư?”

Diêu Trạm mang giày xong bèn cầm chìa khóa, hắn tiến đến nâng mặt Khuất Ý Hành và hôn anh một cái: “Cuộc sống thường ngày của tôi. Được rồi, cậu ngủ thêm chút nữa đi, nếu khát thì uống nước đói thì ăn cơm, tôi hết bận sẽ liên lạc với cậu.”

Dứt lời, hắn xoay người ra ngoài, Khuất Ý Hành vẫn đứng ở cửa nhìn hắn.

“Ngoan nào.” Diêu Trạm nhấn nút thang máy xong bèn quay lại hôn anh như dỗ con nít: “Ở ngoài trời lạnh, cậu mặc đồ ngủ đứng đây sẽ chịu không nổi, mau trở về đi.”

Khuất Ý Hành không nói gì mà chỉ nhìn hắn.

Khi thang máy đến, Diêu Trạm thuận tay gạt đi vài cọng tóc cho anh: “Ngoan, về đi, tôi đi đây.”

Nói xong hắn vào thang máy, trước khi thang máy đóng cửa Khuất Ý Hành đã nói một câu: “Đi đường cẩn thận, lái xe phải chú ý an toàn.”

Vì một câu nói của Khuất Ý Hành mà Diêu Trạm không hề cảm thấy bực dọc khi phải tăng ca. Ngược lại còn rất vui vẻ, vừa lái xe vừa hát theo radio suốt cả đường đi.

Tới đơn vị, Diêu Trạm mặc áo blouse rồi tiến vào chế độ làm việc. Hắn bận tối mặt tối mày, buổi chiều đói tới nỗi đau bụng cũng chẳng có thời gian để ăn.

Trước đó có đứa trẻ bị chẩn đoán sai, tuy không phải bệnh nhân của hắn nhưng tên bác sĩ kia hiện tại không dám ra mặt, chỉ có thể nhờ hắn ra giúp đỡ.

Diêu Trạm theo Phó viện trưởng đến gặp cha mẹ đứa bé, tâm trạng đối phương khá kích động, đương lúc lôi kéo đã cào trúng mặt Diêu Trạm.

Chuyện này ầm ĩ tới khi trời tối mịt mới kết thúc. Phía bệnh viện tất nhiên phải bồi thường vì dù sao cũng là họ chẩn đoán, nhưng may mắn thay hiện tại đứa bé đã bình phục, phí trị liệu sau đó cũng sẽ do bệnh viện chịu trách nhiệm.

Tiễn cha mẹ đứa bé xong, Phó viện trưởng thở phào một hơi.

“Tôi đã nói nơi này không thể thiếu cậu mà!”

Sự việc chẩn đoán sai này xảy ra trong khoảng thời gian Diêu Trạm đi công tác. Khi ấy hắn không ở đây, sau khi khám cho đứa bé, một bác sĩ cùng phòng cho rằng đó chỉ là cảm sốt thông thường nên đã kê thuốc rồi bảo cha mẹ đưa đứa bé đi chích.

“Ngài đừng nói vậy mà viện trưởng Trâu.” Bây giờ Diêu Trạm rất sợ khi phải ở cùng ông, rất sợ vị lãnh đạo này sẽ giới thiệu đối tượng cho mình.

“Nhìn đi, chuyện này vốn đâu hề liên quan đến cậu, kết quả còn bắt cậu tới dọn dẹp cho chúng.”

Diêu Trạm cười xấu hổ, thầm nói, “Còn phải nói à, tâm can của tôi vẫn đang nằm trên giường chờ tôi đến làm kia kìa.”

“Phải rồi, lát nữa có bận gì không?” Phó viện trưởng nhìn hắn: “Báo cáo học tập lầm trước cậu làm rất tốt, ban đầu tôi nói sẽ tìm cơ hội nói chuyện với cậu, nhưng cứ bận mãi không thôi. Tối nay tôi mời cậu ăn cơm, cậu yên tâm, chúng ta chỉ bàn chuyện công việc thôi.”

Sao có thể bàn chuyện công việc chứ.

Kỳ thật trong lòng Diêu Trạm biết rất rõ Phó viện trưởng muốn làm gì. Nhưng khi lãnh đạo lên tiếng mời khách, đó là cho bạn thể diện, nếu bạn còn từ chối thì đúng là không biết điều.

Ở nơi như bệnh viện, nếu bạn muốn thăng tiến thì không phải cứ làm việc tốt là thăng tiến được, bởi cái nơi toàn người sống như thành tinh này, nhiễu sự lắm.

“Sao mà không biết xấu hổ thế này.” Diêu Trạm nói một cách kính cẩn: “Tôi mời ngài, ngài cứ chọn địa điểm đi.”

Hai người vừa thảo luận vừa quay về. Khi đến tầng 3, Diêu Trạm còn chưa đến cửa văn phòng đã trông thấy cái người mà mình không ngờ sẽ xuất hiện ở nơi này.

Khuất Ý Hành đã tìm rất lâu mới tìm được phòng khoa nhi, anh đứng ở cửa hỏi: “Cho hỏi có bác sĩ Diêu ở đây không?”

Một cô gái trẻ tuổi bận áo blouse trong phòng khám nói với anh rằng bác sĩ Diêu đã ra ngoài, nhưng anh vừa nói cảm ơn và xoay người thì trông thấy Diêu Trạm quay lại.

Thật ra Khuất Ý Hành đã hối hận ngay khi nhìn thấy Diêu Trạm. Anh cho rằng mình không nên đến, chỉ là anh gửi tin nhắn nhưng đối phương không hồi âm nên cảm thấy không yên tâm khi ở nhà, vốn chỉ định ra ngoài đi dạo loanh quanh, ai ngờ lại bắt taxi đến đây.

Diêu Trạm ngạc nhiên hỏi anh: “Sao cậu lại tới đây?”

Chẳng đợi Khuất Ý Hành trả lời, Phó viện trưởng đứng bên cạnh đã vỗ vai Diêu Trạm: “Bạn cậu à? Vậy các cậu trò chuyện trước đi, tôi về văn phòng chờ cậu.”

Diêu Trạm đáp lại Phó viện trưởng đầy xấu hổ, nhìn Khuất Ý Hành rồi bất chợt có chút khó xử.

“Có phải tôi không nên đến không?” Khuất Ý Hành thấy hắn có vẻ không vui lắm: “Vậy, vậy cậu cứ bận việc đi, tôi về đây.”

Khuất Ý Hành bị bầu không khí này làm cho bối rối, anh ảo não vô cùng, vòng qua Diêu Trạm rồi ra ngoài.

Diêu Trạm nhanh chóng đuổi theo, bản thân cũng thấy khó chịu khi nhìn thấy bộ dạng bị tổn thương của Khuất Ý Hành.

“Tôi không cho rằng cậu không nên đến.” Diêu Trạm giải thích: “Chỉ bất ngờ thôi.”

Khuất Ý Hành cúi đầu: “Xin lỗi Diêu Trạm, làm phiền cậu nữa rồi.”

“Làm gì có.” Diêu Trạm bật cười, hắn tiến lên, mặc kệ có bị ai nhìn thấy hay không đã ôm lấy người trước mắt: “Tôi bận cả một ngày, cậu có thể đến thăm tôi khiến tôi rất vui. Nhưng lát nữa Phó viện trưởng mời tôi đi ăn rồi, tôi không thể nào từ chối, cậu về nhà chờ tôi được không?”

Cuối cùng Khuất Ý Hành cũng chịu ngẩng đầu nhìn hắn: “Ừ, thế cậu uống ít rượu thôi.”

Rồi anh nhíu mày: “Mặt cậu bị sao vậy?”

Diêu Trạm ngây ra, bị Khuất Ý Hành hỏi hắn mới cảm thấy nóng rát từ chỗ bị trầy trên mặt.

“Không có gì, vừa rồi tâm trạng của người nhà một bệnh nhân hơi kích động ấy mà.” Nhìn ánh mắt lo lắng của Khuất Ý Hành, tâm trạng hắn cũng tốt hơn một chút. Hắn nghiêng người nói bên tai Khuất Ý Hành: “Lo cho tôi à? Đau lòng cho tôi hửm?”

Lỗ tai Khuất Ý Hành đỏ bừng, anh nhìn hắn một cái rồi không nói gì nữa, xoay người bước đi.

Diêu Trạm đút hai tay vào túi áo blouse, mỉm cười nhìn người nọ rời đi, thầm nói, “Thật tốt, hẳn là cậu cũng thích tôi đúng không?”

Bình Luận (0)
Comment