Blowing In The Wind/Lời Thì Thầm Trong Gió

Chương 24

Khu vực này chỉ có đèn cảm biến lúc sáng lúc tắt, người không biết chắc sẽ sợ tới mức quay đầu bỏ chạy khi nhìn thấy ánh đèn này vào buổi tối. Nhưng trên thực tế, nguyên do ánh đèn chập chờ, là vì dưới đèn có hai người đang tìm kiếm những hồi ức mà họ từng dừng chân nơi đây vào mười lăm năm trước.

Vào mùa thu, thành phố C thường rất lạnh khi về đêm. Diêu Trạm vốn muốn đưa Khuất Ý Hành đi dạo, hai người tản bộ vào buổi tối sẽ rất lãng mạn, nhưng thấy người nọ lạnh nên hắn đã dứt khoát lái xe đi ăn.

Cách đây rất lâu Diêu Trạm từng nghe một bài hát, bài hát viết rằng tình yêu của mọi người đến cùng cũng chỉ là ăn và ngủ, ngày qua ngày, cứ thế lặp đi lặp lại.

Nếu vậy thì hắn và Khuất Ý Hành cũng chẳng khác gì đang yêu nhau rồi.

Diêu Trạm đưa Khuất Ý Hành đến một nhà hàng mình thường đến, ông chủ và hắn đều quen biết nhau, thấy hắn liền tự mình cầm thực đơn tới.

“Bác sĩ Diêu, lâu rồi không gặp cậu.”

Diêu Trạm bèn cười: “Bận ấy mà.”

“Bác sĩ như các cậu vất vả quá rồi.” Ông chủ hỏi: “Anh chàng đẹp trai này là bạn cậu à?”

Diêu Trạm nhìn Khuất Ý Hành cười: “Phải, bạn thân.”

Ông chủ vừa nghe hắn nói câu này thì lập tức hăng hái: “Hiếm khi bác sĩ Diêu dẫn bạn đến nha, bữa cơm này tôi mời.”

“Đừng mà anh Từ, anh như vậy thì sau này tôi không đến đâu.”

Khuất Ý Hành nghe hai người trò chuyện, không ngờ nhân duyên của Diêu Trạm lại tốt đến vậy, ngay cả ông chủ tiệm cơm cũng niềm nở với hắn. Phải biết rằng Diêu Trạm hồi còn đi học vào mười lăm năm trước, ánh mắt luôn mọc trên đỉnh đầu, nhìn ai cũng chướng mắt cả.

Thời gian thật sự có thể thay đổi một người.

Diêu Trạm bảo Khuất Ý Hành gọi món, nhưng anh lắc đầu: “Hay là cậu gọi đi, tôi không biết nên gọi gì cả.”

Cuối cùng, Diêu Trạm gọi vài món đặc sản mà mình cho là rất ngon, ông chủ bèn nói: “Hai người chờ chút nhé, vì bác sĩ Diêu và bạn cùng đến nên tôi sẽ tự mình xuống bếp nấu cho hai người.”

Khuất Ý Hành cười và nói cảm ơn, sau khi thấy ông chủ đi mới nói: “Ông chủ này niềm nở quá.”

Diêu Trạm: “Tính tình anh Từ rất tốt. Lúc trước tôi hay đến đây ăn cơm, sau đó có một lần sắp đến Tết Nguyên Đán, con gái anh ấy bất ngờ ngã bệnh nhưng bệnh viện thì phải xếp hàng đăng ký nên đã gọi cho tôi. Hôm đó tôi đúng lúc nghỉ làm nên có đến xem thử, thật ra cũng chẳng phải bệnh tật gì nghiêm trọng. Trẻ con ấy mà, gió thổi cỏ lay một chút là không chịu nỗi, thế là tôi kê đơn thuốc rồi cùng đến phòng khám chích ngừa. Nhờ chuyện này mà anh Từ cứ nhớ mãi, lần nào đến cũng không lấy tiền hoặc tặng cho vài món, nói thật, nếu không phải là cậu thì tôi cũng không dẫn ai đến đâu.”

Khuất Ý Hành vẫn còn nhớ một Diêu Trạm hở tí là nổi nóng mỗi khi giảng bài cho mình thuở trước, không ngờ con người này giờ đây đã trở thành một bác sĩ nhân từ như vậy.

“Không nhìn ra.”

“Không nhìn ra gì?”

Khuất Ý Hành mỉm cười, nụ cười tỏa sáng dưới ánh đèn màu cam trông thật dịu dàng. Anh nói: “Trước đây cậu trong mắt tôi không phải như vậy.”

“Ôi chao.” Diêu Trạm cũng cười: “Vậy cậu nói xem, trước kia tôi là kiểu người gì trong mắt cậu?”

Hai người rất ít khi nhớ lại chuyện xưa một cách nghiêm túc, lúc này Khuất Ý Hành bỗng thấy thật bùi ngùi.

“Hồi đó tôi học hành không giỏi, nhất là môn Toán, Thiệu Uy đã kéo cậu đến dạy bù cho tôi vào những ngày nghỉ.” Khuất Ý Hành hỏi: “Cậu còn nhớ chứ?”

Diêu Trạm đương nhiên còn nhớ. Lúc đó bọn họ đang học lớp 12, Diêu Trạm bị Thiệu Uy kéo đến trường đúng vào ngày sinh nhật lần thứ 18 của mình, mặc cho hắn cứ hậm hực không chịu.

Cũng chính ngày đó, lần *****ên hắn chú ý đến học sinh mỹ thuật với độ tồn tại cực thấp trong lớp này. Bởi vì Khuất Ý Hành chỉ có thời gian nửa tuần để đến trường học, thời gian còn lại là để chuẩn bị cho kỳ thi mỹ thuật, thế nên Diêu Trạm chưa từng nhìn trực tiếp vào anh.

Sau đó có một ngày, Thiệu Uy bận việc không đến được, buổi học phụ đạo chỉ còn lại hai người là Diêu Trạm và Khuất Ý Hành. Cũng chính lần ấy, hai người đã làm chuyện đó lần *****ên.

Vì vậy, Diêu Trạm không thể không nhớ được.

“Hồi ấy, chẳng phải tôi đáng ghét lắm ư?” Giờ nhớ lại, Diêu Trạm bỗng thấy có chút xấu hổ, lúc trước mình nên đối xử dịu dàng với Khuất Ý Hành hơn mới phải.

“Không đâu.” Khuất Ý Hành nhấp một ngụm trà, cười đáp: “Rất đẹp trai, rất ngầu.”

Bữa cơm này đã bỗng chốc trở thành “Bữa cơm hồi ức” của hai người. Bọn họ vừa ăn cơm vừa ôn chuyện, gặp lại lâu như vậy mà đến giờ mới là lần *****ên nhắc chuyện quá khứ.

Khuất Ý Hành không biết liệu có phải vì mình trở lại thành phố này nên đột nhiên có rất nhiều chuyện muốn kể hay không. Anh không uống rượu, nhưng lại lải nhải rất nhiều về chuyện thời cấp 3.

“Lúc đó thật sự rất thú vị.” Khuất Ý Hành nói: “Sau khi tiết thể dục giải tán, cậu sẽ chơi bóng rỗ với các nam sinh một lúc, mãi đến hai mươi phút cuối cùng trước khi tan học mới đi tìm tôi.”

Thời điểm thốt ra những lời này, mặt anh có chút ửng hồng. Mỗi khi nhớ lại chuyện trước đây, anh sẽ luôn cảm thấy tim đập rộn ràng.

Nói thế nào thì lá gan to nhất vẫn là hồi mười mấy tuổi, đến anh còn chẳng dám tưởng tượng nếu ai đó bảo cả hai làm chuyện đó ở nơi khác ngoài nhà và khách sạn nữa là.

“Khi đó cậu cảm thấy tôi thế nào?” Diêu Trạm hỏi anh: “Có phải cảm thấy tôi rất kỳ quặc không?”

Khuất Ý Hành ngẩng đầu cười ngượng ngùng: “Nói vậy thì, chẳng phải hai ta đều như nhau à.”

Đến với nhau và cùng làm những chuyện khác người một cách mơ hồ, rồi lại duy trì mối quan hệ mơ hồ đó đến khi kết thúc kỳ thi Đại học. Khuất Ý Hành chợt nghĩ, nếu sau đó mình không cắt đứt liên lạc với Diêu Trạm, liệu rằng mối quan hệ bạn giường của họ có còn được duy trì?

Tuy nhiên, dù mối quan hệ kia đã cắt đứt mười lăm năm thì nay được nối lại cũng coi như duyên phận rồi.

Bất chợt anh cảm thấy Diêu Trạm đối với anh tựa như một bình rượu. Trước khi đem ủ đã khiến cho anh ngà say, sau hơn mười mấy năm cất giữ, vẫn khiến anh choáng váng mỗi khi nếm thử.

“Thật không dám giấu giếm.” Diêu Trạm lên tiếng: “Tôi vẫn rất mong chờ một ngày nào đó khi hai ta trở về chốn cũ, chuyện đó sẽ tái hiện như ngày hôm qua.”

Khuất Ý Hành ngẩng đầu nhìn hắn đầy ngạc nhiên: “Ý cậu là đến trường học?”

“Cứ quyết định vậy đi.” Diêu Trạm rất đắc ý: “Nhất định sẽ rất kí ch thích.”

Kỳ thật Diêu Trạm không phải người thích theo đuổi những thứ đặc biệt. Nhưng hắn luôn thấy không đủ từ Khuất Ý Hành, hắn muốn để người nọ trải nghiệm ở những nơi khác, đặc biệt là trường học. Bởi vì đó là nơi khởi đầu câu chuyện giữa họ.

Khuất Ý Hành không phản đối, Diêu Trạm dứt khoát đưa anh đến trường học ngay trong đêm.

Lần trước khi hai người tới đã bị bảo vệ chặn ở cổng không cho vào. Lúc này trời đã tối, họ bèn đậu xe ở ven đường, Diêu Trạm dẫn anh vào từ cửa sau.

Vào ngày Tết Trung thu, học sinh cuối cấp không được nghỉ nên các lớp ở tầng 1 vẫn sáng đèn.

“Lần trước chúng ta không được vào nên tôi đã thám thính thử, phát hiện phía sau có một cánh cửa nhỏ, có thể đi vào.”

Khuất Ý Hành theo sau Diêu Trạm, cười bảo: “Không ngờ chúng ta lại chui cửa sau ở cái tuổi 30 này.”

Trước đây có vài người đã động tay động chân vào lan can sắt ở sân sau trường học để tiện trốn học, chỉ cần dỡ hai thanh sắt xuống là có thể chui ra ngoài.

Khi đó họ không hề chui ra, bởi vì Khuất Ý Hành vốn không học ở trường. Mà Diêu Trạm thì lười cúp tiết, vì hắn không thích ra ngoài chơi.

Đúng là hai người đã tìm được cái gọi là “Cửa sau” đó, Diêu Trạm hỏi anh: “Có sợ không?”

Khuất Ý Hành bật cười rồi chui vào trước.

Xưa nay Khuất Ý Hành không phải là một người ưa mạo hiểm và thích làm liều, nhưng những khi ở cùng Diêu Trạm, anh sẽ luôn không còn là chính mình. Không biết là đang tranh giành với chính mình, hay đang hy vọng gây được sự chú ý từ đối phương nữa.

Hai người cứ thế tiến vào khuôn viên trường, đi thẳng đến tòa nhà dạy học.

Ở tòa nhà dạy học cũng có bảo vệ canh cửa, nhưng lúc này bảo vệ đang uống trà xem tạp chí nên hai người bèn nghênh ngang đi vào. Bảo vệ chỉ liếc nhìn họ một thoáng, không nhìn kỹ, do đó chỉ nghĩ kia là giáo viên của lớp nào.

Hai người nhanh chóng đi qua, đi thẳng lên tầng 2.

Lớp học ngày trước của họ nằm ở tầng 2, hiện tại hầu hết cáp lớp 12 đều chuyển xuống tầng 1 nên chỉ có hai lớp được xếp ở đây.

Hành lang rất yên tĩnh và khá tối.

Rẽ một cái là đến căn phòng mà họ đã cùng nhau gắn bó suốt ba năm học.

Hai người đứng ở cửa, bên trong tối đen như mực.

“Thật sự có chút rợn người.” Khuất Ý Hành nói: “Lúc trong trường không có người đúng là đáng sợ.”

“Chẳng trách nhiều phim kinh dị thích quay ở trường học đến vậy.” Diêu Trạm dắt tay Khuất Ý Hành: “Đi thôi, chúng ta đi làm chuyện chính nào.”

Lúc nói hắn còn gãi nhẹ vào lòng bàn tay của Khuất Ý Hành, gợi tình một cách không thể rõ ràng hơn.

Thời điểm bị kéo đi, Khuất Ý Hành bắt đầu căng thẳng. Rõ ràng cả hai đã làm rất nhiều lần, nhưng lần này anh thậm chí còn bắt đầu đổ mồ hôi,

Có lẽ vì đang nhớ lại chuyện trước đây.

Phòng tập thể dục mà họ từng đến bây giờ bị khóa không vào được, vậy nên cả hai chỉ có thể tìm một chỗ trong tòa nhà dạy học.

Cuối tầng 2 là khu vực của dãy hòm thư. Hồi còn đi học, các học sinh đều thích kết bạn qua thư từ, sau khi thư được gửi về trường, những người ở phòng văn thư sẽ phân loại từng lớp, sau đó lần lượt bỏ vào hòm thư của các lớp.

Bọn họ đi tới, Diêu Trạm cố ý nhìn xung quanh: “Không có camera, nhiều năm rồi mà nơi này vẫn không được nhà trường để tâm tới.”

Hai người đã từng làm chuyện đó một lần tại nơi này, tất nhiên chỉ là m út mát lẫn nhau. Nhưng hôm nay thì không giống vậy, và cả hai đều rõ ràng.

Có tổng cộng ba dãy hòm thư, một dãy một lớp, giống như ba giá sách lớn vậy.

Diêu Trạm kéo Khuất Ý Hành vào trong cùng, một bên là hòm thư, một bên là bức tường.

Hắn ấn Khuất Ý Hành vào tường, hai người gần như kề sát nhau. Hắn thấp giọng hỏi: “Hồi hộp không?”

Tay của Khuất Ý Hành đặt bên hông Diêu Trạm, nhẹ nhàng dựa vào rồi ghé vào lồ ng ngực đối phương. Anh cảm nhận được nhịp tim đang tăng nhanh của đối phương, tựa như tiếng trống khi hội trống nhạc đi qua trong Đại hội thể thao ở trường năm đó.

“Hồi hộp.” Anh đáp: “Cậu muốn giúp tôi thả lỏng chứ?”

Diêu Trạm mỉm cười rồi cắn vành tai anh.

Đã rất nhiều lần nhưng Diêu Trạm vẫn không cưỡng lại được sự khiêu khích của Khuất Ý Hành. Cộng thêm địa điểm đặc biệt giờ phút này, hai người nhanh chóng như hai ngọn lửa, bùng cháy.

Khu vực này chỉ có đèn cảm biến lúc sáng lúc tắt, người không biết chắc sẽ sợ tới mức quay đầu bỏ chạy khi nhìn thấy ánh đèn này vào buổi tối. Nhưng trên thực tế, nguyên do ánh đèn chập chờ, là vì dưới đèn có hai người đang tìm kiếm những hồi ức mà họ từng dừng chân nơi đây vào mười lăm năm trước.

Thời điểm Diêu Trạm nắm tay Khuất Ý Hành rời khỏi trường, hai người vẫn chưa hết hứng.

Vốn định sẽ làm một hiệp thật sung sướng tại nơi này, nhưng lại quên không có dầu bôi trơn nên Khuất Ý Hành đành dùng chân giúp Diêu Trạm giải quyết. Tuy vẫn chưa ăn no, nhưng cũng coi như k ích thích và sảng khoái.

Lên xe, hai người nhìn nhau cười. Diêu Trạm chồm tới hôn Khuất Ý Hành, sau đó lại mau chóng có phản ứng.

“Về nhà thôi.” Diêu Trạm nghe hơi thở dần trở nên dày đặc của Khuất Ý Hành, hôn nhẹ vành tai anh: “Sáng mai tôi được nghỉ.”

Bình Luận (0)
Comment