Khuất Ý Hành nhìn những đám mây lớn bên ngoài rồi từ từ nhắm mắt, tưởng tượng mình và Diêu Trạm đang l@m tình giữa độ cao ba mươi ngàn thước Anh, trong toilet nhỏ hẹp của máy bay, kề sát đối phương.
–
Mùa thu ở thành phố khác vừa mưa vừa lạnh, nhưng bên chỗ Khuất Ý Hành thì không. Cuối tháng 9, trời vẫn oi bức sau những trận mưa.
Trong kỳ nghỉ Tết Trung thu vào ngày 20, Đậu Úc Thông và người bạn bí ẩn kia ra ngoài chơi, Khuất Ý Hành cũng chuẩn bị đến thành phố C tìm Diêu Trạm.
Hai người vốn hẹn nhau qua ngày 1 tháng 10, nhưng Diêu Trạm nói lúc nào cũng như nhau, chẳng bằng đi sớm một chút để tránh ra ngoài vào giờ cao điểm trong kỳ nghỉ ngày 1 tháng 10.
Khuất Ý Hành cũng thấy có lý, nếu bắt anh phải đối mặt với nhiều người như thế vào ngày đó thì chắc anh đã quay xe về ngay khi vừa đến sân bay rồi.
Sau khi thu dọn hành lý đơn giản, Khuất Ý Hành không nói cho Đậu Úc Thông biết mình đi đâu, người nọ vừa bước ra cửa thì mình cũng bước theo ra ngoài.
Anh mang hành lý rất ít, vì anh không định ở lâu dài.
Trên đường đến sân bay, Khuất Ý Hành càng nghĩ càng cảm thấy bản thân thật buồn cười. Ngộ nhỡ người ta chỉ khách sáo mà anh lại coi là thật thì sao đây?
Nhưng nếu trở về vào lúc này thì anh lại không muốn.
Nhìn taxi càng lúc càng đến gần sân bay, Khuất Ý Hành nhắm mắt, không lo lắng vớ vẩn nữa.
—
Bên phía Diêu Trạm,
Lúc hắn ngồi trong một quán cà phê ở sân bay để nhắn tin cho Khuất Ý Hành, đối phương thậm chí còn chưa đăng kí.
Đương nhiên Diêu Trạm không thể nói cho đối phương biết rằng mình nóng lòng muốn gặp anh đến mức nào, chỉ bảo: Tôi sẽ đến đón cậu, yên tâm đi.
Loại suy nghĩ này rất thú vị, Diêu Trạm ngẫm lại, hình như hơn mười năm rồi mình chưa từng có cảm giác này.
Ba mươi mấy tuổi rồi còn chơi trò yêu thầm, buồn cười thật.
—
Việc máy bay cất cánh hay hạ cánh luôn khiến Khuất Ý Hành cảm thấy căng thẳng một cách khó hiểu, và anh đã dành hơn hai tiếng đồng hồ bay trên không để tự hỏi rốt cuộc ý nghĩa của chuyến du lịch này là gì.
Trước giờ anh nào phải kẻ sẽ bị tình cảm làm mụ mị đầu óc, nhưng lần này, đối phương thậm chí còn chưa làm gì anh thì anh đã nhảy vào vòng xoáy trước.
Làm gì có bạn giường nào như anh, mới không gặp bao lâu đã nhớ nhung như thể trôi qua một thế kỷ rồi ấy.
Khuất Ý Hành nhìn những đám mây lớn bên ngoài rồi từ từ nhắm mắt, tưởng tượng mình và Diêu Trạm đang l@m tình giữa độ cao ba mươi ngàn thước Anh, trong toilet nhỏ hẹp của máy bay, kề sát đối phương.
Rất mới mẻ, rất k ích thích.
Máy bay vừa đáp xuống thì anh lập tức mở điện thoại, vốn tưởng lát nữa là có thể gặp Diêu Trạm, nhưng nào ngờ tin nhắn lại hiển thị: Thật sự xin lỗi, tạm thời tôi phải về đơn vị rồi, tôi sẽ gửi địa chỉ nhà cho cậu, tự cậu đến đó nhé. Nếu đến rồi mà tôi vẫn chưa về thì cứ đến quán cà phê ngoài khu chung cư chờ tôi, thật sự xin lỗi.
Anh nhìn những dòng chữ trên, có thể cảm giác được đối phương thật sự thấy có lỗi, nhưng anh cũng rất khó chịu trong lòng.
Thời điểm anh kéo hành lý ra ngoài, anh thậm chí không muốn ngẩng đầu nhìn những người đưa đón nhau ở sân bay. Bởi trong đó không có Diêu Trạm — người mà lẽ ra nên có mặt ở đó.
Khuất Ý Hành tự thấy mình làm kiêu lố trớn, một người đàn ông đã hơn ba mươi tuổi thế mà lại so đo mấy chuyện vặt vãnh này.
Anh đi được một đoạn thì nhận ra mình đã ở cuối lối ra.
“Chào buổi chiều.”
Khuất Ý Hành dừng bước, lúc ngẩng đầu thì trông thấy Diêu Trạm đang nở nụ cười đứng trước mặt mình.
“Chẳng phải cậu về rồi sao?”
“Chọc cậu thôi.” Diêu Trạm cầm hành lý của anh dẫn anh ra ngoài: “Xe đậu khá xa nên phải đi một đoạn.”
Khuất Ý Hành đi phía sau Diêu Trạm, cứ nhìn đối phương suốt.
“Sao thế? Giận rồi à?” Diêu Trạm quay đầu cười nhìn anh: “Giận thật rồi?”
“Không có.” Khuất Ý Hành đi từng bước đuổi kịp hắn: “Chỉ đột nhiên cảm thấy cậu bận thế này, tôi đến chẳng phải rước thêm phiền cho cậu à.”
“Nói gì thế.” Diêu Trạm cười khoác vai anh: “Tôi cầu còn chẳng được.”
Lái xe từ sân bay đến nhà Diêu Trạm phải mất hơn 1 giờ, dọc đường Diêu Trạm liên tục kể cho anh nghe về chuyện công tác gần đây của mình. Thấy Khuất Ý Hành không đáp gì bèn hỏi: “Tôi lải nhải nhiều thế này có phải phiền cậu lắm không?”
“Không đâu.” Khuất Ý Hành thích nghe hắn nói lắm, hiếm lắm mới có người nói mãi không ngừng bên tai nên anh chẳng phiền chút nào: “Rất thích nghe.”
Diêu Trạm tiện tay mở loa lên rồi bật nhạc, bầu không khí trong xe cũng trở nên thoải mái hơn.
Khuất Ý Hành lên tiếng: “Ngày thường tôi làm việc ở nhà, Tiểu Thông thì ra ngoài đi làm, cả ngày trời chẳng ai nói với tôi câu nào.”
“Tôi cứ tưởng cậu thích cuộc sống như thế lắm chứ.”
“Phải.” Khuất Ý Hành đáp: “Quen rồi, rất ổn.”
“Vậy nên tôi rất bất ngờ khi cậu đồng ý đến đây.” Diêu Trạm ngoái đầu cười với anh: “Là vì tôi chăng?”
Khuất Ý Hành chột dạ rũ mắt chẳng dám nhìn thẳng vào hắn, nhưng lỗ tai thì đỏ bừng.
“Thế thì tôi nói đúng rồi.” Tâm trạng Diêu Trạm rất tốt: “Cậu ở lại thêm một thời gian đi, khó lắm mới tới một lần, qua ngày 1 tháng 10 thì bọn Thiệu Uy cũng về rồi, chúng ta sẽ cùng nhau gặp mặt.”
“Nói sau đi.”
Thành phố C đã chính thức vào thu vào cuối tháng 9, lá rụng đầy đất, khung cảnh vàng rực, nhiệt độ khiến cho con người ta cảm thấy rất thoải mái.
Khuất Ý Hành không ngờ mình lại tới nơi này một lần nữa, tuy không nói, nhưng quả thật anh tới là vì Diêu Trạm. Bằng không rất có thể mười lăm năm nữa anh cũng chưa gặp được hắn.
Những khi ở cạnh Diêu Trạm, có lúc Khuất Ý Hành sẽ căng thẳng, có lúc lại thả lỏng. Đối phương vừa nói thì anh lập tức căng chặt dây thần kinh nên luôn tìm cách làm cho câu trả lời của mình có vẻ thú vị hơn, làm thế rất mệt, nhưng anh lại thấy khá ổn.
Thỉnh thoảng Khuất Ý Hành sẽ len lén nhìn Diêu Trạm, anh còn cho rằng đối phương không nhận ra. Ai ngờ khi nhìn đến lần thứ tư thì đối phương cười anh: “Đẹp không?”
“Hả? Gì cơ?”
“Tôi hỏi, tôi đẹp không?” Diêu Trạm quay đầu cười với anh: “Nhìn lén tôi bị tôi bắt được.”
Khuất Ý Hành xấu hổ không thôi, tựa như cậu thiếu niên ngây ngô chớm yêu.
Dưới cái nhìn của Diêu Trạm, Khuất Ý Hành như thế này trông như một quả đào xanh chưa chín, khiến hắn cảm thấy lòng mình ngứa ngáy.
Thấy đối phương không đáp, hắn bèn vươn tay ***** bắp đùi được bao bọc dưới lớp quần bò của đối phương.
“Còn xấu hổ với tôi à?” Diêu Trạm vỗ vỗ anh: “Sắp tới nhà rồi.”
Khu chung cư mà Diêu Trạm ở cách đơn vị không xa, mua từ năm trước, căn nhà cũng không lớn lắm, được trang hoàng rất đơn giản — hai phòng một sảnh. Hơn nữa kế hoạch ban đầu của hắn là sống một mình nên một phòng sẽ làm phòng khách.
Hồi trước khi mua nhà, mẹ hắn có khuyên hắn nên mua một căn lớn hơn, bảo là tiện cho một nhà ba người ở sau này, khi khách đến cũng có thêm phòng để ở.
Nhưng từ khi Diêu Trạm biết được tính hướng của mình thì đã chẳng trông chờ vào khái niệm một nhà ba người gì đó nữa. Có một khoảng thời gian rất dài, thậm chí hắn còn nghĩ bản thân có lẽ sẽ sống một mình đến già.
Hắn dẫn Khuất Ý Hành lên lầu, lúc mở cửa đã nói: “Cậu là người *****ên tôi dẫn về nhà đấy.”
Đương nhiên, cái gọi là “Dẫn về nhà” này không thể tính cả đám bạn xấu như Thiệu Uy, bởi thỉnh thoảng những người đó sẽ trực tiếp mang rượu đến nhà hắn, uống say rồi ngủ lại luôn.
Điều này khiến Khuất Ý Hành vừa mừng vừa lo. Nói thật, anh không tin trước anh Diêu Trạm chưa từng có bạn giường, hoặc không nói tới bạn giường thì bình thường chắc chắn cũng sẽ hẹn vài cậu trai đẹp. Nhưng anh sẽ không truy cứu chuyện này, bởi anh làm gì có lập trường đó.
“Nhà cậu rất đẹp.” Khuất Ý Hành theo hắn vào nhà, nhìn hắn trực tiếp xách hành lý vào phòng ngủ.
Diêu Trạm hỏi anh: “Đồ của cậu nhẹ quá, không mang gì sao?”
“Ừm.” Khuất Ý Hành đáp: “Sợ phiền phức.”
Diêu Trạm buông hành lý xuống, bước ra thì thấy Khuất Ý Hành vẫn đứng ở cửa.
Hắn bước tới, bất chợt ôm eo đối phương.
Khuất Ý Hành không phải đi ngàn dặm xa xôi chỉ để l@m tình, nhưng có thể nói hai người họ tiến đến với nhau nhờ l@m tình. Bất kể là mười lăm năm trước hay hiện tại.
Thế nên, vừa gặp đã khó tránh khỏi sẽ kích động.
Diêu Trạm đặt anh ở góc cửa, hai người dính sát nhau: “Có mệt không?”
“Chút chút.” Khuất Ý Hành hơi ngửa đầu nhìn hắn, chẳng mấy chốc, cả hai đã có phản ứng.
“Thật ra tôi không nên làm vậy.” Diêu Trạm nói: “Cậu vừa xuống máy bay, nên nghỉ ngơi một lát rồi ăn cơm mới phải.”
“Tôi không mệt.” Hai tay của Khuất Ý Hành đã bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của Diêu Trạm: “Cũng không đói.”
“Thế thì khéo quá.” Diêu Trạm bỗng dùng sức nhấc bổng anh lên.
Khuất Ý Hành rất gầy, cũng không cao bằng Diêu Trạm nên không cần dùng quá nhiều sức để nhấc anh lên.
Hành động này khiến Khuất Ý Hành hoảng sợ, anh lập tức ôm chặt cổ đối phương, sợ ngã xuống đất.
“Yên tâm đi.” Diêu Trạm ôm anh vào phòng ngủ: “Dù tôi có ngã cũng sẽ không làm ngã cậu.”
Khuất Ý Hành nhìn hắn cười, sau đó sáp đến hôn suốt đoạn đường Diêu Trạm ôm mình vào phòng.
Diêu Trạm rất thích một Khuất Ý Hành như thế này, ngày thường thì ít nói dễ ngại, nhưng một khi đã mở công tắc trên người thì không còn lập dị thiếu tự nhiên nữa, muốn làm sẽ làm cho sướng mới thôi.
Lưng của Khuất Ý Hành nhẹ nhàng áp lên chiếc giường mềm mại, còn chưa kịp chỉnh lại tư thế của mình đã bị đ è xuống hôn.
Hai người chỉ không gặp gần một tháng mà cứ như không gặp cả năm trời, kịch liệt tới nỗi xé hư cúc áo sơ mi của Diêu Trạm, kéo hư thắt lưng của Khuất Ý Hành.
Khuất Ý Hành cảm thấy điên đảo hồn vía, mãi đến khi bị hắn cắn lên vai mới quay về thực tại.
Diêu Trạm hỏi hắn: “Thích không?”
“Ừm.” Anh ôm chặt đối phương hơn, như thể điều này sẽ khiến chữ “Ừm” của mình thuyết phục hơn.
“Thích gì nào?”
Khuất Ý Hành cho rằng hắn muốn anh nói mấy lời tục tĩu để tăng k ích thích, bèn há miệng *****, không nói nên lời.
Diêu Trạm hôn anh, chạm vào anh và hỏi: “Thích tôi chứ?”
Bất chợt, nước mắt Khuất Ý Hành trào ra, rồi anh vô thức giam đối phương trong ngực, cắn chặt răng không lên tiếng.
Diêu Trạm không nhận được câu trả lời nên có chút không cam lòng, nhưng hắn lại chẳng thể ép buộc đối phương nên đành thở dài.
Đến khi kết thúc, Diêu Trạm vuốt nhẹ bả vai rướm máu vì bị mình cắn của Khuất Ý Hành, nhìn đối phương bằng ánh mắt thâm trầm.
Khuất Ý Hành chui vào chăn, cất tiếng “Ừm” kia vào một nơi mà đối phương không nghe được.
Thích.
Khuất Ý Hành cũng muốn thở dài, anh không rõ mình thích người kia như thế nào.
Chẳng phải đã nói chỉ là bạn giường ư?
—
Sau khi vào thu, trời cũng mau tối hơn.
Ngay khi cả hai ăn mặc chỉnh tề thì chuẩn bị ra ngoài ăn cơm, kết quả vừa ra ngoài, Khuất Ý Hành đã bị gió lạnh táp tới làm cho rùng mình.
“Lạnh à?”
Khuất Ý Hành không ngờ buổi tối ở đây lại lạnh đến vậy, nhưng vẫn cậy mạnh nói không.
Dọc đường bọn họ lại đi ngang qua trường học, Diêu Trạm nói: “Cậu còn nhớ có một buổi tối sau khi tan học, chúng ta đã ở sau bồn hoa đó…”
Làm gì sau bồn hoa, Diêu Trạm không nói, Khuất Ý Hành cũng biết.
Lúc ấy hai người cũng gặp nhau chỉ để làm chuyện đó, cho dù kỳ thi Đại học đang đến gần thì nó vẫn diễn ra gần như ba ngày một lần.
Bọn họ của năm mười tám tuổi từng làm chuyện rất khác người, luôn cho rằng bản thân là người lớn, nhưng trên thực tế có rất nhiều chuyện không phải ai cũng rõ.
“Khi đó tôi ngốc quá, mấy lần còn suýt cắn trúng cậu.”
Diêu Trạm bật cười: “Cậu còn nhớ à?”
“Ừm.” Khuất Ý Hành nhớ lại: “Đã mười lăm năm rồi.”
“Khi đó cậu không ngốc.” Diêu Trạm nói: “Rất tốt đẹp.”