Blowing In The Wind/Lời Thì Thầm Trong Gió

Chương 22

Trước đây thì chưa nhận ra, nhưng bây giờ Diêu Trạm phát hiện đôi khi giọng nói của người trong lòng mới là liều thuốc tốt. Khuất Ý Hành nói chuyện với hắn, bệnh tật gì hắn cũng khỏi.

Hễ là náo nhiệt thì sẽ có một ngày thủy triều xuống.

Cũng như khi Diêu Trạm đến, hắn cũng đã cầm vé máy bay rời đi.

Hắn đi rồi, Khuất Ý Hành lại quay về sinh hoạt ban đầu, ngủ sớm dậy sớm, ăn cơm đúng giờ, nằm lì ở nhà cả ngày, đối diện với tấm vải thô trống không bằng bộ dạng lôi thôi lết thếch.

Buổi tối tiễn Diêu Trạm đi, Khuất Ý Hành đã đồng ý lời đề nghị của thầy, quyết định chuẩn bị tác phẩm để tham gia triển lãm. Không phải vì bất cứ điều gì khác, mà chỉ là không có việc để làm.

Có lúc, sau khi trải qua một số việc, danh và lợi đã chẳng còn quan trọng với một số người nữa. Khuất Ý Hành biết đã lâu lắm rồi mình không có bức vẽ nào được gọi là tác phẩm, thế nên lúc này anh không xác định được liệu mình có thể đạt được trình độ nào.

Anh có thời gian ba tháng để chuẩn bị, sau ba tháng sẽ hết hạn và anh phải tranh thủ cho ra tác phẩm trước khi hết hạn.

Nhưng ba ngày rồi, anh vẫn chưa vẽ được nét nào.

Đậu Úc Thông thấy Khuất Ý Hành lại bắt đầu trầm mặc thì có chút lo lắng.

“Anh nè, không thì anh ra ngoài dạo chút đi.” Cậu hỏi: “Anh uống rượu không? Em đi mua một ít về.”

Đậu Úc Thông còn tưởng anh mình đột nhiên như vậy là do Diêu Trạm rời đi.

“Qua Tết Trung thu em sẽ được nghỉ mấy ngày, nếu không hai đứa mình ra ngoài chơi đi?”

Khuất Ý Hành nhớ đến chuyến du lịch ngày 1 tháng 10 do mấy người trong group lớp lên kế hoạch, không ngờ mới đây đã sắp đầu tháng 9.

Người ta nói kim thu tháng 9, thế nhưng nhiệt độ ở thành phố này bây giờ chẳng khác gì hồi tháng 8, vẫn nóng chết người, không tha cho ai.

“Nói sau đi.” Khuất Ý Hành vẫn chưa có linh cảm cho tác phẩm, anh thật sự không có tâm trạng để bàn chuyện này.

Đậu Úc Thông đã vắt óc dụ dỗ anh mình suốt mấy ngày trời nhưng vẫn hoàn toàn vô ích. Anh cậu thì trốn trong phòng, cậu thì nằm sấp trên sofa nghĩ: Diêu Trạm đang làm gì nhỉ? Tại sao vẫn chưa hỏi thăm ông anh trai đáng thương kia?

Diêu Trạm đang bận.

Sau khi trở về, hắn thật sự không cách nào liên lạc với Khuất Ý Hành. Không phải không muốn liên lạc, mà thật sự bận tới mức gần như không được nghỉ.

Hôm đó vốn là xuống máy bay rồi sẽ đi ăn với cha con Thiệu Uy, kết quả vừa đi được nửa đường, mùi cơm còn chưa được ngửi thì đồng nghiệp đã gọi tới.

Mọi người đều biết hắn sẽ trở về ngày hôm nay, nên trực tiếp gọi hắn về đơn vị.

Tập thể nhà trẻ bị ngộ độc thức ăn, bận tới nỗi hắn chẳng rõ hôm nay là ngày gì.

Chuyện này rất ầm ĩ, trong bệnh viện không chỉ đông nghẹt phụ huynh của bọn trẻ, mà phóng viên từ các toàn soạn và đài truyền hình cũng đổ xô ở hành lang.

Bệnh viện ghét nhất là mấy chuyện này, vốn đã loạn lắm rồi, mấy người này còn đến thêm phiền.

Diêu Trạm thấy ai cũng cau có mặt mày, còn thường xuyên bị bao vây hỏi này hỏi nọ nên cũng khó chịu. Mấy ngày kế tiếp, hắn nhức đầu tới nỗi phải uống thuốc mới có thể tiếp tục công việc.

Khó khăn lắm mới hết bận, phóng viên đã rời đi, cuối cùng Diêu Trạm cũng có thể về nhà tắm rửa thay quần áo.

Hắn nhớ lại những lời bạn trai cũ từng nói, họ nói hắn bận quá, yêu đương với hắn mà cứ như chồng còn sống đã phải thủ tiết[1] vậy.

Lời nói tuy khó nghe nhưng nói có lý, Diêu Trạm bỗng không dám liên lạc với Khuất Ý Hành nữa.

Hắn ngủ một giấc ở nhà, lúc tỉnh lại thì trời đã tối. Thiệu Uy gọi đến hỏi hắn muốn ăn cơm chung không, tiện thể hỏi xem đã sắp xếp thế nào cho ngày 1 tháng 10 rồi.

“Tôi thì có sắp xếp gì.” Diêu Trạm nói: “Không tăng ca đã tốt lắm rồi.”

Hắn rời giường, cảm thấy khá đói bụng: “Cậu đang ở đâu? Đi uống chút đi.”

Uống rượu để giải tỏa mệt mỏi, Diêu Trạm rất thích uống một ly sau những lần tăng ca liên tục.

Gặp Thiệu Uy rồi, đối phương hỏi hắn: “Dạo này cậu và Khuất Ý Hành thế nào?”

“Chưa liên lạc.” Diêu Trạm nói: “Bận tới nỗi mũi chân chúi xuống đất, gió lùa lòng bàn chân thì làm gì có thời gian để liên lạc.”

“Lạnh lùng vô tình.” Thiệu Uy trách hắn: “Câu này rất hợp với cậu.”

Diêu Trạm uống một hớp rượu, cảm thấy bất đắc dĩ.

“Nói thật, không liên lạc cũng tốt.”

“Sao thế?”

Diêu Trạm buông ly rượu, còn nói một cách rất nặng nề: “Tôi mà bận thì sẽ bận không kể ngày đêm, cậu còn nhớ tại sao tôi chia tay với bạn trai cũ chứ?”

“Đó là vì cậu vốn không để ý tới người ta.” Thiệu Uy hỏi: “Cậu nhớ cậu ấy chứ? Tôi nói Khuất Ý Hành ấy.”

Diêu Trạm có thể không nhớ chắc.

Lúc bận rộn thì chẳng có thời gian nhớ, một khi đã nghỉ ngơi, dù là trước khi ngủ hay sau khi tỉnh thì trong đầu cũng toàn là anh.

“Tôi cũng đã hơn 30, có thể gặp được người hợp ý đã tốt lắm rồi, cậu còn do dự gì chứ?”

“Chính vì đã hơn 30 nên mới do dự nhiều.” Diêu Trạm lên tiếng: “Cậu ấy sống bên đó rất tốt, dù tôi muốn theo đuổi cậu ấy, vậy vấn đề đất khách giữa chúng tôi nên giải quyết thế nào đây? Tôi có tư cách gì bảo người ta vứt bỏ cuộc sống hiện tại để sang đây?”

“Vãi.” Thiệu Uy lại uống một hớp rượu: “Làm người lớn đúng là mệt vãi chưởng.”

Diêu Trạm cười: “Ai nói không phải chứ.”

Ngày thứ tư Diêu Trạm đi, Khuất Ý Hành đã vẽ được nét *****ên trên tấm vải thô.

Đêm hôm trước khi ngủ, anh đã mơ một giấc mơ. Anh mơ thấy mình chết đuối, bị rong cuốn mắt cá chân, nhưng cuối cùng anh không chết mà được một người đàn ông mơ hồ không rõ mặt mũi cứu lấy.

Tuy không thấy rõ khuôn mặt, nhưng khi tỉnh lại anh cho rằng đó là Diêu Trạm.

Bởi vì giấc mơ đó, anh như cái đuôi bắt được linh cảm, chuẩn bị vẽ thử.

Đóng kín cửa sổ phòng và kéo rèm lại, trong phòng chỉ mở điều hòa và đèn, còn Khuất Ý Hành thì tập trung vẽ tranh.

Vẽ từ khoảng 7 giờ sáng đến khoảng 10 giờ tối, lúc buông cọ, anh cảm giác cả người cứng ngắc.

Lúc ra khỏi phòng, Đậu Úc Thông đang xem TV ở phòng khách. Đó là một chương trình tạp kỹ, TV đang ở chế độ im lặng, Đậu Úc Thông nịn cười tới nỗi mặt mày đỏ bừng.

“Vẽ xong rồi?” Đậu Úc Thông thấy anh mình đi ra thì lập tức ném đồ ăn vặt đi: “Mệt chứ?”

Cậu xun xoe chạy tới đấm lưng cho anh trai: “Vất vả cho anh đẹp trai rồi.”

Khuất Ý Hành thấy cậu là lạ, bèn hỏi một cách nghi ngờ: “Em có việc gì à?”

Đậu Úc Thông cười hì hì rồi nói: “Anh ơi, Trung thu này em được nghỉ ba ngày.”

“Anh không đi.”

“Chậc.” Đậu Úc Thông vỗ nhẹ anh một cái: “Biết anh sẽ không đi rồi, em đang xin phép anh thôi.”

Khuất Ý Hành chẳng hiểu gì sất.

“Em có một người bạn, hẹn em ra ngoài chơi vào ngày Trung thu.”

Khuất Ý Hành còn tưởng chuyện gì mà khiến cậu thần bí như thế, anh xua tay, sau đó đi uống nước: “Anh cũng đâu phải người giám hộ của em, thích đi thì đi đi.”

Đậu Úc Thông như học sinh tiểu học được đặc xá: “Cảm ơn lãnh đạo đã cho phép.”

Cậu chuồn về phòng mình, trước khi đóng cửa còn ló đầu ra: “Anh, anh không định ra ngoài chơi vài ngày hả?”

Khuất Ý Hành xua tay, ý bảo cậu mau đi ngủ.

Trong đêm khuya khoắt, Khuất Ý Hành ngồi một mình trong phòng khách, TV vẫn còn chiếu chương trình tạp kỹ kia, nhìn mấy người đang cười ra rả ở chế độ im lặng, trông còn buồn cười hơn.

Vẽ vời cả ngày trời nhưng đầu óc anh hiện giờ đang bị bủa vây trong trạng thái hưng phấn, không ngủ được, cũng không muốn ngủ.

Anh tìm điện thoại, nó đã không reo suốt mấy ngày rồi.

Diêu Trạm bị mấy ngủ, đây là tình trạng mà suốt mười năm qua chưa từng bị.

Ngày thường thì mệt vô cùng, nhưng hắn không hề mất ngủ.

Nằm trằn trọc trên gường không ngủ được nên dứt khoát rời giường hút thuốc. Hắn đứng ở ban công, nhìn lá cây trong tiểu khu nhân lúc không người bí mật rơi xuống.

Trong lúc nuốt mây nhả khói, hắn bắt đầu nhớ Khuất Ý Hành.

Nếu sau này được ở bên đối phương thì tốt rồi, dù không l@m tình thì cùng nhau hút thuốc tâm sự thôi cũng được.

Lần *****ên trong đời, Diêu Trạm cảm thấy câu “Một mình làm sao cũng không tốt bằng có thêm người bầu bạn” mà mẹ hắn nói rất đúng.

Hút xong một điếu, hắn trở vào phòng rồi cầm điện thoại xem thời gian.

1 giờ rưỡi rồi.

Chắc chắn Khuất Ý Hành ngủ rồi, nhưng hắn vẫn bấm vào dãy số đó.

Trước kia Khuất Ý Hành không thích khởi động máy khi ở nhà, mọi người thường tìm anh trong trạng thái tắt máy, lúc thường dù có khởi động thì cũng để ở chế độ rung. Nhưng mấy ngày nay, hoặc là nói trong khoảng thời gian qua lại với Diêu Trạm, anh chưa từng tắt máy, thậm chí đổi sang chế độ nhạc chuông.

Hành động này đã vô tình vạch trần việc anh sợ hãi như thế nào khi bỏ lỡ cuộc gọi và tin nhắn của Diêu Trạm.

Trong đêm khuya, điện thoại bỗng vang lên, là nhạc chuông tự cài, vừa bất ngờ vừa lanh lảnh.

Khuất Ý Hành đang ngây người nhìn TV thì bị giật mình, quay sang nhìn chiếc điện thoại trên sofa, phát hiện người gọi đến là Diêu Trạm.

Anh vừa mừng vừa sợ, bèn vội vã đi tới ban công, sợ sẽ đánh thức Đậu Úc Thông.

“Ngủ chưa?” Trong đêm khuya, giọng nói của Diêu Trạm rất trầm và rất gợi cảm, khiêu khích tới nỗi Khuất Ý Hành bất giác cứng cả người.

“Chưa.” Khuất Ý Hành rất say mê giọng nói này, anh mong Diêu Trạm sẽ nói nhiều hơn nữa.

Diêu Trạm chẳng biết nên nói gì, bèn hút thuốc tiếp, rồi cười nói: “Ngại quá, trễ thế này còn gọi cậu.”

“Không có gì.” Khuất Ý Hành nhẹ giọng đáp hắn: “Tôi vẫn chưa ngủ mà.”

Hai con người, ở hai căn phòng của hai thành phố cách nhau hơn 1 ngàn km, trong phút chốc, cảm giác như đối phương đang ở cạnh mình.

“Mấy hôm nay bận quá, không liên lạc được cho cậu.” Diêu Trạm buông một câu: “Xin lỗi.”

Ấy mà Khuất Ý Hành lại thấy vui mừng.

Không phải anh chưa từng suy đoán nguyên nhân đối phương không liên lạc với mình, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn là đối phương không muốn tiếp tục mối quan hệ này. Nếu người ta đã muốn cắt đứt, đương nhiên anh cũng sẽ không cần tiếp tục nữa.

Bạn giường cũng giống như tình nhân vậy, đôi bên phải tình nguyện với nhau, nếu một bên muốn chấm dứt mà một bên lại dây dưa thì sẽ không hay.

Mất mát vẫn có, bằng không anh sẽ không mơ thấy Diêu Trạm.

Nhưng Khuất Ý Hành chưa từng thừa nhận rằng mình đã đặt Diêu Trạm ở một vị trí đặc biệt, và anh bắt đầu lừa mình dối người.

Mấy ngày qua vẫn cứ lừa mình, nhưng vừa nghe được giọng nói của Diêu Trạm thì anh lại cảm thấy mình không xong rồi.

Có một từ gọi là “Rơi vào tay giặc”.

Rốt cuộc tại sao lại động lòng với người này? Khuất Ý Hành thật sự chẳng hiểu nỗi mình.

Có lẽ vẫn là bởi cô đơn quá lâu, nên một khi gặp được người hợp với mình ở một khía cạnh nào đó, bản thân sẽ lạc lối.

“Bây giờ đã hết bận chưa?” Khuất Ý Hành cẩn thận hỏi.

“Hết bận rồi.” Diêu Trạm nói: “Nếu trong khoảng thời gian kế tiếp không có việc gì hệ trọng thì hẳn là khỏe rồi.”

“Thế thì tốt.” Khuất Ý Hành lại chẳng biết nói gì. Anh dựa vào lan can ban công, nhắm mắt lại, dường như có thể nghe thấy tiếng hít thở của người đàn ông ở đầu bên kia.

“Thật ra tôi gọi tới cũng chẳng có việc gì.” Diêu Trạm dập điếu thuốc rồi nằm trên sofa, hắn xoa huyệt thái dương của mình và nhẹ giọng nói: “Chỉ là vừa mệt vừa không ngủ được, muốn nghe cậu nói chuyện.”

Trước đây thì chưa nhận ra, nhưng bây giờ Diêu Trạm phát hiện đôi khi giọng nói của người trong lòng mới là liều thuốc tốt. Khuất Ý Hành nói chuyện với hắn, bệnh tật gì hắn cũng khỏi.

Trước giờ chưa từng có ai nói với Khuất Ý Hành như thế, thế nên anh chợt cảm thấy câu này đã đánh bại được ngàn vạn lời tâm tình.

“Đúng rồi.” Khuất Ý Hành lên tiếng: “Tôi thấy mấy người trong group đã lên kế hoạch cho chuyến đi ngày 1 tháng 10, cậu đi chứ?”

Diêu Trạm không ngờ Khuất Ý Hành lại để ý chuyện này, bèn cười khổ: “Không đi được, ngày 1 tháng 10 tôi chỉ có 3 ngày nghỉ, còn chưa xác định khi nào phải về tăng ca.”

Bác sĩ đúng là vất vả.

Khuất Ý Hành khẽ thở dài.

“Cậu thì sao? Cậu đi chứ?”

“À không.” Khuất Ý Hành đáp: “Tôi cũng chưa biết.”

“Vậy cậu có muốn đến chỗ tôi không?” Thật ra khi hỏi câu này, Diêu Trạm rất khẩn trương, hắn sợ bị từ chối: “Lần trước cậu về, chúng ta đã nói sẽ về thăm trường nhưng chưa vào, lần này có thể thử lại.”

Khuất Ý Hành trầm mặc rất lâu, lâu tới nỗi Diêu Trạm cho rằng có lẽ anh đang dùng cách này để từ chối mình.

“Nếu miễn cưỡng thì…”

“Được.” Khuất Ý Hành nói: “Dù sao tôi cũng chẳng bận gì.”

———

Editor giải thích:

[1] Gốc là Thủ hoạt quả [守活寡]: ý của câu này là “Đồng sàn dị mộng”. Thời phong kiến hai vợ chồng nếu chẳng may người chồng chết thì vợ không được tái hôn, ta gọi là ‘thủ quả/thủ tiết’. Cho nên “Thủ hoạt quả” nói như trên thì người chồng/người yêu còn sống nhưng không gần gũi với mình (đủ loại phụ tình, có thể vì anh ta bất lực trong chuyện chăn gối, anh ta không yêu mình nhưng vẫn cưới mình) mà người vợ/người tình không cách nào ly hôn/rời khỏi tra nam đó được, bị trói buộc chung với anh ta.

Bình Luận (0)
Comment