Blowing In The Wind/Lời Thì Thầm Trong Gió

Chương 21

Đây là lần *****ên Diêu Trạm có cảm giác như thế này, không muốn rời khỏi một nơi, không muốn rời xa một người.

Thời gian nghỉ ngơi bao giờ cũng ngắn ngủi, Khuất Ý Hành đã sớm ý thức được điều này.

Buổi chiều ngày hôm nay trôi qua quá chậm cũng quá nhanh, anh luôn cảm thấy trong mỗi động tác, mỗi câu thoại của cả hai đều giống như một thước phim dài, khiến cả thế giới được kéo dài một cách thật chậm và đầy trữ tình, tưởng chừng như tất cả tình tiết đều được kéo dài vô hạn, nhưng trên thực tế, bộ phim này chỉ tổng cộng vài tiếng ngắn ngủi.

Vào lúc chạng vạng, Khuất Ý Hành nhắn cho Đậu Úc Thông, bảo rằng đêm nay anh cũng không trở về.

Đậu Úc Thông chỉ gửi cho anh một mặt cười thần bí rồi không nói gì thêm.

Lúc tắt điện thoại, Khuất Ý Hành nhìn thời gian, vô thức đếm xem mình và Diêu Trạm còn bao nhiêu thời gian ở bên nhau.

Trong cái đêm cuối cùng này, Diêu Trạm dịu dàng đến nỗi suýt nữa làm Khuất Ý Hành tan chảy. Rõ ràng đã bên nhau nhiều ngày qua, nhưng cứ như làm thế nào cũng không đủ.

Phía sau của Khuất Ý Hành không thoải mái, nhưng nhờ Diêu Trạm săn sóc tận tụy, cuối cùng hai người vẫn cùng nhau hưởng thụ sự sung sướng dễ dàng nhất và cũng khó cảm nhận nhất.

Diêu Trạm khẽ vuốt mái tóc thấm ướt mồ hôi của Khuất Ý Hành và hỏi: “Mệt không?”

Khuất Ý Hành cười, cười đến nỗi nước mắt tràn ra khóe mắt.

“Chút chút.”

Anh nhích lên trước, cả hai cứ thế ôm nhau, ấy thế mà mở mắt đến hừng đông.

Đây là lần *****ên Diêu Trạm có cảm giác như thế này, không muốn rời khỏi một nơi, không muốn rời xa một người.

Thật là kì diệu, bọn họ đã xa cách mười lăm năm, tính ra những ngày ở bên nhau cũng chỉ năm, sáu ngày. Nhưng hắn lại động lòng với anh như thế, cảm giác này chưa từng có bao giờ.

Kỳ thật hắn rất muốn nghiêm túc ngẫm lại, rốt cuộc có phải mười lăm năm trước hắn đã có ý với Khuất Ý Hành như lời Thiệu Uy nói hay không, chẳng qua khi ấy bản thân vẫn chưa nhận ra, đến tận những năm sau, hạt giống tình cảm vẫn luôn ở đó, chỉ là từ từ lớn dần, chậm chạp không lớn thành cây giống, thế nên không biết được tên ai đã khắc trên thân cây.

Nhưng hắn không có thời gian để nghĩ nhiều, bởi bây giờ hắn đang bận khắc ghi mọi thứ về Khuất Ý Hành.

“Tôi có một thứ muốn tặng cậu.” Hơn 6 giờ, cả hai rời giường thu dọn, sau khi Khuất Ý Hành mặc quần áo đã nói: “Thời gian vẫn còn kịp, chúng ta về nhà của tôi một chuyến đi.”

Diêu Trạm rất vui mừng, bởi hắn đoán được thứ mà Khuất Ý Hành sẽ tặng hắn.

Cả hai kéo vali đến nhà Khuất Ý Hành, vừa vào cửa đã thấy Đậu Úc Thông vẫn chưa đi.

“Ồ, đây là chuẩn bị vào ở sao?” Đậu Úc Thông nhìn vali của Diêu Trạm bèn thuận miệng trêu đùa.

“Tôi cũng muốn lắm.” Diêu Trạm đùa với cậu: “Nhưng lát nữa phải lên máy bay rồi, phải về thôi.”

Đậu Úc Thông nhìn hắn một cách sáng tỏ, rồi ngoái đầu nhìn anh trai mình đang đi vào phòng ngủ.

“Đáng tiếc.”

“Đáng tiếc cái gì?” Diêu Trạm hỏi.

“Không có gì.” Hôm nay Đậu Úc Thông tăng ca nên sắp không kịp giờ rồi. Cậu nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi ra cửa, trước khi đi cậu hỏi Diêu Trạm: “Anh đẹp trai, sau này anh lại đến chứ?”

Diêu Trạm thoáng chần chừ: “Có lẽ.”

“Vậy được, anh phải giữ lời đấy.” Đậu Úc Thông chạy đi, để lại Diêu Trạm đang tự hỏi có phải Khuất Ý Hành đã nói gì với Đậu Úc Thông hay không.

Lúc Khuất Ý Hành đi ra có cầm theo một ống đựng tranh màu đen, anh ngượng ngùng đưa cho Diêu Trạm và nói: “Thật ra đây cũng chẳng phải thứ đáng giá gì, cũng không quan trọng, cậu không thích thì có thể…”

“Làm sao cậu biết tôi không thích?” Diêu Trạm cười nhận lấy: “Tôi phải trở về ngắm thật kĩ đã.”

Khuất Ý Hành nở nụ cười, đồng thời thở dài.

Diêu Trạm không hề thuận miệng nói ‘Thích’ để dỗ anh vui, nếu nói vậy thì có lẽ anh sẽ thấy xấu hổ hơn.

“Cậu vẽ à?” Diêu Trạm không mở ra mà kéo hành lý cùng Khuất Ý Hành chuẩn bị đến sân bay.

“Ừm.” Khuất Ý Hành nói: “Vẽ không đẹp lắm.”

“Cậu nói không đẹp thì không khách quan cho lắm.” Diêu Trạm nhìn anh: “Chờ trở về rồi, tôi sẽ xem thật kĩ rồi cho cậu một đánh giá khách quan.”

Khuất Ý Hành cười, cười tới nỗi mặt đỏ bừng, lỗ tai cũng đỏ theo.

Sân bay rất đông người, Khuất Ý Hành có chút buồn bực.

Diêu Trạm đã sớm làm xong thủ tục check-in và gửi vận chuyển hành lý, chỉ có bức tranh là hắn đeo trên lưng, không nỡ gửi vận chuyển chung với hành lý.

Hai người đứng ở trạm kiểm soát an ninh, im lặng rất lâu.

Sau đó Diêu Trạm lên tiếng: “Trước đó em trai cậu hỏi tôi có còn đến không.”

Khuất Ý Hành hơi khựng lại, sau đó giả đò ung dung: “Cậu trả lời thế nào?”

“Tôi nói sẽ đến.” Diêu Trạm vươn tay sửa sang tóc cho anh: “Nếu cậu muốn đến, tôi cũng rất hoan nghênh.”

Khuất Ý Hành ngẩng đầu nhìn hắn, cười cười.

“Đúng rồi, còn một việc nữa rất quan trọng.” Diêu Trạm lấy điện thoại ra: “Hai ta cũng coi như là người quen nhỉ? Tôi có thể lưu số điện thoại của cậu chứ?”

Lúc nói những lời này thì hắn đang cười với Khuất Ý Hành, thế nên không rõ cảm thụ trong lòng của đối phương.

Khuất Ý Hành bắt đầu đọc số điện thoại của mình.

Diêu Trạm lưu lại rồi gọi cho anh.

“Vậy, cậu cũng lưu của tôi đi?”

Khuất Ý Hành gật đầu: “Được.”

Sau đó thì không còn gì muốn nói nữa, Diêu Trạm chuẩn bị đi kiểm tra an ninh.

“Cậu về đi.” Diêu Trạm hỏi: “Ôm một cái cuối cùng nhé?”

Khuất Ý Hành không ngờ hắn sẽ đưa ra yêu cầu này, sân bay rất đông người, hai gã đàn ông ôm nhau sẽ rất kỳ quặc.

Diêu Trạm cũng chẳng quan tâm anh đồng ý hay không, hắn tiến lên từng bước và ôm lấy Khuất Ý Hành.

Hắn dán vào tai Khuất Ý Hành, dịu dàng nói: “Câu trả lời bị gió cuốn đi, đúng chứ?”

Khuất Ý Hành cứng đờ.

“Được rồi, tôi đi đây.” Diêu Trạm đứng thẳng lên và nói với anh: “Lần sau gặp.”

Diêu Trạm đi rồi, Khuất Ý Hành không về nhà ngay.

Anh tìm một quán cà phê ở sân bay, uống một tách cà phê rồi nằm sấp trên bàn ngủ một giấc.

Chẳng rõ tại sao, chỉ là không muốn trở về.

Anh gục xuống bàn nhìn máy bay đang cất cánh bên ngoài, biết rõ chiếc máy bay kia đã đưa Diêu Trạm đi từ lâu, và cũng không biết liệu một ngày nào đó hắn có ngồi trên chiếc máy bay nào đó và đáp xuống đây hay không.

Khuất Ý Hành hiểu, không phải anh không muốn về nhà, anh chỉ luyến tiếc Diêu Trạm mà thôi.

Mấy ngày qua tựa như một giấc mộng, từ trước đến giờ anh chưa từng càn rỡ như vậy. Hiện tại, đối phương đi rồi nên có chút vắng vẻ sau náo nhiệt, anh cần chậm rãi bình tĩnh lại.

Khuất Ý Hành ngồi trong quán cà phê lướt nhật ký trò chuyện trong group lớp. Mọi người đã đặt sẵn chỗ cho chuyến du dịch ngày 1 tháng 10, nói là muốn đến Roma.

Thiệu Uy đã thống kê danh sách những người có thể đi, và không bao gồm Khuất Ý Hành.

Anh vốn không định đi, vừa đông người mà mình cũng ít quen biết, thế thì kiếm thú vui làm gì? Vả lại đến cả hộ chiếu anh còn chẳng có nữa là.

Mấy năm nay anh chẳng đi đâu, trong nước thì còn đỡ, nếu ra nước ngoài thì giấy chứng nhận nào cũng sắp đến thời hạn, vì lý do đó mà giờ anh càng không muốn đi đâu.

Suốt một tuần Diêu Trạm ở đây, anh gần như không đọc tin nhắn group. Lúc này đối phương đi rồi, anh lại ngồi ở đây xem từng dòng tin nhắn, xem đến nỗi qua luôn giờ ăn trưa.

Hơn 1 giờ chiều, điện thoại của anh bỗng vang lên.

Lần này không phải Wechat, không phải tin nhắn, mà là điện thoại.

Người gọi điện là Diêu Trạm.

Thời điểm nhìn thấy cái tên kia, Khuất Ý Hành căng thẳng tới nỗi trái tim run rẩy. Anh đoán bây giờ đối phương vừa xuống máy bay, nhưng không ngờ người nọ lại lập tức gọi đến.

Anh rất hồi hộp, chẳng biết sau khi nhận điện thoại sẽ nói cái gì.

“A lô.”

Giọng Diêu Trạm mang theo ý cười: “Tôi xuống máy bay rồi.”

“Ừm.”

Đó là âm thanh truyền đến từ hơn 1 ngàn km, thông qua sóng điện từ, dường như giọng nói của Diêu Trạm đã chẳng còn giống ban đầu, thế nhưng vừa nghe đã biết là hắn.

Khuất Ý Hành bất giác mỉm cười, hỏi đối phương: “Mệt không?”

“Mệt.” Diêu Trạm nói: “Đang đợi hành lý, lát nữa trở về phải tắm rửa rồi ngủ một giấc mới được.”

Khuất Ý Hành không biết nói gì.

“Cậu đang làm gì đó?” Diêu Trạm hỏi.

“Tôi…” Khuất Ý Hành lấy lại tinh thần, nói dối: “Đang chuẩn bị vẽ tranh.”

Diêu Trạm nghe được âm thanh bên chỗ anh, cảm thấy không đúng lắm, nhưng không nghĩ nhiều mà hỏi anh: “Vậy tôi có quấy rầy cậu không?”

“Không hề.” Khuất Ý Hành vội nói: “Không quấy rầy.”

Diêu Trạm cười, hắn có thể nghe được sự căng thẳng từ Khuất Ý Hành.

Nếu căng thẳng thì liệu có chứng minh đối phương rất để ý đến mình không?

“Chỗ bọn tôi lại mưa rồi.” Diêu Trạm lên tiếng: “Không mang dù theo.”

Khuất Ý Hành mím môi, một lúc sau mới mở miệng: “Vậy, ở sân bay có bán dù không?”

Diêu Trạm cười rồi lên tiếng: “Thiệu Uy sẽ đến đón tôi.”

Khuất Ý Hành nghe thấy hắn cười, nhưng không đáp.

Lấy hành lý xong, một tay Diêu Trạm kéo hành lý còn một tay thì cầm điện thoại, trên vai còn đeo bức tranh mà Khuất Ý Hành tặng hắn.

“Lần trước cậu đến vẫn chưa gặp con trai của Thiệu Uy, là một thằng nhóc rất mập, rất đáng yêu.” Diêu Trạm nói: “Lần sau cậu đến sẽ dẫn đến cho cậu chơi.”

Khuất Ý Hành bèn cười: “Tôi không giỏi chơi với mấy bạn nhỏ đâu.”

“Không sao, đó là con nuôi của tôi, nhào nặn thế nào cũng được.”

Những lời Diêu Trạm nói chọc Khuất Ý Hành cười không ngừng: “Cậu nói cứ như con nít là món đồ chơi vậy.”

“Gần giống vậy mà, con nít còn thú vị hơn cả đồ chơi.” Diêu Trạm vừa nói vừa đi ra ngoài, vừa hay trông thấy Thiệu Uy bế con đến chờ hắn bên ngoài.

Hắn đi nhanh hai bước: “Tôi thấy Thiệu Uy rồi.”

“Vậy trở về chúng ta trò chuyện tiếp.”

“Khaon đừng cúp đã.” Diêu Trạm cất tiếng: “Cậu chờ chút.”

Hai cha con Thiệu Uy cũng trông thấy hắn, nhóc mập nhất quyết không cho ba nó bế, thế là nó trèo xuống một cách thoăn thoắt rồi chạy về phía cha nuôi.

Diêu Trạm kéo thằng nhóc sang bên cạnh rồi ngồi xổm xuống bảo với nó: “Kỳ Kỳ chào chú Khuất đi nào.”

Nhóc mập gân cổ hét vào điện thoại: “Chào chú Khúc ạ!”

“Là chú Khuất.” Diêu Trạm sửa lại cho nó: “Nói lại.”

Nhóc mập hừ hừ rồi nói: “Chào chú Khuất ạ!”

Diêu Trạm bật cười, hắn bóp cái mặt của nhóc mập một cách hài lòng, kế đó lại để điện thoại bên tai: “Nghe thấy chứ?”

Khuất Ý Hành ở bên kia cười mà mắt cong cong: “Đáng yêu lắm.”

“Dáng vẻ cũng đáng yêu lắm.” Diêu Trạm nói: “Bao giờ cậu sang sẽ bảo thằng bé chào hỏi trước mặt cậu.”

Nụ cười của Khuất Ý Hành nhạt dần, anh không biết bao giờ họ mới có thể gặp lại.

Thiệu Uy đi tới giúp Diêu Trạm kéo hành lý.

Diêu Trạm nói với anh: “Cứ vậy đi, bọn tôi chuẩn bị về rồi, tối nay sẽ liên lạc với cậu.”

“Ừm, nghỉ ngơi đi.”

Cúp điện thoại, nụ cười của Diêu Trạm vẫn còn đọng trên môi.

Thiệu Uy ‘Chậc’ một tiếng, rồi bảo với con mình: “Thấy chưa, con sắp có mẹ nuôi rồi.”

“Bớt nói nhảm đi.” Diêu Trạm bế nhóc mập ra ngoài, thằng nhóc tò mò chọt ống đựng tranh, rồi hỏi Thiệu Uy: “Đồ chơi gì thế ạ?”

Diêu Trạm trả lời: “Tín vật đính ước của mẹ Kỳ Kỳ tặng cho cha đó.”

Bình Luận (0)
Comment