Những năm cậu có người yêu, cậu dốc lòng, từ đầu đến cuối cậu đều cho rằng nếu đã có người yêu thì nhất định phải nghiêm khắc với bản thân, đó là sự tôn trọng dành cho đối phương. Bởi vậy mà mấy năm qua, người yêu luôn là bạn tình duy nhất của cậu.
–
Lúc trời mưa, Khuất Ý Hành cũng đang hút thuốc ngoài ban công. Trong nhà chỉ còn điếu thuốc cuối cùng, còn là Đậu Úc Thông mua cho.
Đã 8 giờ rồi mà Đậu Úc Thông vẫn chưa về, anh là vì đối phương mới từ chối lời mời của Diêu Trạm.
Đương nhiên, anh nghĩ thỉnh thoảng từ chối một lần cũng tốt. Mấy ngày nay hai người có quá nhiều thời khắc riêng tư rồi, trông chẳng khác gì một đám lửa cháy bập bùng vậy, thế nên đây chính là thời điểm để bình tĩnh lại.
Trời mưa rất to, nhưng nhiệt độ lại không thấp. Anh nhìn ra ngoài, thấy xe của Đậu Úc Thông đã đậu dưới lầu.
Lúc Đậu Úc Thông vào nhà, Khuất Ý Hành đã bóp tắt điếu thuốc và bắt đầu nấu cơm cho cậu. Cậu thay giày rồi hùng hổ vào nhà thay quần áo.
“Cơn mưa này nói đổ là đổ!” Đậu Úc Thông cầm khăn lau tóc: “Em chỉ đi từ bãi đậu xe đến cửa lầu có vài bước chân mà sắp ước nhem luôn rồi.”
“Ai bảo em không đem theo dù.” Khuất Ý Hành bảo cậu: “Lát nữa ăn cơm rồi, em mau dọn dẹp đi.”
“Lúc đầu có mà.” Đậu Úc Thông lẩm bẩm một tiếng rồi không nói nữa.
Cậu vào phòng bếp, ngồi cạnh bàn ăn, hỏi anh trai mình: “Chuẩn bị thẳng thắn rồi sao? Thẳng thắn với người nhà sẽ được khoan hồng.”
Khuất Ý Hành cười hỏi: “Làm sao? Nếu anh không thẳng thắn, em sẽ nghiêm trị anh? Nghiêm trị như thế nào?”
“Thế cũng không được, cùng lắm thì em mất ngủ vài ngày thôi.” Đậu Úc Thông nói: “Em thật sự cảm thấy quái lạ, cái radar phân biệt đồng loại của em dùng rất tốt, sao đến phiên anh lại bị hỏng chứ?”
Nói đến đây, Khuất Ý Hành cũng cảm thấy thú vị.
Diêu Trạm và Đậu Úc Thông chỉ gặp một lần đã nhìn ra đối phương là gay, chỉ mình anh, mấy năm trời mà Đậu Úc Thông chưa từng nhận ra, điều này chứng tỏ điều gì? Anh chưa đủ gay à?
“Thật ra anh và cậu ấy thật sự không có gì.” Khuất Ý Hành lùa rau vào đĩa rồi đến xới cơm cho Đậu Úc Thông: “Quan hệ giữa anh và cậu ấy hồi đi học cũng khá tốt, nhưng mấy năm rồi không liên lạc. Lần trước chẳng phải anh đến dự tang lễ của một người bạn cùng lớp ư, đúng lúc gặp lại nên đã liên lạc.”
Anh kể lại một cách rất nhẹ nhàng, hoàn toàn không nói đến trọng điểm. Nhưng Đậu Úc Thông lại chẳng phải kẻ dễ gạt, cái Aura mà khi hai người này gặp nhau khiến cho cậu dù ngốc đến mấy cũng nhìn ra được là có vấn đề.
“Anh ta thích anh hay anh thích anh ta?” Đậu Úc Thông hỏi: “Hay hai người đang mập mờ? Hoặc hai bên yêu thầm hửm?”
“Thật sự không có.” Khuất Ý Hành cười: “Chỉ là…”
Anh bỗng do dự có nên nói hay không, luôn cảm thấy có chút xấu hổ.
“Hai người ngủ chưa?”
Mọi người đồn rằng cuộc sống trong giới đồng tính rất nát, giao du hỗn tạp. Bên cạnh Đậu Úc Thông cũng có không ít những người bạn bất minh, tuy không tính là lạm giao, nhưng không được chừng mực cho lắm.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có ai lại cản trở các mối quan hệ anh tình tôi nguyện của mấy người trưởng thành cơ chứ?
Những năm cậu có người yêu, cậu dốc lòng, từ đầu đến cuối cậu đều cho rằng nếu đã có người yêu thì nhất định phải nghiêm khắc với bản thân, đó là sự tôn trọng dành cho đối phương. Bởi vậy mà mấy năm qua, người yêu luôn là bạn tình duy nhất của cậu.
Cậu sẽ xem thường những kẻ ngoại tình, chỉ những kẻ không có bạn đời mới hoàn toàn có quyền ngủ với người khác.
Cậu cho rằng mình có thể hiểu được và cũng có thể chấp nhận.
Khuất Ý Hành nghe cậu hỏi liền một mạch, nhưng không đáp.
Anh trầm mặc, hiển như Đậu Úc Thông cũng hiểu được: “Thế thì từng ngủ rồi.”
Cậu bưng chén cơm và ăn một hơi: “Tài nghệ của anh tiến bộ rồi đó.”
Khuất Ý Hành giương mắt nhìn cậu, chẳng nói gì.
“Anh cho rằng mình hiểu rõ anh ta chứ?”
“Anh không cần hiểu rõ cậu ấy.” Khuất Ý Hành đáp: “Quan hệ của bọn anh chỉ tới đó thôi, sẽ không tiếp tục phát triển.”
Đậu Úc Thông nở nụ cười: “Ngốc.”
“Không phải.” Cậu sửa lời: “Ngây thơ.”
Khuất Ý Hành nhìn cậu một cách khó hiểu, Đậu Úc Thông nói: “Em nên nói là ngoài cuộc thì tỉnh táo, trong cuộc thì u mê? Ít nhất em cảm thấy anh ta có ý với anh.”
“Em nghĩ nhiều rồi.” Khuất Ý Hành nói: “Vả lại hai ngày nữa cậu ấy về rồi, bọn anh sẽ không liên lạc nữa.”
Đậu Úc Thông nhìn anh, vừa nhét đầy cơm trong miệng vừa nói: “Vậy anh phải quý trọng mấy ngày này đó, yêu đương nơi đất khách không dễ đâu.”
“… Đã nói là không mà.” Khuất Ý Hành không tầm bậy với cậu nữa, đứng dậy trở về phòng.
Cạnh bàn ăn, Đậu Úc Thông nghĩ đến những lời anh trai vừa nói, rồi đưa ra một kết luận: Hai ông này đang yêu đương trên danh nghĩa bạn giường.
—
Diêu Trạm cảm thấy bản thân thật buồn cười, lớn chừng này rồi còn ngủ đến nỗi bị sái cổ, sáng sớm chẳng nhấc đầu lên nổi.
Hắn nhắn tin cho Khuất Ý Hành: Tôi bị sái cổ rồi.
Lúc đó Khuất Ý Hành đương rửa mặt, thấy tin nhắn của hắn thì cười tới suýt nữa nuốt luôn kem đánh răng.
Anh nhanh chóng súc miệng, sau đó trả lời Diêu Trạm: Không nhúc nhích nổi?
Diêu Trạm: Ừm.
Cả chữ ‘Ừm’ cũng rất tủi thân nữa.
Khuất Ý Hành cười rồi nhắn cho hắn: Di chuyển từ từ thôi, đến chiều sẽ ổn ngay.
Diêu Trạm xoa cổ, thấy thật xúi quẩy, nếu buổi chiều vẫn không ổn thì liệu tối nay hắn và Khuất Ý Hành còn có thể phát triển cuộc vận động trên giường chứ?
Khóa đào tạo chỉ còn lại một ngày rưỡi, Diêu Trạm tìm ghi chép và chỉnh sửa đôi chút, cảm thấy không thành vấn đề khi phải trở về báo cáo kết quả. Điều duy nhất khiến hắn phiền muộn là, sau khi trở về, có phải hắn và Khuất Ý Hành sẽ cắt đứt quan hệ một lần nữa không.
Hắn cho rằng Khuất Ý Hành là kiểu người mà khi bạn không liên lạc với anh ta thì anh ta cũng ít khi chủ động liên lạc với bạn, lâu dần, mối quan hệ sẽ phai nhạt. Hắn không muốn phai nhạt, nhưng cũng không nắm chắc được ý của Khuất Ý Hành.
Dẫu sao cũng là đất khách, chi phí cho một kẻ hơn ba mươi tuổi phải chuyển đến thành phố khác là rất cao.
Hắn cũng không muốn từ bỏ công việc của mình ở bên này, vậy thì dựa vào đâu mà yêu cầu người ta từ bỏ cuộc sống của mình ở bên kia chứ?
Đối với thứ tình cảm chẳng biết sẽ duy trì đến ngày nào, những kẻ trưởng thích luôn thích so lợi và hại sẽ rất dễ chùn bước.
Hắn sầu lắm.
Diêu Trạm hiểu, nếu hắn gặp được Khuất Ý Hành vào năm hai mươi mấy tuổi, dù đối phương không thích hắn, hắn vẫn sẽ dũng cảm theo đuổi. Nhưng hiện tại thì không được, bởi có quá nhiều thứ phải lo lắng.
Giờ tan học, Khuất Ý Hành vẫn chờ hắn bên ngoài như thường lệ, cả hai đều mang tâm sự nên không ăn cơm mà trực tiếp đi uống rượu rồi trở về khách sạn.
Vốn Diêu Trạm nghĩ hai ngày này sẽ không làm, mấy ngày trước hắn làm người ta thê thảm lắm rồi, nên để người ta dưỡng thương rồi đợi đến lúc trước khi đi mới làm một trận thật sảng khoái.
Thế nhưng, hắn vừa nhìn thấy Khuất Ý Hành thì không kiềm chế được chính mình.
Trước kia, những khi có ai nói đàn ông là động vật chỉ dùng thân dưới để suy nghĩ thì hắn sẽ mất hứng, nhưng bây giờ xem ra, người ta nói đúng rồi.
“Não” dưới không chịu sự kiểm soát của não trên, vừa thấy người đã phất cờ hò reo trước, hận không thể đâm vào một cách mãnh liệt khiến đối phương xin tha.
Trước đây Diêu Trạm luôn cho rằng đối với con người, tình yêu và tình d ục là hai thứ hoàn toàn có thể tách rời. Hắn l@m tình với một người chưa hẳn có nghĩa là hắn yêu người đó, nhưng bây giờ hắn lại nhận ra một vấn đề khác, đó là chỉ khi bạn yêu một ai đó, bạn mới có thể phá lệ muốn chiếm giữ người đó, đồng thời không chỉ có một lần.
Hắn vẫn mang Khuất Ý Hành lên giường, sau khi làm xong trông thấy dáng vẻ khó chịu của đối phương thì áy náy không thôi.
Hắn ôm Khuất Ý Hành, đau lòng hỏi: “Có phải đau không?”
Đau chứ.
Khuất Ý Hành cảm thấy mình đi thôi cũng tốn sức lắm rồi, nhưng anh không nói, anh vẫn cậy mạnh mà cười với Diêu Trạm: “Rất ổn.”
Diêu Trạm thấy anh nói một đường nghĩ một nẻo thì càng tự thấy mình là một tên cầm thú.
“Thật xin lỗi.” Hắn xoa mái tóc đối phương: “Tôi đã nghẹn lâu lắm rồi.”
Khuất Ý Hành mỉm cười: “Chẳng phải mới hôm qua ư?”
“Là trước khi gặp cậu.”
Hai người chẳng nói gì, Khuất Ý Hành nghe tiếng tim đập của Diêu Trạm rồi ngủ mất.
Trước khi gặp Khuất Ý Hành, Diêu Trạm chọn tới chọn lui cũng chẳng vừa mắt một ai, khó khăn lắm mới gặp được anh, nên ôm rồi thì chẳng muốn buông nữa.
Diêu Trạm không ngủ được, vì đang ôm người trong lòng nên cũng không dám lộn xộn, sợ sẽ đánh thức đối phương.
Nửa đêm hắn lại nghe được tiếng mưa, tiếng mưa rất lớn, hắn thấy rất phiền.
Sở dĩ thấy phiền là vì sợ chúng sẽ đánh thức người mà mình chẳng nỡ làm ồn này.
Khuất Ý Hành vốn không định ngủ lại, dù Đậu Úc Thông đã biết mối quan hệ giữa anh và Diêu Trạm, nhưng việc cả đêm không về vẫn khiến anh thấy hành động của bản thân rất kỳ quái.
Nhưng anh cứ mê man chìm vào giấc ngủ mãi nên cũng hết cách.
Thời điểm mở mắt đã là hơn 10 giờ sáng ngày hôm sau, vừa động đậy thì nơi đó đã đau. Anh nằm trên giường ngây ngốc một hồi, sau đó quay sang nhìn bữa sáng và mảnh giấy trên tủ đầu giường.
Lúc đi, Diêu Trạm đã mua bữa sáng cho anh, còn viết giấy bảo rằng buổi trưa mình sẽ kết thúc khóa học, bảo anh dậy rồi thì liên lạc cho mình.
Khuất Ý Hành nhìn mảnh giấy kia, ngắm nhìn chữ của Diêu Trạm.
Không phải lúc nào bác sĩ cũng viết mấy chữ làm người khác không nhận ra, anh nghĩ vậy, rồi nở nụ cười.
Anh tìm điện thoại, đột nhiên rất muốn nghe giọng của Diêu Trạm. Nhưng lúc này mới phát hiện, gặp nhau lâu vậy rồi mà cả hai toàn liên lạc bằng Wechat, thậm chí còn chẳng có số điện thoại của nhau.
Nhưng cho dù có, anh cũng sẽ không gọi qua.
Khoan hãy nói đối phương đang trên lớp, cho dù biết giờ phút này đối phương rất nhàn rỗi thì anh cũng xấu hổ.
Gọi rồi thì nói gì đây? Nói là tôi muốn nghe giọng cậu à?
Khuất Ý Hành nhắn cho Diêu Trạm nói với đối phương rằng mình đã rời giường, sau khi gửi xong bèn đợi chốc lát, mãi đến khi đối phương trả lời rằng tan học sẽ về tìm anh thì anh mới vào phòng tắm rửa.
Tắm rửa xong, Khuất Ý Hành ngồi ăn sáng trên giường, bất chợt cảm thấy rất hốt hoảng, cứ như mình là một chú chim hoàng yến được người ta nuôi trong nhà vậy.
Ý nghĩ này khiến anh tức cười.
—
Lúc Diêu Trạm trở về thì Khuất Ý Hành lại ngủ tiếp, trong phòng bật máy điều hòa nhưng người trên giường lại bọc chăn kín mít.
Hắn nhẹ tay nhẹ chân bước qua, ngồi xuống cạnh giường, nhìn chằm chằm dáng ngủ của Khuất Ý Hành một lúc lâu, nhìn tới nỗi bản thân cũng thấy rằng mình ngốc nghếch.
Hắn c ởi quần áo rồi lên giường, cách tấm chăn ôm người vào lòng, thở dài và chuẩn bị nghỉ trưa một lát.
Nào biết, hắn vừa nhắm mắt thì Khuất Ý Hành tỉnh.
Khuất Ý Hành vốn đã ngủ nông, bị người ta chạm vào đương nhiên sẽ tỉnh lại, anh nhẹ giọng hỏi: “Hoàn thành tất cả khóa trình rồi?”
“Ừm.” Diêu Trạm thấy anh tỉnh nên không sợ nữa, dứt khoát ôm sát đối phương: “Ngày mai tôi về rồi.”
Lời này khiến lòng Khuất Ý Hành quặn thắt. Trước đây anh chưa từng nhận ra bản thân lại không muốn Diêu Trạm đi, có lẽ do mấy ngày qua quá đỗi yên bình, nên khiến anh thật sự bắt đầu luyến tiếc.
Anh trở mình nhìn Diêu Trạm: “Máy bay cất cánh lúc mấy giờ?”
“11 giờ.”
“Vậy ngày mai tôi đi tiễn cậu.”
Diêu Trạm ‘Ừ’ một cách nhẹ nhàng, rồi hỏi anh: “Còn ngủ không?”
Khuất Ý Hành lắc đầu: “Chẳng phải cậu vẫn chưa ăn cơm ư?”
“Không đói.”
“Thế chúng ta nằm đây một lát, bao giờ cậu đói hẵng đi.”