Blowing In The Wind/Lời Thì Thầm Trong Gió

Chương 19

Hắn nhìn màn mưa bên ngoài, hút thuốc, thầm nghĩ không biết đêm nay khi Khuất Ý Hành nằm một mình trên giường, liệu có nhớ đến hắn hay không.

Diêu Trạm đi học rồi, Khuất Ý Hành ở nhà nhìn bức tranh đang vẽ dở đến ngẩn người.

Anh chẳng còn cảm giác gì nên không thể vẽ tiếp nữa rồi.

Trước đây khi còn đi học, mọi người luôn thích nói đùa. Nói rằng có người tuổi nghề quá ngắn[1], có người càng già càng nổi tiếng, nhưng mà nghề của họ là dựa vào linh cảm, khi không có linh cảm, kỹ xảo có xuất sắc đến mấy cũng chỉ là cái vỏ rỗng tuếch, “Đẹp thì đẹp đấy, nhưng không hề có linh hồn”.

Những thứ không có linh hồn chính là những thứ xấu xí, là thứ chẳng đáng để miệt mài theo đuổi. Ai cũng muốn ngăn ngừa điều này xảy ra và cũng không muốn thừa nhận rằng bản thân không có linh cảm và linh hồn khi sáng tác.

Thật ra ai cũng đang sợ hãi.

Trước đây Khuất Ý Hành cũng sợ, sau lại không sợ nữa. Không phải vì vẫn có linh cảm, mà vì đã quen rồi.

Sau khi sự việc xảy ra vào năm đó, anh đã trực tiếp mất đi nhiệt huyết sáng tác, thậm chí chẳng còn nghĩ đến việc có linh cảm hay mất linh cảm gì đó nữa.

Hiện tại, dù có muốn cầm cọ vẽ thì cũng có lòng mà không có sức.

Tình huống này hệt như hôm qua vậy, có thể gặp mà chẳng thể tìm, dù anh biết như thế là không được, nhưng vẫn không biết nên xoay chuyển cục diện như thế nào.

Nhìn bức tranh kia mà trong đầu đều là Diêu Trạm.

Người kia không còn trên giường nữa, nhưng anh luôn cảm giác bản thân vẫn có thể ngửi thấy mùi của đối phương, mùi sữa tắm giống hệt của anh, nhưng trên người lại có thứ gì đó nhiều hơn anh.

Khuất Ý Hành nhìn lịch bàn, biết ngày Diêu Trạm rời đi càng lúc càng gần. Ngày đó càng đến gần thì anh càng lo lắng, rất hiển nhiên, anh không muốn để đối phương đi.

Điện thoại bỗng vang lên, là Đậu Úc Thông nhắn tin đến.

Đậu Úc Thông: Anh, anh ở chung với người đó?                   

Khuất Ý Hành biết cậu đang nói ai, bèn nhắn một câu: Anh ở nhà một mình.

Vừa gửi tin nhắn thì đối phương đã lập tức gọi tới.

Khuất Ý Hành thẳng thừng hỏi: “Tối qua em đi làm gì?”

“Ầy, anh hỏi một vấn đề xấu hổ thế này, bảo em trả lời thế nào đây!” Đậu Úc Thông cười hì hì: “Em gọi cho anh không phải để anh thẩm tra em, hôm qua anh bảo với em anh và Diêu Trạm sẽ nói chuyện vào ngày khác, nhưng em thì thấy chọn ngày không bằng gặp ngày…”

“Em gọi điện chỉ để hỏi chuyện này?” Khuất Ý Hành thấy có chút buồn cười, chẳng ai lại gọi điện thoại trong giờ làm việc chỉ để nghe hóng chuyện cả.

“Đúng vậy, em đang quan tâm anh mà.” Đậu Úc Thông thôi cười và nói một cách nghiên túc: “Anh, thật ra anh cũng là gay, đúng chứ? Chỉ là không nói cho em biết.”

Đối với chuyện này, Đậu Úc Thông khá là đau lòng.

Hai anh em họ đã bên nhau nhiều năm, thật sự còn thân thiết hơn cả anh em ruột. Đậu Úc Thông biết tính tình anh cậu thế nào nên suốt ngày lo lắng anh trai bị người ta bắt nạt, lo anh trai sẽ gặp phải cô gái không tốt. Kết quả thì sao, anh trai cậu chẳng những không cần cô gái nào, mà còn có đàn ông ở bên ngoài.

Cảm giác rất khó chấp nhận như kiểu bạn moi tim móc phổi đối tốt với người ta, mà người ta lại giấu giếm bí mật với bạn.

Nhưng cậu thật sự không nổi giận với Khuất Ý Hành, ai cũng có một số chuyện không muốn bộc trực, cậu hiểu, chẳng qua không muốn chấp nhận mà thôi.

“Không phải anh cố tình giấu em.” Khuất Ý Hành biết chuyện này là mình sai, anh cũng sợ Đậu Úc Thông nghĩ nhiều, chẳng còn cách nào khác ngoài giải thích: “Anh chỉ không có cơ hội nói cho em biết.”

Tuy rằng trong lòng cậu không thoải mái, nhưng chưa đến nỗi chuyện bé xé to[2]. Cậu đang định nói gì đó, kết quả đồng nghiệp gọi cậu đi họp.

“Buổi tối anh có ở nhà không?”

Khuất Ý Hành hơi chần chừ rồi đáp: “Ừ, chờ em về chúng ta nói chuyện tiếp.”

“Vậy đi.” Đậu Úc Thông bận họp rồi, không thể tiếp tục nhiều lời với anh: “Nếu ra ngoài cũng chả sao, hai ta không vội, không cần cố tình chờ em.”

Cúp điện thoại, Khuất Ý Hành vừa giương mắt đã trông thấy bức tranh kia.

Lúc mới bắt đầu vẽ bức tranh này, anh không nghĩ sẽ tặng cho Diêu Trạm. Nhưng sau đó lại đột nhiên muốn tặng, luôn cảm thấy không thể để người ta tay không trở về.

Kỳ thật bức tranh này mang hàm ý không được hay cho lắm, nhìn sao cũng toát lên một bầu không khí trầm lặng. Nhưng ngoại trừ bức tranh này, anh chẳng có gì để tặng Diêu Trạm, hơn nữa đây cũng là bức tranh duy nhất mà anh thấy hài lòng từ trước tới nay, có thể gọi là tác phẩm.

Khuất Ý Hành vẫn cầm cọ lên, bỏ thêm hai nét vẽ trên đó.

Diêu Trạm thật sự đang bắt đầu nhớ nhung Khuất Ý Hành, nhưng nhớ thì nhớ chứ hắn nào dám liều lĩnh, sợ sẽ gây phiền cho người ta.

Hơn nữa hắn đến đây là để học tập, mặc dù việc hắn ban đầu đồng ý đến đây với Phó viện trưởng hoàn toàn là vì Khuất Ý Hành, nhưng khi đã hoàn thành những gì cần học, hắn còn có nhiệm vụ trở về báo cáo nữa.

Mấy ngày nay hắn cũng coi như đã ‘Ăn uống no say’ trên người Khuất Ý Hành, thế nên cũng tràn đầy tinh thần học tập. Lúc trưa hắn nhắn tin cho Khuất Ý Hành, hỏi đối phương tối nay có muốn cùng ăn cơm không, nhưng ai ngờ đối phương từ chối.

Từ trước đến giờ Diêu Trạm chưa từng bị Khuất Ý Hành từ chối, đây là lần đầu nên hắn khá là hoang mang.

Hắn lo lắng không biết chuyện mình làm liệu có khiến Khuất Ý Hành khó chịu hay không, nhưng đối phương không nói là vì hắn mà chỉ nói buổi tối tạm thời có việc, ngày mai sẽ đến tìm hắn.

Từ sau khi nhận được tin nhắn này, Diêu Trạm bắt đầu đứng ngồi không yên. Nhiều năm qua hắn chưa từng yêu đương với ai, cũng chưa từng lo lắng vì ai như thế này, lần này coi như là trải nghiệm thứ mà người trẻ tuổi gọi là “Chán cơm buồn uống” đi.

Đôi khi con người ta rất dễ rơi vào vòng lẩn quẩn, một khi đã bắt đầu quan tâm đ ến ai đó thì sẽ không thể ở cùng với đối phương.

Diêu Trạm nghĩ có lẽ mình thuộc kiểu người như vậy.

Lúc trước, bất kể là tán gẫu hay l@m tình thì hắn và Khuất Ý Hành đều rất thoải mái, hơn nữa hắn khẳng định đối phương cũng rất hài lòng với người bạn giường này của mình. Thế nhưng vào lúc này, khi hắn ý thức được thứ mình muốn không chỉ là thân thể của Khuất Ý Hành, hắn bắt đầu khoanh tay bó gối, bắt đầu lo lắng.

Tan học xong về khách sạn, hắn lại gọi cho Thiệu Uy, không nói mình bị làm sao mà chỉ bảo mình nhàn rỗi không có gì làm nên hỏi thăm con nuôi học ở nhà trẻ thế nào rồi.

Thiệu Uy đáp: “Cậu đừng có giả vờ với tôi, cậu gọi điện vì chuyện gì tôi còn không biết chắc!”

Y cười nhạo Diêu Trạm: “Mẹ nó cậu cũng có ngày hôm nay!”

Diêu Trạm cũng thật sự không ngờ mình sẽ có ngày như vậy. Trước kia bao nhiêu người theo đuổi hắn, dù cả nam lẫn nữ thì hắn cũng chẳng vừa mắt một ai. Khi đó Thiệu Uy còn nói không biết ai mới có thể lọt vào mắt Diêu Trạm.

Chẳng ngờ rằng, mười lăm năm trôi qua, người đó vẫn là Khuất Ý Hành.

Trước giờ Diêu Trạm chưa từng nói cho Thiệu Uy biết những chuyện mà hắn và Khuất Ý Hành đã làm hồi đi học, bởi nó quá riêng tư. Hắn thì không quan tâm việc bị người khác biết, nhưng hắn sợ Khuất Ý Hành quan tâm.

Thế nhưng Thiệu Uy không mù, năm đó Khuất Ý Hành chỉ chịu nói chuyện với một mình Diêu Trạm, mà Diêu Trạm cũng luôn nửa muốn nửa không bảo vệ Khuất Ý Hành. Tuy rằng lúc đó không ai nghĩ theo chiều hướng khác, nhưng giờ nghĩ lại, đúng là hơi mập mờ.

Thiệu Uy hỏi hắn: “Lúc trước cậu đã phải lòng cậu ấy?”

“Không đâu.” Diêu Trạm đáp: “Không biết.”

“Nhưng tôi có thể nói cho cậu biết chuyện này…” Thiệu Uy nói: “Lẽ ra tôi không để ý, nhưng sáng nay sau khi cậu gọi cho tôi thì tôi đã cân nhắc, đối tượng trước đây của cậu rất giống Khuất Ý Hành.”

“Giống sao? Sao tôi không nhận ra nhỉ.” Làm sao Diêu Trạm có thể không nhận ra, nhưng hắn chẳng thể nói như vậy.

“Giống chứ, trông rất có chiều hướng, nhưng không hoàn toàn giống Khuất Ý Hành.” Hôm đó Thiệu Uy chỉ nói vài câu với Khuất Ý Hành ở nghĩa trang, không tiếp xúc nhiều, nhưng nhiều năm qua thứ mà y giỏi nhất chính là nhìn người. Hai người bạn trai trước kia của Diêu Trạm y đã gặp qua, người thứ nhất thì còn tạm, đến người thứ hai thì mặt mũi thật sự rất có xu hướng giống Khuất Ý Hành, nhưng tính cách lại một trời một vực. Khuất Ý Hành có thể im lặng rất lâu, nhưng cậu bé kia sẽ tận dụng mọi lúc để nói chuyện kể từ khi họ gặp nhau, hoàn toàn là hai thái cực.

“Chắc là chính cậu cũng không để ý, cậu đã thích cậu ấy như thế đấy.” Thiệu Uy nói: “Hạng mục mà chúng ta hợp tác kết thúc rồi, chuyến bay của gã người yêu cũ của Khuất Ý Hành đã trở về từ tối qua.”

Diêu Trạm khẽ nhíu mày: “Gã người yêu cũ đó có lai lịch gì?”

“Không có lai lịch gì, sinh sống cũng bình thường.” Thiệu Uy đáp: “Thứ tôi biết về gã cũng không nhiều, dù sao cũng chỉ là đối tác, nhưng tôi nghe nói nửa năm trước gã ly hôn rồi.”

“Đã kết hôn?”

“Đã ly hôn.” Thiệu Uy châm điếu thuốc: “Tôi đoán, có thể là trước đây thằng chả vứt bỏ Khuất Ý Hành để kết hôn, kết quả cũng không duy trì được hôn nhân này, nên ly hôn.”

Diêu Trạm nghe y châm thuốc, bản thân cũng châm một điếu.

“Đệt, thằng cha này sẽ không quay về tìm Khuất Ý Hành để nối lại tình xưa chứ?” Thiệu Uy hơi cân nhắc: “Nói là vậy, mặc dù tôi thấy cậu cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì, nhưng nếu so sánh thì cậu vẫn thắng gã.”

“Có còn là anh em không thế? Cậu đang nói gì đó?”

“Nói thật lòng thôi.” Thiệu Uy nói: “Những lời thật lòng của tôi, cậu đừng có mà không thích nghe. Tôi thấy Khuất Ý Hành nhút nhát rụt rè thế này, hai cậu thật sự không nhất thiết hợp nhau đâu.”

“Hợp hay không phải ở chung mới biết.” Diêu Trạm lên tiếng: “Nhưng vấn đề là chưa chắc đã được ở chung.”

Thiệu Uy rít một hơi thuốc lá: “Chuyện này tôi không quản được.”

“Hiểu rồi.”

Hai người đều trầm mặc, hút thuốc qua điện thoại.

“Dạo này dì còn thúc giục cậu không?” Thiệu Uy chợt hỏi sang chuyện này: “Trước kia khi bị kéo đi là do cậu chưa có mục tiêu, bây giờ còn không định thẳng thắn?”

“Chuyện sớm hay muộn thôi.” Diêu Trạm nói: “Nếu Khuất Ý Hành thật sự chịu theo tôi, tôi sẽ lập tức ngả bài với mẹ mình.”

“Cậu bớt xàm đi, cậu cũng chỉ nói ngoài miệng thôi.”

Diêu Trạm không đùa, sở dĩ nhiều năm qua hắn không vội come out với người nhà, thứ nhất là vì lo cho thân thể của mẹ, thứ hai là chưa gặp được người đáng để hắn mạo hiểm.

Nếu Khuất Ý Hành thật sự chịu cho hắn cơ hội, thì hắn cũng sẵn sàng bước một bước này vì đối phương.

Đối với những chuyện tình cảm này, đôi bên đều phải hy sinh, đều phải cố gắng vì đối phương.

“Lát nữa cậu đi tìm cậu ấy?”

“Không tìm, tôi về khách sạn rồi.” Diêu Trạm không nói cho Thiệu Uy biết chuyện của mình và Khuất Ý Hành vào năm đó, cũng chẳng nói gần đây cả hai đã làm gì khi gặp nhau: “Vốn tối nay tôi muốn tìm cậu ấy ăn cơm, nhưng cậu ấy từ chối rồi.”

“Ấy chà, rất bản lĩnh.”

“Còn rất cáu kỉnh nữa.” Diêu Trạm nở nụ cười: “Được rồi, không nhiều lời với cậu nữa, tôi đi xem ghi chép của buổi học hôm nay đây, ngủ sớm đi đấy.”

“Được, bận việc của cậu đi.” Trước khi cúp máy, Thiệu Uy không yên tâm, lại dặn thêm một câu: “Nhờ có vết xe đổ kia nên tôi đoán thứ mà Khuất Ý Hành kiêng kị nhất chính là chuyện come out, tự cậu cân nhắc đi, tôi không nói nhiều nữa.”

Hai người hẹn trở về sẽ gặp nhau, sau đó cúp máy.

Thời điểm Diêu Trạm bước đến cửa sổ, phát hiện bên ngoài đang đổ mưa.

Ngày hắn và Khuất Ý Hành gặp lại cũng là một ngày mưa, đối phương còn để quên dù trên xe hắn.

Hắn nhớ đến đêm mình hỏi Khuất Ý Hành rằng người cũ là kiểu người như thế nào, Khuất Ý Hành không đáp, có lẽ thật sự đã bị tổn thương nên từ đó về sau chẳng muốn nhắc đến đối phương nữa.

Diêu Trạm kéo cánh cửa phòng dẫn ra ban công, tiếng mưa rơi trong nháy mắt rót vào tai.

Hắn nhìn màn mưa bên ngoài, hút thuốc, thầm nghĩ không biết đêm nay khi Khuất Ý Hành nằm một mình trên giường, liệu có nhớ đến hắn hay không.

———

Editor giải thích:

[1] Gốc là Cơm thanh xuân [青春饭]: Ý nói tuổi nghề rất ngắn, chỉ có người trẻ tuổi mới làm được, đến một độ tuổi nào đó sẽ bị coi là “người già” trong nghề và không phù hợp với nghề đó nữa. Ví dụ như tuyển thủ eSport, thường thì tới 25 tuổi là phải giải nghệ, rất khó để tiếp tục làm một game thủ chuyên nghiệp nữa. Cầu thủ bóng đá thì lứa tuổi nghỉ hưu trung bình là 35 tuổi. Vận động viên ở những bộ môn khác còn ngắn hơn, khoảng tầm 30 là phải giải nghệ. Còn những nghệ sĩ, idol chuyên kiếm tiền bằng ngoại hình mà không có thực lực (hát không hay, nhảy không giỏi, không biết đóng phim…) thì tới khi nhan sắc phai tàn sẽ không còn chỗ đứng trong nghề nữa… (Giải thích của bạn Cẩm Lý Ngư).

[2] Gốc là Thượng cương thượng tuyến [上纲上线], là một phương thức tư tưởng, phương thức ngôn ngữ, thường được nhìn thấy trong cách mạng văn hóa. Yêu cầu của phương thức này, không thể tùy tiện mà xét về một người hay sự vật nào đó, mà phải “xem rõ bản chất qua hiện tượng”,… Hiện nay thường được dùng châm chọc đề tài bài luận tiếng phổ thông, hành vi dùng tư duy kém, sai lầm để làm tăng đề tài lên đến tầm dân tộc, quốc gia và lập trường chính trị; hoặc lúc bị chỉ ra chỗ sai, dùng để nói sang chuyện khác.

Bình Luận (0)
Comment