Bạn giường khác với người yêu, giữa hai bên là mối quan hệ biệt lập. Những thứ gọi là ‘H@m muốn chiếm hữu’ không nên xuất hiện giữa hai người, nhưng thật đáng tiếc, Diêu Trạm lại nảy sinh loại h@m muốn này với Khuất Ý Hành một cách không đúng lúc.
–
Diêu Trạm cảm thấy trong nhà vẫn thoải mái nhất, ở khách sạn, bất kể làm gì cũng thấy như vụng trộm.
Mặc dù rất nhiều người cho rằng cảm giác vụng trộm cấm kị sẽ khiến người ta k ích thích, rất nhiều người đều thích sự k ích thích đó. Nhưng hắn thì không, hắn càng thích ôm lấy người cho hắn cảm giác ổn định ngủ một giấc thật ngon hơn.
Đêm nay ở lại nhà Khuất Ý Hành, bọn họ không thể lăn qua lăn lại, chủ yếu là hắn chịu nổi nhưng Khuất Ý Hành thì chịu không nổi.
Hai người đã làm liên tục ba ngày, khi hắn nhìn thấy chỗ kia của Khuất Ý Hành thì bản thân cũng cảm thấy mình là tên cầm thú. Đúng là kìm nén quá lâu nên không biết chừng mực không biết tiết chế.
Sau khi hai người làm loạn trong phòng tắm một hồi bèn lau sạch rồi nằm lên giường, không khiêu thích nhau nữa mà an ổn nằm nói chuyện phiếm.
Diêu Trạm nhìn căn phòng, phòng thì không lớn, đồ đạc thì khá nhiều.
Ra giường vỏ chăn màu sẫm, rèm cửa sổ màu sẫm, tấm vải phủ trên tấm bảng vẽ ở trong phòng cũng sẫm nốt.
“Bình thường cậu vẽ tranh trong phòng này?” Lúc Diêu Trạm nói chuyện, Khuất Ý Hành đang mơ màng sắp ngủ, kết quả bị âm thanh của đối phương làm giật mình, bỗng chốc tỉnh lại.
“Ừm.” Anh đáp: “Hồi trước là ở phòng khác, về sau Tiểu Thông đến nên tôi dọn qua phòng này.”
Diêu Trạm trở mình, ôm người vào lòng.
Khuất Ý Hành cũng không nhăn nhó, mặc cho hắn ôm.
Kỳ thật Khuất Ý Hành rất thích cái ôm của Diêu Trạm, không muốn đẩy đối phương ra ngay cả khi nóng nực. Anh thích da thịt dán chặt nhau, nhưng không nói.
Mùi hương trên người Diêu Trạm luôn khiến anh choáng váng, và anh thích cảm giác ấy.
“Cậu thật sự rất để tâm đ ến em trai mình.” Cằm Diêu Trạm gác lên chóp mũi Khuất Ý Hành: “Chẳng khác gì em trai ruột.”
“Ừm, nó cũng coi tôi là anh trai ruột mà.” Khuất Ý Hành sờ cái mũi hơi ngứa ngáy, đưa tay dụi dụi, sau đó bị Diêu Trạm hôn lên đầu ngón tay.
Lại là cảm giác cả người bị điện giật, tê dại đến nỗi anh ngỡ rằng có lẽ mình chẳng còn khả năng miễn dịch với Diêu Trạm nữa, luôn phản ứng trước sự trêu chọc của đối phương.
“Vậy hai người định tiếp tục sống như thế này sao?” Câu nói của Diêu Trạm mang hàm ý khác, hắn đương nhiên biết Đậu Úc Thông cũng là gay. Nhưng hai người sống chung một chỗ, sớm chiều bên nhau, dù sao cũng chẳng phải anh em ruột, ai mà biết ngày nào đó sẽ xảy ra chuyện gì?
Theo lý mà nói, chuyện này không đến lượt hắn bận tâm. Trên danh nghĩa, hoặc là nói trong mối quan hệ ngầm thừa nhận lẫn nhau, hắn và Khuất Ý Hành là bạn giường, hai người họ đã nói đủ nhiều và cũng làm chuyện đủ để vượt mức quan hệt bạn giường. Điều quan trọng nhất trong ‘Nguyên tắc sống chung với bạn giường’ chính là không can thiệp vào đời sống của đối phương, nhưng hiện tại hắn đã biết còn cố làm sai.
“Ít nhất tạm thời cứ vậy đi.” Có lẽ Khuất Ý Hành hiểu được ý của Diêu Trạm, nhưng anh không hiểu được trái tim hắn.
Khuất Ý Hành nghĩ Diêu Trạm chỉ đơn giản là lo nghĩ liệu anh và em trai mình có xảy ra chuyện gì không, nhưng trên thực tế, Diêu Trạm nghĩ còn nhiều hơn so với chuyện này.
Bạn giường khác với người yêu, giữa hai bên là mối quan hệ biệt lập. Những thứ gọi là ‘H@m muốn chiếm hữu’ không nên xuất hiện giữa hai người, nhưng thật đáng tiếc, Diêu Trạm lại nảy sinh loại h@m muốn này với Khuất Ý Hành một cách không đúng lúc.
Hắn không cách nào tưởng tượng ra dáng vẻ Khuất Ý Hành nằm trong lòng người khác, hắn cảm thấy không ổn.
Diêu Trạm lớn chừng này rồi, kỳ thực hắn biết rõ điều này có nghĩa gì. Nhưng chính vì bản thân chẳng còn nhỏ tuổi nữa nên cũng có rất nhiều vấn đề cần cân nhắc.
Hắn kéo tay Khuất Ý Hành khoát lên người mình, đột nhiên hỏi anh: “Cậu độc thân bao lâu rồi?”
Rõ ràng hắn cảm thấy cả người Khuất Ý Hành căng lên, nếu là trước kia, hắn sẽ không hỏi mấy vấn đề này, dù có hỏi thì khi phát hiện phản ứng của đối phương như thế này hắn cũng sẽ xin lỗi trước sau đó lập tức lảng sang chuyện khác.
Nhưng lần này hắn không hề.
Hắn rất muốn biết.
“Có lẽ…” Khuất Ý Hành ngẫm nghĩ: “Hai ba năm rồi chăng.”
“Thời gian không ngắn.”
“Tàm tạm thôi.”
Diêu Trạm không ngủ được, hắn chẳng thấy buồn ngủ chút nào.
Hắn nhẹ nhàng gảy ngón tay của Khuất Ý Hành rồi hỏi tiếp: “Đối phương là người như thế nào?”
Khuất Ý Hành chẳng muốn nhớ lại.
“Vậy còn cậu?” Anh hỏi ngược lại Diêu Trạm: “Cậu độc thân bao lâu rồi?”
“Thời gian cũng khá lâu rồi.” Diêu Trạm nở nụ cười: “Còn là khoảng thời gian tôi mới làm việc.”
Diêu Trạm xác định mình chỉ thích nam vào cuối năm cấp 3, khi đó có một khoảng thời gian dài quả thật hắn rất nhớ Khuất Ý Hành, do đó không tìm ra được nam sinh nào ở trường Đại học đẹp hơn Khuất Ý Hành.
Diêu Trạm hiểu rõ điều này, không phải vì Khuất Ý Hành thật sự quá đặc biệt[1], mà do hắn đem theo ‘Bộ lọc’ mà thôi.
Có một số người ở trong mắt người khác, là sự hoàn mỹ không ai sánh được.
Nhưng lúc bấy giờ Khuất Ý Hành như bốc hơi khỏi thế giới, tất cả bạn cùng lớp, thậm chí Thiệu Uy cũng chẳng liên lạc được. Hết cách rồi, Diêu Trạm chỉ đành gạt bỏ người này ra khỏi tâm trí mình thôi.
Sau đó vào học kỳ năm thứ tư Đại học, hắn yêu đương, nhưng chẳng lâu sau, chỉ hơn hai tháng, đối phương bắt đầu ầm ĩ, chuyện gì cũng phải cãi nhau với hắn một trận, nói khó nghe chút là thích gây hấn nên hắn không chịu nổi nữa.
Khi đó hắn bắt đầu nghĩ đến Khuất Ý Hành, trong tiềm thức đem hai người ra so sánh, rồi cảm thấy tính tình của Khuất Ý Hành vẫn tốt hơn.
Sau thì chia tay nên chẳng còn cảm giác gì cả.
Về sau đi làm lại yêu đương với một người nữa, nhưng chưa tới ba tháng lại chia tay. Người lần này cũng không tệ, thậm chí có chút bóng dáng của Khuất Ý Hành, nhưng đối phương chê công việc của hắn quá bận, cứ hở tí là chạy đi tăng ca.
Sau khi chia tay thì vẫn luôn sống một mình, Diêu Trạm cũng lười tính số năm mình độc thân.
“Vậy sau đó tại sao lại không tìm?” Khuất Ý Hành ngửa mặt nhìn hắn. Hai người cách nhau rất gần, anh chỉ cần hơi rướn lên trước là có thể chạm vào môi đối phương.
Diêu Trạm đáp: “Không có ai để thích.”
Khuất Ý Hành nhìn hắn nói: “Tôi cũng vậy.”
Tuổi càng lớn càng khó để thích một ai đó, ai ai cũng mang tư tưởng ích kỷ, ở cái tuổi này đã học xong cách xu lợi tị hại[2] rồi.
Yêu cầu của họ ngày càng cao, hễ có thể tổn hại đến bản thân thì đều không cần đưa vào phạm vi cân nhắc. Cái này không được, cái kia không được, vòng tròn vốn đã nhỏ mà phạm vi chọn lựa lại hẹp, nên dứt khoát nhắm mắt lại và không chọn nữa.
Khuất Ý Hành: “Thật ra độc thân cũng tốt.”
Diêu Trạm luôn nói với mẹ mình như thế, nhưng đó là để đối phó với chuyện mẹ sắp xếp xem mắt cho hắn.
Hắn vẫn hy vọng có người ở bên cạnh mình, nhưng người này phải cực kỳ thận trọng.
“Độc thân không cô đơn ư?” Diêu Trạm hỏi.
Khuất Ý Hành nở nụ cười: “Cậu đang nói khía cạnh nào?”
Anh rút tay của mình khỏi tay Diêu Trạm, lại xoa thắt lưng của đối phương: “Nói ra những lời trong lòng cũng tốt, thói quen, cơ thể…”
Anh cười cười: “Bây giờ chẳng phải đã có cậu rồi sao.”
Khuất Ý Hành cười rất chân thành, nói cũng chân thành, nhưng lọt vào tai Diêu Trạm lại không hề như vậy, mà có chút xót xa.
Diêu Trạm nhìn anh vài giây, sau đó bất chợt ôm chặt người trong lòng, dán vào tai anh hôn một cái và nói: “Ngủ đi.”
Khuất Ý Hành nghe thấy tiếng tim đập mãnh liệt của hắn, nhưng không nghe được sự yêu thích của đối phương dành cho mình.
Hôm sau Diêu Trạm rời giường khá sớm, vốn nghĩ bản thân sẽ dậy trước Khuất Ý Hành, ai ngờ lúc hắn rời giường thì đối phương làm xong điểm tâm rồi.
“Tình hình giao thông từ đây đến lớp cũng khá ổn, không kẹt xe.” Khuất Ý Hành rót cho hắn ly rữa và nói: “Nhưng không đón xe ở cổng tiểu khu được, lát nữa phải ra ngoài sớm một chút.”
Kỳ thật đêm qua Diêu Trạm không ngủ được, hắn suy nghĩ đến mối quan hệ của cả hai suốt nửa đêm.
Nói một cách chân thật thì hắn động lòng rồi, còn không muốn để Khuất Ý Hành chạy mất.
Nhắc đến cũng lạ, cả hai đã nhiều năm không gặp nhau, dù trong mấy năm qua, hình bóng của Khuất Ý Hành vẫn khi có khi không xuất hiện trong ký ức của hắn. Mà ai cũng biết, thứ chẳng đáng tin nhất là ký ức, bởi ký ức sẽ tô điểm người đó trong tâm trí mình.
Điều hắn rõ ràng nhất là Khuất Ý Hành của hiện tại khác với Khuất Ý Hành của mười lăm năm trước, dù hai người có ***** và làm bao nhiêu lần, anh cũng chưa bao giờ phá vỡ hàng phòng ngự trong lòng.
Trước mặt hắn, Khuất Ý Hành luôn khoác lớp ngụy trang thật dày.
Nhưng hắn đã thích đến hết thuốc chữa mất rồi.
Sự nảy mầm của thứ tình cảm này thật khiến người ta mù mờ, thậm chí Diêu Trạm chẳng thể nhận ra rốt cuộc mình đã nghiêm túc với Khuất Ý Hành từ lúc nào.
Có thể là tối qua, có thể là một đêm trước, có thể là thời điểm Khuất Ý Hành chờ hắn ngoài lớp học, cũng có thể là trong cái hôm mưa đó, lúc hai người lần *****ên đối diện sau mười lăm năm xa cách.
Tóm lại là đã nảy mầm như thế đấy.
“Sao vậy?”
Khuất Ý Hành nhận ra hắn đang nhìn mình chằm chằm, có chút mù tịt: “Có phải trứng chiên nguội rồi không? Để tôi chiên thêm cái nữa.”
Diêu Trạm nói: “Được.”
Hắn vừa uống sữa vừa nhìn Khuất Ý Hành chiên trứng cho mình, có ảo giác hai người đang hưởng thụ sinh hoạt ấm áp của tình nhân.
“Cậu thích tuýp đàn ông như thế nào?” Diêu Trạm chợt hỏi.
Khuất Ý Hành hơi sửng sốt, xém nữa bị dầu bắn tung tóe.
“Không nói được.” Anh nói: “Không nói rõ được.”
Diêu Trạm cười cười, không hỏi nhiều nữa.
Vừa rời khỏi nhà Khuất Ý Hành, Diêu Trạm lập tức gọi cho Thiệu Uy.
Thiệu Uy đang trên đường đưa con trai đến nhà trẻ, thằng nhóc không chịu đi nên cứ khóc mãi trên xe.
“Sáng sớm cậu chỉ rước thêm phiền cho tôi.” Thiệu Uy vừa dỗ con vừa hỏi: “Có chuyện thì nói.”
“Gã bạn trai cũ của Khuất Ý Hành ấy, cậu còn biết những gì?”
Thiệu Uy sững sờ, vui vẻ: “Úi chà, để ý rồi?”
“Có chút chút.” Diêu Trạm nói: “Tôi cảm thấy bản thân cậu ấy không muốn nói, thậm chí rất kiêng dè mới hỏi thăm thử. Đừng nói cho cậu ấy biết, không lại giận đấy.”
Con trai của Thiệu Uy cứ khóc không ngừng, y vừa phải trông con vừa phải lái xe, lúc này thật sự không rảnh trả lời Diêu Trạm: “Tôi đưa con nuôi của cậu đến nhà trẻ đây, lát nữa sẽ gọi lại cho cậu nhé.”
“Vậy quên đi.” Diêu Trạm nói: “Chờ tôi về rồi mời cậu ăn cơm, trò chuyện thẳng mặt luôn.”
“Cũng được.” Thiệu Uy hỏi hắn: “Cậu về ngày nào?”
“Thứ bảy.”
“Ok, chờ tin tức của cậu.”
Cúp máy rồi, Diêu Trạm ngồi trên taxi cân nhắc về chuyện của Khuất Ý Hành. Còn ba ngày nữa hắn sẽ trở về, chẳng biết lần kế tiếp hai người gặp mặt là bao giờ.
Đây mới là vấn đề khó giải quyết nhất giữa hai người.
Hắn lướt Wechat, từ lúc hắn ra ngoài, Khuất Ý Hành chưa từng liên lạc với hắn. Hắn nghĩ mình không nên dính chặt người ta như keo 502, khi nào Khuất Ý Hành sẽ tìm hắn và khi nào anh sẽ nhắn tin đến.
Diêu Trạm mở group lớp trên Wechat, mấy người trong group lại đang nói về chuyện ra ngoài chơi ngày 1 tháng 10, đang bắt đầu thảo luận xem sẽ đi đâu.
Hắn suy nghĩ, rồi gửi một câu vào group lớp: Bàn xong đi đâu rồi thì nói với tôi một tiếng.
Lời của hắn tựa viên đá rơi xuống làm mặt nước lăn tăn gợn sóng, mọi người cười hắn và nói: Cậu nên quên đi, bọn tôi phải vui vẻ suốt bảy ngày 1 tháng 10, bản thân cậu bận bịu nên chắc chỉ đi một ngày đã bị gọi về rồi, bọn tôi không dẫn cậu theo đâu.
———
Editor giải thích:
[1] Câu gốc là Trên trời có bí mật [天上有地下无]: Ý chỉ một thứ gì đó vô cùng tốt đẹp, thứ đó chỉ nên tồn tại ở trên trời, đã vượt khỏi phạm vi người phàm, con người cũng vậy.
[2] Xu lợi tị hại [趋利避害]: Ý nói hướng tới những thứ có lợi và tránh xa những thứ bất lợi.