Blowing In The Wind/Lời Thì Thầm Trong Gió

Chương 17

Anh cậu sống độc thân đã lâu rồi, cả hoa hồng cũng héo rũ, khó lắm mới có người đến bón phân, cậu phải tạo cơ hội cho người ta mới được!

Sau khi nói chuyện điện thoại của Đậu Úc Thông, Khuất Ý Hành về phòng khách, mặc kệ tâm trạng của anh như thế nào, nhưng nếu cứ bỏ mặc khách như thế thì thật sự không lễ phép chút nào.

Anh đi ra, trông có vẻ luống cuống.

Trong nhà đã lâu chưa có khách đến, ngoại trừ Đậu Úc Thông, căn nhà này đã một hai năm chưa từng thấy khuôn mặt của người thứ ba.

Anh nói: “Ừm, tôi bảo em trai tôi mua thức ăn rồi, nó nấu ăn rất ngon, tối nay nó sẽ xuống bếp.”

Diêu Trạm nhìn anh cười, đối phương xấu hổ, khiến hắn cũng câu nệ.

Hắn rất muốn thấy nơi sinh hoạt của Khuất Ý Hành trông như thế nào, như thể việc tiến thêm một bước về phía trước có thể giúp hắn hiểu thêm chút ít về câu đố ‘Khuất Ý Hành’ này vậy.

Nhưng rất rõ ràng, điều này khiến cho đối phương có chút khó chịu.

Diêu Trạm muốn xin lỗi, nhưng nghĩ lại cũng đến đây rồi, nếu cứ nói mấy chuyện vô ích này ngược lại sẽ ảnh hưởng bầu không khí.

“Tôi nấu ăn cũng không tệ.” Hắn nói: “Mấy đầu bếp mà đơn vị của bọn tôi dùng nhiều tiền để thuê đều không có tay nghề tốt bằng tôi.”

Rốt cuộc Khuất Ý Hành cũng cười: “Thật không? Vậy lát nữa cậu trổ tài đi.”

Anh bước tới, hỏi Diêu Trạm: “Uống gì không?”

Diêu Trạm ngoắc tay, bảo anh đến gần mình một chút.

Trong nhà chỉ có hai người nên rất yên lặng, chỉ có máy điều hòa phát ra tiếng vù vù.

Khuất Ý Hành đến cạnh Diêu Trạm, ánh mắt cả hai từ đầu đến cuối chẳng hề rời khỏi đối phương.

Bên phải của họ là cửa sổ, dù có làm gì ở đây thì phía đối diện vẫn có thể thấy rõ mồn một.

Nhưng Khuất Ý Hành không quan tâm, bởi vì anh căn bản không quen biết những người đó. Người mình không quen, cớ sao phải để ý?

Hai người càng dựa càng gần, Khuất Ý Hành dứt khoát nhấc chân, khóa ngồi trên người Diêu Trạm. Anh chống đầu gối trên sofa, sợ đối phương thấy mình nặng nên chống hai tay lên lưng ghế, không dám ngồi thẳng xuống.

Diêu Trạm ôm eo anh: “Tôi khiến cậu không thoải mái sao?”

Diêu Trạm phát hiện lúc mình đối diện với Khuất Ý Hành, hắn hoàn toàn không cách nào tỏ ra như một tay già đời đang xã giao, còn thường xuyên mắc phải sai lầm đơn giản nên trông thật ngu ngốc.

Khuất Ý Hành nở nụ cười.

Cảnh tượng khi vừa vào cửa ban nãy anh thật sự xấu hổ đến nỗi hận không thể khiến thế giới ngừng lại, sau đó xóa đi trí nhớ của tất cả mọi người. Vừa rồi trông anh buồn cười quá, vốn định sửa soạn sạch sẽ xong sẽ ra ngoài đón người, ai ngờ lại bị bắt gặp ‘Nguyên trạng’ như vậy.

Xấu hổ hơn là, Đậu Úc Thông còn ở đó.

Vốn anh không muốn nhắc đến chuyện này, nhưng chẳng rõ vì sao, Diêu Trạm vừa hỏi như thế, vậy mà anh lại cảm thấy lòng mềm nhũn, như thể không còn khó chịu nữa.

Anh không lắc đầu cũng chẳng gật đầu, chỉ cười tựa vào lòng Diêu Trạm, dùng sườn mặt cọ đối phương.

Diêu Trạm bị anh cọ đến lòng nhộn nhạo, dùng lòng bàn tay vuốt v e lưng anh.

“Vừa tắm xong à?” Diêu Trạm biết rõ còn hỏi, hắn ngửi ngửi: “Thơm lắm.”

Khuất Ý Hành bị lời của hắn làm cho mặt đỏ tai hồng. Bất kể hai người đã làm gì, đã làm bao nhiêu lần thì khi được đối phương ôm ấp nói những lời thế này dưới sắc trời rực rỡ, anh vẫn chịu không được.

Da mặt mỏng, nên không chịu được trêu đùa.

Khuất Ý Hành lên tiếng: “Hôm nay rất xin lỗi.”

“Sao thế?”

“Tôi quên chờ cậu.”

Diêu Trạm ghé vào tai anh cười, tiếng cười ấy tựa như lông chim, gãi đến trái tim Khuất Ý Hành cũng run rẩy.

“Tôi nhận lời xin lỗi của cậu.” Hắn nói: “Vậy hôm nay cậu có đền bù cho tôi không?”

Khuất Ý Hành vô thức nhúc nhích trong lòng hắn, rồi ‘Ừ’ một tiếng rất khẽ rất khẽ.

Bầu không khí này quá mập mờ, mập mờ đến nỗi cả hai như đôi tình nhân đang yêu đương cuồng nhiệt.

Khuất Ý Hành vẽ tranh cả ngày nên thật sự rất mệt, anh dùng một tư thế nằm sấp kỳ quặc thế này, thế mà dần dần cảm thấy mọi sự mệt mỏi đã vơi bớt.

Anh nghĩ: Diêu Trạm không hổ là bác sĩ, tay đến bệnh trừ.

Suy nghĩ này khiến anh cảm giác bản thân thật buồn cười, thật ngu ngốc.

Đậu Úc Thông là một người thông minh, chỉ chậm chạp mỗi chuyện nhiều năm vậy rồi mà không nhìn ra anh trai mình cũng là gay. Chuyện này làm cậu thấy vô cùng thất bại.

Nếu không phải lúc đứng ở cửa cảm nhận được bầu không khí vi diệu giữa hai người, có lẽ cậu đã bị đánh lừa một cách ngớ ngẩn.

Nhưng anh trai cậu nói không phải như vậy.

Lúc Đậu Úc Thông tính tiền đã nghĩ rằng: Sao có thể không phải chứ, hai người đã viết cả chữ ‘mập mờ’ lên mặt luôn rồi.

Cậu bị anh trai bắt mua thức ăn về nấu cơm, trốn thì không dám trốn, chỉ có thể dùng hết khả năng câu giờ để tạo thời gian cho hai người kia ở một mình.

Bây giờ cậu vô cùng ảo não, vốn 6 rưỡi mới tan tầm, về đến nhà thế nào cũng phải gần 8 giờ. Thế nhưng chiều hôm nay khi cậu ra khỏi cuộc họp, lãnh đạo nói tan họp sẽ cho cậu nghỉ nửa ngày rồi để cậu tự do sắp xếp.

Nếu có thể tự do sắp xếp, đương nhiên là về nhà ngủ rồi.

Ấy thế mà quấy rầy chuyện tốt của anh trai mình.

Đậu Úc Thông chỉ mong sao anh trai đừng ghi hận mình, tình nghĩa anh em tốt đẹp nhất định phải dài lâu!

Lúc Đậu Úc Thông về nhà, Khuất Ý Hành và Diêu Trạm đã nấu cơm xong, đang chờ ngài đầu bếp về xào rau.

Song, sự tình căn bản không phát triển như trong tưởng tượng.

Ban đầu Đậu Úc Thông nghĩ mình nấu ăn rồi hai người kia sẽ đến phòng anh trai thân thiết, ai ngờ cuối cùng lại biến thành Khuất Ý Hành rửa rau, Diêu Trạm nấu ăn, cậu thì đứng một bên như người ngoài cuộc hết sức dư thừa.

Cậu hỏi: “Hai người làm xong cả rồi, vậy em có thể tự chơi một lát, chừng nào ăn cơm hẵng gọi em được không?”

“Em đi rửa chén đi.” Khuất Ý Hành sợ Đậu Úc Thông nhận ra anh và Diêu Trạm có gì nên nhất quyết giữ người lại.

Đậu Úc Thông than một tiếng, cảm thấy anh trai mình đúng là hết cứu được rồi.

Cuộc hẹn của hai người biến thành bữa tối của cả ba.

Lúc ăn cơm, Khuất Ý Hành và Diêu Trạm ngồi cạnh nhau, Đậu Úc Thông thì ngồi mình ên ở phía kia.

“Đúng là hiếm mà.” Đậu Úc Thông nói: “Anh Diêu, nhiều năm rồi anh tôi không mời ai về ăn cơm rồi đó.”

Diêu Trạm vừa nghe vậy, trong lòng đắc ý không thôi.

“Thật không.” Hắn cười liếc nhìn Khuất Ý Hành đang buồn bực ăn cơm bên cạnh: “Thế thì tôi rất vinh hạnh.”

Khuất Ý Hành hơi ngừng động tác, quay đầu nhìn hắn.

Đậu Úc Thông — kẻ vẫn đang trong giai đoạn tổn thương tình cảm lén lườm người đối diện, quyết định đêm nay hoặc là mình ra ngoài, hoặc là hai người này ra ngoài.

“Nhà của anh Diêu ở nơi khác sao?” Đậu Úc Thông bắt đầu sáo ngữ với Diêu Trạm.

Rất khó để biết được chút gì đó từ chỗ của Khuất Ý Hành, đối phương hoặc là không nói, hoặc là sẽ bắt cọp thay bắt ngựa với cậu.

“Ừm, nhưng cũng không xa lắm.”

“Chắc không ở thành phố C nhỉ?” Đậu Úc Thông biết trước đây gia đình của anh mình sống ở đó, nếu đối phương là bạn học cũ của anh trai thì có lẽ bây giờ vẫn còn ở thành phố C.

“Ừm, thành phố C.”

Đậu Úc Thông kinh ngạc: “Thế mà bảo không xa lắm? Đại ca ơi, hơn một ngàn km đó!”

Cậu rất muốn nói một câu sức mạnh tình yêu thật vĩ đại, nhưng sợ anh mình sẽ giận.

“Nhưng thành phố C thật sự rất tốt.” Đậu Úc Thông nói: “Cảnh người đẹp đẹp như tranh phong cảnh vậy, nếu không phải đơn vị công tác kéo tôi lại, tôi đã từ chức qua bên đó hưởng thụ cuộc sống rồi.”

Câu này đã nói trúng trái tim Diêu Trạm, so với việc ở đây, sinh sống ở thành phố C quả thật thoải mái hơn, ít nhất nhiệt độ sẽ không tra tấn con người ta như thế này.

“Vậy thì hoan nghênh cậu đến.” Diêu Trạm đáp: “Rất nhiều bạn học cũ của bọn tôi cũng ở thành phố C, nếu cậu đến thì khỏi lo không có bạn nữa.”

Đậu Úc Thông nhìn anh trai mình, nở nụ cười: “Tốt quá, nếu sau này tôi có đến, anh Diêu phải giúp tôi đó.”

Giống như Diêu Trạm nói, tài nấu nướng của hắn thật sự không tệ.

Mấy năm trước, Diêu Trạm thật sự là kiểu người hai tay không dính nước mùa xuân, công việc vốn bận rộn, ở đơn vị lại có căn tin nên hắn không phải tự nấu cơm.

Nhưng sau đó có một ngày tâm huyết dâng trào muốn đi tập thể hình, nếu muốn tập thể hình, đương nhiên cũng phải chú ý đến chế độ ăn uống, vì thế đã học theo sách dạy nấu ăn.

Chỉ là chẳng duy trì được bao lâu, bởi công việc thật sự bận đến nỗi hắn căn bản không rảnh tập thể hình, thẻ tập cũng vì vậy mà bị phí phạm. Thế nhưng lại tìm được niềm vui khi nấu ăn, chỉ cần không quá bận hay quá mệt, hắn đều dùng hết khả năng để tự nấu ăn.

Nhưng phải nói rằng, khi ấy hắn làm sao cũng chẳng ngờ được, lần *****ên mình nấu ăn cho người khác, đối tượng lại là Khuất Ý Hành.

Cơm nước xong, có nói gì Đậu Úc Thông cũng không chịu ở nhà, viện tám trăm cớ để ra khỏi cửa. Chân trước vừa đi, chân sau đã nhắn tin cho Khuất Ý Hành: Anh à, buổi tối em không về đâu, mai gặp!

Cậu không nhiều lời, nhưng cậu biết Khuất Ý Hành chắc chắn hiểu.

Mặc kệ buổi tối hai người có ở lại nhà hay không, cậu nhất định không thể ở lại.

Anh cậu sống độc thân đã lâu rồi, cả hoa hồng cũng héo rũ, khó lắm mới có người đến bón phân, cậu phải tạo cơ hội cho người ta mới được!

Bóng đèn đi rồi, để lại hai kẻ trong nhà mắt to trừng mắt nhỏ.

Nếu đây là khách sạn, chắc chắn hai người không nói hai lời đã c ởi quần áo lên giường, nhưng đây là ở nhà nên luôn cảm thấy bầu không khí kỳ quái chỗ nào.

“Ừm…” Khuất Ý Hành thấy thời gian còn sớm, hai người cứ chát ngượng[1] thế này cũng chẳng hay ho gì, bèn đề nghị: “Có muốn ra ngoài dạo chút không?”

Mặc dù Diêu Trạm rất muốn phàn nàn về nhiệt độ ban đêm ở đây, nhưng nếu Khuất Ý Hành đã nói, hắn cũng chỉ có thể làm theo.

Hai người xuống lầu tùy tiện đi dạo trong tiểu khu, nói về một vài chuyện quan trọng không liên quan. Phần lớn đều là Diêu Trạm nói, nói về chuyện hư hỏng sau khi bọn Thiệu Uy tốt nghiệp, nói về công việc của mình, nói về chuyến học tập lần này, sau đó hỏi Khuất Ý Hành: “Em trai cậu đi đâu thế?”

Khuất Ý Hành sững người, trả lời: “Bạn của nó tìm nó uống rượu, tối nay sẽ không về.”

Câu ‘Tối nay sẽ không về’ này khiến Diêu Trạm lập tức hiểu ý của Khuất Ý Hành, hắn cười và nói: “Em trai cậu rất thú vị.”

“Hơn ba mươi tuổi rồi, còn y như con nít.”

“Bình thường có người bên cạnh cậu cũng rất tốt, tôi thấy nếu không nhờ cậu ta, chắc cậu sẽ không chủ động nói chuyện với ai đâu.”

Diêu Trạm nói đúng, nếu không nhờ Đậu Úc Thông, rất có thể Khuất Ý Hành sẽ im lặng suốt cả ngày.

Hai người dạo hai vòng, mãi đến khi trời tối mới về nhà.

Sau khi vào nhà, Khuất Ý Hành đi trước, Diêu Trạm thì đi phía sau anh.

Họ đi rất gần, thậm chí Khuất Ý Hành có thể cảm nhận được hơi nóng trên người Diêu Trạm.

Anh hỏi: “Mới đi một vòng đã vã mồ hôi đầy người? Muốn đi tắm không?”

Diêu Trạm trực tiếp tiến lên nửa bước, giam lấy Khuất Ý Hành từ phía sau. Hắn gác cằm lên vai đối phương, cọ đôi môi lên tai anh: “Cậu cũng nóng mà? ***** đi?”

Lúc mới đến khách sạn, Diêu Trạm nghĩ cả hai sẽ cùng nhau tắm trong bồn tắm lớn của khách sạn, hình ảnh đó còn rất tình thú. Nhưng hắn không ngờ, lúc ở khách sạn Khuất Ý Hành không ở cùng hắn, lần *****ên hai người làm trong phòng tắm, lại ở nhà của Khuất Ý Hành.

Nước vừa đủ ấm, người cũng vừa vặn.

Khuất Ý Hành kề sát bức tường gạch men sứ, nói với hắn: “Chậm một chút…”

———

Editor giải thích:

[1] Chát ngượng [尬聊]: là ngôn ngữ thịnh hành trên mạng, ý chỉ trò chuyện một cách ngượng ngùng khiến bầu không khí trở nên hết sức tẻ nhạt.

Bình Luận (0)
Comment