Cuộc đời đầy rẫy những điều đáng sợ và hối tiếc, nhưng quen rồi sẽ ổn thôi, quen rồi sẽ không bị những thứ đó quật ngã nữa.
–
Kỳ thật giữa đàn ông mà nói mấy chuyện ‘Trách nhiệm’ này nọ thì hơi buồn cười, có lẽ nên dùng ‘Xứng danh cho mối quan hệ này’ thì càng đúng hơn.
Nói chung, theo cái nhìn của Khuất Ý Hành, Diêu Trạm không có dự định cho chuyện này.
Bọn họ cũng không còn trẻ nữa, cho dù có người giống họ, không có khả năng kết hôn sinh con với người khác giới. Nhưng anh vẫn hy vọng rằng nếu có thể bắt đầu một mối quan hệ, thì tình cảm sẽ ổn định và lâu dài.
Nhưng thứ tình yêu không suy tàn ấy khiến anh thấy mệt chết đi được, sau cơn mỏi mệt vừa không có kết quả, vừa hao tổn tinh thần.
Anh không muốn giẫm lên vết xe đổ một lần nữa.
Một gã hơn ba mươi tuổi khác với hồi mười mấy hai mươi nhiều lắm, càng thận trọng càng bảo thủ với tình cảm, có thể lên giường, có thể l@m tình một cách không tiết chế, nhưng khi thật sự muốn dùng chân tâm để yêu một ai đó, họ lại không dũng cảm như thế.
Khuất Ý Hành ngưỡng mộ những người hơn ba mươi tuổi mà vẫn dám yêu dám hận, bởi vì anh không dám.
Anh ngồi trên giường rút một điếu thuốc, dọn dẹp chút ít, hơn 8 giờ đã rời đi.
Về nhà lại tắm rửa một cái, thay quần áo rồi bắt đầu vẽ tranh.
Thầy giáo lại gọi điện đến, hỏi thăm anh về tiến độ của tác phẩm.
Khuất Ý Hành nhìn bức tranh trước mắt, biết rõ nếu mình thật sự định dùng tác phẩm để ứng tuyển thì hiện tại phải bắt tay chuẩn bị. Hơn nữa, chắc chắn không thể là bức khỏa thân nam này.
Anh qua loa với thầy hai câu, nghĩ dù thế nào cũng phải hoàn thanh bức tranh trong tay đã.
Khuất Ý Hành lục tung và tìm ra nửa hộp thuốc lá, châm thuốc, ngậm trong miệng rồi bắt đầu làm việc.
Hôm nay hiếm khi anh có tâm trạng tốt, đã lâu rồi không chuyên tâm thế này, bắt đầu từ 9 giờ hơn cho đến chiều, không ăn cơm không uống nước, chỉ đi WC giữa chừng mà thôi.
Anh rất thích trạng thái này, như thể quay lại trường học nhiều năm trước, chuyên tâm dồn chí, hợp thành một thể với cọ vẽ.
Nói cho cùng thì anh vẫn thích vẽ vời, việc sáng tác mang cho anh niềm vui sướng nhiều hơn tất cả, ngay cả khi anh từng bị bắt nạt rất thảm hại.
Bởi vì sự kiện ấy, có một lần anh rất ghét vẽ tranh, mỗi lần cầm cọ sẽ thấy lo lắng. Nhưng đúng như những lời thầy đã nói, mọi chuyện đã qua rồi.
Tuy những năm đó sống rất khó khăn, nhưng vào khoảnh khắc ấy, khoảnh khắc anh một lần nữa tìm được kh0ái cảm khi sáng tác, Khuất Ý Hành cảm giác mình có lẽ đang thật sự từ từ bước ra khỏi bóng ma ấy.
Cuộc đời đầy rẫy những điều đáng sợ và hối tiếc, nhưng quen rồi sẽ ổn thôi, quen rồi sẽ không bị những thứ đó quật ngã nữa.
—
Diêu Trạm đợi cả ngày cũng không thấy tin nhắn của Khuất Ý Hành, đến chiều, hắn bắt đầu có chút lo lắng.
Không phải lo lắng vì chuyện khác, mà lo hành động của mình quá mức mập mờ, khiến Khuất Ý Hành thấy không thoải mái.
Trong lúc nghỉ giữa tiết, Diêu Trạm ghé vào bàn từ từ nhắm mắt hồi tưởng, trong một khoảnh khắc nào đó của đêm qua, hắn đột nhiên muốn ôm lấy Khuất Ý Hành mãi không buông, thậm chí hy vọng nếu có thể quay lại thời cấp 3, hắn muốn được ở bên đối phương ngay lúc đó.
Phải, là ở bên, chứ không phải l@m tình đơn thuần.
Rất lâu trước đây Diêu Trạm từng nghe rằng, một người khi yêu một ai khác cần phải có thời cơ, rất có thể một hành động nào đó tại thời điểm nào đó đúng lúc đánh trúng nội tâm của bạn, từ đó khiến ngọn lửa tình yêu lan khắp cánh đồng.
Thật ra Diêu Trạm vẫn chưa xác định bản thân liệu có yêu Khuất Ý Hành hay không, hơn ba mươi tuổi rồi, ngủ vài lần đã nói yêu thì hơi qua loa. Nhưng hắn thật sự không muốn buông tay.
Khuất Ý Hành làm sao cũng phù hợp với sở thích của hắn, tựa như một người được Thượng Đế tạo ra để phối hợp với sở thích của hắn. Trầm tĩnh, đẹp đẽ, và thần bí.
Dường như Khuất Ý Hành có rất nhiều bí mật, nhưng những bí mật ấy đều khiến Diêu Trạm mê mẩn.
Hắn đã quên mất bao lâu rồi mình mới tò mò về một người như vậy.
Kỳ thật hắn thật sự định sẽ dùng mối quan hệ bạn giường với Khuất Ý Hành để tiếp tục bên nhau cho đến khi đối phương bảo dừng. Dù sao người trưởng thành cũng cần một đời sống tình d ục nhất định, mà họ qua lại như thế cũng chẳng thiệt thòi cho đôi bên.
Nhưng Diêu Trạm bắt đầu hơi tham lam rồi.
Chỉ mới mấy ngày thôi mà?
Không tính những ngày qua, từ lần cả hai gặp nhau trong tang lễ của Xa Hạo đến giờ, cộng lại chẳng được bao lâu, vậy mà h@m muốn của hắn tựa như mầm cây nhỏ được tưới nước, bắt đầu sinh trưởng khỏe mạnh.
Có lúc hắn sẽ không nén nổi tình cảm, sẽ muốn làm vài hành động thân mật với Khuất Ý Hành, hệt như hai nụ hôn đậu trên trán và chóp mũi đối phương vào buổi sáng hôm nay vậy.
Dù là vậy, Diêu Trạm cũng chẳng định nói rõ chuyện này, hắn muốn từ từ rồi nói.
Thế nhưng, cả ngày nay Khuất Ý Hành không liên lạc với hắn khiến hắn cảm giác bản thân có thể đã bị ghẻ lạnh.
Diêu Trạm gửi cho Khuất Ý Hành hai tin nhắn nhưng đối phương đều không hồi âm. Rồi hắn chợt nhớ đến câu ‘Dù sao buổi tối chúng ta cũng về cùng nhau’ của mình vào lúc sáng, nghĩ lại đúng là quá tự tin mà, bây giờ người ta đang dùng hành động thực tế tát thẳng vào mặt hắn rồi.
Nghĩ vậy, Khuất Ý Hành vẫn rất cáu kỉnh nhỉ.
Diêu Trạm cười khổ một tiếng, tiếp tục chịu sự dày vò trên lớp.
—
Thời điểm Khuất Ý Hành trở về thế giới thực từ thế giới của mình đã là hơn 4 giờ chiều. Anh buông cọ, nhìn tác phẩm trước mặt, tâm trạng khá tốt.
Bên ngoài bỗng truyền đến tiếng ồn ào, anh nghe không rõ lắm, dường như có người đang cãi nhau.
Anh đặt cọ xuống, không định xem náo nhiệt, nhưng định sẽ nghỉ ngơi trong chốc lát.
Vừa ngã xuống thì bất chợt cả kinh, cầm điện thoại mới phát hiện thế mà hơn 4 giờ 20 rồi.
Diêu Trạm tan học lúc 4 giờ rưỡi, cả ngày nay anh cũng chả hề liên lạc với đối phương.
Anh mở Wechat, phát hiện hôm nay Diêu Trạm gửi cho mình hai tin nhắn. Một tin gửi vào lúc sáng, hỏi anh thoa thuốc chưa. Một tin lúc 1 giờ hơn, hỏi anh đang làm gì.
Khuất Ý Hành có chút phiền muộn, cảm giác như đã bỏ lỡ điều gì đó.
Anh lập tức trả lời tin nhắn của Diêu Trạm: Ngại quá, tôi bận cả ngày mới xem được Wechat.
Gửi xong tin này, cảm thấy còn chưa đủ, ngay sau đó lại gửi một tin: Cậu sắp tan học chưa?
Diêu Trạm đang thất thần, điện thoại trên bàn bỗng rung rung dọa hắn nhảy dựng.
Nhìn điện thoại, hắn thở phào nhẹ nhõm, Khuất Ý Hành để ý đến hắn rồi.
Bất chợt hắn cảm giác cả hai như những cậu thiếu niên ngây ngô đang trong thời kì mập mờ, anh tới tôi đi, phỏng đoán lẫn nhau, nhưng cũng rất thú vị.
Hắn không trả lời ngay mà kéo dài đến lúc tan học.
Diêu Trạm có trù tính mới, hắn ra khỏi lớp mới trả lời tin nhắn của Khuất Ý Hành, bảo đối phương rằng mình đã tan học, còn hỏi gặp nhau ở chỗ nào.
Khuất Ý Hành do dự rất lâu, cuối cùng trả lời như cam chịu: Nếu không cậu đến nhà tôi đi.
Diêu Trạm thành công rồi, thứ hắn chờ chính là những lời này của Khuất Ý Hành.
Khuất Ý Hành gửi địa chỉ cho hắn, bảo hắn đến thì báo cho anh, anh sẽ xuống lầu đón.
Cũng vì chuyện này mà cuối cùng Diêu Trạm cũng thấy thoải mái sau một ngày bực dọc trong lòng, lúc ra khỏi cổng cứ có ảo giác bầu trời lúc này còn xanh hơn vừa rồi.
Khuất Ý Hành gửi tin nhắn cho Diêu Trạm xong thì bắt đầu dọn dẹp phòng, dùng vải che đi những bức tranh chưa hoàn thanh, thay ra giường vỏ chăn sạch sẽ, nhét tất cả những món đồ lộn xộn trong phòng vào thùng rồi đem đi cất.
Phòng khách và những nơi khác thì khỏi cần anh bận tâm, có Đậu Úc Thông ở đây, trong nhà chỉ có chỗ của anh là lộn xộn.
Anh bận tới nỗi mồ hôi đầy người, sau khi dọn xong bèn hỏi Diêu Trạm đến đâu rồi. Diêu Trạm nói phải hơn 10 phút nữa.
Nếu hơn 10 phút thì anh vẫn còn thời gian tắm rửa qua loa rồi.
Khuất Ý Hành vội vàng lôi qu ần lót đã giặt sạch ra, chạy vào phòng tắm.
Tắm rửa cũng vội vàng, để khử mồ hôi, anh còn thoa thêm lớp sửa tắm, để bản thân trông sạch sẽ và thơm tho hơn.
Lúc mát xa Khuất Ý Hành cảm thấy bản thân khá buồn cười, tình một đêm mà cứ như yêu đương. Chẳng những hẹn bạn ch1ch về nhà, còn dọn phòng vì bạn ch1ch, rồi dọn luôn cả mình.
Nếu để Đậu Úc Thông nhìn thấy chuyện này, chắc lại chê cười anh mất.
Nghĩ đến Đậu Úc Thông, anh sượng ngắt cả người.
Khuất Ý Hành hấp tấp ra khỏi phòng tắm, cầm điện thoại hỏi Đậu Úc Thông mấy giờ về.
Ngày thường Đậu Úc Thông tan tầm lúc 6 giờ rưỡi, về đến nhà cũng gần 8 giờ. Kỳ thật giờ này cũng đủ để anh và Diêu Trạm ra ngoài tìm chỗ uống rượu rồi làm chuyện đó một cách tự nhiên sau khi đã ăn cơm và tán gẫu ở nhà.
Đúng vậy, anh không định làm ở nhà, bởi rằng sợ bị Đậu Úc Thông bắt gặp.
Dù sao bây giờ cũng khác trước kia, không phải anh sống một mình, mà trong nhà vẫn còn một người đang sống. Dẫn người về l@m tình thì thật chẳng tốt chút nào.
Đậu Úc Thông không trả lời anh, anh bèn cân nhắc nếu đối phương không gọi lại thì…
Kết quả đúng lúc này, cửa nhà mở ra.
Khuất Ý Hành bị biến cố bất ngờ này làm cho sững cả người, anh nhìn về phía cửa, vậy mà phát hiện Đậu Úc Thông dẫn Diêu Trạm vào cửa.
“Anh, đúng lúc em tình cờ gặp anh ta dưới lầu, nên dẫn lên cho anh nè.” Đậu Úc Thông thay giày xong thì thấy anh mình đứng đó với mái tóc sướt sũng và khuôn mặt hơi ửng đỏ, khỏi phải hỏi cũng biết anh vừa tắm xong.
Diêu Trạm cũng tiến vào, cười hỏi: “Tôi có nên báo trước với cậu một tiếng rồi hẵng lên không?”
Khuất Ý Hành thật sự hơi xấu hổ, anh thậm chí chẳng dám nhìn vào mắt hai người kia.
Đậu Úc Thông nói: “Ôi *****, em để quên đồ trong xe rồi, em quay lại lấy đây.”
Cậu xoay người mang giày vào, trước khi ra ngoài còn dặn Khuất Ý Hành: “Anh phải tiếp đãi khách đàng hoàng đấy!”
Đóng cửa lại rồi, hai kẻ trong nhà vẫn còn đúng đó chẳng ai nhúc nhích.
Diêu Trạm nhìn ra sự xấu hổ của anh, bản thân cũng hơi lúng túng. Anh vốn định liên lạc cho Khuất Ý Hành, nào ngờ gặp được Đậu Úc Thông ở dưới lầu, đối phương trực tiếp bảo hắn lên, hắn không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ mới ý thức rằng thật sự đường đột rồi.
Bình thường Khuất Ý Hành không phải một kẻ không hiểu sâu cạn thế này, nên lúc bấy giờ có phần rối rắm.
“Ừm, cậu ngồi trước đi.” Khuất Ý Hành cảm thấy bản thân cần bình tĩnh đôi chút: “Tôi đi toilet, sẽ ra ngay.”
Anh xoay người vào WC, bên trong vẫn còn hơi nóng, trên gương còn phủ một lớp sương mù.
Anh giơ tay lau gương, nhìn bản thân trong gương rồi hít sâu.
Điện thoại chợt vang lên, người gọi là Đậu Úc Thông.
Đậu Úc Thông hỏi: “Anh à, anh không giận chứ?”
“Tại sao phải giận?”
“À, không thì được rồi.” Đậu Úc Thông nói: “Em lánh đây, hai người trò chuyện đi, buổi tối em sẽ không về.”
“Không về thì em đi đâu?”
“Thì tùy tiện tìm một chỗ đi chơi thôi.”
Khuất Ý Hành hơi trầm mặc, vẫn quyết định thẳng thắn: “Không giống như em nghĩ đâu, hôm nào đó tán gẫu tiếp với em. Em lấy đồ trên xe xong thì ra siêu thị mua vài món về, tối nay em xuống bếp.”
Đậu Úc Thông ở đầu bên kia nở nụ cười: “Như vậy ổn chứ?”
“Không có gì là không ổn cả.” Khuất Ý Hành nói: “Thật sự không như em nghĩ mà.”
Đậu Úc Thông không đáp, Khuất Ý Hành lặp lại một lần: “Bọn anh không phải kiểu quan hệ đó, em nhanh đi rồi về nấu ăn.”
Cúp máy xong, Khuất Ý Hành thở phào một hơi.
Anh và Diêu Trạm quả thật không phải kiểu quan hệ đó, không phải quan hệ người yêu.