Thời gian trôi qua thật sự quá nhanh, nó đi mà chẳng để lại dấu vết gì, chỉ để lại vô số dấu vết trên người họ mà thôi.
–
Khuất Ý Hành cảm thấy rất kỳ diệu.
Hồi còn yêu đương thời Đại học, anh cũng chưa từng nắm tay người yêu đi trong khuôn viên trường một cách trắng trợn thế này. Giờ thì hơn ba mươi rồi, thế mà lại nắm tay với một người đàn ông dạo trong khuôn viên trường.
Mùa hè lúc bấy giờ là thời điểm nhiệt độ cao nhất, hai người đi trên đường mà cảm giác hơi nóng bốc lên từ dưới mặt đất, ánh mặt trời nướng chín cả đỉnh đầu, mặt đường phía dưới thì hấp chín họ. Đi dạo như thế thật sự rất khó chịu.
Nhưng không ai trong bọn họ nói muốn dừng lại.
Học viện Nghệ Thuật rất lớn, rất nhiều tòa lầu và thiết kế của mỗi tòa lầu cũng vô cùng thú vị.
Khuất Ý Hành dẫn Diêu Trạm đi chầm chậm từ cổng chính vào trong, giới thiệu cho hắn biết mỗi tòa lầu dùng để làm gì.
Khi đi ngang qua một tòa lầu nhỏ màu nâu chỉ có ba tầng, Khuất Ý Hành nói: “Tất cả tòa lầu này đều là phòng vẽ, là nhà trường dành riêng cho học viện của chúng tôi.”
Họ đi dọc theo con đường lát đá đến phía trước tòa nhà, trông thấy sinh viên đang vẽ tranh ở bên trong thông qua cửa sổ.
Diêu Trạm nhìn những người bên trong rồi hỏi Khuất Ý Hành: “Trước kia cậu cũng vẽ ở đây?”
“Ừm, tất cả mọi người đều thích đến đây.”
Khuất Ý Hành tính toán, mình đã tốt nghiệp gần mười năm rồi.
Thời gian trôi qua thật sự quá nhanh, nó đi mà chẳng để lại dấu vết gì, chỉ để lại vô số dấu vết trên người họ mà thôi.
Diêu Trạm nhìn từng phòng, tưởng tượng ra dáng vẻ Khuất Ý Hành vẽ tranh ở đây khi còn là sinh viên: “Tôi cũng chưa từng thấy cậu vẽ tranh.”
Khuất Ý Hành bèn cười: “Sau này có cơ hội, có lẽ sẽ thấy thôi.”
Rời khỏi tòa nhà rồi, cách đó không xa là phòng đàn của học viện Âm Nhạc. Họ bỗng nghe thấy tiếng đàn dương cầm từ rất xa, vì vậy đã giẫm lên từng nốt nhạc mà đi trong khuôn viên trường, nhìn vậy nhưng thật sự khá lãng mạn.
Hai người đi dạo trong trường hơn một tiếng, sau đó vì quá nóng, Khuất Ý Hành bèn dẫn Diêu Trạm vào một tòa nhà dạy học.
Máy lạnh trong đây được mở đầy đủ nên thoải mái rất nhiều.
Nhắc đến cũng khéo, các cuộc triển lãm tranh đều được tổ chức tại đại sảnh của tòa nhà dạy học này, vài bức tranh được treo trên tường, treo trên không trung và dựng trên giá.
“Học viện Nghệ Thuật có khác nhỉ.” Diêu Trạm thuận tiện cảm khái: “Nhìn xem?”
Thật ra Khuất Ý Hành cũng chẳng hứng thú với mấy thứ này, nhưng nếu Diêu Trạm đã nói thì anh đâu thể nói không.
Dạo một vòng xong, Diêu Trạm tự giễu: “Một kẻ phàm phu như tôi hoàn toàn không hiểu được mấy thứ này.”
Khuất Ý Hành cười nói: “Lúc trước học viện của bọn tôi có lưu truyền một câu thế này: ‘Những người thưởng thức tranh luôn cho rằng bản thân không hiểu được thế giới trong tranh, nhưng thật ra chính người vẽ nó cũng không hiểu’.”
Diêu Trạm bị anh chọc cười sằng sặc: “Thì là càng trừu tượng càng cao cấp, đúng không?”
Khuất Ý Hành quay sang nhìn hắn, phát hiện mình rất thích nhìn Diêu Trạm cười như thế. Anh nhớ, cho dù ở thời điểm cấp 3, Diêu Trạm cũng ít khi cười thế này, khi đó hắn luôn lạnh lùng, với ai cũng bày vẻ mặt lạnh nhạt.
“Cậu cũng không giống trước kia lắm.” Khuất Ý Hành ngây ngẩn nói một câu, vừa dứt lời thì hối hận.
Diêu Trạm không ngờ anh lại đột nhiên thốt ra câu này, bèn hỏi: “Tại sao không giống?”
Không giống cũng phải, dù gì cũng qua nhiều năm rồi.
Giữa hai người đã có khoảng trống mười lăm năm, trong mười lăm năm này, họ đã trải qua quá nhiều chuyện, vấp phải rất nhiều người, ngắm rất nhiều phong cảnh và cũng chịu rất nhiều suy sụp. Trong quá trình ấy, bọn họ chẳng thể giống như mình của trước đây.
Đối với điều này, trong lòng hai người đều quá rõ ràng.
“Trước đây tôi từng sợ cậu.” Khuất Ý Hành cảm giác có lẽ bản thân đã bị cảm nắng, lúc nói chuyện cũng không nghĩ nhiều, không như lúc trước, trước khi muốn nói sẽ sàng lọc một lần, một phần nói ra, một phần khác thì nuốt trở vào.
Anh cảm thấy cũng có thể là do giờ phút này hai người còn đang nắm tay nên tạo cho anh một loại ảo giác, ảo giác này đến từ tận đáy lòng, khiến anh thấy cả hai rất gần nhau.
Trên thực tế, điều này là không đúng.
Nhưng dù không đúng, anh cũng sẽ nói.
“Sợ tôi?” Điều này dù thế nào hắn cũng chưa từng nghĩ đến.
Hồi đó hắn không giao tiếp nhiều với Khuất Ý Hành, hoặc là nói chỉ có tiếp xúc cơ thể nhiều mà thôi.
Cho dù Thiệu Uy luôn nói khi đó Khuất Ý Hành chẳng thân thiết với ai và chỉ có quan hệ tốt với mỗi Diêu Trạm, nhưng trên thực tế hai người họ cũng không nói nhiều với nhau, phần lớn thời gian đều dùng để làm chuyện kia.
Nếu đã có thể làm chuyện đó thì sao lại sợ cơ chứ?
“Tại sao?” Diêu Trạm hỏi.
Khuất Ý Hành mím môi, không đáp cũng chẳng nói.
“Sao thế? Ý của cậu là bây giờ vẫn sợ tôi?” Diêu Trạm hỏi nghiêng người, đôi môi gần như dán vào tai anh: “Sợ tôi ăn cậu? Nhưng tôi đã ăn rồi mà.”
Những lời này rất trêu người, Khuất Ý Hành chịu không nổi.
Anh lùi về sau nửa bước, không nhìn Diêu Trạm mà quay đầu nhìn bức tranh bên cạnh: “Lúc đó cảm thấy cậu rất ít nói, còn hung dữ nữa, nên rất sợ cậu.”
Diêu Trạm bèn cười, hắn đứng cạnh anh, nhìn anh bằng đôi mắt hàm chứa ý cười: “Tôi đúng là oan mà, hồi đó tôi tưởng cậu thích tôi lắm chứ.”
Lòng bàn tay Khuất Ý Hành toát mồ hôi.
Lúc đó sao?
Anh nghĩ, tôi không biết, khi đó ai mà biết cái gì gọi là thích chứ.
Tán gẫu chốc lát, coi như đang ôn lại chuyện cũ đi.
Khuất Ý Hành tiếp tục dẫn Diêu Trạm đi dạo trong tòa nhà, anh bảo: “Tòa nhà này là nơi trước kia chúng tôi thường đến nhất, nhưng thật ra bây giờ vẫn còn vài tòa nhà vẫn chưa xây xong.”
Bọn họ lên tầng 4, Khuất Ý Hành chỉ phía trước: “Lên trước nữa là nơi bọn tôi…”
Anh còn chưa dứt câu đã ngây ngẩn cả người.
Diêu Trạm nhìn anh một cách khó hiểu, phát hiện ánh mắt của anh đang nhìn chằm chằm một bức tranh trên bức tường cách đó không xa.
“Làm sao thế?” Diêu Trạm hỏi.
Khuất Ý Hành buông tay Diêu Trạm rồi đi từng bước đứng dưới bức tranh kia, sau đó ngẩng đầu nhìn, đôi mắt không hề chớp.
Diêu Trạm cùng nhìn sang, nhìn về phía bức tranh kia.
Hắn không am hiểu về nghệ thuật nên xem không hiểu bức tranh, chỉ có thể nhìn ra đó là một thành phố sau cơn mưa. Mỗi một nơi trong tranh đều ẩm ướt và lạnh, nhưng sạch sẽ. Tổng thể bức tranh thiên về màu lạnh, nhưng ở góc phải lại có một người phụ nữ mặc váy đỏ đứng dưới mưa đang đưa lưng về phía họ, và vệt đỏ này đã thắp sáng ngày mưa u ám.
Diêu Trạm tìm thấy một tấm thẻ được dán bên dưới bức tranh này, trên tấm thẻ có ghi tên tác giả và một vài thông tin khác.
“Tác phẩm đoạt giải à.” Diêu Trạm hoàn toàn không có khái niệm về giải thưởng này, nhưng hắn thấy Khuất Ý Hành cứ nhìn chăm chú vào bức tranh này, hẳn đối phương thích nó lắm: “Rất đẹp.”
“Cậu có biết bức tranh này tên gì không?”
Diêu Trạm nhìn tên được in trên tấm thẻ, bèn trả lời: “Trong Mưa.”
Khuất Ý Hành chợt cười, đột nhiên nắm chặt tay Diêu Trạm rồi dẫn hắn tiến lên trước mà không quay đầu.
Anh nói: “Bức tranh này tên là ‘Câu Trả Lời Bị Gió Cuốn Đi’.”
Câu Trả Lời Bị Gió Cuốn Đi?
Diêu Trạm lại ngoái đầu nhìn, rõ ràng bức tranh ấy vẽ mưa, tại sao lại gọi là ‘Gió cuốn đi’?
Cả hai không đi dạo nữa mà đưa Diêu Trạm rời khỏi, bởi vì hắn phát hiện từ lúc nhìn thấy bức tranh kia, sự hăng hái của Khuất Ý Hành đã chẳng còn nhiều nữa.
Bọn họ vẫn nắm tay nhau, rời khỏi tòa nhà dạy học mát mẻ và quay lại ngoài trời nắng cháy một lần nữa.
Diêu Trạm lên tiếng: “Trường của các cậu không tệ nhỉ.”
“Yên tĩnh theo bề ngoài thôi.” Khuất Ý Hành dẫn hắn về phía cổng chính: “Sóng ngầm dưới mặt biển mãnh liệt, người ngoài như các cậu không nhìn ra đâu.”
Diêu Trạm bỗng cảm giác như được Khuất Ý Hành dẫn vào cuộc đời năm đối phương hai mươi tuổi, chẳng qua anh có quá nhiều bí mật ở đây, khoảng trống mười lăm năm giữa hai người họ thật sự chẳng thể bù đắp lại nữa.
Tối hôm đó, Khuất Ý Hành không về nhà mà ở lại chỗ Diêu Trạm.
Suốt đêm, họ đòi hỏi và phóng túng một cách suồng sã.
Diêu Trạm rất mê luyến hình xăm trên người Khuất Ý Hành, nhất là câu nói trên bả vai mà hắn đọc không hiểu kia. Lần này hắn lại hỏi câu nói ấy nghĩa là gì, Khuất Ý Hành chỉ nói: “Một câu bằng tiếng Tây Ban Nha.”
Hai người giày vò đến nửa đêm, vì hôm sau Diêu Trạm còn phải đi học nên họ không thể không tắm mà đi ngủ.
Lúc Diêu Trạm tắm, Khuất Ý Hành nằm trên giường nhìn hắn qua lớp thủy tinh trong suốt, dùng ánh mắt miêu tả cơ thể của đối phương.
Anh nghĩ đến bức tranh còn chưa hoàn thành của mình, nghĩ tới việc đẩy nhanh tốc độ trong hai ngày, nhất định phải vẽ xong trước khi người rời đi.
Lâu lắm rồi Khuất Ý Hành không cùng nhau ngủ và cùng nhau thức dậy với người khác, trước khi ngủ anh được đối phương ôm vào lòng, khi mở mắt thì thấy đối phương đang đứng trước cửa sổ uống cà phê.
“Mấy giờ rồi?” Giọng của Khuất Ý Hành hơi khàn, là hậu quả của việc tối qua không cầm lòng nổi.
“7 giờ 40 phút.” Diêu Trạm thấy anh tỉnh bèn buông cốc bước đến bên giường, hắn khom lưng, hôn một cái lên trán Khuất Ý Hành.
Vốn dĩ việc ngủ lại đã rất mập mờ, vậy mà nụ hôn này càng khiến anh xúc động hơn.
Ấm áp quá rồi.
Khuất Ý Hành bỗng có chút sợ hãi.
“Tôi chuẩn bị đi rồi, cậu có thể ngủ thêm lát nữa.” Diêu Trạm nói: “Tôi sẽ để lại thẻ phòng cho cậu, đến 10 giờ sẽ có bữa sáng.”
“Vậy cậu thì sao?”
“Tôi không ăn, dù sao buổi tối chúng ta cũng về cùng nhau, cậu cầm thẻ phòng được rồi.”
Diêu Trạm nói một cách hiển nhiên, như thể họ vốn đang ở cùng nhau vậy.
Khuất Ý Hành chui vào chăn, trầm mặc một lúc mới nói: “Tôi đi với cậu.”
“Tạm biệt.” Diêu Trạm không cho anh động đậy: “Tối qua đã làm chỗ đó của cậu hơi nghiêm trọng, tôi vừa xuống lầu mua thuốc mỡ nhưng không kịp thoa cho cậu, lát nữa cậu tự thoa nhé.”
Hắn cầm lấy túi của mình, lần nữa quay lại giường, nói với vẻ ân hận: “Đêm qua là do tôi, xin lỗi cậu.”
Khuất Ý Hành chớp mắt nhìn hắn, chẳng biết nên nói gì cho phải.
“Tôi đi trước đây, cậu có thể thoa thuốc rồi ngủ thêm lát nữa, lần sau tôi sẽ dịu dàng hơn.”
Diêu Trạm để lại một nụ hôn lên chóp mũi Khuất Ý Hành, lại sờ mặt anh: “Buổi tối gặp.”
Khuất Ý Hành cảm giác có lẽ mình vẫn chưa tỉnh ngủ, nếu không tại sao tất cả những thứ này lại kỳ quặc như thế?
Anh và Diêu Trạm đều ngầm hiểu là quan hệ bạn giường, nhưng cảnh vừa rồi, hệt như cuộc đối thoại giữa người yêu với nhau vậy.
Điều này khiến anh vô cùng bất an.
Anh nhìn thoáng qua thuốc mỡ trên bàn rồi thở dài.
Sau khi Diêu Trạm đi, Khuất Ý Hành không ngủ nữa, anh thoa thuốc mỡ xong bèn đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài với những suy nghĩ rối bời. Anh bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về mối quan hệ của mình và Diêu Trạm.
Kỳ thật Khuất Ý Hành rất rõ rằng bản thân có cảm giác đặc biệt với Diêu Trạm, cảm giác ấy bây giờ chưa thể định nghĩa là tình yêu, không sâu đậm, nhưng vẫn có thiện cảm.
Chẳng qua cả hai đều sống ở thành phố khác nhau, lại nhiều năm không gặp và không hiểu lẫn nhau. Huống chi Diêu Trạm đã nói hắn vẫn chưa come out với người nhà, quan trọng hơn là, bất kể Diêu Trạm dịu dàng săn sóc thế nào đi chăng nữa cũng chưa bao giờ thảo luận với anh về vấn đề định nghĩa thế nào về mối quan hệ giữa hai người.
Khi một người đàn ông không muốn chịu trách nhiệm nhưng lại rất lưu luyến sự chăm sóc ấy, họ sẽ chọn cách kết giao, điều này anh hiểu rất rõ.
Khuất Ý Hành thấy phiền lòng, nguyên nhân chủ yếu khiến anh phiền lòng nhất là khi anh nhận ra rằng rất có thể Diêu Trạm sẽ không phải chịu trách nhiệm cho mối quan hệ này, nó khiến anh rất khó chịu.