Blowing In The Wind/Lời Thì Thầm Trong Gió

Chương 14

Đã bao năm trôi qua, thoáng cái anh và người đó đã chia tay gần mười năm.

Hôm sau Khuất Ý Hành nhắn tin cho Diêu Trạm, hỏi hắn có phải vẫn đang trên lớp hay không, có phải giờ tan học vẫn như lần trước không.

Khá có tính tự giác ‘Bù đắp’ cho đối phương.

Diêu Trạm nhìn tin nhắn anh gửi đến, tâm trạng khá lên rất nhiều.

Vốn sáng nay hắn nhận được điện thoại của mẹ, bà càm ràm rất nhiều về chuyện tìm bạn gái, chuyện này khiến hắn chẳng còn hứng ăn sáng nữa.

Hắn trả lời Khuất Ý Hành: Chiều được nghỉ nửa ngày, nếu cậu không bận, trưa nay kết thúc tôi đi tìm cậu?

Đậu Úc Thông đi làm rồi, trong nhà chỉ có mỗi Khuất Ý Hành. Anh nhìn xung quanh, những chỗ khác thì còn tạm, nhưng phòng của anh thì… Đồ đạc trên bàn bày vẽ lộn xộn, dụng cụ vẽ tranh thì để khắp nơi, thậm chí còn dính đầy thuốc màu trên vỏ chăn và ra giường.

Lúc trước Đậu Úc Thông nhìn không nổi nữa muốn dọn dẹp giúp anh lại bị anh từ chối, nói là dọn xong mình sẽ không tìm được đồ.

Giờ thì anh hơi hối hận rồi.

Khuất Ý Hành rất ghét người khác xông vào cuộc sống của mình, đối với những người không quá thân thiết, anh tuyệt đối không bao giờ để đối phương vào nhà. Nhưng với Diêu Trạm thì khác, ở một số phương diện nào đó anh và Diêu Trạm coi như ‘Rất thân thiết’.

Nói trắng ra thì, anh muốn Diêu Trạm đến.

Nhưng nhìn tình trạng trước mắt, nếu thật sự bảo Diêu Trạm đến đây thì anh thấy rất bẽ mặt. Chẳng lẽ hai người phải lăn trên chiếc giường dính đầy thuốc màu ư?

Anh nhìn lịch bàn, tính xem Diêu Trạm còn ở đây bao nhiêu ngày, sau đó nhắn cho đối phương: Để tôi đi tìm cậu, tôi đến chờ cậu tan học.

Lúc đến, thế mà Khuất Ý Hành lại có ảo giác bản thân đang yêu đương thời học sinh. Khi đó anh và mối tình đầu của mình đang yêu đương ngọt ngào, đến năm ba, đối phương làm thêm tại một phòng vẽ, mỗi ngày anh bận bịu ở trường xong sẽ vượt nửa thành phố để tìm đối phương. Lúc bấy giờ trời vô cùng nóng, thỉnh thoảng anh sẽ tiếc tiền gọi taxi rồi chen chúc trong xe buýt, khi đó anh chẳng thấy vất vả chút nào, trái lại thấy trong lòng quá đỗi ngọt ngào.

Đã bao năm trôi qua, thoáng cái anh và người đó đã chia tay gần mười năm.

Mười năm qua, thế mà trong lúc ngẩn ngơ lại có cảm giác này, còn là đang trên đường đi tìm bạn giường của mình nữa.

Cảm giác này rất thú vị.

Anh nhìn điện thoại, Diêu Trạm hỏi anh: Tới chưa?

Khuất Ý Hành mỉm cười, cảm giác có người đang ngóng trông mình thật sự quá tuyệt vời.

Buổi trưa hai người gặp nhau, Diêu Trạm cố ý than phiền với anh: “Thấy tâm trạng cậu không tồi nhỉ.”

“Sao thế?”

Lời của Diêu Trạm có chút mập mờ, lọt vào tai Khuất Ý Hành vừa chua chua vừa ngọt ngọt, khiến anh đột nhiên nhìn đối phương một cách xấu hổ.

“Cậu em trai của cậu không biết tính hướng của cậu à?”

Khuất Ý Hành gật đầu: “Chúng tôi chưa từng nhắc đến chuyện này.”

Diêu Trạm cười: “Nhưng cậu ta thì phải, đúng chứ?”

Câu này khiến Khuất Ý Hành nhớ đến ‘Radar’ mà hôm qua Đậu Úc Thông nói, anh ngạc nhiên nhìn đối phương: “Làm sao cậu biết?”

“Nhìn ra được.” Diêu Trạm nở nụ cười: “Thỉnh thoảng sẽ nhìn ra được.”

Khuất Ý Hành chẳng biết nói gì nên dứt khoát im miệng.

“Vậy hai người ở chung với nhau có tiện không?” Diêu Trạm vừa dứt xong câu đó thì tự thấy hơi quá đáng, mau chóng giải thích: “Tôi không có ý nào khác, cậu đừng hiểu lầm.”

Khuất Ý Hành lại chẳng nghĩ nhiều, nhưng anh cảm thấy rất không vui với việc Diêu Trạm thấy hứng thú với Đậu Úc Thông.

“Hôm nay cậu sao vậy?” Anh nói sang chuyện khác: “Tâm trạng không tốt?”

“Haiz, mới sáng tinh mơ mẹ tôi đã gọi điện nói đến chuyện này.” Diêu Trạm nói: “Tôi còn chưa comeout với người nhà nữa.”

Khuất Ý Hành dừng chân.

Những việc từng trải trước đây khiến anh rất nhạy cảm với chuyện này, dù biết mình không có tư cách và lập trường để chỉ tay năm ngón vào chuyện của Diêu Trạm, nhưng anh cảm thấy trong cổ họng như có thứ gì nghèn nghẹn.

“Sao vậy?” Diêu Trạm đi được hai bước thì nhận ra đối phương dừng lại, ngoảnh đầu nhìn anh.

“Không có gì.” Tâm trạng vốn tốt của anh đã bay biến, anh lại đến bên Diêu Trạm lần nữa, vờ như không sao: “Thế cậu định thế nào? Sau này sẽ kết hôn?”

Diêu Trạm cười: “Tôi còn chưa đến mức vô nhân tính thế mà, chuyện hại người không lợi mình này, tôi sẽ không làm.”

Khuất Ý Hành nhìn hắn, chợt cảm thấy tuy Diêu Trạm thay đổi rất nhiều, nhưng trong xương tủy của hắn vẫn giữ được sự đơn thuần thời còn trẻ, một điều tốt thế này, chí ít không làm anh thất vọng.

“Ừm.” Anh bảo: “Cậu làm rất đúng.”

Diêu Trạm lại cười: “Cậu nói vậy y như thầy dạy Hóa của chúng ta hồi trước ấy.”

Khuất Ý Hành cũng cười, có chút ngượng ngùng: “Thật chứ, tôi cũng không nhớ rõ.”

Anh tiến nhanh về phía trước, đến ven đường bèn giơ tay chặn taxi. Diêu Trạm đứng sau anh, chợt hỏi: “Vậy chuyện lúc trước, cậu còn nhớ những gì?”

Trong nháy mắt, hình ảnh họ trốn đi làm những chuyện của năm ấy hiện lên trong đầu. Khuất Ý Hành nuốt nước bọt, quay đầu nhìn Diêu Trạm: “Những chuyện nên nhớ thì vẫn còn nhớ.”

Mặc dù hai người không làm rõ mối quan hệ bạn tình, nhưng dù thế nào cũng đâu thể vừa gặp đã bắn.

Ăn trưa xong, Diêu Trạm đề nghị đi dạo xung quanh.

Nếu là đi dạo xung quanh, Khuất Hành Hành sẽ đưa ra những lời khuyên mình đã chuẩn bị trước đó cho hắn chọn.

Nhưng Diêu Trạm lại nói: “Trường Đại học của cậu ở đâu? Dẫn tôi đến trường học của cậu đi.”

Câu này khiến Khuất Ý Hành hơi bất ngờ, anh không tài nào ngờ được Diêu Trạm lại muốn đến trường của mình.

Từ sau khi tốt nghiệp, Khuất Ý Hành chưa từng trở về lần nào, không phải vì trường học quá tệ, cũng không phải anh thật sự chẳng có chút tình cảm nào với mái trường xưa của mình. Chủ yếu là có quá nhiều chuyện không vui từng xảy ra tại nơi này, thậm chí trong đó còn có một chuyện gần như khiến anh không gượng dậy nổi, mãi đến hai năm gần đây mới bắt đầu tốt lên.

Phần lớn là những trải nhiệm chẳng mấy vui vẻ, cớ gì phải đến thăm lại chốn cũ chứ?

Nhưng Khuất Ý Hành không từ chối, cũng như trước đây anh chẳng thể từ chối sự ve vuốt của Diêu Trạm vậy.

Học viện Nghệ Thuật nằm ở phía nam thành phố, và họ đến đó từ phía bắc.

Dọc đường đi, Diêu Trạm nói chuyện câu được câu không với anh, cả hai đều nói những chủ đề chẳng bổ ích chút nào, sau đó khi không còn lời để nói, Diêu Trạm bèn dựa vào Khuất Ý Hành ngủ thiếp đi.

Mùa hè thật sự rất nóng, dù trong xe đã mở điều hòa thì Khuất Ý Hành vẫn thấy nóng.

Bởi vì Diêu Trạm đang dựa vào anh nên anh không dám lộn xộn, căng cứng cả người nhìn ra cửa sổ, thỉnh thoảng lái xe không vững, anh còn vươn tay bảo vệ đối phương.

Hơi thở của Diêu Trạm sẽ phả vào cổ anh, cảm giác ngứa ngáy ấy sẽ lan từ cổ đến toàn thân.

Anh không nhớ nổi mình đã không gần gũi với người khác thế này bao lâu rồi, không phải loại khi l@m tình trên giường, mà là kiểu gần gũi vô cùng tự nhiên trong sinh hoạt.

Anh vốn cho rằng mình sẽ rất kháng sự với cảm giác này, nhưng nào ngờ lại khá hưởng thụ, thậm chí còn mong rằng xe sẽ chậm lại một chút, để con đường này kéo dài vô tận.

Kỳ thực Diêu Trạm không hề ngủ, hắn chỉ nhắm mắt giết thời gian thôi, nhưng cảm giác dựa vào vai Khuất Ý Hành quá tốt khiến hắn chẳng muốn ngồi dậy.

Mặc dù cảm giác rất tốt, nhưng dựa lâu cũng đau, dù gì hắn cũng cao hơn Khuất Ý Hành nửa cái đầu mà.

Xuống xe, hắn xoa cổ, nhìn mấy chữ to ở cổng trường rồi nói: “Trường học của các cậu đầy khí thế quá.”

Khuất Ý Hành cười: “Dù sao cũng là một học viện Nghệ Thuật trọng điểm mà.”

Hai người cùng nhau tiến vào khuôn viên trường, thi thoảng có vài sinh viên đi ngang qua, người nào cũng ăn mặc đầy cá tính.

Diêu Trạm nhìn bọn họ, lại nhìn Khuất Ý Hành rồi lên tiếng: “Hồi cậu học cũng thế này ư?”

“Cái gì?”

“Để tóc dài, bấm lỗ tai, đeo trang sức.” Diêu Trạm mường tượng ra một Khuất Ý Hành như thế: “Chưa từng thấy cậu như vậy luôn.”

Khuất Ý Hành cười: “Tôi là kiểu người không cá tính mà.”

“Nhưng cậu có rất nhiều lỗ xỏ tai.” Diêu Trạm chợt nghiêng người đếm, đôi môi cách lỗ tai Khuất Ý Hành rất gần, âm thanh lọt vào tai đối phương cũng trở nên hết sức gợi cảm: “Hình như lần trước thấy cậu đeo khuyên đinh.”

Âm thanh đó khiến Khuất Ý Hành nổi da gà, anh vươn tay ***** vành tai: “Bây giờ không đeo nữa.”

Diêu Trạm gật đầu, bất thình lình giơ tay ôm nhẹ phần ót của Khuất Ý Hành, ngón tay còn trêu chọc vành tai đã đỏ bừng kia.

“Thật ra cậu cũng không thay đổi quá nhiều so với hồi cấp 3.”

 Vì động tác của Diêu Trạm, Khuất Ý Hành cảm giác hai chân như nhũn ra.

Anh không biết liệu có phải do mối quan hệ giữa hai người đã thân thiết hơn nên đặc biệt chịu không nổi việc tiếp xúc tứ chi với đối phương hay không. Người này tựa như viên thuốc kích dục chuyên nhằm vào anh, làm cho anh có thể thất thố bất cứ lúc nào.

Dù như vậy, Khuất Ý Hành vẫn phải vờ như chẳng có gì: “Phải, nhưng tôi hơn ba mươi rồi, cũng già rồi.”

“Phải không?” Diêu Trạm đột nhiên chắn trước mặt Khuất Ý Hành, khiến cho đối phương dừng bước. Hắn hơi nghiêng người, nhìn Khuất Ý Hành: “Để tôi xem già chỗ nào.”

Mặt Khuất Ý Hành đỏ bừng, đỏ từ mặt tới cổ.

Có vài sinh viên đi ngang qua còn ghé mắt vào họ, kỳ thật ở những ngôi trường thế này, đồng tính luyến ái là chuyện rất bình thường nên chẳng ai ngạc nhiên. Có điều, họ đều là những chàng trai trẻ mới ngoài hai mươi, Khuất Ý Hành thì còn tạm, nhưng khi Diêu Trạm đứng đó lại hoàn toàn không giống sinh viên chút nào, mà có phong độ hệt như một thầy giáo.

Mà sự kết hợp giữa hai người họ, nếu nói là bạn chí cốt đến đây đi dạo thì chẳng bằng nói họ như một đôi bạn tình đang tản bộ, còn là câu chuyện đậm chất tình thầy trò.

“Xem ra cậu cũng chẳng khác đám sinh viên này bao nhiêu.” Diêu Trạm lên tiếng: “Còn đẹp hơn cả họ nữa.”

Trong lúc đối diện, Khuất Ý Hành bỗng nhớ có một lần khi mình dùng tay giải quyết cho Diêu Trạm, cả người còn được đối phương giam trong lồ ng ngực. Khi đó họ trốn trong phòng riêng ở WC thư viện, Diêu Trạm ngậm tai anh và nói: “Cậu thật đẹp.”

Khuất Ý Hành vốn đã quên mất chuyện ấy, không ngờ hôm nay lại nhớ ra vào lúc này.

“Ngây ra cái gì đó?” Diêu Trạm tiến lên trước hai bước, hắn ngoái đầu gọi Khuất Ý Hành, thấy đối phương vẫn không nhúc nhích bèn dứt khoát kéo tay đối phương.

“Tay lạnh vậy?” Đây là mùa hè, mà tay của anh thì lạnh buốt.

Diêu Trạm nắm tay anh, mười ngón tay bất giác đan vào nhau.

Khuất Ý Hành đã hoàn hồn, cũng biết giờ phút này mình đang được người ta nắm tay. Thế nhưng anh không hỏi nhiều cũng không hất ra mà để mặc đối phương lôi kéo, chậm rãi đi về phía trước.

Trước kia luôn cho rằng nắm tay là thông báo, còn hôn môi mới là yêu.

Nhưng bây giờ chẳng còn ai đơn thuần như thế nữa, biết rõ không phải yêu nhau mới được nắm tay, cũng không phải chỉ có người yêu mới có thể hôn môi.

Trong thế giới của người trưởng thành có rất nhiều chuyện không thể định nghĩa, nếu không thể định nghĩa mỗi một hành động thì đó là già mồm.

Khuất Ý Hành không muốn làm kẻ già mồm, anh biết việc mình nên làm đó là cùng Diêu Trạm chơi tiếp trò chơi này.

Mãi đến khi một trong hai chơi chán mới thôi.

Bình Luận (0)
Comment