Chàng trai này rất đẹp, hơn nữa vừa nhìn đã biết ở trên giường rất lợi hại. Nhưng đáng tiếc, đây không phải loại Diêu Trạm thích.
–
Khuất Ý Hành cảm giác mình như phụ huynh có con cái phạm sai bị gọi vào trường để chịu phê bình và giáo dục, nhưng ‘Đứa con’ này của anh thì hơi lớn rồi.
Ký tên nộp phạt xong, Khuất Ý Hành liên tục nói tiếng xin lỗi với cảnh sát, nói rằng đã gây phiền toái cho họ.
Anh làm xong thủ tục rồi quay về tìm Đậu Úc Thông, phát hiện người nọ đang nói chuyện gì đó với Diêu Trạm.
Khuất Ý Hành nhíu mày theo bản năng, chả hiểu sao lại thấy khó chịu.
Nếu để Đậu Úc Thông biết được quan hệ giữa anh và Diêu Trạm, đối phương sẽ nghĩ thế nào đây? Làm anh em nhiều năm rồi, nhưng từ đầu đến cuối anh chưa từng thừa nhận tính hướng của mình, liệu Đậu Úc Thông có giận không?
Anh bước đến chỗ hai người kia, vô thức đứng gần Diêu Trạm hơn.
Khuất Ý Hành bảo Đậu Úc Thông rằng: “Có thể đi rồi.”
Đậu Úc Thông cười: “Anh, anh không giận chứ?”
Khuất Ý Hành không đáp, đi ra ngoài trước.
Thấy Khuất Ý Hành đi rồi, Diêu Trạm cũng nối gót theo sau. Đậu Úc Thông đâm chiêu nhìn hai người kia, cười cười rồi cũng đi theo ra ngoài.
“Em về nhà trước đi.” Đến cổng, Khuất Ý Hành quay đầu bảo Đậu Úc Thông: “Có gì chúng ta về nhà rồi nói.”
Đậu Úc Thông gật đầu: “Được, không quấy rầy hai người hẹn hò nữa.”
Diêu Trạm đứng cạnh cười, Khuất Ý Hành cau mày trách cậu: “Đừng quậy, mau về nhà.”
Đậu Úc Thông nhìn Diêu Trạm một cái, giơ tay nói: “Vậy bye bye anh đẹp trai nhé, sau này có cơ hội sẽ gặp lại.”
Cậu giơ tay chặn một chiếc taxi, sau khi lên xe lại kéo cửa kính hỏi Diêu Trạm: “Chúng ta còn cơ hội gặp lại chứ?”
Diêu Trạm cười, nhìn sắc mặt chẳng mấy dễ nhìn của Khuất Ý Hành ở bên cạnh rồi trả lời Đậu Úc Thông: “Thế phải xem anh trai cậu sắp xếp thế nào đã, tôi nghe cậu ấy.”
Đậu Úc Thông cũng cười: “Được, vậy tôi đi đây, bye!”
Taxi chạy đi rồi, Khuất Ý Hành mới thở phào một hơi: “Ngại quá, để cậu chê cười rồi.”
“Chê chỗ nào, cậu ấy thú vị lắm mà.”
Diêu Trạm cười dứt câu, Khuất Ý Hành lập tức nhìn hắn với vẻ cảnh giác.
“Chúng ta cũng đi thôi, cậu đói bụng chưa?” Đúng lúc có chiếc taxi đậu ngay cạnh họ, Diêu Trạm mở cửa xe, bảo Khuất Ý Hành vào trước.
Lên xe, Khuất Ý Hành báo một địa điểm, sau đó quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Anh nghĩ đến lời nói của Diêu Trạm, nghĩ đến cuộc đối thoại ban nãy của hai người kia.
“Sao trước kia chưa từng nghe cậu nói có một người em trai?” Thật ra Diêu Trạm biết mình không nên hỏi, nhưng hắn vẫn không kiềm được.
Rõ ràng người tên Đậu Úc Thông kia là gay, vừa rồi Diêu Trạm liếc mắt một cái đã nhìn ra.
Thật ra giữa đồng loại thật sự sẽ có một loại ăn ý với nhau, đa số đều biết mọi người giống nhau vào những lúc đối mặt, hơn nữa còn rất ít nhận nhầm.
“Nó là con trai của bố dượng tôi.” Khuất Ý Hành nói: “Về sau mẹ tôi và bố dượng qua đời, bọn tôi mới sống chung một thời gian.”
“Hiện tại hai người vẫn ở chung?”
“Ừm.” Khuất Ý Hành đáp: “Trước đó thì không, hồi trước nó chia tay, không có chỗ để đi nên đến chỗ tôi.”
Lúc này đến phiên Diêu Trạm nghĩ nhiều.
Loại sinh vật như con người thật sự rất nhạy cảm, Diêu Trạm vừa nghe những lời anh nói thì bắt đầu hoài nghi về mối quan hệ của hai người.
Hắn nhớ ánh mắt khi Đậu Úc Thông đánh giá mình mang theo ý xem xét kỹ lưỡng, như thể nhất định phải nhìn ra manh mối nào đó từ trên người mình vậy.
Đó là ý gì?
Hắn không thích phỏng đoán, dứt khoát giả đò vô tình nói: “Không phải anh em ruột nhưng tình cảm vẫn tốt như các cậu, thật sự rất hiếm gặp.”
Khuất Ý Hành nhìn hắn một cái, sau khi dời mắt mới đáp: “Ừm, chúng tôi đều chăm sóc lẫn nhau.”
Anh ngẫm nghĩ, lại nói thêm một câu: “Người nhà.”
Vốn Khuất Ý Hành định đêm nay sẽ không về, nhưng vì khúc nhạc đệm trước bữa tối đã khiến anh luôn thấy bất an trong lòng. Chuyện bên phía Đậu Úc Thông anh còn chưa hỏi rõ ràng, hơn nữa đối phương còn biết anh đi cùng Diêu Trạm nên khó tránh khỏi sẽ nghĩ nhiều.
Khuất Ý Hành không rõ rốt cuộc bản thân đang để tâm điều gì, anh không sợ bị Đậu Úc Thông biết mình là đồng tính, nhưng trọng điểm là, anh cảm thấy chuyện này nên để bản thân tự nói ra chứ không phải bị đối phương phát hiện như kẻ trộm, cảm giác này thật chẳng tốt chút nào.
Ăn bữa cơm qua loa xong, Diêu Trạm thấy anh có chút lơ đãng, bèn hỏi anh có muốn nghỉ ngơi một chút không.
Khuất Ý Hành hiểu cái gọi là “Nghỉ ngơi một chút” này nghĩa là gì, nhưng anh không có tâm trạng, tìm đại cái cớ rồi về nhà trước.
Kỳ thực rất đáng tiếc vì Diêu Trạm chỉ đến đây một tuần, sau lần này đến bao giờ mới được gặp nhau thì thật sự hơi khó nói. Theo lý thì bọn họ nên nắm bắt tất cả thời gian để làm chuyện nên làm, dẫu sao họ cũng đâu phải đang thong thả yêu đương.
Nhưng Khuất Ý Hành hết cách rồi, lúc anh không có tâm trạng sẽ không cứng nổi, rất mất hứng.
Trước khi tách ra, Khuất Ý Hành nói: “Hôm nay thật sự rất xin lỗi, ngày mai tôi sẽ bồi thường cho cậu.”
Diêu Trạm nở nụ cười bất đắc dĩ: “Xin lỗi gì chứ, cậu cũng đâu nợ tôi cái gì.”
Hai người đến đây thì tạm biệt, sau khi Diêu Trạm đứng tại chỗ nhìn xe của Khuất Ý Hành rẽ rồi mới xoay người trở về.
Hắn suy nghĩ, rồi vẫn gửi tin nhắn cho Khuất Ý Hành: Cậu không cần vì chuyện này mà nói xin lỗi với tôi.
Khuất Ý Hành cầm điện thoại, cuối cùng cũng không trả lời đối phương.
—
Về đến nhà, Đậu Úc Thông tắm rửa xong bèn nằm trên sofa nghịch điện thoại, cậu thấy Khuất Ý Hành trở về thì hơi ngạc nhiên.
“Sao về sớm thế?”
Khuất Ý Hành nhìn cậu một cái rồi đi qua, ngồi ở phía bên kia sofa và hỏi: “Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”
Đậu Úc Thông ngồi dậy, hết cào tóc lại xoa mũi.
“Em tức ơi là tức.” Cậu nói: “Thằng khốn đó đến đây tìm em, ý là muốn nói chuyện đàng hoàng với em. Nó nói nó rất thẳng thắn với em, thế nên em phải cho nó một cơ hội sửa sai.”
“Loại sai lầm này, mắc một lần thì tuyệt đối sẽ không phải chỉ một cơ hội đơn giản như thế.”
“Hừ hừ, anh xem, anh cũng nói đó.” Đậu Úc Thông mắng: “Em cho nó cơ hội cái cứt chó ấy, bây giờ nhớ tới khuôn mặt đó em đã cảm thấy kinh tởm, kinh tởm như cái qu ần lót kia vậy. Sau đó nó đi theo làm phiền em không ngớt, em thấy phiền quá nên mới tẩn nó, lúc tẩn nó thì có người ngăn lại, em đây mới thuận tay tẩn luôn người nọ.”
Đậu Úc Thông buông tay: “Chuyện chỉ có vậy thôi.”
Khuất Ý Hành không đáp, Đậu Úc Thông dùng chân đá anh: “Anh nè, em có một chuyện muốn nói với anh.”
Cậu rướn lên trước thu dọn, ngồi xếp bằng trên ghế sofa, khóe miệng còn hơi xanh, nhìn ra được lúc mấy người này đánh nhau đã chẳng hề thủ hạ lưu tình.
“Em nói đi.”
“Diêu Trạm kia…”
Vừa nghe cái tên này thốt ra từ miệng Đậu Úc Thông, Khuất Ý Hành chợt có chút căng thẳng.
Anh lại nhớ đến cuộc đối thoại có chút tế nhị trước đó của hai người, rồi bắt đầu nghĩ ngợi theo bản năng, ngộ nhỡ Đậu Ức Thông vừa ý Diêu Trạm, vậy anh phải làm sao đây?
Tặng bạn tình của mình cho em trai? Phải làm sao đây?
Nhưng anh suy nghĩ quá nhiều rồi, bởi Đậu Úc Thông chỉ nói: “Diêu Trạm kia ấy, anh ta là gay.”
Khuất Ý Hành ngơ ra, hỏi: “Làm sao em biết?”
“Em có radar đồng loại.” Đậu Úc Thông bảo: “Thật đấy, anh tin em đi.”
Khuất Ý Hành thấy hơi buồn cười với cái “Radar” của cậu, thầm nói nếu thật sự đáng tin, vậy cớ gì nhiều năm rồi em vẫn cho rằng anh là trai thẳng?
Nhưng anh không nói vậy, chỉ hỏi: “Cho nên?”
“Cho nên gì chứ, không có cho nên.” Đậu Úc Thông nói: “Em cảm thấy mục đích anh ta đối với anh không hề trong sáng.”
Những lời này lại khiến Khuất Ý Hành bật cười: “Không phải em có mục đích không trong sáng với cậu ấy chứ?”
“Hả?” Đậu Úc Thông thấy oan: “Đâu ra?”
Khuất Ý Hành đứng lên, đi vào toilet: “Trước đó ai vừa nhìn thấy người ta đã hỏi có phải vẫn còn gặp lại không?”
Đậu Úc Thông biết anh trai mình hiểu lầm, bèn nhảy xuống sofa, đi chân trần theo: “Em chỉ trêu anh ta thôi.”
“Em có quen biết người ta đâu mà trêu người ta?” Khuất Ý Hành lau mặt, cuối cùng cũng rửa trôi cơn nóng.
“Ầy, sao anh cứ như đang ghen tỵ ấy.” Đậu Úc Thông dựa vào khung cửa nhìn anh trai: “Anh thích anh ta à?”
Khuất Ý Hành thoáng sửng sốt: “Đừng nói bậy.”
“Em nghĩ cũng phải, chẳng phải anh là thẳng ư.” Đậu Úc Thông lầm bầm đi lấy nước uống: “Haiz, dù sao em cũng chỉ đang nhắc nhở anh rằng người nọ có ý với anh thôi. Trai thẳng các anh ấy, chắc chẳng quan tâm[1] mấy vấn đề này đâu, trong lòng anh tự hiểu rõ là được, đến lúc thật sự gặp phiền phức thì đừng trách em trai đã không nhắc nhở anh.”
Khuất Ý Hành lau khô mặt rồi đi ra: “Nhưng có vấn đề gì?”
“Anh ta theo đuổi anh chứ gì.” Đậu Úc Thông nhìn anh trai với vẻ buồn cười: “Anh chậm chạp thật đấy. Anh nói xem đến lúc đó anh ta theo đuổi anh, còn là bạn học cũ của anh, anh không phải gay nên chắc chắn không thể chấp nhận rồi, lỡ làm vậy thì đến cả bạn cũng chưa chắc làm được. Mà con người của anh, hiếm lắm mới có được một người bạn thân mà.”
Khuất Ý Hành không đáp.
“Tóm lại, anh cứ giữ ở mức độ ấy đi, nếu muốn tiếp tục qua lại với người bạn này thì anh phải cân nhắc xem nên xử lý thế nào.”
“Cậu ấy sẽ không thích anh.” Khuất Ý Hành vào phòng ngủ, chuẩn bị thay đồ.
Đậu Úc Thông uống nước nhìn anh trai, hồi lâu mới mở miệng nói: “Lòng dạ đàn ông như mò kim đáy biển, anh cũng đừng kết luận sớm vậy mà.”
—
Bởi vì Khuất Ý Hành về sớm, Diêu Trạm lại chẳng có việc gì làm nên dứt khoác đến quán bar ngồi.
Quán hắn đến còn là quán trước đó Khuất Ý Hành dẫn hắn đến, gay bar, không tính là bậy, nhưng cũng chẳng tốt gì.
Một mình hắn ngồi đấy uống rượu, thỉnh thoảng nhắn tin với Khuất Ý Hành, tiện thể quan tâm luôn người em trai vì đánh nhau nên bị bắt đến đồn cảnh sát.
“Anh trai này, mời em uống một ly chứ.”
Hắn đang gửi tin nhắn, vừa giương mắt đã thấy có một chàng trai trẻ tuổi ăn mặc khá phô trương ngồi phía đối diện. Chàng trai rất xinh xẻo, còn có một đôi mắt phượng rất quyến rũ.
Diêu Trạm đánh giá y, đối phương mặc một chiếc quần đùi cũn cỡn, cổ áo phông bên trên thì banh rộng đến nỗi cái gì cũng nhìn thấy.
“Tại sao?” Diêu Trạm chẳng phải người keo kiệt, nhưng hắn cũng không tùy tiện đến mức ai cũng mời.
Chàng trai này rất đẹp, hơn nữa vừa nhìn đã biết ở trên giường rất lợi hại. Nhưng đáng tiếc, đây không phải loại Diêu Trạm thích.
Hắn đánh giá, tên nhóc này mà lên giường rồi có thể sẽ làm láng giềng tưởng là hiện trường vụ án kỳ quái nào mất.
Hắn ngại ồn lắm.
“Không vì sao cả.” Chàng trai ghé lên bàn, uốn éo như đang làm nũng: “Chỉ muốn uống rượu với anh thôi.”
“Vậy thì tự mình mua đi.” Diêu Trạm ngả người ra sau, thật sự chịu không nổi mùi nước hoa nồng nặc trên người chàng trai này.
Chàng trai mất hứng rồi, đứng dậy đi tới bên cạnh Diêu Trạm, vươn tay ***** người hắn: “Nếu không thì thế này, em mời anh, uống xong rồi, anh khiêu vũ với em nhé.”
Diêu Trạm cười, bỏ tay y ra: “Không được, tôi sợ khiêu vũ không giỏi lại làm mất mặt em.”
“Không đâu.” Chàng trai dựa lên người hắn: “Anh nè, anh rất đẹp trai, dáng người cũng rất đẹp, anh chỉ đứng đó đã tăng thể diện cho em rồi.”
Diêu Trạm đẩy y ra, thầm nói rượu này không uống nổi nữa rồi.
Hắn bảo chàng trai dừng lại, mình thì uống sạch rượu trong ly, rồi nói: “Cưng à, anh đây chẳng tốt như em nói đâu, đi trước đây.”
Ra khỏi quán bar, Diêu Trạm lập tức châm điếu thuốc, chỉ muốn lấn át mùi hương trên người chàng trai kia mà thôi. Lúc đứng hút thuốc ở ven đường, hắn chợt nghĩ, Khuất Ý Hành vẫn khiến người khác yêu thích hơn, ít nói lại sạch sẽ, làm sao cũng khiến người ta thoải mái.
Nghĩ vậy, hắn lại có chút nhớ người kia rồi.
———
Editor giải thích:
[1] Gốc là Thiếu căn cân [少根筋]: ám chỉ người không quan tâm nhiều đến dư luận, chỉ sống sao thấy vui vẻ là được, đến khi xảy ra chuyện mới tự an ủi thân rằng ai mà không bị vậy, rất giống với nhân vật AQ của Lỗ Tấn. (tham khảo trong Phi Hữu của Lam Lâm)