Blowing In The Wind/Lời Thì Thầm Trong Gió

Chương 12

Anh yêu cảm giác l@m tình với Diêu Trạm.

Thời điểm Khuất Ý Hành nhận được tin nhắn của Diêu Trạm, anh đang chuẩn bị gọi cho Đậu Úc Thông.

Hôm nay là chủ nhật, không đi làm cũng không nghe đối phương nói phải tăng ca, hơn nữa giữa hai người còn có thói quen cho dù ra ngoài cũng sẽ nói với nhau một tiếng. Nhưng sáng sớm hôm nay khi Khuất Ý Hành rời giường thì Đậu Úc Thông đã không ở đây, điều này chứng tỏ rất có thể đối phương chỉ tạm thời ra ngoài, nên chưa kịp nói với anh.

Đã một ngày rồi, một tin nhắn cũng không có.

Tuy nói một người đàn ông ngoài ba mươi không đến mức chỉ thế đã mất tích, thế nhưng Khuất Ý Hành luôn cho rằng bản thân là anh trai, dù người em trai này chỉ nhỏ hơn anh một tuổi thì thi thoảng anh vẫn sẽ lo lắng.

Huống chi, gần đây Đậu Úc Thông lại thất tình. Mặc dù hôm đó cậu chỉ uống say rồi oán trách vài câu, chửi tục vài câu, nhưng Khuất Ý Hành hiểu, tình cảm sáu năm một khi đã trở thành trò cười, bất kể là ai cũng sẽ không dễ chịu.

Anh sợ Đậu Úc Thông xảy ra chuyện gì.

Vừa cầm điện thoại, tin nhắn đã đến.

Diêu Trạm hỏi: Tôi sắp tan học rồi, buổi tối cùng nhau ăn một bữa chứ?

Nếu có thể nói một cách không e dè, thì Khuất Ý Hành đã chờ tin nhắn này cả một ngày. Tuy chẳng đến mức đứng ngồi không yên, nhưng quả thật thỉnh thoảng anh sẽ liếc nhìn điện thoại một cái, xác nhận xem đối phương có nhắn tin đến hay không.

Lâu lắm rồi anh không có cảm giác bức thiết khi chờ đợi một ai đó như này.

Khuất Ý Hành trả lời hắn: Được, chúng ta gặp nhau ở đâu?

Anh rất chắc chắn khát vọng và mong đợi của anh đối với Diêu Trạm đều không phải vì tình cảm, mà vì quan hệ thể xác.

Trong khoảng thời gian này, linh cảm sáng tác của anh đã cạn kiệt đến nỗi cả hạ bút cũng tốn sức. Trước kia khi gặp tình trạng này anh sẽ bấm lỗ tai hoặc xăm hình, về điểm này anh không hề lừa Diêu Trạm.

Nhưng dạo gần đây, anh đã tìm được cách phát tiết khác, đó là l@m tình với Diêu Trạm.

Thời điểm da thịt hai người dán vào nhau, anh thường xuyên cảm giác máu trong người đang chảy ngược, đồng thời, trong lúc bừng tỉnh sẽ xuất hiện linh cảm.

Loại cảm giác tuyệt vời này giống như trên cơ thể mình có một công tắc, chỉ Diêu Trạm mới có thể mở nó.

Anh yêu cảm giác l@m tình với Diêu Trạm.

Khuất Ý Hành trả lời tin nhắn của Diêu Trạm xong bèn gọi điện cho Đậu Úc Thông, nhưng gọi hai lần đối phương đều không nhận. Anh bắt đầu có chút bất an, luôn cảm thấy sắp gặp chuyện không may.

Diêu Trạm nói cho anh biết thời gian hắn tan học. Khuất Ý Hành nghĩ dù sao bây giờ cũng chẳng có chuyện gì làm, không thì ra ngoài sớm một chút, đi chờ Diêu Trạm tan học.

Anh cẩn thận thu dọn đồ đạc của mình, sau đó ra cửa.

Nơi Diêu Trạm học là một khuôn viên cũ của một trường đại học, hiện tại trường học đã dời đi, chỉ còn vài tòa nhà dạy học cho các loại cơ sở đào tạo khác thuê.

Sau khi Khuất Ý Hành xuống xe thì trực tiếp đi vào sân, không ai để ý đến anh. Anh men theo đường chạy điền kinh đã lâu không sửa để đi vào trong, tìm một gốc cây đại thụ tươi xanh, đứng dưới bóng cây.

Trong lúc hốt hoảng, anh cảm giác như thể đang trở về thời cấp 3. Khi đó anh sẽ không đứng bên ngoài chờ Diêu Trạm tan học thế này, mà có vài lần trong tiết thể dục ngoài trời, anh đứng dưới tán cây nhìn Diêu Trạm và các nam sinh khác chơi bóng rổ. Kết thúc một hiệp, Diêu Trạm cũng ngừng chơi, hai người vừa đối diện thì anh biết nên đi về hướng nào.

Đó là sự ăn ý chỉ thuộc về họ, và bí mật chỉ thuộc về riêng họ.

Nghĩ đến những chuyện này, Khuất Ý Hành bật cười, kỳ thực quãng thời gian ấy vẫn là một quãng đáng nhớ. Bởi vì có Diêu Trạm, thế nên không đến mức vô vị.

Sau khi Diêu Trạm nhận được tin nhắn của Khuất Ý Hành thì bắt đầu lơ đãng nghe giảng, thỉnh thoảng hắn lại nhìn ra cửa sổ, sớm đã nghĩ đông nghĩ tây.

Lúc rướn cằm nhìn ra ngoài, hắn cũng nhớ về thời cấp 3, khi đó thành tích của Khuất Ý Hành không tốt, Thiệu Uy đã kéo hắn đến dạy bù cho đối phương.

Thật ra chính từ lúc đó Diêu Trạm đã để ý đến Khuất Ý Hành, trước đó, gần như trước giờ chưa từng có nam sinh nào tạo cảm giác tồn tại khiến hắn chú ý.

Hắn nhớ lần *****ên cả hai nói chuyện, dường như Khuất Ý Hành có chút sợ hắn, thậm chí chẳng dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

Lúc ấy hắn rất nóng nảy, mỗi lần giảng bài cho Khuất Ý Hành mà đối phương không hiểu thì hắn sẽ mất kiên nhẫn, sẽ tức giận, rồi bảo Thiệu Uy giảng cho anh, sau đó một mình đi sang một bên hút thuốc.

Hồi ấy chẳng cảm thấy gì, về sau mỗi khi nhớ đến Khuất Ý Hành, hắn đều cảm thấy âm thanh khi cậu trai này nói chuyện rất êm tai, chẳng qua lá gan quá nhỏ, quá rụt rè.

Diêu Trạm cứ vậy mà nhìn ra ngoài, nhớ về những chuyện trước kia, sau đó trông thấy một người đàn ông mặc áo sơmi quần jean đang đi vào sân.

Hắn biết đó là Khuất Ý Hành.

Diêu Trạm nheo mắt nhìn ra ngoài, bởi vì khoảng cách khá xa nên chỉ có thể trông thấy tổng thể cách ăn mặc của đối phương. Khuất Ý Hành của hôm nay trông còn trẻ hơn lúc gặp nhau ngày hôm qua, có lẽ vì mặc quần áo sáng màu nên khi nhìn từ đằng xa, thật sự trông như một chàng sinh viên đương độ hai mươi.

Diêu Trạm nhìn đồng hồ đeo tay, còn 13 phút nữa tan học.

Khuất Ý Hành đứng dưới bóng cây, thỉnh thoảng lại có cơn gió thổi qua, còn rất nóng.

Anh bắt đầu hoài niệm thành phố ấy, nơi ấy, bất kể dưới ánh mặt trời có nóng đến mức nào, chỉ cần đứng dưới bóng cây sẽ lập tức mát mẻ rất nhiều.

Chẳng rõ vì sao, anh lại có chút muốn trở về.

Trong thời gian chờ đợi, Khuất Ý Hành cứ miên man suy nghĩ, trong lúc đó thỉnh thoảng Diêu Trạm gửi tin nhắn đến, nói đã nhìn thấy anh.

Khuất Ý Hành bèn đi qua, tìm từng cửa sổ của phòng học đang có người. Anh tiến từng bước từng bước về phía trước, dần dần nghe được âm thanh có người đang giảng bài.

Ở phía bên phải của toà nhà dạy học, anh dừng bước, cười với người ở lớp học đối diện.

Diêu Trạm cũng nhìn thấy anh, nhân lúc thầy giáo xoay người viết bảng, hắn giơ tay chào hỏi anh.

Khung cảnh này khiến một Khuất Ý Hành hơn ba mươi tuổi nghĩ rằng bản thân thật sự đã quay lại thời niên thiếu. Anh nhìn Diêu Trạm, cảm thấy có thể gặp lại nhau như thế này thật sự quá tốt.

Sau khi Diêu Trạm chào hỏi Khuất Ý Hành, bèn cầm điện thoại nhắn tin cho anh.

Diêu Trạm: Hôm nay trông cậu như một chàng sinh viên vậy.

Khuất Ý Hành đứng ngoài cửa sổ, lúc cúi đầu nhìn điện thoại còn nở nụ cười xấu hổ.

Anh đáp: Nhưng tôi đã hơn ba mươi rồi.

Diêu Trạm: Trông rất trẻ tuổi, chỗ nào cũng trẻ.

Cụm ‘Chỗ nào cũng trẻ’ này còn mang cả ý thả thính, Khuất Ý Hành cảm giác lỗ tai nóng bừng, anh ngẩng đầu nhìn Diêu Trạm, đối phương cũng đang cười nhìn anh.

Trước đây thời gian trôi qua rất chậm, nhưng từ khi Khuất Ý Hành đến, Diêu Trạm cảm thấy mười mấy phút chờ đợi này cũng chẳng khó khăn gì.

Giáo sư vừa bảo tan học, hắn đã là người *****ên đứng lên thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, cũng may, kiểu đào tạo này không giống với hồi đi học, thầy cô sẽ không quản họ nhiều nữa.

Diêu Trạm là người *****ên ra khỏi lớp, hắn bước nhanh ra ngoài, hơn nữa còn càng đi càng nhanh, lúc ra khỏi tòa nhà dạy còn suýt nữa đã không vững được.

Sau khi Khuất Ý Hành thấy họ tan học, bèn di chuyển từ cửa sổ đến cầu thang để chờ Diêu Trạm. Anh đứng dưới bậc thềm, nhìn đối phương bước nhanh đến, cười nói: “Lên lớp vất vả rồi.”

Diêu Trạm cũng cười: “Ai không biết còn tưởng tôi phải dạy cả một ngày đấy.”

Hai người nhìn nhau cười, vai kề đi về phía cổng lớn.

“Buổi tối ăn gì đây?” Diêu Trạm hỏi.

“Tôi…” Khuất Ý Hành còn chưa nói xong, điện thoại đã vang: “Ngại quá.”

Anh nói câu xin lỗi rồi móc điện thoại ra, phát hiện số gọi đến là một số cố định lạ.

Khuất Ý Hành nhíu mày, anh vốn đã không thích gọi điện chứ đừng nói đây là một dãy số không xác định. Cuộc điện thoại của gã bạn trai cũ lần trước đã khiến anh sợ hãi những dãy số lạ, nên đơn giản nhấn nút từ chối.

 “Không nghe sao?” Diêu Trạm hỏi.

Khuất Ý Hành đáp: “Ừm, chắc là gọi nhầm số.”

Điều này khiến Diêu Trạm có chút tò mò, gọi cũng gọi tới rồi, mà thông thường người ta sẽ từ chối vì hai lý do; một là quen biết nhưng không muốn nghe, hai là thật sự không quen biết số này nên đồng thời lười nói chuyện với họ.

Hắn không rõ Khuất Ý Hành thuộc loại nào.

Song, dường như người gọi cuộc điện thoại này rất cố chấp. Bên này vừa từ chối, bên kia đã gọi lại.

“Nghe đi.” Diêu Trạm nói: “Không chừng có việc gấp.”

Hắn đã nói vậy, Khuất Ý Hành chỉ có thể nhấn nút nhận cuộc gọi.

“Xin chào.”

Lúc Khuất Ý Hành nhận điện thoại có nhìn sang Diêu Trạm, sau đó nghe người ở đầu bên kia hỏi: “Xin hỏi là Khuất Ý Hành đúng chứ?”

“Phải, là tôi.”

“Anh có quen một người tên Đậu Úc Thông không?”

Thời điểm Khuất Ý Hành chạy đến đồn cảnh sát, Đậu Úc Thông đang ngồi lau máu mũi, sắc mặt trông khá khó coi.

“Xảy ra chuyện gì thế?” Vừa nhận được điện thoại của đồn cảnh sát thì Khuất Ý Hành lập tức chạy đến đây, đối phương bảo Đậu Úc Thông đánh nhau với người ta, đã giải quyết xong xuôi nên bảo anh đến ký tên nộp phạt.

Đậu Úc Thông vừa thấy anh mình đến, thoáng cái như biến thành người khác, nhìn Khuất Ý Hành rồi nói với vẻ uất ức: “Anh, em bị người ta đánh.”

Cậu vừa dứt lời, gã trai bên cạnh cũng mở miệng: “Mày đừng có mà hớt lẻo trước, là mày ra tay trước mà.”

Khuất Ý Hành nhìn về phía gã trai, phát hiện trên mặt đối phương cũng bị thương.

Anh lại quay sang chất vấn Đậu Úc Thông: “Tại sao đánh nhau?”

Đậu Úc Thông là một người đàn ông ba mươi tuổi, lúc này lại đứng trước mặt anh trai hệt như học sinh tiểu học gây gỗ đánh nhau bị cha mẹ tóm được.

Cậu đáp: “Em vốn không đánh nhau với nó.”

“Đánh nhau với ai cũng không phải chuyện tốt.”

Đậu Úc Thông ngẩng đầu: “Đánh với thằng ngu kia thì sao?”

Khuất Ý Hành bỗng chốc hiểu được ý cậu, cái gọi là ‘Thằng ngu”, chính là gã bạn trai cũ đã ngoại tình của cậu.

“Về rồi hẵng nói.” Khuất Ý Hành bỏ lại câu đó, sau đó đi theo cậu cảnh sát làm thủ tục.

Anh đi rồi Đậu Úc Thông mới để ý người đàn ông trước đó đã vào cùng anh, dáng người cao, vai rộng chân dài, trông rất bảnh trai.

Đậu Úc Thông híp mắt nhìn đối phương, vài giây sau mới giật mình hỏi: “Diêu Trạm?”

Diêu Trạm sửng sốt, thầm hỏi, đây là ai?

“Hân hạnh được gặp.” Đậu Úc Thông cười bắt tay với Diêu Trạm, tự giới thiệu: “Tôi là em trai của Khuất Ý Hành, tôi tên Đậu Úc Thông.”

Diêu Trạm hơi mờ mịt, vừa rồi khi Khuất Ý Hành vội vã chạy đến chỉ nói em trai mình gặp chút chuyện. Diêu Trạm thấy anh sốt ruột nên cũng không hỏi em trai từ đâu mà có, bây giờ trông thấy Đậu Úc Thông thì càng thấy người em trai này có vấn đề.

Nếu thật sự là người một nhà, vậy hai anh em này thú vị thật, bộ dạng thì chả giống nhau, cả họ cũng không, mà em trai còn cao hơn cả anh trai.

“Diêu Trạm.” Diêu Trạm nói: “Tôi là bạn thời cấp 3 của Ý Hành.”

“Biết rồi biết rồi.” Đậu Úc Thông cười đánh giá hắn: “Anh ấy từng nhắc đến anh với tôi.”

Diêu Trạm hơi bất ngờ, hoặc là nói có chút vui mừng: “Thật sao? Cậu ấy nói gì về tôi?”

Đậu Úc Thông cười thần bí, nhíu mày, nhưng không đáp.

Bình Luận (0)
Comment