Diêu Trạm nghĩ, có thể rồi, thỏa mãn rồi, gặp được một người thế này, không chỉ lấp đầy những ảo mộng thời tuổi trẻ, còn là món quà bất ngờ cho tuổi ba mươi của hắn.
–
Tuy rằng Khuất Ý Hành trông như một quả hồng mềm ai cũng có thể cầm nắm, nhưng trên thực tế, trước giờ anh đều không để bản thân uất ức.
Bất kể năm đó m út cho Diêu Trạm, hay sau này gặp lại làm một nháy đều do anh tự nguyện. Anh không muốn, ai cũng không miễn cưỡng anh được.
Từ lâu anh đã cảm thấy một đời người quá ngắn ngủi, việc duy nhất nên làm chính là khiến bản thân vui vẻ nhất có thể.
Anh không miễn cưỡng, tủi thân hay ép buộc mình, đó cũng là lý do vì sao trước đây anh yêu rất thẳng thắn vô tư, chia tay cũng chia một cách vui vẻ.
Bình thường nếu anh không muốn ra cửa thì sẽ không ra, nếu không muốn tán dóc với người khác thì sẽ không tán. Những chuyện mà anh có thể tự mình quyết định, anh sẽ kiên quyết bảo vệ quyền lợi của chính mình.
Đương nhiên, chuyện nhận bản thảo khẩn cấp này không thể tính vào đó. Tuy công việc này rất mệt mỏi, phiền phức và khiến anh ôm cảm xúc phức tạp, nhưng anh vẫn sẵn lòng tiếp nhận, dẫu sao anh cũng phải kiếm tiền ăn cơm mà.
Ngược lại, việc ra ngoài dạo chơi cùng người khác là mục *****ên trong blacklist của cuộc đời anh. Nhưng hiện tại, anh lại muốn đồng ý đi theo Diêu Trạm mà chẳng cần nghĩ ngợi gì.
Thế nên, có rất nhiều chuyện, không phải không muốn làm, mà là không muốn làm một mình.
Cũng có thể nói, có một số chuyện, chỉ sẵn sàng làm cùng người đặc biệt mà thôi.
Giờ phút này Khuất Ý Hành đã hiểu, Diêu Trạm thật sự đặc biệt đối với mình. Nhưng nếu cứ miệt mài theo đuổi xem rốt cuộc đặc biệt như thế nào, vậy thì anh không nói được.
Giữa họ có rất ít đề tài, nói cũng rất ít, thế nên mới đầu có vẻ hơi xấu hổ. Nhưng sau khi uống rượu được một lúc, họ đã thả lỏng hơn.
Khuất Ý Hành không rõ có phải vì uống rượu nên hiếm khi anh không thấy mất tự nhiên giữa đám đông. Anh tựa vào ghế, phân biệt rõ chữ nào đang được phát đi phát lại trong những bài hát.
Diêu Trạm cho rằng anh đang ngẩn người, hỏi anh: “Có phải thấy vô vị không?”
“Cũng tàm tạm.” Khuất Ý Hành cười, sau đó nhìn Diêu Trạm uống sạch rượu trong ly.
Anh thấy đối phương đã uống hết rồi, bản thân cũng giơ tay uống cạn, kế đó hai người nhìn nhau cười, rồi đứng dậy ra khỏi cửa.
Từ quán bar đến khách sạn, đón xe chưa đến nửa giờ.
Khuất Ý Hành cảm giác như đang trở về lần gặp trước đó, họ cũng ngồi ở ghế sau xe taxi thế này, đùi dán chặt đùi, rõ ràng trong xe đầy đủ hơi lạnh, nhưng vẫn toát đầy mồ hôi.
Hôm nay cả hai không uống quá nhiều rượu, thậm chí mùi rượu trên người cũng không hề nồng, mà khi taxi đột ngột phanh gấp, Diêu Trạm lập tức bảo vệ Khuất Ý Hành theo bản năng. Ngay khi được ôm trong lòng, Khuất Ý Hành cảm giác như mình đã ngà say.
Anh bỗng nhớ đến mùi hương trên người Diêu Trạm thời niên thiếu, khác xa với thực tại là mùi bột giặt thoang thoảng còn vươn trên người hắn. Mỗi lần anh nhắm mắt đến gần đối phương, đều có thể ngửi thấy mùi hương ấy *****ên.
Anh rất thích, thậm chí trong rất nhiều năm sau, anh không hề cố ý nhớ đến một mình Diêu Trạm, mà mỗi lần đi mua bột giặt, lúc nào cũng tìm kiếm mùi hương quen thuộc ấy theo tiềm thức.
Chỉ là, anh chưa từng tìm được.
Hiện tại trên người Diêu Trạm có mùi nước hoa nhàn nhạt, mùi hương mà khi ngửi vào khiến người khác cảm thấy thoải mái và an tâm.
Hai Diêu Trạm nhưng lại khác nhau, Khuất Ý Hành không thể nói rõ bản thân muốn gặp người nào hơn, kỳ thực người nào cũng tốt, người nào cũng khiến anh cảm thấy cuộc sống bình thường như nước đọng của mình trở nên có sức sống.
Thời điểm bị hắn hôn môi đẩy ngã trên giường, anh chợt hiểu lý do mình chấp nhận lời mời thể xác của Diêu Trạm. Bởi anh thật sự rất tịch mịch, tịch mịch đến nỗi cần một người nói cho anh biết rằng thật ra mình còn sống.
Lúc nằm trên giường Khuất Ý Hành rất hoảng hốt, rõ ràng tửu lượng của mình rất tốt, rõ ràng chẳng uống được bao nhiêu, nhưng anh lại choáng váng, thậm chí có vài giây không rõ bản thân đang ở đâu.
Anh nghe thấy tiếng hít thở của Diêu Trạm, nghe thấy vấn đề đối phương hỏi, nghe thấy âm thanh mập mờ đến mức chẳng xác định liệu có phải do mình phát ra hay không.
Diêu Trạm túm eo anh, đôi môi kề sát hình xăm trên bả vai của anh.
Sau đó, Diêu Trạm hỏi: “Đây là một câu nói à?”
Khuất Ý Hành nằm đấy, sờ hình xăm trên bả vai mình.
Nơi đó lại bị Diêu Trạm cắn đỏ rồi.
“Ừm.”
Ngón tay Diêu Trạm khẽ vuốt v e dòng chữ màu đen xăm trên bả vai trắng trẻo của anh, hắn hỏi: “Nghĩa là gì?”
Khuất Ý Hành không đáp, Diêu Trạm cũng chẳng hỏi nhiều, chỉ đến gần, bắt đầu hiệp kế tiếp bằng sự thân mật.
Người này khiến Diêu Trạm lĩnh hội được cái gì gọi là ăn một lần thì nhớ mãi[1]. Hắn hoàn toàn không ngờ Khuất Ý Hành của mười lăn năm trước kia lại hấp dẫn hắn như vậy.
Hai người rất hợp nhau, thậm chí mỗi một chi tiết khi làm chuyện này cũng phù hợp với sở thích của hắn một cách hoàn mỹ.
Âm thanh rất dễ nghe, sức lực khi đáp lại rất vừa vặn, thậm chí cả giọt nước mắt đang chực trào bị gối lau đi cũng rất đẹp.
Diêu Trạm nghĩ, có thể rồi, thỏa mãn rồi, gặp được một người thế này, không chỉ lấp đầy những ảo mộng thời tuổi trẻ, còn là món quà bất ngờ cho tuổi ba mươi của hắn.
Một món quà dành riêng cho người đàn ông trưởng thành.
Tối hôm đó Khuất Ý Hành vẫn khăng khăng về nhà, dù cho đã hơn 12 giờ, dù cho Diêu Trạm thật sự hỏi anh có muốn ở lại hay không.
Đối với Khuất Ý Hành, dù Diêu Trạm có đặc biệt đến đâu thì hai người cũng chỉ là mối quan hệ bạn giường, một khi đã ngủ lại, sẽ trở nên mập mờ quá mức.
Anh có chút sợ kiểu mập mờ này, bởi rất rõ ràng, những người xung quanh Diêu Trạm đều chẳng biết hắn là gay. Như vậy cũng có nghĩa là, ở một khía cạnh nào đó, Diêu Trạm chưa hẳn đã đáng tin hơn hai gã bạn trai cũ của anh.
Đối với những người như vậy, anh chỉ có thể chấp nhận qua lại với cơ thể của đối phương, nhiều hơn thì không cần.
Mập mờ quá nhiều, đối với ai cũng không tốt.
“Đúng rồi, có một chuyện suýt nữa quên mất.” Diêu Trạm xốc chăn leo xuống giường, cái gì cũng chẳng mặc, ngồi xổm trước hành lý moi móc lục lọi.
Thời điểm hắn đi về phía Khuất Ý Hành, trong tay có cầm một cây dù.
“Lần trước cậu để quên trên xe tôi.”
Cây dù này là Khuất Ý Hành thuê ở khách sạn, bên trên còn dán tên của khách sạn ấy.
“Tôi quên mất.” Khuất Ý Hành cầm lấy, nói tiếng cảm ơn, sau lại sửa sang quần áo mình, ngẩng đầu bảo: “Tôi đi trước đây.”
Lời giữ lại Diêu Trạm chỉ nói một lần, nếu đối phương muốn đi, hắn cũng không cần kiên quyết giữ lại.
“Ừ, trở về nhớ chú ý an toàn, về đến nhà thì báo cho tôi một tiếng.”
Khuất Ý Hành mở cửa rời đi, trước khi đi còn nói với hắn câu chúc ngủ ngon.
Đóng cửa lại rồi, Diêu Trạm đứng ở cửa chốc lát, sau đó mới bước đến giường rồi ngồi xuống, châm một điếu thuốc.
Hắn hướng mặt về phía phòng tắm, nhìn bản thân phản chiếu trong tấm kính, và chỉ có một mình hắn.
—
Lúc Khuất Ý Hành về đến nhà Đậu Úc Thông còn chưa ngủ, đang đánh răng thì nghe tiếng mở cửa lách cách nên chạy ra.
“Sao còn chưa ngủ?” Khuất Ý Hành thuận miệng hỏi một câu.
Đậu Úc Thông quay lại toilet nhổ kem đánh răng ra, súc miệng rồi hỏi anh: “Sao anh về muộn thế?”
Khuất Ý Hành không trả lời, anh đặt cây dù vào cái tủ ở cửa.
Anh vẫn không thoải mái cho lắm, chỉ hở một tý là nhớ đến cảm giác Diêu Trạm mang cho anh. Không phải cảm giác khiến anh khó chịu, mà do đối phương thật sự quá mãnh liệt, khiến anh cần thời gian khôi phục ngay sau đó.
Đậu Úc Thông ra khỏi toilet, nhìn anh chậm rãi đi vào phòng: “Uống rượu hả?”
“Ừm.” Khuất Ý Hành lướt qua Đậu Úc Thông, trực tiếp vào phòng ngủ: “Anh ngủ đây, em cũng ngủ sớm chút đi.”
Anh đóng cửa phòng lại, nhưng Đậu Úc Thông vẫn nhìn theo hướng anh đóng cửa một cách nghi ngờ.
Vừa rồi khi Khuất Ý Hành lướt qua cậu, thứ bay vào mũi cậu không phải mùi rượu và mùi thuốc lá, mà là mùi sửa tắm thơm mát. Rõ ràng đã nói ra ngoài ăn cơm, nhưng khi trở về lại như mới tắm rửa, điều này chứng minh cái gì đây?
Đậu Úc Thông lại ghé vào cửa, nhỏ giọng hỏi: “Anh thật sự đi uống rượu à?”
“Phải.” Khuất Ý Hành nằm lên giường nhìn trần nhà, anh thấy hơi mệt, chẳng muốn động đậy chút nào.
“Với người bạn kia của anh?” Đậu Úc Thông hỏi tiếp: “Tên Diêu Trạm?”
Khuất Ý Hành không đáp, anh trở mình, ôm chăn vào ngực, nhắm mắt ngủ.
Anh mơ một giấc mơ, mơ thấy bản thân năm mười mấy tuổi và Diêu Trạm ba mươi mấy tuổi trốn trong phòng tập thể dục của trường học làm chuyện ấy. Tiếng những nam sinh chơi bóng rổ văng vẳng bên tai họ, mà hai người lại giống như chẳng sợ gì.
Lúc tỉnh lại trời đã sáng trưng, Khuất Ý Hành cầm điện thoại nhìn giờ, phát hiện khi mình ngủ Diêu Trạm đã gửi cho mình hai tin nhắn.
Hơn 1 giờ Diêu Trạm hỏi anh về đến nhà chưa.
Hơn 7 giờ Diêu Trạm nói mình phải đi học, tốt nay sẽ liên lạc với anh.
Lúc này Khuất Ý Hành mới nhớ đối phương đã bảo anh về nhà rồi thì báo một tiếng, kết quả anh vừa về liền ngã đầu ngủ, quần áo cũng chưa kịp thay.
Anh thấy hơi có lỗi, bèn trả lời tin nhắn Diêu Trạm.
Thay đồ ngủ xong, mở cửa phòng, Khuất Ý Hành cảm thấy ngủ cả đêm khiến cơ thể nhớp nhúa, muốn nhanh chóng đi tắm.
Sáng sớm hơn 8 giờ, Đậu Úc Thông không ở nhà, Khuất Ý Hành cũng chẳng hỏi cậu đã đi đâu, tắm xong thì ngủ thêm giấc nữa.
Đến hơn 10 giờ, Khuất Ý Hành bị điện thoại đánh thức. Người gọi đến là thầy của anh, vẫn là chuyện kia, hỏi anh chuẩn bị tác phẩm thế nào rồi, nghĩ xong chuyện có nên tham gia hay chưa.
Khuất Ý Hành nhìn thoáng qua bảng vẽ của mình, người đàn ông trên đó anh vẫn chưa vẽ xong.
“Em vẫn chưa nghĩ xong.”
“Thầy đã nói với em những gì?” Thầy thở dài: “Em phải tiến lên, không thể dùng sai lầm của người khác để trừng phạt chính mình.”
“Thật ra cũng là sai lầm của em.”
“Bướng bỉnh! Thầy nói nhiều như vậy đều là vô ích mà!” Thầy giận đến nghiến răng: “Mặc kệ hết, đừng nghĩ nữa, đừng suy nghĩ gì cả, bây giờ lập tức bắt đầu chuẩn bị tác phẩm, em phải tham gia cho thầy!”
Thầy cúp máy rồi, nhưng Khuất Ý Hành vẫn duy trì tư thế nghe điện thoại trước đó, mắt nhìn chằm chằm bức tranh kia.
Trong bức tranh là một người đàn ông đang nằm trên mặt nước, bạn sẽ không biết người đó đang chết trôi trên mặt nước, hay đang chuẩn bị chìm xuống đáy biển.
Bức tranh vẫn chưa hoàn thành, bởi anh chưa xác định liệu mình có vẽ xong hay không.
Anh nhớ tối qua Diêu Trạm hỏi anh về hình xăm trên vai anh nghĩa là gì, nhưng anh không trả lời.
Nó có nghĩa là “Để gió cuốn đi”, nhưng nó đối với Khuất Ý Hành lại không chỉ là một hàng chữ đơn giản như thế.
Câu chuyện liên quan đến hình xăm này, anh chưa từng đề cập với bất kỳ người nào, người hiểu rõ câu chuyện ấy cũng không biết anh có hình xăm này, bởi đây là bí mật của anh.
Anh đứng dậy khỏi giường, đặt điện thoại sang một bên, vài phút sau, trên bức tranh lại có thêm vài nét vẽ.
Một tác phẩm như thế này, từ khi bắt đầu đến lúc hoàn thành phải mất một khoảng thời gian rất dài, mà trong quá trình, mỗi một nét vẽ được hạ xuống đều dung nhập cả linh hồn của người sáng tác.
Rất lâu trước đây thầy từng nói, bọn họ không phải dùng cọ để sáng tác, mà là dùng linh hồn.
Nhưng trong một khoảng thời gian rất dài, linh hồn của Khuất Ý Hành đã rời nhà dạo chơi bên ngoài cơ thể, khiến anh không cách nào vẽ ra tác phẩm làm mình hài lòng. Thế nên anh khuất phục, nhận mệnh, đắm mình trong trụy lạc.
Anh nhận bản thảo từ một vài tạp chí, giá cả rẻ rời, sáng tác như thức ăn nhanh, anh dùng nó để duy trì kế sinh nhai, thậm chí còn đặt trọng tâm sáng tác vào đó.
Anh đã quên ý định sáng tác ban đầu của mình, quên mất trước đó đã hăng hái nói với thầy rằng mình muốn trở thành học trò khiến thầy kiêu ngạo.
Mà anh của hiện tại, lại không xứng với ‘anh’ của quá khứ.
Anh lại nghĩ đến Diêu Trạm, lại nghĩ đến bản thân năm mười mấy tuổi.
Bất chợt cảm thấy, hóa ra mỗi một bước đi đều đẩy anh sang thế giới khác. Không chỉ Diêu Trạm biến thành một người khác, mà anh cũng biến thành một Khuất Ý Hành xa lạ.
———
Editor giải thích:
[1] Gốc là Thực tủy tri vị (食髓知味) : nghĩa đen ý nói hương vị của tủy xương rất ngon, ăn vào chính là mỹ vị, sau đó còn muốn ăn thêm lần nữa. Nghĩa bóng là nghĩa tiêu cực, thường dùng miêu tả đạo tặc hoặc nam nữ vụng trộm yêu đương, ý nói làm được một lần không bị bắt liền nghĩ đến làm lần thứ hai; cũng có thể giải thích là ngẫu nhiên làm một việc nào đó để thỏa mãn lòng tham nhất thời hoặc cảm giác mới mẻ, nhưng làm xong việc này lại cảm thấy rất k ích thích, về sau lại muốn tiếp tục làm, thậm chí có thể thành thói quen, sở thích. Túm quần lại thì là “ăn” được một lần thì càng muốn ăn thêm nữa.