Thế nên mới nói, có một số người khi gặp được một ai đó, thật sự sẽ sản sinh phản ứng rất kỳ diệu.
–
Khuất Ý Hành đứng trước gương soi đi soi lại rất lâu mới ra ngoài, bình thường anh không phải người sẽ chú trọng hình tượng, nhưng tình huống hôm nay khá đặc biệt nên mới như vậy.
Anh hơi hối hận khi nhìn mái tóc của mình trong gương, nếu biết trước Diêu Trạm sẽ tới, anh hẳn đã đến tiệm cắt tóc cắt nó rồi.
Anh ra cửa, hiếm khi gọi taxi.
Mở hướng dẫn trong điện thoại ra, thấy mình đã cách nơi cần đến mỗi lúc một gần.
Có lẽ do độc thân đã lâu, những ngày trôi qua quá lẻ loi nên Khuất Ý Hành không quen gặp gỡ người khác bằng cách này. Thấy khoảng cách ngày càng ngắn, anh càng thêm khẩn trương. Mặc dầu trong xe mở máy lạnh, nhưng lòng bàn tay anh vẫn toát đầy mồ hôi.
Nếu nói lần trước đó là để bù đắp khoảng tiếc nuối của tuổi trẻ, vậy hiện tại rốt cuộc mình đang làm gì?
Từ nhà đến nhà hàng, tổng cộng mất 43 phút.
Khuất Ý Hành thanh toán tiền rồi xuống xe, nhìn biển số nhà hàng để xác nhận hai lần mới cảm thấy chân thật.
Anh nhắn tin cho Diêu Trạm: Tôi tới rồi, cậu ở đâu?
Diêu Trạm trả lời rất nhanh: Tôi vào trong rồi, bàn số 13.
Khuất Ý Hành đẩy cửa vào, lập tức có bồi bàn đến tiếp.
Bồi bàn: “Tiên sinh chào ngài, xin hỏi đi mấy người?”
Khuất Ý Hành giơ tay khều chóp mũi: “Tôi tìm người, bàn số 13.”
“Tiên sinh, xin mời bên này.”
Anh theo sau bồi bàn, giả vờ như không cố ý tìm đối phương, lại giả vờ như mỗi bước đi đều vô cùng bình tĩnh.
“Bên này!”
Có người giơ tay gọi.
Khuất Ý Hành nhìn sang, là Diêu Trạm ở bàn số 13, không còn mặc một thân màu đen nữa mà mặc áo thun sáng màu khiến hắn có vẻ cởi mở hơn nhiều.
Anh nói tiếng cảm ơn người bồi bàn, cởi bỏ nụ cười có phần lúng túng rồi bước tới chỗ Diêu Trạm. Anh kéo ghế ra, ngồi đối diện đối phương.
Diêu Trạm vẫn mang ý cười nhìn anh, hỏi: “Tôi đột nhiên đến đây, không quấy rầy cậu chứ?”
“Không.” Khuất Ý Hành cầm ly nước uống một ngụm, nhịp tim đập nhanh đến mức anh hít sâu một hơi.
Tuy suốt mười lăm năm không hề liên lạc, nhưng Diêu Trạm nhìn ra được bản chất của Khuất Ý Hành vẫn là người không giỏi ngôn từ. Từ lúc đối phương bắt đầu bước vào đã không dám nhìn thẳng vào hắn, ngồi ở đây thì không ngừng uống nước, hệt như chú nai con xông nhầm vào rừng sâu, chỉ có thể dùng cách này để che giấu sự kích động của mình.
“Gọi món đi.” Diêu Trạm chuyển menu đến trước mặt Khuất Ý Hành: “Không biết cậu thích ăn gì nên muốn đợi cậu gọi rồi mới chọn.”
Lúc Khuất Ý Hành đưa tay cầm menu đã bất cẩn đụng trúng tay Diêu Trạm, theo lý thì chuyện này rất đỗi bình thường, nhưng trong nháy mắt anh bỗng như bị điện giật. Dòng điện ấy thoáng chốc lan từ đầu ngón tay của hai người đến trái tim, khiến cơ thể anh mềm nhũn cả ra.
Thế nên mới nói, có một số người khi gặp được một ai đó, thật sự sẽ sản sinh phản ứng rất kỳ diệu.
Nhưng phản ứng này có thể là từ hai phía và cũng có thể từ một phía, Khuất Ý Hành cảm giác được giữa bọn họ chính là phản ứng đơn phương.
Trước khi đến Khuất Ý Hành đã cố ý tra thử món ăn đặc trưng của nhà hàng này, lúc gọi món anh còn biểu hiện như một vị khách quen. Diêu Trạm dựa vào lưng ghế nhìn anh cười khanh khách, như thể đang thưởng thức một bộ phim kinh điển được chiếu lại từ rất nhiều năm về sau.
“Cậu xem thử có muốn gọi thêm gì nữa không.” Khuất Ý Hành trả menu cho Diêu Trạm.
Diêu Trạm nói: “Không cần, cứ vậy đi.”
Bồi bàn cầm menu đi rồi nên chỉ còn lại hai người họ gần như chẳng nói gì.
Thật ra, nói là gần như không nói gì, chẳng qua chỉ là bề ngoài mà thôi, bởi trong lòng hai người đã sớm cuồn cuộn sóng ngầm cả rồi.
Khuất Ý Hành luôn nghĩ phải tìm đề tài nào đó tâm sự để giữa hai người không còn vẻ xấu hổ như vậy. Mà Diêu Trạm lại nghĩ, dường như lần gặp mặt Khuất Ý Hành này khác với lần gặp trước đó.
Lần gặp mặt trước là cuộc trùng phùng không hề có sự chuẩn bị của hai người sau mười lăm năm xa cách, uống rượu rồi thì đi thẳng vào vấn đề là làm chuyện vui vẻ. Sau khi vui vẻ thì gần như chưa từng tán gẫu chuyện gì, cũng chẳng nghiêm túc nhìn đối phương mấy lần đã rời đi. Hiện tại Diêu Trạm nhìn Khuất Ý Hành ngồi ở đây, cảm thấy dù anh có đứng trong đám đông thì vẫn có cảm giác hoàn toàn xa lạ với thế giới này.
“Ầy… Tôi thấy cậu thường nói trong group rằng cộng việc rất bận rộn…” Khuất Ý Hành cũng không định hỏi thăm quá nhiều về chuyện riêng của Diêu Trạm, bởi anh cho rằng giữa hai người như có một loại ăn ý. Dù không hỏi nhiều về nhau, nhưng anh vẫn suy nghĩ rất lâu, thật sự không tìm ra đề tài nào để nói chuyện nên đành hỏi sang chuyện này.
Diêu Trạm cười bất đắc dĩ: “Phải đó, hồi đi học đã nghe nói mỗi năm đều có bác sĩ mệt chết trên cương vị công việc. Lúc đó còn tưởng đâu mọi người bắn tiếng đe dọa, ai ngờ là thật.”
“Cậu là bác sĩ à?” Khuất Ý Hành hơi bất ngờ, anh nhớ rõ hồi cấp 3 Diêu Trạm đã nói muốn học Kỹ thuật sinh học, không ngờ lại học Y.
“Bất ngờ vậy à?” Diêu Trạm cười, hắn nhìn bộ dạng giật mình của Khuất Ý Hành, cảm thấy rất thú vị: “Tôi không chỉ là bác sĩ, còn là bác sĩ khoa nhi nữa.”
Khuất Ý Hành càng bất ngờ hơn, anh hoàn toàn không tưởng tượng được dáng vẻ Diêu Trạm ở cùng với trẻ con.
Trong trí nhớ của anh, Diêu Trạm là người rất thiếu kiên nhẫn. Khi đó Thiệu Uy kéo hắn đến cùng bổ túc môn toán cho anh, mỗi lần anh nghe không hiểu, Diêu Trạm sẽ bực mình đến một bên khác hút thuốc, sau đó đổi với Thiệu Uy rồi giảng lại lần nữa.
Người như vậy, giờ đây phải khám bệnh cho trẻ con mỗi ngày. Nghĩ đến cảnh đấy, phỏng chừng rất thú vị.
“Đang nghĩ gì đó?” Diêu Trạm hỏi: “Có phải cảm thấy rất khó tin không?”
Khuất Ý Hành gật đầu rồi khẽ cười: “Đúng vậy, không ngờ tới.”
“Vậy còn cậu? Đến học viện Nghệ Thuật, giờ đang làm gì?”
Ý cười trên mặt Khuất Ý Hành chợt phai đi, anh cúi đầu chớp mắt nhiều lần, cuối cùng nói với vẻ mệt mỏi: “Chỉ vẽ tranh, vẽ một vài bản thảo cho nhà xuất bản gì đó thôi.”
“Thật tốt.” Lúc Diêu Trạm nói ra lời này, bồi bàn đúng lúc bưng thức ăn lên.
Khuất Ý Hành thấy thức ăn được mang lên, cuối cùng cũng không cần cưỡng ép tìm đề tài nữa, anh nói: “Ăn trước đi.”
Thời điểm hai người ăn cơm, Diêu Trạm hỏi: “Tôi nghe bảo tầng hầm của toà nhà này là quán bar?”
“Ừm, lát nữa chúng ta có thể đến đó xem.”
Diêu Trạm chỉ chờ anh nói những lời này thôi.
Kỳ thực nếu nhìn tình huống hiện tại của hai người, cho dù không uống rượu thì việc lên giường là điều tất nhiên. Nếu Khuất Ý Hành đã đồng ý gặp mặt, vậy chẳng khác nào đã đồng ý làm chuyện đó, đấy gọi là sự ăn ý ngầm giữa những người trưởng thành.
Nhưng Diêu Trạm lại cho rằng, Khuất Ý Hành uống rượu rồi thì càng cởi mở hơn. Hắn nhìn ra được, từ lúc đối phương bắt đầu bước vào đến giờ đều căng chặt dây thần kinh, làm gì cũng dè dặt cẩn thận, hắn nhìn mà mệt theo.
Hai người cũng chẳng ăn nhiều, thứ nhất là không đói bụng, thứ hai là họ gặp nhau không phải để ăn cơm. Trong trường hợp này mà chỉ biết ăn thì đúng là kẻ vô tâm.
Khuất Ý Hành chủ động đi tính tiền, Diêu Trạm đứng sau lưng anh nói: “Cơm cậu mời, nhưng rượu thì phải để tôi đó.”
Giữa những người trưởng thành còn có một loại hiểu ngầm đó là cách mời khách anh đến tôi đi này, bởi nó giúp ta không phải mắc nợ nhau.
Hai người xuống lầu dưới, còn chưa tới quán bar Khuất Ý Hành đã hơi hối hận. Nơi này không không hề mang phong cách yên tĩnh như Đậu Úc Thông nói, dung tục thì chắc chắn là không dung tục, nhưng lúc này chỉ mới có mấy giờ đã có ma men đi lại rồi.
Họ gặp được một gã đàn ông ở cầu thang, gã đàn ông kia nhìn chằm chằm Khuất Ý Hành, đánh giá từ trên xuống dưới mấy lần.
Khuất Ý Hành vốn đã sợ gây ra thị phi, thế nên anh cau mày đi vào trong, gã đàn ông kia cũng xoay người vào theo.
Ban đầu Diêu Trạm không để ý, sau khi phát hiện thì trực tiếp chặn đối phương lại.
Gã đàn ông trừng mắt nhìn hắn, Diêu Trạm nói: “Ngại quá, cậu ấy có bạn rồi.”
Khuất Ý Hành nghe thấy âm thanh cuộc nói chuyện bèn quay đầu, nhưng anh không nhìn thấy cảnh vừa rồi, vừa ngoái đầu đã bị Diêu Trạm ôm eo đi vào trong.
Diêu Trạm dán vào lỗ tai anh hỏi: “Đây là gay bar sao?”
Khuất Ý Hành không rõ, bởi anh vốn chưa từng đến đây.
Diêu Trạm đưa anh đến một chỗ khuất, sau khi hai người ngồi xuống, Khuất Ý Hành mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu rất được hoan nghênh đấy.” Diêu Trạm cười nhìn anh, sau đó vẫy tay gọi bồi bàn đến.
Khuất Ý Hành không nói gì, cảm thấy hơi khó chịu với chuyện ban nãy.
Anh rất ghét bị người lạ nhìn chằm chằm, cảm giác ấy giống như trên người anh có thứ kỳ quái, hoặc như thể anh là ngoại tộc của thế giới này. Nếu không thì cớ gì những người đó lại muốn nhìn mình?
Anh khó chịu, không quen và cảm thấy rất bực dọc.
“Cậu uống gì?” Diêu Trạm đặt thực đơn đồ uống do bồi bàn đưa đến trước mặt Khuất Ý Hành, phát hiện sắc mặt anh không tốt bèn lo lắng hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Khuất Ý Hành nhìn tấm card kia, chọn một loại rượu “hot” được đánh dấu phía sau.
“Tôi cũng giống vậy, cảm ơn.” Diêu Trạm trả thực đơn đồ uống cho bồi bàn, sau khi đối phương đi mới hỏi: “Cậu thật sự không sao chứ? Sắc mặt không ổn lắm.”
“Thật sự không sao mà.” Khuất Ý Hành chẳng muốn tiếp tục đề tài này, bèn giơ tay xoa lỗ tai với vẻ mất tự nhiên.
Lúc này Diêu Trạm mới phát hiện hôm nay anh lại đeo khuyên tai.
Bên trái ba khuyên, bên phải năm khuyên.
Diêu Trạm hỏi: “Bấm lỗ tai khi nào thế? Tôi nhớ thời cấp 3 cậu rất sợ đau mà.”
Động tác xoa tai của Khuất Ý Hành hơi khựng lại, sau đó buông tay đáp: “Thời Đại học, mỗi lần không có linh cảm đều đi bấm một lỗ.”
“Bấm xong sẽ có?”
“Ít ra tâm trạng sẽ tốt hơn.”
Diêu Trạm cười: “Đây là cậu đang tự ngược mình.”
“Có lẽ vậy.” Khuất Ý Hành luôn biết rằng mình có một số vấn đề về tâm lý, nhưng cũng không nghiêm trọng, không ảnh hưởng đến toàn cục cũng chẳng ảnh hưởng đến sinh hoạt. Xã hội bây giờ, có ai mà không có vấn đề về tâm lý chứ.
“Thế hình xăm trên người cũng như vậy mà có à?” Diêu Trạm nhớ tới mấy hình xăm mình đã thấy trước đó, kỳ thực hắn rất muốn chỉ vào từng cái để hỏi ý nghĩa của chúng là gì.
“Gần giống vậy.” Khuất Ý Hành tránh nặng tìm nhẹ: “Những lúc không có linh cảm sẽ muốn tìm chút k ích thích dây thần kinh.”
“Các cậu làm nghệ thuật cũng chẳng dễ dàng gì.” Diêu Trạm uống rượu rồi nhìn người trước mắt.
Khuất Ý Hành trầm mặc chốc lát, sau đó hỏi: “Ai dễ dàng chứ? Mọi người khi muốn tiếp tục tồn tại, thật ra cũng đâu dễ dàng gì.”
Diêu Trạm cười, hắn thật sự không quen trò chuyện với một Khuất Ý Hành thế này. Trong trí nhớ của hắn, Khuất Ý Hành nên là cậu nhóc ngây ngô ngốc nghếch và không thích nói chuyện, phần lớn thời gian đều im lặng mặc hắn đưa ra đủ loại yêu cầu.
Cậu nhóc ấy quả thật đã trưởng thành, mười lăm năm, không còn là người sẽ chủ động hỏi hắn có được chưa rồi quỳ xuống khiến hắn thoải mái.
Nhưng như vậy mới tốt, Diêu Trạm nghĩ, ít ra sẽ không bị người khác bắt nạt.
“Đúng rồi.” Diêu Trạm nói: “Gần đây cậu có bận không? Nếu không bận thì mấy ngày này dẫn tôi đi chơi với nhé. Tôi nghe bảo chỗ các cậu có rất nhiều món ăn ngon.”
Khuất Ý Hành đương nhiên không bận, anh đáp “Được”, lại nói: “Cậu muốn đi đâu, tôi đưa cậu đi.”
Thốt ra câu này xong, anh vừa về đã lôi Đậu Úc Thông ra xử trước rồi.