Blowing In The Wind/Lời Thì Thầm Trong Gió

Chương 9

Anh đưa tay chọc vào, hình xăm ấy là một câu nói bằng tiếng Tây Ban Nha: Sopla el viento.

Lúc Diêu Trạm xuống máy bay, Khuất Ý Hành đang vẽ tranh.

Anh mặc bộ đồ mặc nhà dính đầy thuốc màu sắc sỡ, một tay cầm bảng màu, một tay thì cầm cọ vẽ.

Cửa phòng được mở ra, Đậu Úc Thông tựa vào cửa vừa ăn kem vừa nhìn một cách say sưa. Cậu không học cái này, thậm chí mít đặc về nghệ thuật, nhưng cậu vẫn cảm thấy Khuất Ý Hành vẽ rất đẹp, bức tranh cũng rất đẹp.

Đứng ở góc độ của cậu có thể nhìn thấy rõ nội dung trên bảng vẽ, vì bức tranh vẫn chưa hoàn thành nên chỉ có thể thấy được đường nét đại khái. Hẳn là một người đang nằm, hơn nữa, còn không mặc đồ.

Cậu nhớ trước đây có một lần cậu đến học viện Nghệ Thuật tìm Khuất Ý Hành, vừa tới cửa lớp thì đúng lúc đối phương đi ra. Vừa mở cửa, cậu đã trông thấy cảnh tượng bên trong. Lúc ấy các sinh viên đang phác họa cơ thể người, mà ngồi phía trước lại là một nam sinh trẻ tuổi không mảnh vải che thân.

Bây giờ cậu rất muốn phỏng vấn anh mình thử, cũng không hỏi gì khác mà chỉ hỏi xem cơ thể người mẫu xuất hiện trong tâm trí lúc anh trai vẽ là ai.

Đang đứng đấy suy nghĩ thì điện thoại Đậu Úc Thông vang lên, không chỉ mình cậu giật mình mà cả Khuất Ý Hành giật mình đến run tay.

Đậu Úc Thông liên tục xin lỗi, rồi chạy đến phòng khách nghe điện thoại.

Khuất Ý Hành nhìn chằm chằm nét vẽ vì run tay mà vẽ sai kia, thầm nghĩ cũng chả sao, sửa lại một chút là được rồi. Nhưng anh nghe thấy Đậu Úc Thông đang thấp giọng mắng người trong phòng khách, chẳng cần nghĩ cũng biết ai gọi tới.

Cuộc đối thoại bên kia khiến anh khá phiền lòng, thế là không vẽ nữa, cất dụng cụ trong tay rồi lau tay lên tạp dề.

Anh nhìn thời gian trước mắt, đến chiều rồi, chợt anh nhớ ra Diêu Trạm đã nói buổi chiều sẽ đến đây.

Trái tim vốn yên tĩnh như nước của anh bỗng tăng thêm vài nhịp, anh cầm chiếc điện thoại bên bàn, bên kia không có tin nhắn nào.

Anh biết rằng mình đang mong chờ.

Thay vì nói là mong chờ Diêu Trạm, chẳng bằng nói là đang mong chờ mấy chuyện trên giường. Ăn kiêng quá lâu, một khi được khai trai[2], ai rồi cũng không kiềm chế được mà nhớ đến.

Còn việc người này là Diêu Trạm hay người khác, cũng không thể nói là không quan trọng. Bởi rằng nếu không phải Diêu Trạm thì rất có thể Khuất Ý Hành sẽ trong giai đoạn ăn kiêng đến tận bây giờ, thế nên chỉ có thể nói, Diêu Trạm chính là món quà ưu đãi kèm theo trong mối quan hệ tình d ục này.

Nếu là ưu đại, đương nhiên anh sẽ phá lệ chờ mong.

Khuất Ý Hành làm sao giữ được bình tĩnh, trong lòng cũng khó tránh khỏi sẽ ngứa ngáy với những chuyện này, dù sao mùi vị ngày ấy thật sự rất đáng với dư vị trong anh.

Anh xoay người ra khỏi phòng, định sẽ tắm rửa rồi chờ Diêu Trạm liên lạc với mình, nhưng vừa ra cửa đã nghe Đậu Úc Thông hỏi: “Em có thể để ông già anh đi chắc, ai xem ông đây là ai hả? Ở chung với anh sáu năm, cuối cùng cũng tìm bạn giường rồi?”

Khuất Ý Hành bị hai chữ “Bạn giường” này làm cho khốn đốn, anh đứng ở đó và nghĩ: Mình và Diêu Trạm có tính là bạn giường không?

Lúc Diêu Trạm đến khách sạn là hơn 4 giờ chiều, hắn không ngờ bên này lại nóng hơn bên kia.

Từ lúc xuống xe buýt, cũng đi chừng mười mét rồi, nhưng hắn cảm thấy mình sắp không thở được nữa, cũng chẳng biết vì sao Khuất Ý Hành lại sống ở một thành phố như thế này. Nghe đâu mùa hè thì oi bức mùa đông thì rét buốt, bốn mùa luôn không rõ ràng, cực kỳ không thích hợp để người sống.

Vào khách sạng Diêu Trạm mới coi như sống lại một lần nữa, hắn buông hành lý còn chưa dọn dẹp mà trực tiếp vọt vào phòng tắm.

Hắn không chịu được cảm giác dính ngớp trên người, luôn thấy đi được vài bước thì trên người toàn là mồ hôi.

Lúc tắm rửa Diêu Trạm đã quan sát căn phòng này, nói thật, căn phòng này rất thú vị.

Giữa phòng tắm và phòng ngủ là một bức tường thủy tinh, có bồn tắm lớn dành cho hai người. Hắn thuận tiện bổ não cảnh mình và Khuất Ý Hành làm trong bồn tắm lớn, tuy không gian khá nhỏ, nhưng vẫn đặc biệt tình thú.

Hắn chỉ định xối nước qua loa chứ không vào bồn tắm, nhưng bổ não xong hắn bèn đứng dưới vòi sen và quan sát xung quanh.

Xung quanh toilet đều là tường thủy tinh trong suốt, đoán chắc lúc đi tiểu cũng sẽ thấy được đối phương đã cho ra bao nhiêu ml nước tiểu.

Trong phòng ngủ có một chiếc giường lớn, có cửa sổ sát đất và một tấm gương rất to.

Tóm lại, căn phòng này, nhìn thế nào cũng rất thích hợp để l@m tình.

Đương nhiên Diêu Trạm hiểu, lúc người ta đặt phòng chắc chắn không hề nghĩ đến chuyện này, là do hắn thấy đen tối thôi.

Tắm xong đi ra thì đã 4 giờ 40 phút.

Hắn hơi do dự, quyết định qua 5 giờ sẽ nhắn tin cho Khuất Ý Hành.

Lúc Khuất Ý Hành rửa ráy đã cố tình cầm theo một chiếc gương, anh bỗng phát hiện việc chuẩn bị cho cuộc hẹn này còn kỹ hơn cả chuẩn bị cho cuộc hẹn hò bình thường nữa.

Đối phương không phải người yêu mình, có rất nhiều chuyện sẽ không ôm tâm lí bao dung. Thế nên anh phải đảm bảo rằng bản thân tuyệt đối sạch sẽ đẹp đẽ, đương nhiên, anh cũng hy vọng đối phương cũng đối xử với anh như vậy.

Chuyện tình một đêm này cũng phải chú ý đến việc tôn trọng lẫn nhau.

Anh giơ tay sờ hình xăm trên vai mình, lại nghiêng người nhìn thử.

Lần trước, Diêu Trạm đã cắn thành một dấu răng đỏ ở đây. Anh đoán đối phương cũng chẳng nhớ rõ, nhưng dấu răng sau đó lại biến xanh, sau khi anh trở về chừng mấy ngày mới biến mất.

Anh đưa tay chọc vào, hình xăm ấy là một câu nói bằng tiếng Tây Ban Nha: Sopla el viento[1].

Bài hát này từng cùng anh vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất, tuy sau này anh sống vẫn không tốt hơn, nhưng ít nhất đã đối mặt.

“Anh, anh tắm xong chưa?” Đậu Úc Thông đến gõ cửa phòng tắm.

Khuất Ý Hành lấy lại tinh thần từ thế giới của chính mình, lấy khăn tắm qua lau người: “Tắm xong rồi.”

“À không có gì cả, em chỉ muốn nói với anh một tiếng là em sẽ ra ngoài.”

Nghe cậu bảo sẽ ra ngoài, lại nghĩ đến cú điện thoại vừa rồi, Khuất Ý Hành khẽ nhíu mày.

“Em chỉ đi lấy ít đồ thôi.”

Khuất Ý Hành thay đồ ngủ, mở cửa phòng tắm ra.

Một luồng hơi nóng bay ra, khiến Đậu Úc Thông hơi híp mắt rồi lùi từng bước ra sau: “Hôm em đến có để quên thứ gì đó.”

Bất kể là thật hay giả thì cuối cùng vẫn là chuyện của riêng người ta. Thật ra Khuất Ý Hành chỉ muốn nói một câu rằng bản thân cậu hãy suy nghĩ cho rõ ràng, nhưng lại hiểu rõ bản thân không có lập trường gì để xen vào cuộc sống của người khác, dù cho họ có là anh em trên danh nghĩa.

“Ừm.” Khuất Ý Hành nói: “Có lẽ tối nay anh cũng ra ngoài.”

“Hả? Anh ra ngoài?” Nghe Khuất Ý Hành chủ động nói sẽ ra ngoài, Đậu Úc Thông bất ngờ tới nỗi quên mất mục đích mình đến gõ cửa ban nãy.

“Bạn học của anh tới đây nên anh đi gặp mặt.”

Lại là bạn học.

Đậu Úc Thông nhớ tới người bạn trước đó đã gửi tin nhắn của Khuất Ý Hành, cười hỏi: “Diêu Trạm hả? Vậy tối nay anh có về không?”

Khuất Ý Hành nhìn cậu một cái, không nói gì mà về phòng ngủ.

Cánh cửa phòng bị đóng lại, Đậu Úc Thông đứng ở ngoài càng nghĩ càng thấy lạ.

Cậu là gay, lấy đàn ông ra đùa giỡn thì rất bình thường, nhưng trai thẳng thông thường khi gặp mấy câu nói đùa này đều sẽ cực lực biện giải, thậm chí có người sẽ nổi giận, nhưng Khuất Ý Hành lại chẳng nói gì cả.

Đậu Úc Thông nhìn cách cửa đóng chặt mà vò đầu với vẻ hoang mang, lúc sắp đi mới đột nhiên nghĩ thông, đây dù sao cũng là Khuất Ý Hành, nhưng từ bao giờ mà anh lại biện minh cho người khác rồi?

Đậu Úc Thông đi rồi, lúc nghe cậu đóng cửa, Khuất Ý Hành bèn thở phào nhẹ nhõm.

Anh c ởi đồ ngủ ra rồi ngồi xổm trước ngăn kéo lựa q uần lót.

Điện thoại chợt vang lên, là một tin nhắn Wechat.

5 giờ 3 phút chiều, Diêu Trạm nhắn tin đến: Tôi đến rồi, bên cậu nóng quá.

Hai chữ “Nóng quá” khiến Khuất Ý Hành nhìn thôi cũng nóng cả lên. Hôm đó Diêu Trạm đã dán vào và nhả ra hai chữ “Nóng quá” vào tai anh, âm thanh đó, giọng điệu đó, cảm giác đó, đến giờ anh vẫn nhớ rõ.

Chỉ một câu như thế đã khiến anh có phản ứng ngay lúc này rồi.

Khuất Ý Hành kiềm chế những suy nghĩ bậy bạ của mình rồi trả lời Diêu Trạm: Phải nóng đến tháng 10 đấy.

Gửi xong, anh dứt khoát ngồi trên giường chờ đối phương trả lời, nhìn hai chữ “Diêu Trạm” trên màn hình biến thành “Đối phương đang nhập chữ”. Rất nhanh, tin nhắn lại đến.

Diêu Trạm: Buổi tối cậu có tiện không? Cùng nhau ăn một bữa cơm?

Khuất Ý Hành nở nụ cười, anh hiểu rõ ý của Diêu Trạm, không phải chỉ ăn cơm đơn giản thế đâu.

Anh trả lời một chữ “Được”, sau đó gửi tin thứ hai: Cậu ở đâu, tôi đi tìm cậu.

Diêu Trạm vốn chỉ muốn cả hai hẹn nhau đi đâu đó để ăn cơm hoặc uống rượu, sau đó lại về khách sạn. Nhưng Khuất Ý Hành lại sợ hắn không tìm được chỗ, bèn cười nhắn cho anh: Tôi cũng đâu phải con nít, gọi xe đến được rồi, cậu báo địa chỉ đi.

Khuất Ý Hành hết cách, đành tạm thời nước tới chân mới nhảy, lên mạng tìm một nơi thích hợp cho hai người họ.

Anh sinh sống ở thành phố này đã nhiều năm, nhưng anh lại không biết những nơi được người khác nói đến ở đâu. Anh không ra ngoài chén tạc chén thù, không ra ngoài giao tiếp, không đi ăn nhậu chơi bời, muốn tìm một nơi ăn cơm uống rượu có môi trường trong sạch ít nhất cũng phải có chút cảm tình. Thế nên anh thật sự chẳng biết phải đi đâu.

Đánh giá trên mạng đều nửa nọ nửa kia, cuối cùng anh vẫn không dám đặt tùy tiện, sợ đến lúc đó sẽ làm ra chuyện chê cười.

Do dự nhiều lần, Khuất Ý Hành bất chấp nguy hiểm sẽ bị chọc ghẹo mà gọi cho Đậu Úc Thông.

Qua hồi lâu Đậu Úc Thông mới nhận điện thoại, sau khi nghe được vấn đề của anh bèn cười: “Anh, hiếm thấy à nha, anh để tâm đ ến người bạn học này vậy sao? Chẳng giống anh tí nào.”

Khuất Ý Hành vì câu này mà tai đỏ bừng, nhưng anh lười nói nhảm với Đậu Úc Thông nên chỉ kêu cậu mau giới thiệu.

Bên phía Đậu Úc Thông cũng có chuyện cần xử lí, nếu không chắc chắn thì cậu sẽ bậy bạ thêm chút nữa. Cậu nói tên một nhà hàng: “Tầng 1, tầng 2 là nhà hàng, rất tiểu tư[3]. Tầng hầm là quán bar, yên tâm, không phải là kiểu múa may loạn xạ kia đâu, kiểu đó em sẽ không giới thiệu cho anh đâu.”

Khuất Ý Hành ghi nhớ tên và địa chỉ nhà hàng ấy rồi nhanh chóng cúp điện thoại.

Diêu Trạm chờ rất lâu mới nhận được tin nhắn của Khuất Ý Hành, hắn còn tưởng người nọ tức giận, lý do nổi giận hắn cũng nghĩ xong rồi, nào ngờ —— Khuất Ý Hành chỉ muốn đi thẳng vào vấn đề, chứ không định ăn cơm cùng hắn.

Trong mấy phút chờ đợi, hắn còn đang nghĩ rằng bản thân cứ nhất định hẹn người ta ăn cơm liệu có mập mờ quá không? Mục đích gặp mặt ban đầu của hai người chỉ là tình một đêm, nhưng bây giờ đã thật sự trái ngược với ý nghĩ của cuộc hẹn rồi.

Hắn đương nghĩ suy, tin nhắn của Khuất Ý Hành lại đến.

Sau khi Khuất Ý Hành gửi địa chỉ đến, còn nói: Ngại quá, có chút việc.

Diêu Trạm đáp lại bằng một emoji “OK”, còn bảo anh lát nữa gặp.

Gei bôi trơn còn chưa cất đi, hắn bèn nhét vào trong gối, thầm nghĩ những thứ trong túi chỉ để phòng ngừa vạn nhất thôi, bởi họ còn chưa đến nỗi ra ngoài làm bừa mà.

Nghĩ đến hai chữ “Bên ngoài”, Diêu Trạm lại nhớ chuyện trước kia.

Thời điểm họ mới mười mấy tuổi, còn to gan hơn bây giờ rất nhiều.

———

Editor giải thích:

[1] Blowing In The Wind.

[2] Từ gốc là Khai huân [开荤] nghĩa  khai trai: tín đồ Phật giáo bắt đầu ăn mặn sau kì ăn chay. Nghĩa bóng là vừa được bóc tem, lần đầu được ụ.

[3] Tiểu tư [小资]: chỉ những người được học và ảnh hưởng lối sống theo kiểu Âu Mỹ, có nghề nghiệp ổn định, lương cao, mức sống cao. Họ thường coi trọng tính điệu, phẩm vị cuộc sống, có những sở thích, thói quen cố định. Đặc biệt là đối với nghệ thuật.

Bình Luận (0)
Comment