Băng qua hơn nửa mảnh đất Trung Quốc chỉ để ngủ với cậu?
–
Đậu Úc Thông hỏi Khuất Ý Hành: “Tại sao anh không yêu đương?”
Khuất Ý Hành liếc cậu một cái: “Vì không có ai để thích.”
“Hơn ba mươi mà vẫn chưa từng gặp?”
Khuất Ý Hành không đáp.
Người đã hơn ba mươi tuổi mà vẫn không động tâm với người khác, vậy có lẽ đã thật sự bị lãnh cảm, anh không có cái bệnh đó, thế nên không có khả năng chưa từng có.
Trong hai đoạn tình cảm của quá khứ ấy, anh đều toàn tâm toàn ý, dù cho lần yêu đương thứ hai anh đã ôm tâm thái “Sinh ra để chết”[1], nhưng khi ở bên đối phương, phần tình cảm ấy vẫn chưa từng giả.
Nhưng mà, yêu rồi có thể làm được gì? Chẳng phải cuối cùng vẫn là một mảnh thủy tinh vỡ vụn ư.
“Sao tự nhiên em lại hỏi chuyện này?” Khuất Ý hành nấu mì xong thì đặt trước mặt Đậu Úc Thông.
Đêm trước Đậu Úc Thông uống nhiều rồi chơi xấu, nói mình đau đầu chóng mặt nên nhất định phải bảo Khuất Ý Hành nấu mì cho mình. Khuất Ý Hành lấy một gói phở bò sốt vang trong tủ lạnh ra, Đậu Úc Thông không chịu, muốn ăn loại mì cán bằng tay nên mình phải vào cắt thịt bò.
Có đôi khi Khuất Ý Hành cũng hết cách với đứa em trai của mình, đành phải nghe theo.
“Không tự nhiên đâu, chẳng phải bây giờ em đang bị tổn thương tình cảm sao.” Đậu Úc Thông uống rượu, tuy trong lòng vẫn không thỏa mái, nhưng uống đến điên bao nhiêu thì vẫn tốt hơn: “Em chỉ nghĩ, anh cứ lạnh nhạt thế này, cũng không chịu tiếp xúc với người khác, nhìn còn đáng tiếc hơn cả mấy cô gái mặt đẹp nữa.”
Khuất Ý Hành đang thu dọn nồi nấu mì, nghe cậu nói thế bèn quay đầu nhìn cậu một cái.
“Ầy, đừng hiểu lầm, em không có đánh vào chủ ý của anh.” Đậu Úc Thông nói: “Tuy anh trông rất đẹp, tuy em đang bị tổn thương tình cảm, thế nhưng em không đến mức đói bụng ăn quàng đâu.”
“Em dùng từ này hơi kỳ quái rồi đấy.”
“Ý của em là, dù diện mạo anh có đẹp thì vẫn là anh trai của em, em không cầm thú thế đâu.” Đậu Úc Thông đáp: “Vả lại cho dù anh cũng là gay, thì em đoán hai ta đã gặp được loại của mình rồi, không đùa được đâu.”
Khuất Ý Hành hiểu ý của cậu là gì, nhưng anh vẫn cho rằng Đậu Úc Thông là 1, dù sao thì với chiều cao 1m87 kia, vóc dáng cao lớn thế này thì sao để người khác đè trên giường được?
Anh lắc đầu, lắc cho những hình ảnh trong tưởng tượng kia bay hết đi.
“Anh đang nghĩ gì thế?”
“Không có gì.” Khuất Ý Hành dọn nồi xong thì đi rửa tay: “Anh đi làm việc đây, lát nữa ăn xong em tự dọn đấy.”
Đậu Úc Thông cắn đứt sợi mì, nhìn bóng lưng đi ra ngoài của Khuất Ý Hành, cứ cảm thấy hình như sai sai chỗ nào.
“Nè.” Đậu Úc Thông hỏi: “Nếu anh thích đàn ông thì sẽ thích kiểu nào?”
Khuất Ý Hành đang rửa tay hơi sững người, phản ứng *****ên đương nhiên là nghĩ đến Diêu Trạm.
Anh làm bộ như chưa từng nghe thấy, rửa tay xong thì quay về phòng, tiện thể đóng cửa lại.
Nói là trở về làm việc, nhưng thật ra anh không muốn vẽ gì cả. Dạo này đầu óc cứ như bị phong bế, tí xíu linh cảm cũng không có, thế là anh đổ thừa nguyên nhân này cho thời tiết, vì mùa hè quá nóng, nóng đến phát sợ nên không có h@m muốn sáng tác.
Mặc dù không có, nhưng anh vãn dựng bản vẽ lên rồi cầm cọ vẽ.
Khuất Ý Hành nhìn giấy vẽ trống trơn trước mắt, nhất thời chẳng rõ mình nên bắt đầu từ đâu.
Anh nhớ đến những lời thầy nói, nói rằng anh có thiên phú, có linh khí.
Rồi anh cười tự giễu, sau đó dập tắt nụ cười, hung hăng ném cọ vẽ lên giường.
Khăn trải giường màu xám nhạt bị nhiễm phải thuốc màu, anh nhìn chằm chằm vào chỗ đấy, càng nhìn càng khó chịu.
Điện thoại chợt vang lên, không phải Wechat, mà là điện thoại.
Anh không muốn nhận cho lắm, bởi anh biết chắc chắn lại là biên tập nào đó tìm anh cứu giúp.
“Ấy, là điện thoại của anh kêu sao?” Cách cánh cửa phòng ngủ, Đậu Úc Thông nghe thấy tiếng rung rè rè, cậu gõ cửa: “Anh không nhận à?”
Khuất Ý Hành không để ý đến cậu mà đi qua lấy điện thoại, bên trên hiển thị một dãy số lạ, nhưng dãy số đó đến từ thành phố kia.
Hiện giờ đối với anh, thành phố kia chẳng khác nào là Diêu Trạm gọi điến, thế nên anh chỉ do dự chốc lát, rồi vẫn nhận điện thoại.
Khuất Ý Hành: “Xin chào.”
Chỉ một câu rất đơn giản, nhưng lúc nói anh vẫn hơi khẩn trương.
Anh vốn nghĩ bên kia sẽ truyền đến âm thành của Diêu Trạm, nhưng chẳng ngờ rằng, bên kia lại là âm thành của một người mà anh rất quen thuộc. Đối phương nói: “A Hành, là tôi.”
Khuất Ý Hành muốn cúp điện thoại, đối phương như đã ngờ tới, lập tức nói: “Chờ một chút, xin cậu đừng gác máy.”
Khuất Ý Hành không muốn nghe thấy giọng nói này, nhưng anh vẫn cố nén sự khó chịu, lạnh giọng hỏi: “Có việc thì nói.”
“Ừm, tôi đang ở bên ngoài, có chút việc gấp nên đang cần tiền, cũng không nhiều đâu, 5000 tệ thôi, cậu có thể…”
Khuất Ý Hành cúp máy.
Anh ở bên này thì vì cú điện thoại mà giận đến hít sâu một hơi, người bị cúp điện thoại ở bên kia thì cười vang một hồi, sau đó có người gọi: “Thua! Uống rượu!”
Gã bạn trai cũ ngoài miệng không biết giữ kia uống rượu, uống rượu rồi chơi với một đám ban xấu của mình, sau khi thua một ván game thì bị chỉ định gọi điện cho người yêu cũ vay tiền.
Thiệu Uy cũng ở đó, lúc đó đã có ý cản lại. Nhưng y còn chưa nhúc nhích, gã ta đã giơ tay bấm một dãy số gọi cho bên kia.
Tên này đã phá hoại thế nào mới có thể làm ra chuyện như này? Thiệu Uy thật sự cảm thấy ghê tởm tên phụ trách hợp tác dự án của mình, y chỉ hận không thể gọi điện cho Diêu Trạm ngay lúc này, bảo đối phương mau chóng bắt Khuất Ý Hành lại, đừng để kẻ khác phá hoại người ta nữa.
Từ nhỏ Khuất Ý Hành chỉ nghe một câu: Ai lúc kẻ trẻ mà chưa từng yêu vài tên khốn.
Trước giờ tốt xấu gì anh cũng luôn giữ im lặng không nhắc đến người yêu cũ của mình, đương nhiên cũng chẳng có gì để bàn, đến cả Đậu Úc Thông là người thân duy nhất với anh cũng không biết chuyện anh từng yêu đương với gay.
So với việc nói ra hết, anh càng có thói quen nuốt hết những chuyện ấy vào, tiêu hay không tiêu đều chẳng quan trọng, quan trọng là phải giấu nó đi trước.
Chiếc điện thoại trong tay anh như biến thành kẻ đồng lõa với người kia, khiến anh cảm thấy rất phiền chán. Nhưng trước kia ném nó đi, Khuất Ý Hành chợt nhớ đến điều gì, lại mở Wechat ra.
Mấy tiếng trước Diêu Trạm nhắn tin đến, nói hắn phải đến đây công tác.
Khuất Ý Hành ngây ngẩn cả người, chỉ nhìn mấy chữ này thôi đã nghĩ đến chuyện của hôm ấy, bọn họ ở trong chăn, khiến khăn trải giường đều ẩm ướt.
Nói trắng ra chút thì, nếu nói nơi này là Khuất Ý Hành, vậy thành phố kia sẽ giống như Diêu Trạm, như vậy Diêu Trạm sẽ giống như tình d ục.
Bạn có thể không tin vào tình yêu, nhưng bạn không thể thoát khỏi d ục vọng.
Nhiều lúc những người trưởng thành rất dễ nảy sinh một loại ăn ý với nhau, giống như hôm đó Khuất Ý Hành chỉ nói khách sạn anh biết ở gần đấy, Diêu Trạm liền biết anh đã ngầm thừa nhận chuyện sẽ xảy ra kế tiếp. Cũng như bây giờ Diêu Trạm nói phải đến đây công tác, Khuất Ý Hành lập tức hiểu chuyện sắp sửa phải đối mặt.
Mọi người đều là những người đã hơn ba mươi, đều đang độc thân, những chuyện tới lui như anh tình tôi nguyện này cũng chẳng đáng để hổ thẹn. Dù sao việc có một người bạn tình ổn định vẫn tốt hơn là ra ngoài lạm giao.
Khuất Ý Hành thì nghĩ như vậy, nhưng anh không rõ Diêu Trạm sẽ nghĩ thế nào.
Nhưng bất kể Diêu Trạm nghĩ ra sao, anh vẫn cho rằng hai người họ cũng đã ở mức độ này, có cơ hội gặp nhau thì làm cho sướng đi, sau đó từng người sẽ dành phần lớn thời gian để bộn bề về những chuyện trong cuộc sống của mình.
Dù sao loại quan hệ thể xác này sẽ không tổn thương người khác bằng tình yêu.
Anh hỏi Diêu Trạm bao giờ đến, hỏi có cần đến đón hay không.
Diêu Trạm trả lời: Không cần, tôi chỉ đến đây học nên có xe buýt riêng đến đón rồi, tầm chiều sẽ đến, sau khi tới tôi sẽ liên lạc với cậu.
Khuất Ý Hành trả lời một câu “Ừ”, không nói gì nữa.
Anh ngồi bên giường, suy nghĩ đến chuyện này, một lát sau anh lại đi tới tủ quần áo đằng trước.
Mở tủ quần áo ra, quần áo bên trong đều được xếp ngăn nắp. Đây đều do Đậu Úc Thông dọn cho anh, chứ lúc trước dù quần áo có được giặt xong vẫn bị anh tiện tay vo thành một cục ném vào bên trong.
Nếu dùng câu nói của Đậu Úc Thông thì, anh sống quá tùy tiện.
Trong ngăn kéo dưới tủ quần áo là q uần lót, anh ngồi xổm xuống, kéo ra rồi gạt chúng ra.
Mấy cái q uần lót boxer đều cùng một màu đậm, trông chẳng tình thú gì cả.
Anh nhớ chiếc q uần lót dây mà Đậu Úc Thông kể, nhưng chỉ nghĩ tới mà thôi, bởi anh cảm thấy có lẽ bản thân mình cũng chẳng chịu nổi cái q uần lót ấy.
Nói ra thì, cho dù rất nhiều người đều cho rằng những người làm nghệ thuật đều sống rất tự do buông thả. Nhưng thực tế, Khuất Ý Hành lại bảo thủ đến đáng sợ, chuyện to gan nhất mà anh từng làm chính là cùng Diêu Trạm cắn m út lẫn nhau ở trường từ rất lâu trước đây.
Những hình ảnh mơ hồ đến cùng cực ấy lại xuất hiện trong tâm trí Khuất Ý Hành. Đến cả bản thân anh cũng không biết khoảng thời gian này bị làm sao, có lẽ là do ăn chay quá lâu, lại đột nhiên được Diêu Trạm đút cho món mặn khiến anh trở nên thòm thèm. Khiến kẻ vốn vô dục vô cầu, khoảng thời gian này lại như kẻ đang *****.
Anh xoa nhẹ tấm vải trong tay mình rồi ngồi xổm ở đó, lưng dựa bên giường, nhắm mắt lại.
“Anh! Anh đang làm gì đó?”
Đậu Úc Thông đang xem TV một mình trong phòng khách, thấy chán quá nên muốn tìm người tán dóc, cậu bước tới gõ cửa, khiến Khuất Ý Hành đang lựa q uần lót ở bên trong giật mình.
“Có gì không?” Khuất Ý Hành nhanh chóng đóng tủ rồi đi mở cửa, hai má đỏ bừng nhìn Đậu Úc Thông.
Đậu Úc Thông nhíu mày đánh giá anh, lát sau mới khéo léo nhận lỗi: “Xin lỗi, quấy rầy rồi.”
“Hả?” Khuất Ý Hành không rõ ý cậu.
Đậu Úc Thông vểnh môi cười: “Mọi người đều là đàn ông, em hiểu mà.”
Khuất Ý Hành đã hiểu, thằng nhóc này đang nghĩ mình trốn đi ***** đây mà.
“Em nghĩ nhiều rồi, anh đang vẽ tranh.”
“Vẽ tranh?” Đậu Úc Thông thò đầu vào xem: “Cọ của anh đang nằm trên giường, vẽ trên người[2] hả?”
Khuất Ý Hành hơi xấu hổ, đẩy người ra ngoài: “Em chơi mình đi!”
Đậu Úc Thông bị đuổi đi, bất đắc dĩ, đành phải trở về tiếp tục xem phim truyền hình của mình.
Một bên khác, Diêu Trạm vừa gửi tin nhắn cho Khuất Ý Hành xong thì thu dọn hành lý. Hắn vừa thu dọn vừa cân nhắc xem ngày mai nên liên lạc với đối phương vào lúc nào mới thích hợp.
Nếu vừa tới khách sạn dàn xếp xong xuôi đã liên lạc thì có vẻ gấp gáp quá, trông như tinh trùng lên não vậy. Nhưng nếu liên lạc quá trễ, hắn sợ đến lúc đó Khuất Ý Hành sẽ có việc lại không tới được.
Phải biết rằng hắn đến thành phố đó, không phải để học tập gì, mà quan trọng là phải đi tìm Khuất Ý Hành.
Câu nói ấy nói thế nào nhỉ?
Băng qua hơn nửa mảnh đất Trung Quốc chỉ để ngủ với cậu?
Hình như là vậy.
Hơn 1000 cây số, cũng khá là xa, Diêu Trạm kéo khóa kéo hành lý xong thì ngẫm nghĩ, rồi cầm điện thoại chìa khóa đi xuống lầu.
Lúc trở về, trong tay hắn có thêm một hộp bao cao su và dầu bôi trơn, hắn cuộn những thứ này vào trong quần áo rồi bỏ vào hành lý.
Một người đàn ông trưởng thành dù có làm bất cứ việc gì cũng phải chuẩn bị, chuẩn bị cho việc mình đã túng dục suốt một tuần, xem thử liệu Khuất Ý Hành có chống đỡ được không.
Diêu Trạm cười, nằm trên giường mở lịch sử trò chuyện của mình và Khuất Ý Hành, trong đầu toàn là cơ thể gầy yếu nhưng ôm rất thoải mái của đối phương.
Cả hoa văn và những chữ được xăm trên làn da trắng treo kia nữa, hắn dự định lần này sẽ nhìn thật kỹ từng cái một.
———
Editor giải thích:
[1] Gốc là Hướng tử nhi sinh [向死而生 ] hiểu đơn giản là sinh ra để chết, nó đồng nghĩa với born to die. Nói sâu hơn thì là ai rồi cũng sẽ chết đi, nên cứ hết mình đi vì bạn chỉ sống một lần thôi.
[2] Gốc là [人体彩绘]: Tiếng Anh là Body Painting, nghệ thuật vẽ lên thân thể được xem như một hình thức của nghệ thuật thân thể, một loại hình nghệ thuật được thực hiện trên/bằng/hoặc bao gồm thân thể, chẳng hạn như vẽ thân thể, xăm hình, trình diễn, đeo khuyên, khắc/đốt hình sẹo. Không giống như hình xăm hay các hình thức khác của nghệ thuật thân thể, tác phẩm nghệ thuật vẽ lên thân thể có tính ngắn hạn, thường chỉ kéo dài được vài giờ. Nghệ thuật vẽ lên thân thể cũng được gọi là “xăm mình tạm thời”. Nghệ thuật vẽ trên thân thể chỉ giới hạn ở khuôn mặt được gọi là nghệ thuật vẽ lên khuôn mặt. Nó được gọi là nghệ thuật vẽ mặt (mặt nạ hoặc mặt người) nếu phạm vi của nó giới hạn ở khuôn mặt.