Blowing In The Wind/Lời Thì Thầm Trong Gió

Chương 7

Khi đó họ đang chuẩn bị cho kỳ thi đại học, vừa sải một chân đã bước vào thế giới của người trưởng thành, vừa muốn nếm thử trái cấm cũng vừa không dám làm thật, thế nên mới dùng cách này để an ủi lẫn nhau.

Lần *****ên Khuất Ý Hành nghiêm túc cân nhắc về vấn đề tình yêu, là năm anh đại học năm nhất.

Nói cách khác, trước đây khi còn cùng Diêu Trạm trốn đi vuốt m út cho nhau, suy nghĩ của anh rất đơn thuần, những chuyện liên quan đến cơ thể này thì không suy nghĩ quá nhiều.

Anh cho rằng có lẽ là do cảm xúc của mình chậm chạp hơn người khác, thế nên việc thông suốt cũng trở nên chậm hơn.

Ở học viện Nghệ Thuật, loại người mới mẻ nào cũng có, tư tưởng của mọi người đều cởi mở, rất nhiều vấn đề đều được đem ra ngoài để tán gẫu.

Khai giải năm nhất không bao lâu, anh đang cắn egg crepe đi ra từ căn tin để chuẩn bị đến phòng vẽ thì bất thình lình bị chặn giữa đường, sau đó được tỏ tình lần *****ên trong đời.

Người tỏ tình anh trở thành mối tình đầu của anh, là người nọ nói cho anh biết rằng đàn ông và đàn ông yêu nhau là chuyện rất bình thường, hơn nữa còn có thể yêu một cách thật dễ coi.

Khuất Ý Hành tin thật nên đã yêu đương với đối phương đến khi tốt nghiệp đại học, khi yêu thì dễ coi, nhưng chia tay lại rất khó coi.

Anh dùng thời gian bốn năm đại học để ngộ ra một đạo lý: Yêu nhau đều sẽ có điểm cuối.

Thế nên vào lần thứ hai, khi chia tay anh đã tỏ ra rất dứt khoát và phóng khoáng, tiện thể bày tỏ sự khinh thường của mình dành cho đối phương.

Anh thật sự không cảm thấy đau khổ bao nhiêu, bởi rằng đã sớm chuẩn bị sẵn việc sẽ chia tay.

Nói vậy cũng hơi quá đáng, vì nào có ai vừa yêu đã chuẩn bị sẵn chuyện sẽ chia tay? Nhưng anh thật sự không tin hai người đàn ông có thể bên nhau cả đời, đó chỉ là câu chuyện cổ tích đẹp đẽ hòng lừa gạt những chàng trai đơn thuần mà thôi.

Năm đó khi Đậu Úc Thông vui vẻ dọn ra ngoài, thật ra anh rất lo lắng, nhưng lo lắng thì lo lắng, anh cũng đâu thể nói xấu[1] tình cảm của người ta, chỉ có thể dùng thân phận anh trai để nhắc nhở đối phương tuyệt đối đừng yêu người khác hơn bản thân mình.

[1] Gốc là Hát suy [唱衰] là tiếng Quảng Đông, có nguồn gốc từ Hongkong mang nghĩa xấu ý bảo thanh danh người đó không tốt, “唱” có nghĩa là tuyên truyền, còn “衰” chỉ sự không tối.

Đậu Úc Thông là người thông minh, chí ít phần lớn thời gian đều thông minh hơn Khuất Ý Hành. Cậu rất hiểu rõ việc nên yêu một người như thế nào, hơn nữa khi đó cậu còn khẳng định đối phương yêu cậu nhiều hơn cậu yêu đối phương.

Phần tình cảm này đã duy trì sáu năm, Khuất Ý Hành rất bất ngờ, còn tưởng đâu sẽ phá vỡ được thành kiến của anh, thế mà không ngờ vẫn kết thúc trong thảm bại, khiến anh rất đau lòng cho Đậu Úc Thông.

Đậu Úc Thông nói: “Đệt, chẳng phải em đã nói với anh ư, cảm giác mặc q uần lót của người khác, rất khốn nạn.”

Đậu Úc Thông uống nhiều là thích chửi thề, cậu dựa vào sofa, nắm chặt lon đồ uống, nét mặt tựa như chẳng mấy phút nữa sẽ nôn ra.

“Lúc đó em mặc cái q uần lót ấy vào phòng ngủ, tên khốn kia còn trợn cả mắt. Mới đầu em còn cho rằng ông đây quá gợi cảm, ai ngờ con mẹ nó là em nghĩ nhiều rồi.” Đậu Úc Thông đập bàn: “Ghê tởm, còn buồn nôn nữa.”

Khuất Ý Hành không biết cách xoa dịu người khác, chỉ có thể vỗ lưng cậu, chạm cốc cùng cậu rồi uống rượu.

“Thật ra nếu như nó lừa gạt em, thì chuyện này chỉ cần dùng cái tát cho việc nói dối là xong, em cũng chẳng đến mức phái lấy kính lúp để điều tra.”

Khuất Ý Hành cúi đầu nghe Đậu Úc Thông nói, không biết nên nói gì cho phải.

Tình yêu thật mỏi mệt.

Đậu Úc Thông ở trước mặt người khác luôn là chàng thanh niên có triển vọng mang dáng vẻ tràn đầy sức sống, nhưng lúc này lại dựa vào anh trai mình nước mắt nước mũi ròng ròng.

“Em quỳ mẹ nó luôn rồi, bị ngủ uổng mất sáu năm, kết quả em mới là người mang hành lý ra đi.”

Khuất Ý Hành hỏi cậu: “Em thật sự cảm thấy rất lỗ sao?”

Đậu Úc Thông im lặng chốc lát, qua một lúc lâu mới đáp: “Cũng ổn, tất cả mọi người đều lỗ.”

Suốt đêm ấy, Đậu Úc Thông uống bia ầm ĩ không thôi, Khuất Ý Hành vừa phải ứng phó cậu, vừa trả lời tin nhắn cho Diêu Trạm.

Đêm nay Diêu Trạm không có ca nên điện thoại chưa từng rời người, lúc đun mì còn suýt nữa làm rơi xuống nồi.

Vốn dĩ hai người vẫn luôn gửi văn bản, không ngờ Khuất Ý Hành lại đột nhiên gửi một đoạn tin nhắn thoại đến. Hắn hơi ngạc nhiên, cũng hơi tò mò, nhưng vừa mở ra đã nghe thấy một con ma men đang nói nhảm.

Hắn không nghe rõ đối phương đang nói gì, tóm lại không phải lời hay ho nào.

Diêu Trạm có một thói quen, đó là người khác gửi văn bản cho hắn thì hắn sẽ trả lời bằng văn bản, người khác gửi tin nhắn thoại thì hắn sẽ trả lời bằng tin nhắn thoại.

Tin nhắn thoại mà Khuất Ý Hành gửi đến, tuy không biết có ý gì, nhưng hắn vẫn trả lời y vậy: Cậu đang ở ngoài?

Hắn vừa gửi đi, Khuất Ý Hành đã nhận được, vẫn là tin nhắn thoại: Ngại quá, em trai tôi uống say nên bất cẩn đụng trúng điện thoại tôi.

Khiến chuyện trở nên xấu hổ một lúc lâu.

Diêu Trạm hơi thất vọng, nhưng chỉ thất vọng trong chốc lát, sau đó lại tiếp tục cuộc trò chuyện câu được câu không.

Trước kia hắn chưa từng nghe Khuất Ý Hành có em trai, hơn nữa với tính cách của người này, việc biết chăm sóc một con sâu rượu cũng khiến hắn khá ngạc nhiên. Hắn lắc đầu, cảm thấy quả nhiên tất cả mọi người đều thay đổi rồi.

Khuất Ý Hành vất vả lắm mới đưa được Đậu Úc Thông đang điên vì rượu đến phòng ngủ ép cậu đi ngủ, mình thì đứng bên giường thở dài.

Điện thoại trong túi áo chợt rung lên, là tin nhắn Diêu Trạm gửi đến: Vừa ăn được hai đũa mì đã nhận được điện thoại, phải đến đơn vị tăng cả rồi.

Anh nhìn những chữ trên điện thoại một lúc, lại nhìn thoáng qua Đậu Úc Thông đang nằm trên giường rồi nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài. Lúc đóng cửa, anh không biết rằng Đậu Úc Thông đã lén lau nước mắt.

Chuyện thất tình và chuyện bị người yêu phản bội này, không phải cứ uống rượu rồi điên cuồng thì có thể vượt qua.

Suốt đêm Khuất Ý Hành đều không ngủ, anh không buồn ngủ, cũng ngủ không được.

Sau khi gửi một câu “Vất vả rồi” cho Diêu Trạm, anh đặt điện thoại sang một bên rồi bắt đầu vẽ vời.

Hai ngày nay anh gần như chẳng nhích bút, ngày nào cũng nghĩ đến vấn đề kia.

Mấy hôm trước, thầy giáo thời đại học của anh gọi điện đến, hỏi gần đây anh có tác phẩm nào không, các tác phẩm của triển lãm Nghệ Thuật quốc tế vào cuối năm này đã bắt đầu mời mọc, thầy khuyên anh nên thử một lần.

Triển lãm Nghệ Thuật này năm năm mới có một lần, đối với mọi người thì đây là cơ hội rất tốt để nêu cao tên tuổi. Năm Khuất ý Hành vừa lên năm nhất đã đệ trình tác phẩm, tuy rằng sau cùng vẫn không tham gia triển lãm, nhưng anh lại là người duy nhất vào được vòng trong trong số các sinh viên cùng lớp.

Thầy bảo: “Người không thể không có nhuệ khí, thiên phú và linih khí đều tồn tại trong em, đừng tự mình lãng phí.”

Khuất Ý Hành chỉ cười, nói với thầy rằng thầy đang coi trọng mình.

Thầy nói: “Em là học trò được một tay thầy vực dậy, em thế nào thầy rất rõ. Những chuyện lúc trước ấy, quá khứ đã qua rồi, tương lai hãy còn dài, em xem, chẳng phải năm năm chỉ thoáng một cái đã đến rồi sao?”

Khuất Ý Hành biết thầy bất bình vì mình, cũng cảm thấy đáng tiếc vì mình. Nhưng tương lai thì rất dài, năm năm cũng chỉ thoáng cái là qua, mà trong năm năm ấy, những chuyện anh từng trải đã khiến anh thay đổi.

Nhuệ khí, thiên phú hay linh khí gì đó, cũng giống như đã là chuyện của đời trước vậy.

Khuất Ý Hành của hiện tại, chỉ là một họa sĩ vô danh của những khi cột báo bị bỏ trống mới được nhà xuất bản nhớ tới.

Cuối cùng anh nói với thầy sẽ cân nhắc thử, hơn nữa hiện tại trong tay vẫn chưa có tác phẩm nào.

Vì vậy, một lần cân nhắc là mất đến mấy ngày.

Nói thật, Khuất Ý Hành càng lớn tuổi thì lá gan càng nhỏ, rất sợ sẽ thất vọng.

Cả buổi tối, anh trốn trong phòng ngủ, cầm cọ bôi bôi trát trát, mãi đến hừng đông mới ngừng.

Thật ra anh vẫn chẳng có ý tưởng gì, chỉ đơn giản là muốn vẽ nên suốt đêm qua anh đã vẽ ra cây bông súng mà đến anh cũng chẳng muốn xem.

Mùa hè trời rất mau sáng, 3, 4 giờ mà sắc trời đã hửng sáng.

Anh tắm rửa một cái rồi đến phòng bên cạnh xem Đậu Úc Thông, tên kia vẫn đang ngủ say.

Khuất Ý Hành yên tâm, trở về phòng mình nằm xuống để chuẩn bị cho giấc ngủ bù.

Trước khi ngủ, anh lướt điện thoại, sau khi Diêu Trạm bảo phải tăng xa thì vẫn không có động tĩnh gì, bất kể trong group lớp lúc nào cũng có người nói chuyện.

Những người đó còn đang lên kế hoạch cho chuyến du lịch ngày 1 tháng 10, anh chợt nghĩ mình có thể hỏi xem Diêu Trạm có đi không.

Song, cho dù Diêu Trạm đi hay không thì anh cũng không định đi.

Khuất Ý Hành ngủ thẳng một giấc đến chiều, sau đó bị đánh thức bởi tin nhắn của Diêu Trạm.

Lúc thường anh đều để điện thoại ở chế độ rung, để ở dưới gối ngủ nên bình thường không ai tìm anh cả. Hễ có người tìm anh thì cũng là chuyện quan trọng.

Nhưng bây giờ thì khác, vì giờ đã có Diêu Trạm tìm anh, dù trước giờ chưa từng có chuyện gì quan trọng.

Diêu Trạm nói: Dịch cúm gần đây rất nghiêm trọng, bọn tôi bận tới nỗi thật sự không có thời gian để ngủ.

Khuất Ý Hành cầm điện thoại nhìn hồi lâu mới hoàn toàn tỉnh táo lại, anh trả lời: Cậu là bác sĩ?

Bên kia Diêu Trạm đang ăn cơm ở căn tin, nhìn thấy tin nhắn này thì đột nhiên nở nụ cười.

Sao hắn lại quên chứ, hiện tại hai người đã có thể xem là người lạ có chút quen thuộc rồi.

Hắn đang định trả lời tin nhắn cho Khuất Ý Hành thì bất chợt Phó viện trưởng gọi điện đến, bảo Diêu Trạm đến văn phòng tìm mình.

Mấy ngày nay hắn cứ trốn Phó viện trưởng cả ngày, chỉ sợ lãnh đạo sẽ dẫn cháu ngoại của mình đến cho hắn làm quen, đến lúc đó sẽ không biết nên từ chối thế nào, cũng chẳng thể nói thẳng rằng mình là gay.

Nhưng cũng may, lần này Phó viện trưởng tìm hắn không phải vì chuyện đó, mà cử hắn đến nơi khác để học tập, thời hạn là một tuần, khi trở về còn phải truyền đạt tinh thần đến với mọi người.

Nếu là trước đây, Diêu Trạm tuyệt đối không muốn đi. Hắn rất ghét đi công tác, nhân công của khoa vốn đã không đủ, hắn còn đi thì người đến khám bệnh nhất định sẽ xếp hàng dài cho xem.

Nhưng khi Phó viện trưởng nói ra địa điểm, hắn không nói hai lời đã đồng ý.

Bởi vì nơi ấy, là thành phố hiện tại Khuất Ý Hành đang sống.

Diêu Trạm vốn không biết anh sống ở đâu, chuyện này cũng nhờ Thiệu Uy nói đến hắn mới biết được.

Từ sau lần hai người ngủ với nhau, Diêu Trạm bảo không nhớ là không thể.

Đàn ông hơn ba mươi tuổi, nhu cầu về phương diện ấy rất mạnh, nhưng trước giờ hắn chưa từng hẹn người khác để làm chuyện này. Thứ nhất là không có thời gian ra ngoài tìm người, thứ hai là hắn có chút mắc bệnh khó chịu[2], đã nhiều năm rồi hắn không yêu đương, cũng không phải chưa từng nảy sinh ý nghĩ tìm một người để giải quyết nhu cầu sinh lý, nhưng lần nào vừa tới cửa thì cuối cùng vẫn phải rút lui.

[2] Gốc là Cách ứng [膈应]: một từ vựng tiếng Trung. Có nghĩa là ghê tởm, không thoải mái nhưng không đến mức nôn mửa. Thường được sử dụng ở miền Nam và Bắc Trung Quốc.

Hắn nhận ra đến cả hẹn tình một đêm mình cũng phải có yêu cầu, phải hiểu rõ đối phương, phải sạch sẽ không mắc bệnh, phải ôm thật thoải mái.

Mà người như thế thì quá khó tìm, những người mình hiểu rõ đều là bạn bè, giữa bạn bè mà làm chuyện ấy sẽ không tính là bạn bè đơn thuần. Hơn nữa đa số bạn bè của hắn đều là thẳng, người có thể ăn nhịp với hắn ở phương diện này cũng chỉ có Dương Khản và Tiểu Mạc. Thế nhưng hai người đó căn bản không thể liệt vào phạm vi cân nhắc, huống chi hai người họ đã bên nhau nhiều năm vậy rồi, hắn chen vào sẽ rất kỳ cục.

Thế là Diêu Trạm cứ bắt bẻ như vậy, khiến cho yêu cầu tìm bạn tình vượt cả mức yêu cầu tìm đối tượng.

Hiểu rõ đối phương, phải sạch sẽ không mắc bệnh, hơn nữa còn phải ôm thoải mái.

Hắn vẫn luôn nhớ rõ hình ảnh lúc trước khi Khuất Ý Hành m út cho mình, rất đẹp.

Khi đó họ đang chuẩn bị cho kỳ thi đại học, vừa sải một chân đã bước vào thế giới của người trưởng thành, vừa muốn nếm thử trái cấm cũng vừa không dám làm thật, thế nên mới dùng cách này để an ủi lẫn nhau.

Từ góc độ của phương diện nào đó, Khuất Ý Hành cũng được coi như được hắn khai sáng rồi.

Khi ấy Khuất Ý Hành trông rất đẹp, khung xương thiếu niên, trắng trẻo mảnh khảnh, mặc chiếc áo đồng phục quỳ xuống trước mặt hắn, đã nhiều năm như thế mà vẫn khiến hắn không thể nào quên được.

Mười lăm năm, hai người vừa gặp lại, không làm một lần thì không được.

Diêu Trạm rất thích cảm giác khi làm với Khuất Ý Hành, đối phương chẳng hề suồng sã mà mặc cho hắn chủ đạo, lúc có thể hé răng thì sẽ không gắng gượng, khiến hắn rất thích.

Không bạn tình nào thích hợp hơn Khuất Ý Hành, hơn nữa còn rất hiển nhiên, bởi đối phương cũng không kháng cự khi làm với hắn, bằng không lần đó sẽ không nước chảy thành sông như thế.

Thời điểm Diêu Trạm ra khỏi văn phòng của Phó viện trưởng đã trực tiếp gửi Wechat cho Khuất Ý Hành, hắn nói: Ngày mai tôi sẽ đi công tác, đến chỗ cậu đó.

Bình Luận (0)
Comment