Bọn họ cách nhau hơn một ngàn cây số, đến cả mối quan hệ bạn tình phát triển lâu dài cũng chẳng thực hiện được.
–
Lúc Khuất Ý Hành xuống lầu trong tay vẫn cầm chặt chiếc điện thoại, như là sợ mình bất cẩn làm rơi nó, hoặc như sợ sẽ bị người khác cướp mất.
Anh bước nhanh đến cửa hàng, lúc ra đến bầu không khí bên ngoài mới thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng trên thực tế, anh cũng không biết mình đang hồi hộp về điều gì.
Mở Wechat ra, nhìn lời mời kết bạn kia thì thấy đã là chuyện của ba ngày trước, thầm nghĩ bản thân mình cứ không chấp nhận liệu có tỏ ra thất lễ quá không?
Dù nghĩ vậy, nhưng anh vẫn không lập tức addfriend, mà cầm điện thoại lên rồi đến cửa hàng tiện lợi của tiểu khu mua đường trắng.
Trên đường về Khuất Ý Hành vẫn nghĩ đến chuyện đó, tại sao Diêu Trạm lại đột nhiên addfriend mình?
Hai người đã không liên lạc suốt mười lăm năm, cuộc gặp gỡ hôm đó là chuyện ngoài ý muốn, việc lên giường càng là chuyện vốn chẳng hề nằm trong kế hoạch.
Khuất Ý Hành không cảm giác rằng Diêu Trạm cố ý với mình, anh cũng tự giác vô ý với Diêu Trạm. Dẫu sao khi ấy Diêu Trạm ăn mặc chỉnh tề rời đi cũng chưa từng hỏi một câu có muốn để lại phương thức liên lạc hay không, việc này họ chưa từng đề cập, thế nên mối quan hệ rõ ràng là — bèo nước gặp gỡ làm một nháy.
Đây gọi là gì? Tình một đêm.
Bọn họ cách nhau hơn một ngàn cây số, đến cả mối quan hệ bạn tình phát triển lâu dài cũng chẳng thực hiện được.
Khuất Ý Hành không thể tưởng tượng được lý do Diêu Trạm add mình, anh liên tục hoang mang, đến tận tối khi đi ngủ vẫn trằn trọc không ngủ được. Cuối cùng mới nhất thời xúc động mà nhấn chấp nhận kết bạn.
Anh nhìn chằm chằm khung chat gần nửa tiếng, sau đó lại đặt điện thoại ở dưới gối. Suốt đêm, anh ngủ rất chập chờn, hầu như nửa tiếng sẽ tỉnh một lần, tỉnh lại sẽ cầm điện thoại lên xem, cũng tiện thể xem xem người kia có gửi Wechat cho mình không.
Đương nhiên là không.
—
Phía bên Diêu Trạm không cũng có tin nhắn gì.
Đối với chuyện Wechat này, cũng không phải hắn cố tình ngó lơ Khuất Ý Hành, mà do hắn thật sự không nhìn thấy.
Hôm nay hắn làm ca đêm, lúc chạng vạng có vài đứa trẻ bị ngộ độc thức ăn nên cả khoa đều bận bịu vây quanh. Thậm chí còn gọi bác sĩ của ca sáng quay lại.
Tình trạng của mấy đứa trẻ ấy không tốt lắm, cha mẹ lại cãi nhau ở ngoài khiến tất cả mọi người đều vô cùng lúng túng, đến khi trời gần sáng thì tất cả mới ổn định trở lại.
Diêu Trạm ăn miếng cơm trong căn tin ở đơn vị rồi trở về thay quần áo, chuẩn bị tan ca.
Lúc này hắn sờ túi mới phát hiện không thấy điện thoại đâu, tìm một vòng trong văn phòng, cuối cùng cũng tìm thấy bên dưới một băng ca.
Hắn cầm chìa khóa ví tiền và điện thoại đi ra cửa, thầm nói phải mau mau trở về ngủ một giấc thôi.
Lúc thường Diêu Trạm bận bịu sẽ không mang theo điện thoại, toàn là tan ca rồi lên xe mới xem ghi chép.
Hắn nhớ lại, hôm kia mình đã gửi lời mời kết bạn ở chỗ Dương Khản, ba ngày rồi, đối phương mới chấp nhận mình.
Diêu Trạm thật sự chẳng phải kẻ lòng dạ hẹp hòi, chỉ cho rằng có lẽ mình đã đi quá giới hạn rồi. Hôm đó sau khi hai người làm xong, hắn đã quên mất việc thêm phương thức liên lạc, nhưng Khuất Ý Hành cũng thật sự không nhớ ư? Hay vốn dĩ không định sẽ thêm?
Hắn nhớ chuyện mà Thiệu Uy nói với mình, có chút không hiểu nổi Khuất Ý Hành.
Nhưng người mà, ai có thể hiểu được ai chứ?
Hắn cũng không nhớ rõ vì sao hôm đó lại đột nhiên muốn addfriend Khuất Ý Hành, qua cái sự xúc động đó rồi, hiện tại lại nhất thời chẳng biết nên nói gì.
Nhưng nếu mình đã chủ động add người ta, vậy mình cũng nên nói một câu trước nhỉ.
Hắn lựa lời cả buổi trời, rồi gửi một tin: Tôi mới vừa tan ca.
—
“Có người nhắn tin cho anh này.” Đậu Úc Thông cắn đũa nhìn lướt qua điện thoại trên bàn: “Tên Diêu Trạm á.”
Khuất Ý Hành lao ra từ toilet, rồi cầm điện thoại vào toilet.
“Ầy, nhân vật quan trọng nào thế?” Đậu Úc Thông cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Khuất Ý Hành đang nhìn vào gương toilet tự cắt tóc, anh không thích đến tiệm cắt tóc, vì tiệm cắt tóc rất ồn ào.
Cắt tóc được một nửa, Đậu Úc Thông bảo Diêu Trạm nhắn tin đến nên anh buông kéo rồi xông ra ngoài ngay.
Hiện tại, anh đội mái đầu được cắt rối bời đứng trước bồn rửa mặt, cúi đầu nhìn câu “Tôi mới vừa tan ca” của Diêu Trạm gửi đến, chẳng biết trả lời cái gì.
“Anh còn ăn cơm không? Lát lại nguội mất.”
Đậu Úc Thông đứng bên ngoài thúc giục Khuất Ý Hành, nhưng so với việc bảo anh mình ra ăn cơm, cậu càng mong chờ xem rốt cuộc anh mình có thể cắt tóc thành cái quỷ gì.
Chỉ có điều, cũng may Khuất ý Hành có khuôn mặt đẹp nên đoán chừng dù có cắt kiểu tóc xấu xí nào cũng đỡ được.
Nghe tiếng của Đậu Úc Thông, Khuất Ý Hành chợt hoàn hồn, anh nghĩ tới nghĩ lui, cũng không hỏi đối phương đang làm mà lại tan tầm vào giờ này, trực tiếp trả lời một câu: Vất vả rồi.
Anh gửi xong bèn buông điện thoại, nhanh chóng cắt cho xong phần còn lại, sau đó dùng nước xối cho sạch rồi lau tóc ra ngoài ăn cơm.
Lúc này Đậu Úc Thông cũng đã ăn xong, thấy anh mình đi ra thì nhìn đối phương một cách đầy hứng thú.
“Cũng tàm tạm.” Cậu nói: “Không đến mức giống chó gặm.”
Khuất Ý Hành không để ý cậu mà ngồi xuống ăn cơm.
“Diêu Trạm kia là ai thế? Bạn gái anh à?” Đậu Úc Thông nhiều chuyện: “Cuối cùng anh cũng thông suốt rồi?”
“Không phải, bạn học của anh.” Khuất Ý Hành giương mắt nhìn cậu: “Cái tên này giống nữ lắm à?”
“Cũng không hẳn, chỉ không ngờ trừ bạn gái ra anh vẫn có thể liên lạc với người khác.” Đậu Úc Thông cười anh: “Suốt ngày anh cứ ru rú trong nhà, sao đột nhiên lại liên lạc với bạn?”
“Trùng hợp thôi.” Khuất Ý Hành không ngờ cậu lại hỏi chuyện này, cúi đầu ăn cơm.
Đậu Úc Thông nhìn ra anh không muốn nói, cũng không hỏi nữa mà rót cho anh một cốc sữa đậu nành, thở dài: “Em không muốn đi làm đâu.”
“Vậy thì đừng đi.”
“Chậc, đúng là không nói chuyện được với anh mà.” Đậu Úc Thông đứng lên duỗi người: “Rượu mua rồi còn chưa uống đấy, tâm trạng đau đớn vì thất tình của em còn chưa nguôi, cuối cùng cũng tới thứ sáu rồi, tối nay anh phải uống rượu với em, em phải nói hết những đau khổ trong lòng mình!”
“Lái xe phải chú ý an toàn, ra ngoài đừng quên mang ví tiền và chìa khóa, nếu như tối em về muộn thì anh đi ngủ đấy.”
“…Vâng, thưa ba.”
Khuất Ý Hành nguýt cậu một cái: “Đừng quậy.”
Đậu Úc Thông đi rồi, một mình Khuất Ý Hành ngồi ở bàn ăn ăn cơm, chợt nhớ đến chiếc điện thoại bị anh để trong toilet chưa mang ra.
Anh buông chén rồi đi lấy điện thoại, phát hiện Diêu Trạm lại gửi tin nhắn đến.
5 phút trước, Diêu Trạm hỏi anh khi nào thì sang đây.
Trước đây, thành phố này rất có ý nghĩa với anh ở thời cấp 3, anh có thể nhớ phần lớn là do dành nhiều thời gian cho kỳ thi sứt đầu mẻ trán. Đương nhiên, chỉ có mấy lần khiến anh nhớ những chuyện đã làm cùng Diêu Trạm, song đó chỉ là một chấm nhỏ trang trí như tô điểm cho quá khứ của anh. Anh chưa từng để ý quá nhiều, thế nhưng giờ đây lại khác, chỉ cần nhớ tới thành phố đó, thứ *****ên hiện ra trong đầu anh sẽ là chiếc giường lớn trong khách sạn hôm ấy, và cả tiếng thở mà Diêu Trạm phả ra khi ghé sát vào tai mình.
Anh để điện thoại sang một bên, đến khi ăn cơm xong mới trả lời Diêu Trạm: Không biết.
Cả ngày sau đó cũng trở nên đặc biệt hơn đối với Khuất Ý Hành. Bình thường anh ăn xong bữa sáng sẽ vào phòng vẽ vời, có lúc lại vẽ tiếp bản thảo, một bức tranh chẳng đáng bao nhiêu tiền, nhưng ít nhất vẫn đủ cho vài bữa cơm. Có lúc anh sẽ tùy tiện luyện bút, nghĩ ra cái gì sẽ vẽ cái đó.
Gần đây anh vẫn luôn cân nhắc một chuyện, anh không biết liệu chuyện này có quan trọng đến mức ảnh hưởng đến cuộc sống của mình hay không. Thế nhưng, rất quan trọng là được rồi.
Nhưng hôm nay anh không có thời gian để nghĩ đến chuyện ấy, bởi vì việc gửi Wechat với Diêu Trạm cứ đứt quãng cả ngày.
Khuất Ý Hành vốn không phải người nói nhiều, nói thì không chịu nói, càng chẳng chịu gõ chữ, vì anh cảm thấy dùng điện thoại gửi tin nhắn quá phiền phức quá mệt mỏi. Nếu thật sự có việc thì gọi điện thoại nói hai câu cho rõ ràng, nếu không có việc gì thì không cần phải trò chuyện.
Nhưng anh lại phá lệ, vì Diêu Trạm mà phá lệ.
Hai người cũng không thường xuyên trao đổi Wechat, tần suất cách khoảng một tiếng nên không đến mức làm trễ nải công việc của họ. Thế nhưng trên thực tế, cũng vì chuyện này mà cả ngày hôm ấy Khuất Ý Hành chẳng hề làm gì, mà giấc ngủ của Diêu Trạm cũng tan tành.
Kết thúc một ngày, nội dung cuộc trò chuyện cũng chẳng có gì quan trọng, chỉ có dăm ba câu, đều là những lời khách sáo xa lạ. Kết thúc cuộc trò chuyện quái lạ này, hai người đều cảm thấy bản thân thật vô vị, nhưng không thể không thừa nhận rằng họ đều thích thú.
Hơn 6 giờ tối, Đậu Úc Thông trở về, trong tay còn cầm theo mấy lon bia.
“Hôm nay tâm trạng anh không tệ nhỉ?” Cậu vừa vào đã thấy Khuất Ý Hành cầm điện thoại ngồi trên sofa, khóe miệng hơi nâng lên.
Khuất Ý Hành nhìn cậu một cái, buông điện thoại rồi đi nhận bia.
“Mua nhiều thế?”
“Đúng vậy, nếu không thì sao mà say?” Đậu Úc Thông vào phòng, ba lô còn chưa tháo xuống thì chuông cửa đã vang.
Cậu mang dép lê chạy ra cửa, nhận thức ăn ngoài rồi đóng cửa quay về.
“Thịt nướng.” Cậu bảo Khuất Ý Hành trải miếng lót đĩa lên bàn trà rồi để thịt nướng lên, hai anh em thì ngồi trong phòng khách ăn thịt nướng uống bia.
Tửu lượng của Khuất Ý Hành rất tốt, trước giờ Đậu Úc Thông đều biết. Nhưng hai người lại hiếm khi uống cùng nhau, bởi vì uống cùng một người say khướt sẽ rất nhàm chán.
Nhưng hôm nay mục đích của Đậu Úc Thông không phải là chuốc say Khuất Ý Hành, mà là chuốc say chính mình.
Ngay từ đầu cậu đã không ăn gì mà chỉ uống, uống từng ngụm từng ngụm lớn, uống gấp tới nỗi bia chảy dọc từ khóe miệng đến cổ rồi đến quần áo.
“Em uống chậm chút đi.” Khuất Ý Hành nói: “Quần áo bẩn cả rồi.”
“Bẩn cũng cóc cần.” Đậu Úc Thông mắng: “Bộ đồ này còn mua chung với thằng khốn kia đấy.”
Khuất Ý Hành rất khâm phục Đậu Úc Thông, anh không biết nên đánh giá người này thế nào. Một người, sau khi biết bạn trai ở chung sáu năm ngoại tình mà vẫn có thể cố nén tâm trạng vài ngày để không ảnh hưởng đến công việc, mãi đến khi xác định hôm sau không phải đi làm mới quyết định trút hết nỗi lòng.
Đây là siêu nhân[1] hả?
Khuất Ý Hành nhíu mày nhìn cậu, hỏi: “Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Anh không thích quản mấy chuyện đâu đâu của người khác, nhưng đối với anh, Đậu Úc Thông không được tính là “người khác”. Dù hai người không có quan hệ huyết thống, nhưng họ thật sự đã xem đối phương như người nhà cuối cùng của mình.
Đậu Úc Thông uống tới nỗi vạt áo trước đều ướt mèm, cậu cầm lon đồ uống nói: “Anh, em cảm thấy mình thật là xúi quẩy, tại sao đến cả gạt em nó cũng không chịu chứ?”
Đậu Úc Thông kể: “Hôm đó em đi công tác về, thấy trong nhà sạch sẽ nên rất vui vẻ, nào ngờ lại phát hiện dưới gối có một cái qu ần lót dây mà trước giờ em chưa từng thấy. Ngay từ đầu em cứ tưởng đâu nó mua về là muốn làm trò tình thú với em, nên tối hôm đó em đã mặc vào đó anh có biết không? Trời đụ má buồn nôn chết đi được, giờ em nhớ tới thôi đã muốn nôn rồi.”
———
Editor giải thích:
[1] Câu gốc là [魔鬼], dịch ra là ma quỷ, nhưng mình mạn phép đổi thành siêu nhân nhé.