Nếu bảo Khuất Ý Hành có thể nói nhiều trước mặt ai đó, còn có thể khơi chuyện nói đùa, thì duy nhất chỉ có một người là Đậu Úc Thông.
–
Lúc em trai của Khuất Ý Hành đến gõ cửa, anh đang nằm ngẩn người trên chiếc giường trong phòng.
Đã nhiều năm rồi, Khuất Ý Hành gần như không có bạn bè, anh không kết bạn, cũng không giỏi kết bạn, thế nên luôn thấy không được tự nhiên khi ở trong đám đông. Chỉ khi sống một mình anh mới thấy mình chính là mình.
Nghe thấy tiếng đập cửa, ban đầu anh còn nghĩ là bất động sản.
Dạo trước có bà lão tầng trên đổ nước vào máy giặt rồi đi ra ngoài, kết quả khiến cả nhà bị ngập nước, sau đó bất động sản đã đến hỏi xem dưới lầu có bị rỉ nước không, nên anh đoán lại là chuyện này.
Mấy chuyện thế này, Khuất Ý Hành rất lười đi mở cửa.
Mấy ngày nay anh đang phiền muộn, có một chuyện cần anh quyết định.
Người ngoài cửa vẫn kiên trì không ngừng, người trong cửa thì vẫn lù lù bất động.
Đậu Úc Thông gõ cửa đến đau tay cũng chẳng thấy bên trong có động tĩnh gì, cậu rất hiểu rõ tính cách của anh trai mình, vốn nghĩ sáng sớm đừng nên gân cổ mà gào, kết quả người ta còn chẳng thèm phản ứng lại. Cậu hết kiên nhẫn rồi, bèn hắng giọng, hướng về phía cánh cửa đóng chặt mà kêu: “Khuất Ý Hành! Em trai ruột của anh đến rồi đây!”
Khuất Ý Hành vừa nghe thì nhanh chóng xuống giường.
Mở cửa, thấy Đậu Úc Thông trước mặt ôm túi nhỏ túi lớn như đi chạy nạn, anh khẽ nhíu mày: “Sao thế?”
“Bị người ta đuổi khỏi nhà.” Đậu Úc Thông đẩy hành lý vào nhà Khuất Ý Hành, mấy cái hộp cũng tự trượt vào luôn.
Khuất Ý Hành nghiêng người để cậu vào trước, Đậu Úc Thông vừa xách đồ vào nhà, vừa hùng hổ nói: “Em quỳ con mẹ nó luôn, đàn ông bây giờ có gì hay ho chứ?”
Khuất Ý Hành quay đầu nhìn cậu: “Em lôi hai chúng ta vào, em thế nào thì anh không biết, nhưng anh cảm thấy mình vẫn rất được.”
Đậu Úc Thông cười hì hì nhìn anh mình: “Vậy cũng phải.”
Ba chiếc vali, hai chiếc ba lô to và một túi du lịch cỡ lớn. Khuất Ý Hành hoài nghi rằng Đậu Úc Thông thật ra là một Ninja, vào giờ phút quan trọng đều có thể lấy đồ ra hỗ trợ, bằng không vali kiện hàng nhiều thế này sao cậu có thể một mình xách lên được?
“Anh, nhà anh cũng bừa bộn quá đi!”
Trước đây khi ba mẹ vừa qua đời, Đậu Úc Thông sống cùng Khuất Ý Hành hai năm, về sau Đậu Úc Thông yêu đương nên dọn ra ngoài rồi ở cùng người bạn trai 6 năm. Kết quả, thật đúng lúc, khi cậu vừa công tác về thì phát hiện trong nhà có một tên đàn ông xa lạ mặc q uần lót dây xuất hiện vô cùng cẩu huyết.
Con người Đậu Úc Thông ngày thường chỉ thấy hi hi ha ha tâm như quả dừa, nhưng thực tế lại rất có nguyên tắc và giới hạn của mình, cậu tuyệt đối không cho phép có hạt cát trong mắt như thế.
Ở nhà, cậu bình tĩnh nghe lời giải thích của đối phương, sau đó không chút do dự thu dọn đồ đạc rời đi.
Căn nhà kia là do họ thuê, hai người mỗi người phân nửa tiền nhà, chi đến cuối năm, cậu còn đang nghĩ rằng may mà kế hoạch cùng nhau mua nhà của họ vào năm ngoái vẫn chưa thực hiện được, bằng không bất kể trên sổ đỏ viết tên ai thì đến lúc chia tay sẽ liên quan đến đủ chuyện phiền phức.
Cậu dứt khoát đến nhà anh trai mình, trên đường gọi điện lại phát hiện anh mình tắt máy. Nếu tắt máy, vậy chắc chắn đang ở nhà rồi.
Cậu hiểu rõ người này mà.
Khuất Ý Hành nghe cậu phàn nàn về căn nhà bừa bộn của mình, thuận miệng nói: “Vậy em dọn dẹp đi.”
Anh giúp Đậu Úc Thông xách hành lý sang phòng khác, hỏi cậu: “Ăn cơm chưa?”
“Ăn gì chứ, tức đến no luôn rồi.” Đậu Úc Thông thật sự bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, cậu tìm một túi đựng rác rồi quét hết mấy bao bì thức ăn nhanh và hộp mang đi trên bàn, đứng lên: “Sao anh không hỏi em đã xảy ra chuyện gì?”
“Chính em nói mình bị đuổi ra khỏi nhà.” Khuất Ý Hành hỏi: “Em ngoại tình bị bắt?”
“Anh là anh trai ruột của em đó hả?” Đậu Úc Thông oán giận: “Có ai lại đi nói em trai mình như anh không?”
“Anh cũng đâu phải anh ruột của em.”
Nếu bảo Khuất Ý Hành có thể nói nhiều trước mặt ai đó, còn có thể khơi chuyện nói đùa, thì duy nhất chỉ có một người là Đậu Úc Thông.
Tuy hai người họ không phải anh em ruột, nhưng thật ra sau khi rổ cá rạp lại, họ đã sống rất tốt. Một nhà bốn người vô cùng hài hòa, khoảng thời gian đó đã khiến Khuất Ý Hành cởi mở rất nhiều, chẳng qua ngày vui ngắn chẳng tày gang.
Đậu Úc Thông bị câu nói của anh chặn họng chẳng nói được gì, bèn hừ hừ cúi đầu thu dọn rác thải.
Khuất Ý Hành vào phòng để đồ đạc xuống rồi giúp cậu thay ga trải giường, sau đó mở cửa sổ của căn phòng đã lâu không ai ở cho thoáng khí.
“Nếu em nói, em thật sự không bằng anh, đến lúc ấy sẽ tìm một cô gái để kết hôn rồi sống thật tốt…” Khuất Ý Hành không hỏi, nhưng Đậu Úc Thông thì không thể không nói. Ở trước mặt anh trai mình, cậu như một cánh cửa được mở rộng, anh không vào trong nhìn xung quanh thì không được: “Thằng đàn ông rác rưởi ấy đã tổn thương trái tim em.”
Đến bây giờ Đậu Úc Thông vẫn chưa biết thật ra Khuất Ý Hành cũng là gay, nhưng không phải Khuất Ý Hành cố ý gạt cậu, mà chẳng qua họ gần như không tán gẫu về chủ đề này, thế nên anh cũng chả bỏ công cố tình nói ra.
“Đừng hồ đồ.” Khuất Ý Hành nói: “Em không thể đi con đường đó.”
“Hả? Con đường nào?” Đậu Úc Thông ngây ra một lúc, phát hiện Khuất Ý Hành đang đứng ở cửa phòng với vẻ âm trầm.
Không chỉ sắc mặt âm trầm của Khuất Ý Hành, giọng nói cũng lạnh xuống: “Lừa hôn.”
“Trời ạ, em chỉ bảo vậy thôi, em làm được chắc, chẳng phải sẽ gieo vạ cho người khác ư!” Đậu Úc Thông xua tay: “Thôi, nói đùa với anh anh cũng không hiểu đâu.”
Lấy chuyện khác ra nói đùa thì được, nhưng chuyện này thì không được.
Trước đây Khuất Ý Hành cũng đã yêu người khác một cách chân thành, kết quả đối phương lại chọn thứ gọi là “Cuộc sống bình thường”. Thế nhưng dưới cái nhìn của anh, loại người này chẳng khác gì tên lừa đảo, hại người hại mình.
Nếu hỏi loại người nào mà anh ghét nhất trên đời, thì có lẽ chính là đồng tính luyến ái lừa hôn.
“Nhà anh còn gì ăn không?” Đậu Úc Thông để rác đã thu dọn ra cửa, sau đó đi qua mở tủ lạnh.
Mì ăn liền vị thịt om, mì ăn liền vị hải sản, mì ăn liền vị thịt gà hầm nấm, và một hủ Laoganma[1].
“Ăn rồi.” Đậu Úc Thông vào toilet, rửa tay sạch rồi nói: “Đi thôi, xuống lầu mua đồ ăn.”
“Em đi đi.” Khuất Ý Hành chuẩn bị tiếp tục trở về nằm suy nghĩ về đời người: “Anh còn có việc.”
“Anh có việc gì chứ? Cứ im lặng ru rú trong nhà y như xác chết vậy, ra ngoài hít thở không khí thôi, có việc gì thì ăn cơm xong hẵng làm!” Đậu Úc Thông kéo anh ra ngoài: “Đúng rồi, điện thoại của anh còn khởi động được không? Em nghi ngờ anh mua nó chỉ để khoe mình giàu thôi đấy.”
“Anh có giàu gì đâu mà khoe, chỉ lười mở thôi.” Anh nói: “Dù gì cũng chả ai tìm anh.”
“Này anh trai ơi, lời của anh nói thật khiến trái tim em trai băng giá mà.”
Dưới sự ép buộc của Đậu Úc Thông, cuối cùng Khuất Ý Hành cũng ra cửa.
Hai người họ, một người 1m87, một người 1m78, đứng chung trông cứ như Đậu Úc Thông mới là anh trai của Khuất Ý Hành vậy.
Con người Đậu Úc Thông rất tinh tế, chỉ cần ra khỏi cửa, dù chỉ mua thức ăn cũng phải chỉnh đốn cho thật sạch sẽ. Cho dù hôm nay là ngày cậu chia tay, ngày bị gã đàn ông thối tha phản bội, ngày phải đau lòng rời khỏi tổ ấm tình yêu đã sống suốt 6 năm, nhưng cậu vẫn ăn mặc đẹp trai ngời ngời, trông không giống đàn ông đã ba mươi mà trái lại rất giống một chàng trai phóng khoáng ngoài hai mươi.
Ngược lại, Khuất Ý Hành vốn dĩ là xác chết đang nằm trên giường lại bị người ta thẳng thừng lôi dậy, vậy thì có thể sửa soạn được gì? Một chiếc áo phông rộng đơn giản, một cái quần đùi thông thường màu xám nhạt cao đến đầu gối, chân xỏ một đôi dép tông, trông y như một ông cụ đang ra ngoài tản bộ.
Đậu Úc Thông hỏi anh: “Tóc anh dài thế sao không cắt? Nghệ thuật gia mấy anh đều phải buộc tóc như thế à?”
“Anh lười thôi.” Khuất Ý Hành chêm câu: “Anh cũng không phải nghệ thuật gia.”
Đậu Úc Thông cười, giơ tay ôm vai anh: “Ở trong lòng em, anh của em phải là nghệ thuật gia thiên phú dị bẩm nhất, trước sau gì cũng được ghi danh vào sử sách!”
Mỗi lần Đậu Úc Thông nói như vậy, thật ra trong lòng anh đều có cảm giác khó chịu.
Anh thật sự không hy vọng mình được ghi danh vào sử sách, nhưng ít nhất phải tạo được một xu thế.
Trước đây học ở học viện Nghệ Thuật, anh là sinh viên ưu tú nổi tiếng. Suốt bốn năm học ở trường, hoặc nói thẳng hai, ba năm sau khi hai rời khỏi học viện Nghệ Thuật, cái tên Khuất Ý Hành này vẫn thường xuyên được nhắc tới.
Nhưng đó đều là chuyện của mấy năm trước, Khuất Ý Hành hoài nghi rằng từ lúc rời trường anh đã bắt đầu xuống dốc, con đường sáng tác của anh cũng giống như con đường tình yêu vậy, mỗi ngày là một trận Waterloo[2] mới.
Tương lai rộng mở, ghi danh sử sách cái gì đó, đều là chuyện lúc hăng hái mới nghĩ tới. Hiện tại anh không cầu điều này, chỉ hi vọng ít nhất có thể đảm bảo được chất lượng cuộc sống, đừng vì bữa đói bữa no, cũng đừng bữa đực bữa cái.
Hai người vào siêu thị mua một đống đồ, Đậu Úc Thông có tiền hơn anh, dẫn anh trai mình đến siêu thị, thấy cái gì cũng bỏ vào xe đẩy hàng, hỏi như đang dỗ con nít: “Ăn sô cô la không? Ăn khoai tây chiên không? Ối anh từng uống loại rượu này chưa? Lấy hai chai nha.”
Khuất Ý Hành theo sau cậu, dặn: “Em mua ít thôi.”
“Thế thì không được.” Đậu Úc Thông nói: “Chúng ta đã lâu không gặp, em nhớ anh nên tối nay chúng ta sẽ uống một trận. Nếu không anh bảo em ra ngoài uống rồi say rượu loạn tính với người khác thì sao, chẳng bằng uống với anh.”
Khuất Ý Hành cau mày vỗ một phát vào lưng cậu: “Cả ngày toàn nói bậy.”
Đậu Úc Thông bèn cười, sau đó liên tục xin lỗi.
Hai anh em xách một đống đồ về nhà, Đậu Úc Thông chủ động xông pha xuống bếp, Khuất Ý Hành cũng lười khách sáo với cậu.
“Anh mở điện thoại ra đi, ngộ nhỡ thật sự có người tìm anh thì sao?”
Khuất Ý Hành biết, chẳng ai tìm anh cả, hôm nay không phải deadline bên nhà xuất bản, thế nên biên tập sẽ không tìm anh cứu giúp.
Nói tới cũng buồn cười, bình thường hợp đồng thì ít, nhưng đến khi cần cứu giúp thì mấy nhà xuất bản ấy đều thích gọi điện cho anh, đoán chừng họ cũng biết anh đang thiếu tiền, biết anh sẽ không từ chối.
Người trong bếp đã bắt đầu bận việc, Khuất ý Hành đến toilet rửa mặt, sau đó lại trở về phòng ngủ.
Điện thoại của anh đã nằm trên tủ đầu giường ba ngày, ba ngày không hề mở.
Anh hơi do dự, cầm điện thoại trên tủ đầu giường, chộp lấy con gấu bông hình gấu trúc mà lần trước Đậu Úc Thông đến đã cho anh ôm vào ngực, sau đó nhấn khởi động máy.
Trước đó Đậu Úc Thông bảo anh mua chiếc điện thoại này chỉ để khoe mình giàu, nhưng thật ra anh đã dùng thứ tồi tàn này suốt năm năm, vậy nên tốc độ lúc khởi động cũng chậm rất nhiều.
Mở điện thoại rồi, một lúc lâu sau các phần mềm mới được khởi động.
Anh mở Wechat, muốn xem thử gần đây group “Lớp 13 Ngũ Trung” kia đang nói chuyện gì.
Nhưng sau khi mở Wechat, anh lại không có tâm trạng xem tin nhắn group, bởi vì anh nhận được một lời mời kết bạn.
Trong thanh “Ba ngày gần đây”, tên của Diêu Trạm xuất hiện rất rõ ràng.
Trong phút chốc, trái tim của Khuất Ý Hành như bị một bàn tay siết chặt, cả cơ thể đều bị siết chặt.
Anh nhìn cái tên kia, bất giác nhớ tới góc bí ẩn thời còn trẻ, và buổi trưa ngày hai người làm “Nghi thức tạm biệt thanh xuân” vô cùng sống động ở khách sạn.
“Ôi, em phát hiện trong nhà không có đường!” Đậu Úc Thông đột nhiên thò đầu vào, thấy anh trai mình đang hốt hoảng buông điện thoại xuống bèn nghi hoặc hỏi: “Anh làm gì thế?”
“Không có gì.” Khuất Ý Hành đứng lên: “Anh đi mua cho.”
“À, vậy anh đi đi, thịt lợn kho mà không có đường thì không được.” Đậu Úc Thông dặn anh: “Anh xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua được rồi, nhanh lên nha, em đang vội nấu ăn đó!”
———
Editor giải thích:
[1] Tương ớt bán chạy nhất tại Trung Quốc là “Lao Gan Ma”, dịch ra là “mẹ đỡ đầu”, mặt hàng đã giúp một trong những tỉnh nghèo nhất Trung Quốc hỗ trợ mạnh mẽ cho sự tăng trưởng kinh tế của quốc gia. Cái này mình chưa ăn nên không biết cay cỡ nào, nghe bảo cũng cay dữ lắm nhưng chắc không cay bằng lũ reup nói mãi không vô não đâu nhỉ.
[2] Trận Waterloo (phiên âm: Trận Oa-téc-lô) diễn ra vào ngày chủ nhật18 tháng 6 năm 1815 tại một địa điểm gần Waterloo, thuộc Bỉ ngày nay. Đây là một trong những trận đánh nổi tiểng nhất và cũng là dấu chấm hết cho cuộc chiến tranh Napoléon. Đại quân Pháp (La Grande Armée) dưới sự chỉ huy của Hoàng đế Napoléon I đã bị đánh bại bởi liên quân của Liên minh thứ bảy, bao gồm quân Anh và đồng minh do Thống chếArthur Wellesley, Công tước thứ nhất của Wellington chỉ huy và quân Phổ do Thống chếGebhard von Blücher chỉ huy. Đây là trận đánh kết thúc chiến dịch Waterloo và cũng là trận đánh cuối cùng của Napoléon. Thất bại ở trận đánh này đã đặt dấu chấm hết cho ngôi vị Hoàng đế Pháp của Napoléon và Vương triều Một trăm ngày của ông. (Tìm hiểu thêm ở Wikipedia)