Diêu Trạm: “Mối tình đầu rốt cuộc là mối tình thưở ban sơ khi hai người yêu nhau, hay là tình đơn phương, thầm mến mới được coi là mối tình đầu?”
–
Người trưởng thành thường khó yêu xa hơn những người trẻ tuổi, bởi trọng trách mà họ gánh vác quá nặng. Chữ “Yêu” tưởng chừng như đơn giản, nhưng đằng sau nó luôn chứa đựng biết bao câu chuyện khiến người ta luôn mãi đắn đo mới dám nói ra.
Tất nhiên là còn rất nhiều đều chẳng thể thốt nên lời.
Ở độ tuổi của họ từ lâu đã không còn là thời điểm dám yêu dám hận, càng không phải là thời điểm để tùy tiện làm xằng.
Diêu Trạm vẫn chưa comeout với người nhà, một khi làm rõ thì chắc chắn sẽ là một hồi gió tanh mưa máu. Ngoài ra, bên phía đơn vị đã có những tin đồn không thể giải thích được. Mức độ chấp nhận đồng tính trong xã hội này không hề cao như mọi người thường nghĩ, nếu thật sự bên nhau thì họ chỉ có thể tiếp tục giấu giếm, mà trong đó lại chất chứa những hậu họa khôn lường.
Bây giờ Diêu Trạm có thể nói rõ tình cảm của mình cho Khuất Ý Hành đã là một bước đột phá lớn. Bởi vì hắn hết cách rồi, hắn sợ Khuất Ý Hành sẽ rời đi.
Chia ly mười lăm năm, và họ đã bỏ lỡ suốt mười lăm năm.
Mọi người thường hỏi đời người có thể có tổng cộng mấy cái “Mười năm”, còn hắn thì muốn hỏi, đời người có thể có tổng cộng bao nhiêu cái “Mười lăm năm” đây?
Mười lăm năm chứ không phải là mười lăm ngày, họ đã đi từ cái thời thiếu niên đầy nhiệt huyết đến độ tuổi mang nhiều chuyện bất đắc dĩ cùng những lời nói không thật. Hơn ba mươi tuổi rồi, nếu lần này lại bỏ qua nhau thì không chắc lần gặp sau sẽ là khi nào.
Lại thêm một cái “Mười lăm năm” ư?
Diêu Trạm cóc cần.
Thế giới rộng lớn lắm, có biết bao nhiêu người đã đi lạc đường, có thể gặp được người khiến mình thích khó khăn biết bao, hắn rất rõ ràng.
Diêu Trạm không thể buông bỏ tất cả vì tình yêu, bởi hắn không hào hiệp đến vậy. Hắn chỉ hy vọng Khuất Ý Hành sẽ cho cả hai cơ hội, và họ sẽ cùng nhau dùng quãng đời còn lại để bảo vệ bí mật của nhau ở thành phố bên cạnh. Điều này thật tốt làm sao.
“Diêu Trạm.” Khuất Ý Hành ngẩng đầu nhìn hắn: “Nhưng chúng ta đều không hiểu về đối phương, cậu biết mà.”
“Không hiểu cũng chẳng ảnh hưởng đến việc tôi yêu em.”
“Ảnh hưởng.” Khuất Ý Hành nói: “Tính tình của tôi không được tốt, rất nhàm chán, có thể bây giờ cậu cảm thấy ở bên tôi rất vui vẻ, nhưng qua một thời gian nữa cậu sẽ chịu không nổi. Càng tìm hiểu sẽ càng phát hiện tật xấu của tôi, chẳng bao lâu nữa cậu sẽ hối hận vì những lời mình nói ngày hôm nay thôi.”
“Tất cả mọi người đều như nhau cả.” Diêu Trạm cất lời: “Ai cũng không hoàn mỹ, và tôi cũng không nghĩ em là một người đàn ông hoàn mỹ. Tôi cũng biết trong tương lai chúng ta sẽ có vô số khoảnh khắc không thể chịu đựng được nhau, sẽ tức giận, sẽ cãi vã, thậm chí sẽ đánh nhau khi cả hai không giải quyết tốt mọi chuyện, nhưng như thế thì sao? Trên đời này nhiều tình nhân nhiều vợ chồng đến vậy, không có chuyện cả đời hòa thuận mà không có mâu thuẫn nào. Bởi vậy chúng ta phải ở bên nhau, nhất định phải chậm rãi thích ứng chậm rãi chấp nhận, phải bao dung và thấu hiểu nhau.”
Những đạo lý này làm sao Khuất Ý Hành không hiểu cho được, nhưng anh vẫn chẳng dám gật đầu.
Không phải chuyện tình cảm không như ý trước đây khiến anh chẳng còn tin vào tình yêu, chỉ là anh cho rằng tình yêu dù tốt đẹp cách mấy thì chung quy vẫn sẽ đi đến tận cùng, đến thời điểm kết thúc sẽ khiến con người ta mỏi mệt.
Anh chưa từng muốn giẫm lên vết xe đổ một lần nữa.
Có lẽ đây cũng được gọi là phải một cái, vái đến già.
“Diêu Trạm, tôi cảm thấy chúng ta như bây giờ là được rồi.” Khuất Ý Hành nói: “Cậu không cảm thấy à?”
“Cậu thấy ổn sao?” Diêu Trạm chống hai tay lên sofa, giam lấy Khuất Ý Hành: “Biểu cảm và ánh mắt của em nói với tôi rằng em không hề cảm thấy như vậy là ổn.”
Khuất Ý Hành nhìn hắn, lặp lại từng chữ một: “Là thật.”
Diêu Trạm nổi giận, hắn biết Khuất Ý Hành đang lảng tránh.
“Được rồi.” Hắn đứng dậy rồi ngồi xuống trở lại, cầm lon uống sạch: “Em thật cố chấp.”
“Cậu xem, khuyết điểm của tôi bắt đầu hiện rõ rồi.”
Diêu Trạm bị anh chọc cười: “Em cố ý?”
“Không phải, con người tôi là vậy đó.”
“Tùy em.” Diêu Trạm bảo: “Anh không cãi với em nữa, nhưng giữa chúng ta…”
“Vẫn là bạn giường.” Lần *****ên Khuất Ý Hành thốt ra từ này trước mặt Diêu Trạm: “Nếu cậu thấy được thì tiếp tục, nếu không được thì ngày mai tôi sẽ đi.”
Diêu Trạm cảm thấy mình thật sự bị anh làm tức chết rồi, hắn dùng sức bóp mặt anh: “Được, anh cũng đâu tổn thất gì.”
Đêm đó, Diêu Trạm làm rất thô bạo, khiến cho Khuất Ý Hành liên tục xin tha.
Thật ra hắn cảm giác được đối phương thích mình, bởi vì Khuất Ý Hành không biết che giấu nên sớm đã lộ rõ chân tướng rồi.
Khuất Ý Hành không đi mà vẫn ở lại nhà Diêu Trạm, chỉ là anh ít nói hơn trước đó và cũng không đến đơn vị tìm Diêu Trạm nữa.
Vào ngày Chủ nhật, Diêu Trạm vẫn đến nơi hẹn. Hắn đã gặp cháu gái của Phó viện trưởng, đối phương trông rất được, rất có khí chất. Vừa nhìn thấy hắn đã cất lời: “Thật là ngại quá, thật ra tôi đến đây là muốn nói rõ với anh một chuyện.”
Diêu Trạm rất bất ngờ, hắn không nghĩ chuyện này lại được giải quyết suông sẻ hơn mong đợi.
Con gái nhà người ta đã có bạn trai ở nước ngoài, nhưng bạn trai lại kém hơn cô vài tuổi và còn đang đi học. Người trong nhà cho rằng nếu cô cứ chờ đợi thì cuối cùng sẽ trở thành rổ tre đựng nước cũng bằng không, vì vậy đã bảo hai người chia tay rồi giới thiệu Diêu Trạm cho cô.
Diêu Trạm vừa nghe đã vui vẻ kết bạn cùng cô gái, tiện thể khích lệ cô nhất định phải cố gắng phấn đấu vì tình yêu đích thực của mình.
Diêu Trạm nói: “Có thể gặp và thích nhau đã là chuyện chẳng dễ dàng gì, sợ cái gì chứ, chỉ cần hai người luôn nhìn về một hướng thì nhất định có thể cùng nhau đi đến cuối cùng.”
Cô gái cười với hắn: “Nhìn anh vui vẻ như vậy, là vì anh cũng không muốn xem mắt cùng tôi đúng chứ?’
Diêu Trạm bật cười: “Thật chẳng dám giấu giếm, đúng thế.”
Hôm đó về nhà, tâm trạng của Diêu Trạm rất tốt. Khuất Ý Hành đang nấu canh trong bếp, thế là hắn trực tiếp gác cằm lên vai đối phương.
“Giải quyết xong rồi.”
“Gì cơ?” Thật ra Khuất Ý Hành hiểu ý của hắn, nhưng vẫn làm bộ ngu ngơ.
Chuyện Diêu Trạm xem mắt ngày hôm đó đã khắc sâu trong tâm trí Khuất Ý Hành, từ lúc đối phương ra khỏi cửa, anh đã lo lắng bất an. Anh sợ mình sẽ bị nỗi lo âu cắn nuốt, nên dứt khoát ra ngoài mua sườn heo về nấu canh.
Thà tìm việc gì đó cho mình làm, còn hơn ở nhà nghĩ ngợi lung tung.
“Cháu gái của Phó viện trưởng.” Diêu Trạm nói: “Trông cũng được, tính tình cũng tốt lắm, nếu sau này có cơ hội thì chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
Tay cầm muỗng của Khuất Ý Hành chợt khựng lại.
“Anh đã nói với cô ấy rằng anh có người mình thích.” Diêu Trạm hôn lỗ tai anh: “Em đoán xem là ai?”
“Không đoán.” Khuất Ý Hành né tránh hắn, mặt đỏ tai hồng.
Không đoán thì thôi, Diêu Trạm cũng không ép anh, chỉ bảo từ từ rồi sẽ đến, tiếp tục chịu đựng cái tính nước ấm luộc ếch kia vậy.
“Đồ con ếch.” Diêu Trạm cố tình trêu anh: “Canh gì thế, thơm quá.”
“Hửm?” Khuất Ý Hành ngoái đầu nhìn hắn: “Gì cơ?”
Diêu Trạm dựa vào ghế và cười: “Ếch đó.”
“… Chả hiểu nổi cậu.”
Nhìn vẻ mặt đầy nghi vấn của Khuất Ý Hành, Diêu Trạm cười lớn rồi đi thay quần áo.
Những ngày Khuất Ý Hành ở đây không phải để giống như chim hoàng yến được bao nuôi ngày ngày chỉ biết chờ Diêu Trạm trở về mây mưa cùng mình. Trừ việc biến tấu các món ăn đa dạng cho vị bác sĩ vất vả kia, anh còn bắt đầu chuẩn bị tác phẩm của mình.
Phải vẽ gì đây, phải dùng hình thức nào để thể hiện đây, ngày nào trong đầu anh cũng đầy ắp những suy nghĩ này.
Có lúc anh sẽ đến phòng khách và ngẩn người ngắm nhìn bức tranh người đàn ông khỏa thân do mình vẽ, hoặc là lật vài cuốn trên giá sách của Diêu Trạm.
Bác sĩ Diêu có rất nhiều sách, nhưng hầu hết là sách chuyên ngành. Khuất Ý Hành xem không hiểu, chỉ có vài cuốn văn học là trông còn mới, được đặt ở giá sách nhỏ trên cùng, xem ra trước giờ chưa từng được mở ra.
Khuất Ý Hành nhìn từng cuốn một, thỉnh thoảng cũng có thể bắt được một ít linh cảm từ những cuốn sách.
Anh rất thích cảm giác trốn trên gác lửng này, được nằm trên thảm trải sàn mềm mại, mệt thì bỏ cuốn sách sang một bên, kế đó kéo tấm chăn lông lên ghế và đánh một giấc.
Rất thoải mái, tựa như đã quên hết những việc vụn vặt trần tục.
Phần lớn thời gian Diêu Trạm đều về khuya, hắn vô cùng bận rộn, kỳ thực Khuất Ý Hành hơi đau lòng.
Có một buổi tối, Diêu Trạm ôm anh thở dài. Khuất Ý Hành hỏi hắn làm sao, hắn kể: “Có đứa bé được đưa đến, trên người toàn là thương tích.”
Khuất Ý Hành không tiếp tục hỏi mà nhẹ nhàng vuốt v e gương mặt Diêu Trạm. Làm bác sĩ thật khó khăn, phải đối mặt rất nhiều và chống đỡ rất nhiều, luôn mỏi mệt và luôn không có chỗ nói.
Vào cuối tuần, cuối cùng Thiệu Uy cũng gặp được Khuất Ý Hành.
Y dẫn con đến thẳng nhà Diêu Trạm, lúc vào cửa thì Khuất Ý Hành đang rửa rau, còn Diêu Trạm thì nấu.
“Chú Khuất ơi!”
Thiệu Uy còn chưa kịp chào hỏi Khuất Ý Hành thì con trai y đã ôm chân anh như gấu Koala.
Khuất Ý Hành vốn đã gầy, bị thằng nhóc mập này vô tới như tên bắn nên suýt nữa đứng không vững.
Anh cười và lau tay, sau đó bế thằng nhóc lên.
“Cháu còn nhớ chú à?”
Nhóc mập ôm cổ anh đáp: “Ba cháu nói chú là mẹ nuôi của cháu.”
Thiệu Uy xấu hổ gãi đầu, y cười hì hì: “Lời của trẻ con ấy mà, lời của trẻ con ấy mà.”
Khuất Ý Hành quay sang nhìn Diêu Trạm, Diêu Trạm lại nhìn thằng nhóc rồi nháy mắt đầy hài lòng.
Thiệu Uy là một trong số ít người bạn biết được xu hướng tính dục của Diêu Trạm, cũng là người duy nhất hiểu rõ lòng dạ mà Diêu Trạm dành cho Khuất Ý Hành. Lúc ăn cơm, y không hề bép xép mối quan hệ của hai người mà chỉ ôn chuyện cùng Khuất Ý Hành, tâm sự về những chuyện ngày trước.
Sau cuộc trò chuyện ấy, Khuất Ý Hành đột nhiên phát hiện rằng thật ra mình chưa từng để ý đến những chuyện trước đây, thậm chí còn chẳng nhớ nổi tên một vài người bạn cùng lớp với mình. Dù sao cũng mười lăm năm rồi, anh chỉ có thể nhớ được người vô cùng quan trọng với mình thôi.
Thiệu Uy kể với Khuất Ý Hành nghe rằng lúc đó y và Diêu Trạm đã làm bao nhiêu chuyện đốn mạt. Đánh nhau, hút thuốc, cua gái, tất nhiên, khi ấy là Diêu Trạm đã giúp Thiệu Uy cua gái.
“Là mẹ cháu á.” Nhóc mập ăn tới nỗi mặt toàn là dầu: “Thiệu Uy đã cưới mẹ cháu từ hồi cấp 3 rồi.”
“Ăn của con đi!” Thiệu Uy đẩy đầu thằng bé ra: “Người lớn nói con nít đừng có xen mồm.”
Khuất Ý Hành cười nhìn thằng bé, sau đó nói: “Thật là tốt, có thể gặp được mối tình đầu và làm bạn đời của nhau.”
Diêu Trạm gắp thịt cho anh: “Nhắc mới nhớ, hai người định nghĩa cho tôi về mối tình đầu đi.”
“Hử? Có ý gì?” Thiệu Uy hỏi.
Diêu Trạm: “Mối tình đầu rốt cuộc là mối tình thưở ban sơ khi hai người yêu nhau, hay là tình đơn phương, thầm mến mới được coi là mối tình đầu?”
“Tôi nghĩ là khi yêu nhau.” Thiệu Uy nói: “Mối tình đầu, lần đầu yêu đương, ý là vậy nhỉ? Yêu đương thì phải là cả hai cùng yêu.”
“Vậy cậu thì nghĩ sao?” Diêu Trạm hỏi Khuất Ý Hành.
Khuất Ý Hành nhìn hắn, anh suy nghĩ trong chốc lát rồi trả lời: “Miễn sao có cảm tình là được, lần *****ên động lòng, tôi cho rằng đó mới là mối tình đầu.”
Diêu Trạm mỉm cười, gật đầu.
Tối đó sau khi tiễn hai cha con Thiệu Uy đi, họ đứng ở dưới khu chung cư, Diêu Trạm kề sát vai Khuất Ý Hành nói: “Nếu nói vậy thì hẳn cậu xem tôi là mối tình đầu rồi.”
Mặc dù khi đó bản thân cũng chẳng nhận ra.