Blowing In The Wind/Lời Thì Thầm Trong Gió

Chương 29

Diêu Trạm hay nói anh bí ẩn, mà bí ẩn thì thường là chất xúc tác của tình yêu. Một khi bức màn bí ẩn được vén lên, bạn sẽ phát hiện bên trong thật sự rất nhàm chán và tình yêu cũng sẽ chóng tàn.

Tuy Khuất Ý Hành thích nghe Diêu Trạm nói những lời này, nhưng anh cũng sợ đối phương nói ra.

Con người luôn mâu thuẫn như vậy đấy, tựa như khi Diêu Trạm nói yêu, anh muốn vươn tay giữ lấy nhưng sợ rằng sau khi mất đi, trên người mình sẽ có thêm một vết sẹo vô ích.

Diêu Trạm hỏi: “Vậy tôi có được tính là mối tình đầu của em không?”

Khuất Ý Hành nhìn hắn: “Đi đi, đi về thôi.”

Anh lảng tránh, nhưng Diêu Trạm không giận. Hắn cười dịu dàng và theo sát phía sau anh, vừa vào thang máy đã kéo tay anh.

“Mấy ngày nữa tôi phải về rồi.” Khuất Ý Hành lên tiếng: “Trước đó đã đồng ý với thầy sẽ tham gia một buổi triển lãm tranh, phải về để chuẩn bị thôi.”

Khi anh nói phải về, Diêu Trạm cầm tay anh rất chặt.

“Em định đi ngày nào?” Diêu Trạm hỏi.

Khuất Ý Hành ngẫm nghĩ: “Ngày mốt đi.”

“Đột ngột vậy sao?”

Cửa thang máy mở ra, Khuất Ý Hành ra ngoài, nhưng Diêu Trạm vẫn đứng im.

Khuất Ý Hành kéo hắn ra: “Tôi cũng có chuyện của mình mà, không thể ở chỗ cậu mãi được.”

Diêu Trạm không nói câu nào, trái tim như cùng một thể vói bọt biển, *****ên là tràn ngập nước, sau lại bị người ta bóp vỡ.

Vốn dĩ hắn cho rằng Khuất Ý Hành sẽ ở đây đến hết kỳ nghỉ 1 tháng 10, nào ngờ kỳ nghỉ còn chưa kết thúc thì người này đã muốn đi.

“Vậy…” Diêu Trạm mở cửa, bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng sau khi hai người vào nhà: “Em không thể vẽ tranh ở đây ư?”

Khuất Ý Hành bị hắn hỏi mà bật cười: “Trong nhà cậu chẳng có gì cả, làm sao tôi vẽ đây?”

Diêu Trạm biết câu hỏi này rất buồn cười, bèn buông tay Khuất Ý Hành rồi một mình ra ban công hút thuốc.

“Chúng ta cách nhau quá xa.” Khuất Ý Hành đến cạnh hắn, rút điếu thuốc của hắn ra: “Không thì có thể mang bảng vẽ đến đây vẽ rồi.”

Diêu Trạm nhìn anh đầy ngạc nhiên, ngay sau đó mỉm cười.

Bất kể Khuất Ý Hành đang nói thật hay chỉ muốn dỗ dành hắn, hắn đều cảm thấy trong lòng thoải mái rất nhiều.

“Xa lắm.” Khuất Ý Hành nói: “1353 km.”

Diêu Trạm có thể khẳng định rằng Khuất Ý Hành yêu mình, nhưng chỉ đang mạnh miệng không nhận thôi.

Tối đó hai người nằm trong ổ chăn, hắn hôn bả vai đối phương và nói: “Vì sao em giấu tôi nhiều chuyện đến vậy?”

Thật ra cũng chẳng nhiều lắm, Khuất Ý Hành biết rõ nhưng anh không muốn nói ra.

Diêu Trạm hay nói anh bí ẩn, mà bí ẩn thì thường là chất xúc tác của tình yêu. Một khi bức màn bí ẩn được vén lên, bạn sẽ phát hiện bên trong thật sự rất nhàm chán và tình yêu cũng sẽ chóng tàn.

Khuất Ý Hành cảm nhận được ngón tay của Diêu Trạm đang vuốt v e hình xăm của mình, anh đáp: “Toàn là những chuyện chẳng quan trọng, không cần phải nhắc đến.”

“Không quan trọng?” Diêu Trạm nói: “Nhưng em đã xăm chúng lên người.”

Có một khoảng thời gian Khuất Ý Hành rất thích ghi lại tất cả những trải nghiệm của mình bằng hình thức nào đó, ban đầu là vẽ tranh, sau đó là xăm hình.

Anh cho rằng dù những trải nghiệm ấy chẳng hề vui vẻ, nhưng đều là anh từng bước vượt qua. Xăm chúng lên cơ thể mình, tựa như huân chương do số phận trao tặng anh, từng giờ từng phút nhắc nhở mình phải cảm ơn những điều đáng giá và nhớ đừng mắc những sai lầm ngu dại một lần nữa.

Anh chỉ vào hình xăm dưới xương quai xanh của mình: “Đây là chuỗi ngày tháng.”

Diêu Trạm nhìn nơi đó, là một chuỗi con số. Hắn đương nhiên biết đó là ngày, từ lần *****ên gặp hắn đã vô số lần suy đoán chuỗi ngày đó mang ý nghĩa gì với Khuất Ý Hành.

“Ngày kỷ niệm?” Hắn hỏi.

“Ừm.” Khuất Ý Hành nói: “Ngày *****ên tôi giành được giải thưởng.”

Đây là một trải nghiệm vui vẻ, là một phần ký ức đã giúp anh chèo chống suốt một khoảng thời gian rất dài.

Diêu Trạm vuốt v e chuỗi con số màu đen kia một cách chăm chú: “Khi ấy em năm nhất Đại học.”

“Phải, vừa lên Đại học không bao lâu, lúc đó tôi là học trò cưng của thầy.” Khuất Ý Hành mỉm cười và nói: “Khi nhận được giải thường, tôi vô cùng phấn khích, cho rằng bản thân sắp trở thành nghệ thuật gia mà ai ai cũng biết đến. Ngày đó trở nên vô cùng đặc biệt với tôi, do đó tôi đã xăm chuỗi số này, và đó cũng là hình xăm *****ên của tôi.”

Anh cười, Diêu Trạm bèn nhìn anh cười.

“Vậy hình xăm thứ hai của em thì sao?”

Khuất Ý Hành chỉ hôn hắn một cái, không đáp.

Hai người chìm vào giấc ngủ, hoặc nói đúng hơn là cả hai chỉ nhắm mắt giả vờ ngủ.

Trên người Khuất Ý Hành có năm hình xăm, hôm nay là lần *****ên anh kể với hắn về nguồn gốc của chúng. Nhưng anh chỉ kể có một.

Anh nhớ đến câu chuyện “Nghìn lẻ một đêm”: Chuyện kể rằng để sống sót, cô gái đã kể chuyện cho nhà vua tàn bạo vào mỗi tối. Mỗi lần kể đều không giống nhau, sau vài lần dụ dỗ, cuối cùng nhà vua đã chẳng thể rời khỏi cô gái.

Khuất Ý Hành nấp trong lòng Diêu Trạm, bất chợt anh muốn thử xem câu chuyện mà mình kể liệu có tác dụng thần kỳ đến vậy không.

Diêu Trạm không chỉ một lần nói rằng hắn yêu anh, nhưng chữ “Yêu” nào phải chỉ dùng miệng nói là xong. Muốn anh tin tưởng và sẵn sàng chấp nhận thì hai người cần có sự tin cậy và phụ thuộc lẫn nhau.

Rất rõ ràng là hiện tại hai người họ vẫn chưa hiểu về nhau.

Khuất Ý Hành cũng chỉ là một người tầm thường, cũng lưu luyến những cái vuốt v e an ủi. Bây giờ anh không thể chấp nhận lý do của Diêu Trạm, nhưng anh cũng có suy nghĩ của mình.

Khuất Ý Hành nói đi là đi, dù Diêu Trạm có tỏ ra không tình nguyện thì trông anh vẫn chẳng quyến luyến chút nào.

“Vậy khi nào thì em đến?” Diêu Trạm luôn cau mày lúc tiễn anh ra sân bay, buồn bực không thôi.

Vốn tưởng họ sẽ có một “Kỳ nghỉ” lâu dài, nhưng ai ngờ Khuất Ý Hành lại đột ngột thông báo kết thúc “Kỳ nghỉ”. Hai người đã bên nhau nhiều ngày qua, Diêu Trạm thật sự chẳng muốn nghĩ đến cảnh lát nữa về nhà sẽ chỉ có một mình.

Nếu nói vậy thì Khuất Ý Hành đúng là tàn nhẫn mà. Anh khiến hắn hiểu thêm về cuộc sống tốt đẹp của hai người, sau đó lại rời đi mà chẳng hề ngảnh lại.

Thời cấp 3 thì Khuất Ý Hành sợ hắn, xem ra bây giờ thế sự đã đổi thay rồi.

“Không biết.” Khuất Ý Hành nói: “Mấy ngày sắp tới tôi phải dốc toàn lực để chuẩn bị cho tác phẩm. Buổi triển lãm này năm năm mới tổ chức một lần, rất nhiều người đều muốn thử.”

“Phải có thời hạn chứ đúng không?” Diêu Trạm hỏi: “Một tháng? Hai tháng? Hay nửa năm?”

Hắn thấy không được, bất kể một tháng hay hai tháng đều không được. Mặc dù không thể hiện nhiều bằng hành động, nhưng đúng là hắn đang theo đuổi Khuất Ý Hành.

Hoặc nói đúng hơn là hắn vẫn đang suy nghĩ nên theo đuổi như thế nào.

“Ít nhất là ba đến năm tháng.”

Diêu Trạm muốn hút thuốc rồi.

Ba đến năm tháng, nếu Khuất Ý Hành không được gặp hắn trong khoảng thời gian dài như thế thì phỏng chừng hai người cũng xong luôn.

Hắn rất buồn bực, rất muốn nói Khuất Ý Hành dứt khoát vẽ tranh ở đây cho rồi. Nhưng hắn lại nhớ đến cuộc đối thoại cùng Thiệu Uy trước đó, ở độ tuổi này cả hai đều đã cắm rễ ở thành phố của mỗi người, do đó việc hắn tùy tiện đưa ra yêu cầu hoặc đề nghị như thế với Khuất Ý Hành thật sự là rất quá đáng.

“Được.” Diêu Trạm không nói thêm gì mà mở loa xe lên.

Khuất Ý Hành rất bất ngờ, bởi vì bài hát kia tên là “Blowing In The Wind”.

Anh nhanh chóng chìm đắm trong bài hát ấy, nhìn cảnh vật đang lướt nhanh ngoài cửa xe, anh bỗng nhớ những ngày tháng khó khăn của mình.

Nếu có Diêu Trạm ở bên trong khoảng thời gian đó thì tốt quá rồi.

Nhưng nếu họ gặp lại nhau vào thời điểm đó, có lẽ Khuất Ý Hành cũng sẽ không phát triển bất kỳ mối quan hệ nào với hắn.

Mọi người vội vàng đến sân bay, Khuất Ý Hành đứng ở trạm kiểm soát an ninh tạm biệt Diêu Trạm.

“Đáp máy bay rồi tôi sẽ nhắn tin cho cậu.”

“Gọi điện đi.” Diêu Trạm nói: “Em không ở đây thì ít nhất cũng phải để tôi nghe giọng của em.”

Khuất Ý Hành cúi đầu cười: “Được.”

Anh xoay người định đi, nào ngờ bị Diêu Trạm kéo lại.

“Đợi chút đã.” Diêu Trạm kéo anh vào toilet, bước đi rất nhanh.

Khuất Ý Hành cũng đi theo mà chẳng hề hay biết, kế đó bị Diêu Trạm kéo vào phòng vách ngăn của WC.

“Ngoài kia có người.” Lần *****ên Khuất Ý Hành hoảng sợ như thế, anh không ngờ Diêu Trạm to gan đến vậy.

“Mặc kệ nó.” Diêu Trạm ôm Khuất Ý Hành, mặc cho đối phương giãy dụa mà hôn lấy hôn để.

Khuất Ý Hành không chịu nổi, bèn dùng sức đẩy hắn ra.

“Diêu Trạm, cậu không thể như thế.”

Diêu Trạm thở dài, hắn xoa huyệt thái dương đau nhức: “Em nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ muốn hôn em thôi.”

Hắn bảo: “Tôi vẫn chưa đến mức sẽ làm em ở đây, nhưng khi nghĩ đến việc em phải đi, tôi lại luyến tiếc.”

Khuất Ý Hành nhìn hắn, thấy đối phương không nhìn mình mà chuyển sang tìm điếu thuốc trong túi áo.

Bất chợt ngực của Khuất Ý Hành như bị thứ gì đó lấp đầy, nó căng phồng, tựa như nụ hoa bất ngờ hé nở, bên trong có một chú bướm bay ra.

Anh cười tiến đến kéo Diêu Trạm lại, sau đó ngẩng đầu chủ động hôn hắn.

Hai người hôn nhau rất lâu, mãi đến khi hai má Khuất Ý Hành đỏ bừng.

Khi hai người tách nhau ra, Khuất Ý Hành hỏi: “Được rồi chứ?”

“Chưa được.” Diêu Trạm cau mày: “Nhưng cũng hết cách rồi.”

Hết cách rồi, cái gì cũng chẳng níu giữ em được. Không biết bao lâu nữa ta mới có thể gặp lại, cũng không biết cảm giác mà em dành cho tôi khi hai ta gặp lại sẽ như thế nào. Tôi không muốn em đi, tôi lưu luyến mùi hương và nhiệt độ trên cơ thể em, nhưng cũng hết cách rồi, em nhất định phải đi mà.

“Đi thôi.” Diêu Trạm ôm anh một cái rồi ra ngoài trước.

Khuất Ý Hành rất sợ sau khi ra ngoài sẽ có người dùng ánh mắt quái lạ nhìn mình, thế nên anh đợi một hồi mới ra. Anh vừa đến cửa toilet thì phát hiện Diêu Trạm vẫn đứng đó chờ mình.

“Có thời gian thì hoan nghênh cậu ghé chơi.” Lời Khuất Ý Hành nói rất chính thức, nhưng Diêu Trạm nghe xong lại cười khổ.

“Em có thể thay đổi phong cách không?” Diêu Trạm hỏi: “Dù chỉ là cho tôi chút an ủi?”

Khuất Ý Hành nhìn hắn rồi đột nhiên mỉm cười, đến nỗi trong nụ cười còn chứa đựng sự cưng chiều.

Anh nói: “Nếu quá lâu mà tôi không đến, hy vọng cậu sẽ đến thăm tôi.”

Diêu Trạm mừng rỡ như một đứa trẻ được dỗ dành, hắn lại nhân cơ hội ôm anh: “Được, đi đi.”

Lần trước là Khuất Ý Hành tiễn Diêu Trạm đi, lần này đổi thành Diêu Trạm.

Nhìn bóng lưng càng lúc càng xa của đối phương, lần *****ên Diêu Trạm nếm thử cảm giác hóa ra tiễn một ai đó đi lại tồi tệ đến vậy.

Chiếc điện thoại trong túi áo bỗng rung lên, nhưng hắn không để ý. Vừa rồi mẹ hắn gọi điện, nhưng hắn đang ở cùng Khuất Ý Hành nên chẳng cách nào nhận cuộc gọi. Bởi vì lúc hắn và mẹ trò chuyện luôn khó tránh khỏi sẽ nhắc đến vấn đề bạn gái.

Diêu Trạm cảm thấy chuyện comeout này có lẽ sẽ được đưa vào chương trình nghị sự thôi.

Hắn từng hứa hẹn với Khuất Ý Hành rằng chỉ cần đối phương bằng lòng ở bên mình thì hắn sẽ lập tức thẳng thắn với người nhà. Tuy hiện tại đối phương chưa đồng ý, nhưng hắn vẫn sẽ thể hiện lòng thành của mình.

Khuất Ý Hành đã qua khỏi trạm kiểm soát an ninh nên không thấy đâu nữa.

Diêu Trạm móc điện thoại, quả nhiên câu *****ên mẹ hắn là hỏi cháu gái của Phó viện trưởng mà lần trước xem mắt như thế nào.

“Cuối tuần con sẽ về nhà.” Diêu Trạm nói: “Về rồi nói sau.”

Sau khi cúp máy, hắn gửi một tin nhắn cho Khuất Ý Hành, trực tiếp nói với anh rằng mình dự định về nhà comeout vào cuối tuần này.

Tin nhắn vừa được gửi thì Khuất Ý Hành đã gọi đến.

“Sao lại đột ngột như thế?”

“Không có gì là đột ngột cả.” Diêu Trạm nói: “Tôi đã dự định hơn mười năm rồi.”

“Nhưng trước đó cậu… chẳng phải là chuyện bất đắc dĩ của cậu ư?”

“Đó là ở đơn vị.” Diêu Trạm tìm một quán cà phê và ngồi xuống: “Ở đơn vị sẽ khó giữ bí mật nếu nhiều người biết, rất nhiều chuyện chẳng thể giải quyết nên buộc phải gạt họ. Nhưng phía gia đình tôi thì khác, tôi cũng từng nói với em rằng mình muốn comeout rồi, tôi đâu thể nói mà không giữ lời.”

Khuất Ý Hành không thể không xúc động được, bởi vì lần *****ên anh gặp một người sẵn sàng vì anh mà comeout.

Anh nói: “Diêu Trạm, nếu không thì cậu đợi thêm một thời gian đi, cha mẹ nào cũng khó chấp nhận được chuyện này, cậu cứ từ từ.”

Bình Luận (0)
Comment