Gã ta rời đi, lúc ra cửa đã nói với anh rằng: “A Hành, anh rất nhớ em, rất nhớ bức tranh khi em vẽ trên người anh.”
–
Diêu Trạm định sẽ phát động đợt tấn công “Âm thầm” với mẹ mình. *****ên là thăm dò mức độ nhận thức về đồng tính của mẹ, sau đó sẽ từng chút một để lộ xu hướng tính dục của mình.
Khuất Ý Hành nói đúng, hắn phải từ từ, nếu mà trực tiếp cho với mẹ mình là gay thì phỏng chừng cả hai sẽ dắt tay nhau vào viện mất.
Mẹ thì bị hắn chọc tức, còn hắn thì bị mẹ tẩn cho một trận.
Cuối tuần, Diêu Trạm trở về nhà. Dưới tình yêu thương của mẹ, hắn đã ăn một bữa đầy thịt cá, sau đó bị ép phải miêu tả đối tượng xem mắt của mình xinh đẹp bao nhiêu khí chất bao nhiêu và hiểu lễ nghĩa như thế nào.
Có kiến thức hiểu lễ nghĩa là thật, bởi vì cả hai vừa gặp đã ăn nhịp với nhau, kết bạn cùng nhau, còn kể cho nhau nghe về tình yêu của mỗi người nữa.
Tâm trạng của mẹ Diêu Trạm khá tốt, bà hỏi: “Định khi nào dẫn về ra mắt mẹ?”
“Chưa đâu vào đâu mà mẹ.” Diêu Trạm nói: “Dạo trước con có gặp một người bạn.”
“Hửm? Ai thế?” Mẹ Diêu thành công mắc câu.
“Mẹ không biết đâu, cậu ấy và bạn trai của cậu ấy đang chuẩn bị di dân.”
“Ấy, thế phải chuyển đi đâu? Sống ở đất nước mình chẳng phải được rồi ư?”
Diêu Trạm đáp: “Hà Lan, bên đấy đã hợp pháp hôn nhân đồng tính.”
Mẹ Diêu chẳng nói gì, một lát sau bà bưng cốc nước đến và đặt mạnh xuống bàn: “Ít tiếp xúc với loại người đó đi.”
Lời bà vừa thốt ra, Diêu Trạm đã biết con đường comeout của mình vừa hiểm trở vừa dài như thế nào rồi.
Thời điểm ra khỏi nhà tâm trạng của hắn có chút nặng trĩu, lúc hứa với Khuất Ý Hành thì hùng hồn, nhưng thực tế làm rồi mới thấy thật sự rất khó.
Diêu Trạm gọi Thiệu Uy đến uống rượu, Thiệu Uy nói: “Cậu nên uống rượu với tôi mới phải, tôi có tin tức muốn cho cậu hay đây.”
—
Sau khi Khuất Ý Hành về nhà, anh thật sự lao đầu vào tác phẩm. Anh khóa máy như thường lệ và chỉ gửi cho Diêu Trạm một tin nhắn mỗi ngày trước khi ngủ.
Biên tập viên tìm anh giúp đỡ, thế mà anh lại đáp bằng một chữ “Không”. Anh bỗng nhận ra rằng từ chối người khác không hề khó đến vậy. tuy sẽ dẫn đến việc không có tiền nhuận bút, nhưng anh cũng chẳng thấy tiếc chút nào.
Mấy ngày nay Đậu Úc Thông cũng không dám làm phiền anh. Cậu chưa bao giờ bắt kịp cảm hứng sáng tác của anh mình ngay cả khi cả hai sống chung, bởi vì khi ấy Khuất Ý Hành thậm chí còn không cần cầm cọ vẽ.
Cậu phát hiện anh mình thật sự rất đẹp trai vào những lúc chìm đắm trong thế giới ấy, đẹp trai tới nỗi nhiều lần cậu đứng trước cửa nhìn anh khi bưng cà phê đến, đến lúc uống thì cà phê cũng nguội hết rồi.
Thỉnh thoảng cậu sẽ lén chụp vài bức ảnh, muốn tìm ai đó chia sẻ lắm nhưng chẳng tìm được người thích hợp, đã thế cậu còn không có cách thức liên lạc với Diêu Trạm.
Đậu Úc Thông cảm thấy thật đáng tiếc, anh Khuất đẹp trai thế kia mà bác sĩ Diêu không nhìn ra.
Buổi sáng ngày thứ hai khi Khuất Ý Hành trở về, Đậu Úc Thông đi làm. Anh vẫn chỉ đi ngủ vào buổi sáng như thường lệ, nhưng chưa được mười phút đã bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Anh mơ màng ra mở cửa, thuận miệng hỏi: “Ai thế?”
Người bên ngoài không nói gì, đầu óc Khuất Ý Hành vẫn chưa tỉnh táo nên trực tiếp mở cửa, sau đó anh lập tức hối hận.
Khuất Ý Hành nhanh chóng đóng cửa, nhưng đối phương đã chen vào.
“A Hành.”
“Tôi sẽ báo cảnh sát.”
“A Hành, anh ly hôn rồi.”
“Không đi chứ gì?” Khuất Ý Hành xoay người vào nhà, cầm lấy điện thoại.
Gã đàn ông theo sát anh cười bất đắc dĩ: “Không đến mức đó chứ, dù em có báo cảnh sát thì họ cũng chẳng quan tâm.”
Khuất Ý Hành chẳng nói hai lời, trực tiếp gọi 110.
Gã đàn ông không ngờ anh sẽ thật sự báo cảnh sát, bèn bước nhanh đến đoạt lại điện thoại trong tay anh.
“A Hành à, hôm nay anh đến chỉ để nói một câu.” Gã đàn ông ngắt điện thoại, gã nắm chặt điện thoại của Khuất Ý Hành: “Anh ly hôn rồi, vì em mà ly hôn, anh không thể nào thiếu em, thật đấy.”
“Đi ra ngoài.”
“Được, em đừng giận, anh sẽ đi.” Gã lùi về hai bước: “Ngày mai anh lại đến thăm em.”
Gã đặt điện thoại của anh lên bàn, lúc xoay người đi thì nhìn thấy giá vẽ.
“Em bắt đầu vẽ tranh lại rồi?”
“Không liên quan đến anh.” Khuất Ý Hành che bức tranh của mình lại: “Đi ra ngoài.”
Gã đàn ông cười: “Được được được, em đừng giận, anh đi ngay. Nhưng mà em cũng đừng ép bản thân, anh biết em rất vẫn còn rất chống cự việc này.”
“Anh biết cái đéo.” Khuất Ý Hành hiếm khi chửi tục, trên mặt anh không hề có biểu cảm, không muốn đụng vào gã đàn ông này và chẳng hề chủ động đẩy đối phương đi. Chỉ nói: “Cút cho tôi!”
Gã ta muốn ôm anh, nhưng bị anh né tránh.
“Được, lát nữa anh cũng có việc, vừa rồi chỉ đúng lúc đi ngang qua, biết em sống ở đây nên đến chào hỏi thôi.”
Gã ta rời đi, lúc ra cửa đã nói với anh rằng: “A Hành, anh rất nhớ em, rất nhớ bức tranh khi em vẽ trên người anh.”
“Cút!” Khuất Ý Hành nghiến răng nghiến lợi, trong mắt anh không hề có chút lưu luyến với gã ta.
Gã cười gật đầu, lúc đi còn tốt bụng đóng cửa giúp Khuất Ý Hành.
Từ lúc gã đi, thẳng đến giữa trưa, Khuất Ý Hành vẫn đứng bất động ở đó.
Lần trước nhận được điện thoại của gã ta đã khiến anh ghê tởm lắm rồi, nào ngờ gã lại tìm đến tận nhà mình.
Ngày trước vì trốn gã, Khuất Ý Hành đã chuyển đi hai lần. Gã hệt như miếng cao bôi trên da chó, làm thế nào cũng chẳng cắt đuôi được.
Đó là một khoảng thời gian rất đẹp đẽ. Giống như gã đã nói, ngày trước khi hai người yêu nhau, Khuất Ý Hành thích nhất là vẽ màu lên cơ thể của đối phương. Khi đó dáng người của gã rất đẹp, chỉ khi ấy anh mới có h@m muốn sáng tác.
Nhưng bây giờ nhớ lại chỉ thấy mắc ói.
Khuất Ý Hành bỗng thật nhớ Diêu Trạm, quả nhiên khi một người chịu uất ức sẽ vô cùng muốn dựa dẫm vào ai đó.
Lúc Đậu Úc Thông về nhà thì phát hiện anh trai có chút khác thường, không vẽ tranh mà cuộn tròn trên sofa hút thuốc.
“Đúng là bó tay.” Đậu Úc Thông nhìn cái gạt tàn trên đùi anh, tàn thuốc trong đó đã chất thành ngọn núi nhỏ.
Cậu vươn tay bóp tắt điếu thuốc của Khuất Ý Hành, nhìn chằm chằm anh một lát bèn hỏi: “Sao vậy? Anh Diêu ngoại tình hả?”
Khuất Ý Hành nhìn cậu: “Hồ Địch đến rồi.”
Đậu Úc Thông nghiêng đầu nghi hoặc: “Hồ Địch là ai?”
Sắc mặt Khuất Ý Hành rất khó coi. Anh cau mày, nhắm mắt rồi lắc đầu.
“Anh, anh không sao chứ?”
Đậu Úc Thông rất sợ những lúc anh bày vẻ mặt này, cậu cũng chẳng biết nên an ủi như thế nào.
“Không sao cả.” Khuất Ý Hành vùi mặt trong cánh tay, một lúc sau mới cất tiếng: “Xảy ra chuyện rồi.”
Con người luôn có một số chuyện khiến họ sợ hãi. Cả ngày Khuất Ý Hành chỉ giả vờ tỏ ra bình thản, nhưng thật ra trong lòng chưa bao cảm thấy thoải mái.
Lúc trước chia tay, bởi vì đã chuẩn bị sẵn từ lâu nên anh bước đi rất tiêu sái. Thế nhưng đối phương đã hoàn toàn phơi bày bản chất xấu xa của một con người ngay sau đó.
Khi yêu, anh không hề mang tâm lý phòng bị với đối phương. Mãi đến khi chia tay, Khuất Ý Hành mới biết những bức ảnh của mình đã rơi vào tay đám bạn của gã.
Những bức ảnh này đều do đối phương chụp nhân lúc anh ngủ, thời điểm nhìn những bức ảnh đó anh mới biết hóa ra lúc mình ngủ trông như thế này.
Khuất Ý Hành là kẻ rất sĩ diện, anh đã cắt đứt quan hệ với tất cả những người quen biết trước đây ngay sau đó, bởi vì anh luôn cảm thấy mình là trò cười trong mắt họ.
Anh không muốn kiện Hồ Địch mà chỉ mong chuyện này sẽ chóng qua.
Hai năm nay anh không qua lại với ai mà sống lặng lẽ một mình, cứ nghĩ mình đã tránh được, không ngờ cơn ác mộng lại quay về tìm mình.
Trong ấn tượng của Đậu Úc Thông, anh trai luôn là người nói với cậu những lời như “ Không sao đâu”, “Không việc gì”. Nhưng vào năm cha mẹ bất ngờ qua đời, cậu gần như suy sụp, chính anh trai cậu đã một tay kéo cậu trở về và dẫn dắt cậu phải sống thật tốt.
Thế nhưng, người anh trai vẫn luôn an ủi cậu giờ đây lại đang thốt ra câu “Xảy ra chuyện rồi” cùng sự mỏi mệt.
Đậu Úc Thông ôm lấy anh, dỗ dành anh như mẹ từng làm trước đây, nhẹ nhàng vỗ lưng: “Anh ơi, có em ở đây rồi.”
Khuất Ý Hành nắm chặt áo, anh nói: “Anh rất hận gã.”
—
Diêu Trạm nghe Thiệu Uy kể rằng gã bạn trai cũ của Khuất Ý Hành đã trở về, hơn nữa nghe đâu là vì xảy ra vấn đề trong công việc nên bị sa thải rồi.
“Vậy những hạng mục của nhóm cậu không bị ảnh hưởng chứ?”
“Không.” Thiệu Uy nói: “Chỉ là vừa thay một người phụ tránh khác nên có rất nhiều việc phải kết nối lại từ đầu.”
Thiệu Uy uống rượu cùng hắn: “Có chuyện này tôi nghĩ phải nói cho cậu biết.”
“Cậu nói đi.” Diêu Trạm hỏi: “Về Ý Hành?”
Thiệu Uy uống sạch rượu trong cốc, y hơi do dự rồi cuối cùng vẫn kiên quyết kể ra.
“Gã nọ tên là Hồ Địch, chẳng phải hạng tốt đẹp gì.” Thiệu Uy lên tiếng: “Không phải tôi nói thế vì gã là bạn trai cũ của Khuất Ý Hành, chuyện này tôi cũng biết được nhờ những người bên cạnh gã kể mà thôi. Thật hay giả thì chưa dám chắc, phải tự cậu phán đoán thôi.”
“Đừng thừa lời nữa, mau nói đi.”
Thiệu Uy xoa mặt rồi nhìn Diêu Trạm: “Gã Hồ Địch này có rất nhiều chuyện bê bối. Lúc gã và vợ ly hôn, vợ gã có đến công ty quậy một trận. Nói gã là gay, lừa hôn, sau đó lại ly hôn. Mà gã cũng chẳng chịu thua ai, thậm chí còn có mối quan hệ không rõ ràng với một nam cấp dưới, hai người từng làm ở công ty một lần, còn bị đồng nghiệp bắt gặp nữa.”
“Đệt mẹ, thế mà vẫn chưa sa thải gã? Ông chủ của gã thú vị phết nhỉ.” Diêu Trạm nghĩ không ra tại sao Khuất Ý Hành có thể coi trọng một người như thế.
“Không biết ông chủ của gã là người như thế nào nữa, cho dù sau này gã đã bớt phóng túng, nhưng vẫn âm thầm làm những chuyện bỉ ổi.” Thiệu Uy hỏi: “Chuyện kế tiếp tôi muốn nói, cậu nghe xong phải bình tĩnh cho tôi, biết chưa?”
“… Cậu muốn nói gì?” Diêu Trạm có một dự cảm không lành, hắn cho rằng Hồ Địch này nhất định đã gây chuyện với Khuất Ý Hành.
“Trong tay gã có một xấp ảnh nóng của Khuất Ý Hành, được chụp từ nhiều năm trước và đến giờ vẫn còn lưu giữ.” Thiệu Uy nói: “Còn từng cho đồng nghiệp xem.”
Diêu Trạm nghe xong lập tức trầm mặc đủ năm phút.
Trong năm phút ấy, hắn chẳng nghĩ được gì cả, đầu ốc trống rỗng.
“Diêu Trạm, người kể với tôi chuyện này trước đó có quan hệ rất tốt với Hồ Địch. Hồ Địch nói với anh ta rằng gã đã nhớ nhung người trong ảnh suốt nhiều năm, sớm muộn gì cũng sẽ trở về.” Thiệu Uy lại nói: “Gã về rồi chắc chắn sẽ tìm Khuất Ý Hành. Lẽ ra tôi không nên nói với cậu chuyện này, nhưng tôi cảm thấy nếu không nói sẽ xảy ra chuyện mất.”
Diêu Trạm cầm chai rượu và một hơi uống gần hết rượu trong chai.
Chất lỏng màu vàng kim chảy xuống từ khóe miệng hắn, thấm ướt áo sơ mi.
Thiệu Uy nhìn hắn rồi đẩy khăn giấy đến trước mặt hắn.
“Tôi tin Khuất Ý Hành không làm gì sai cả. Dù đã mấy năm không gặp, dù không hiểu rõ về nhau, thì tôi vẫn tin cậu ấy.”
“Cậu thì sao? Cậu có tính toán gì chưa?”
Diêu Trạm buông chai rượu, hắn cầm điện thoại rồi trực tiếp đặt vé máy bay.
Hắn nói: “Tôi ra ngoài gọi cho đồng nghiệp để đổi ca, ngày mai tôi sẽ đến tìm cậu ấy.”