Diêu Trạm xoay người nhìn ra cửa sổ. Nơi này vừa sang thu, mùa thu trời cao và mát mẻ. Hắn ưỡn thắt lưng, cảm tưởng mình như trở về năm hai mươi mấy tuổi, bất chợt cảm thấy cuộc đời thật là có hy vọng.
–
Con người là loài sinh vật khó nhìn thấu nhất trên thế giới.
Sớm chiều bên nhau nhưng bạn chưa chắc đã biết rốt cuộc người ấy là người như thế nào. Huống chi là một người đã không gặp suốt mười lăm năm, mà bây giờ phần lớn thời gian gặp nhau cũng chỉ để mây mưa.
Không phải Khuất Ý Hành không muốn tin tưởng Diêu Trạm. Con người Diêu Trạm rất tốt, thế nhưng đâu phải cứ là người tốt thì có thể thuận lợi phát triển tình cảm, giống như việc vô số người đi xem mắt, gặp được người tốt cũng chưa chắc sẽ thành đôi.
Con người ta lựa chọn bạn đời, đồng thời cũng là đang đưa ra phán quyết cho tương lai của mình, do đó họ cần phải thận trọng nhiều hơn.
Vào lúc Diêu Trạm đưa ra lời thông báo dưới cơn kích động, Khuất Ý Hành đã tin hắn nghiêm túc. Hơn nữa chẳng ai lại nhàn rỗi đến mức chạy đến một nơi thật xa chỉ để xác nhận sự an toàn của một người khác chẳng hề liên quan.
Diêu Trạm thích anh, anh biết.
Anh cũng thích Diêu Trạm, và anh cũng biết điều đó.
Song, tình cảm này chưa từng trải qua sự gọt giũa, do đó mỏng manh quá đỗi.
Anh rất muốn trốn khỏi đây ngay lập tức, anh như thể ngửi thấy mùi của Hồ Địch trong chính căn phòng hiện tại đang ngồi, và nó khiến anh thấy ngạt thở.
Khuất Ý Hành vô cùng lưỡng lự. Anh thật sự rất muốn rời khỏi cùng Diêu Trạm, nhưng điều đó sẽ khiến anh cho rằng bản thân quá dựa dẫm vào người khác và trở thành một món lệ thuộc của Diêu Trạm.
Anh chẳng mong mình sẽ trở nên như vậy.
“Tôi vẫn muốn suy nghĩ lại.” Khuất Ý Hành nói: “Sáng mai tôi sẽ trả lời cậu.”
Điều mà anh có thể làm lúc này chính là giữ sự bình tĩnh hết sức có thể, sau đó mới nghiêm túc suy nghĩ đến lời đề nghị của Diêu Trạm.
“Được.” Diêu Trạm nhẹ ôm anh vào lòng, trấn an: “Không cần miễn cưỡng, nhưng tôi hy vọng em sẽ cho mình một lựa chọn đúng đắn.”
Ban đêm, Diêu Trạm không ngủ cùng Khuất Ý Hành mà ngủ bù một đêm trên sofa. Hắn biết rằng Khuất Ý Hành cần ở một mình, bởi anh có rất nhiều vấn đề cần cân nhắc.
Thật ra một đêm này ai nấy đều ngủ không yên. Đậu Úc Thông liên tục gửi tin nhắn cho Trình Hạc Đồng, hai người cùng bàn cách tìm ra Hồ Địch, sau đó trực tiếp tống gã vào tù. Còn Khuất Ý Hành thì ngồi trước cửa sổ nhìn ra ngoài, không ngừng suy nghĩ về chuyện của cả hai và việc anh rốt cuộc có nên đi hay không. Mà Diêu Trạm vẫn thức cũng là vì hắn biết Khuất Ý Hành chắc chắn cũng không ngủ.
Hơn 2 giờ sáng, đột nhiên có người cậy cửa.
Diêu Trạm ở phòng khách nên là người phát hiện *****ên. Hắn bật người khỏi sofa, cầm lấy con dao Thụy Sỹ mà Đậu Úc Thông để trên bàn trà.
Tiếng cậy cửa rất lớn, cả Khuất Ý Hành và Đậu Úc Thông đều rời khỏi phòng ngủ.
Diêu Trạm dùng khẩu hình bảo Đậu Úc Thông báo cảnh sát, cả ba đều có dự cảm rằng có thể Hồ Địch đã trở lại.
Đậu Úc Thông đẩy Khuất Ý Hành về phòng và bảo anh gọi cảnh sát, mình thì theo Diêu Trạm đến cửa. Hai người liếc nhìn nhau. Diêu Trạm đưa tay đếm “Ba hai một”, tiếp đó đẩy mạnh cửa, kẻ bên ngoài lập tức bị đẩy ngã xuống đất.
Điều bất ngờ là kẻ bị đang ngã dưới đất thế mà không phải là Hồ Địch.
Không kịp nghĩ nhiều, Diêu Trạm trực tiếp ấn kẻ nọ xuống. Trong đêm khuya khoắc, tiếng vài người vật lộn vang vọng khắp hành lang.
Cảnh sát nhanh chóng đến, một viên cảnh sát trong số đó vừa nhìn đã nhận ra kẻ này, là một tên đã trộm cắp nhiều lần.
Cảnh sát lập biên bản đơn giản cho họ, sau đó áp giải kẻ nọ đi. Sau khi cả ba giúp cảnh sát tóm tên trộm lại rồi tiễn họ đi, Đậu Úc Thông lên tiếng: “Em thì lại thấy hơi tiếc.”
Cậu ngoái đầu nhìn anh trai: “Nếu người đến tối nay là Hồ Địch thì chắc chắn tóm được gã rồi.”
Giấc ngủ đêm ngon lành bị quấy nhiễu càng khiến mọi người không ngủ được. Sau khi trở lại phòng khách, Đậu Úc Thông tu nước uống ừng ực.
Khuất Ý Hành chợt hỏi cậu: “Nếu như anh dọn đi thì em tính làm gì?”
Đậu Úc Thong suýt sặc nước, hỏi ngược lại: “Anh quyết định rồi.”
“Anh chỉ hỏi thử thôi.” Khuất Ý hành nói: “Phiền lắm.”
Anh không chắc Hồ Địch có quay lại hay không, bởi vì kỳ thực ai cũng là đàn ông, cho dù đối phương có quay lại thì cùng lắm là đôi bên cùng thua thiệt. Mà anh cũng đâu yếu đuối đến mức bị người khác khi dễ.
Nhưng mà phiền thật.
Vì Hồ Địch mà anh không còn lòng dạ nào vẽ tranh nữa.
Đậu Úc Thông nhìn hai người kia rồi ngồi xuống sofa.
“Thật ra em đã muốn nói với anh từ mấy hôm trước, nhưng anh cứ vẽ tranh suốt nên em không dám quấy rầy.” Đậu Úc Thông lên tiếng: “Ừm, em định sẽ dọn đi.”
Khuất Ý Hành cau mày nhìn cậu: “Em dọn đi đâu?”
Vừa dứt lời, anh chợt nghĩ đến giám đốc Trình.
“Em và giám đốc Trình?”
Đậu Úc Thông cười hì hì: “Có hơi nhanh ha.”
Không những nhanh, mà Khuất Ý Hành còn nhớ cậu chỉ vừa chia tay không bao lâu.
“Sao lại thế này?” Khuất Ý Hành hỏi: “Hai người quen nhau khi nào?”
Đậu Úc Thông khều khều Diêu Trạm: “Anh Diêu à, anh nhìn anh trai em kìa, hung dữ ghê chưa.”
Khuất Ý Hành nhìn cậu, chờ cậu trả lời.
“Anh à, anh sao thế này! Em cũng hơn ba mươi rồi mà anh còn quản em như quản con nít ấy.” Đậu Úc Thông kể: “Lúc em và thằng chó kia bên nhau thì Hạc Đồng đã thích em, nhưng vì em đã có bạn trai nên anh ấy chưa từng nói ra. Sau này em chia tay, bị tổn thương tình cảm, anh ấy đã nhân lúc em cô đơn mà đến bên cạnh em, và rồi em cảm thấy anh ấy rất tốt.”
“Vì thấy tốt mà quyết định bên nhau?” Khuất Ý Hành có phần khó hiểu: “Làm vậy chẳng phải là qua loa lắm à?”
“Con người phải kích động một chút mới có thể thúc đẩy tình tiết mà!” Đậu Úc Thông nói: “Anh ấy thích em, em cũng thấy ổn khi cả hai ở bên, vậy thì cứ thử ở bên nhau thôi.”
Khuất Ý Hành cũng biết Đậu Úc Thông dũng cảm hơn anh về mặt tình cảm, năm đó cậu vì tình yêu mà quyết định chuyển đến sống cùng bạn trai, đến khi phát hiện đối phương ngoại tình đã lập tức cắt đứt quan hệ. Hiện tại gặp được một người tốt, cậu lại sẵn sàng bước ra khỏi bóng ma tình cảm từ quá khứ, chứng tỏ Đậu Úc Thông là một người lạc quan và dũng cảm.
“Vả lại…” Đậu Úc Thông cười híp mắt: “Lần này không giống với lần trước.”
“Thế nào là không giống hả?” Khuất Ý Hành nhìn cậu với vẻ lo lắng.
Đậu Úc Thông đột nhiên ôm Diêu Trạm, miệng cười ngoác đến mang tai: “Lần này, em là anh Diêu.”
Cậu vỗ vai Diêu Trạm rồi cười bỏ chạy.
“Ý của nó là gì?” Khuất Ý Hành chả hiểu gì cả, nhìn Diêu Trạm với vẻ mù tịt.
Rõ ràng là Diêu Trạm hiểu được, nhưng hắn không nói thẳng: “Em trai em đúng là có triển vọng.”
Sau trận náo loạn ban đêm này, Khuất Ý Hành vẫn kéo Diêu Trạm về phòng. Hai người không làm gì mà ôm nhau ngủ suốt một đêm, sáng hôm sau tỉnh lại chỉ còn Diêu Trạm trên giường.
Hắn bước xuống giường, trông thấy Khuất Ý Hành và Đậu Úc Thông đang nói gì trong phòng khách.
“Chào buổi sáng anh Diêu.” Đậu Úc Thông ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị đi làm, cậu lách qua người Khuất Ý Hành và nói với Diêu Trạm: “Anh của em có chuyện quan trọng cần thông báo kìa, em đi trước đây.”
Cậu mở cửa chạy đi, trong nhà giờ chỉ còn Khuất Ý Hành và Diêu Trạm.
“Sao vậy?” Diêu Trạm hãy còn mơ màng, nhưng vẫn vô thức hôn Khuất Ý Hành một cái.
Khuất Ý Hành ngây ra, sau đó vươn tay chỉnh lại tóc cho hắn: “Mấy ngày này cậu có thể giúp tôi tìm căn nhà ở thành phố C không? Tôi muốn chuyển đi.”
Anh nói bằng thái độ bình tĩnh, cứ như đang nói lát nữa sẽ ăn cháo và dưa muối vậy.
Lời này khiến Diêu Trạm mất rất lâu mới nhận ra đối phương đang nói gì.
“Em đồng ý rồi?”
Khuất Ý Hành gật đầu: “Tôi sẽ chẳng thể nào an tâm vẽ tranh nếu ở đây.”
Anh nói: “Tôi không biết Hồ Địch có quay lại không, tuy tôi không sợ anh ta, nhưng anh ta sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của tôi. Thời gian của tôi rất ngắn, mà bức tranh này cũng quan trọng không kém.”
Những lời Hồ Địch nói hôm qua khiến anh nhớ đến tháng ngày cả hai còn bên nhau. Trước giờ Hồ Địch chưa từng coi trọng những tác phẩm của anh, tuy lúc đó anh thật sự vẽ không nhiều, bởi vì khi ấy anh thật sự vẽ chưa tốt và chỉ nhận một số việc vặt để duy trì cuộc sống. Hồ Địch ngứa mắt, cho rằng “Công việc” này không phải là kế lâu dài, nói anh thà đến nhà hàng làm việc còn hơn là nằm dí ở nhà mơ mộng về nghệ thuật.
Khi đó Khuất Ý Hành rất thích vẽ màu lên cơ thể Hồ Địch, và Hồ Địch sẽ nói những bức tranh trên cơ thể gã đẹp hơn nhiều khi vẽ trên giấy.
Hồi ấy thì thấy lãng mạn, giờ nhớ lại, Khuất Ý Hành chỉ thấy buồn nôn mà thôi.
Anh chưa bao giờ hối hận vì những điều mình đã chọn, bởi vì anh hiểu rõ một chân lý ngay từ khi còn nhỏ. Đó là —— bong bóng dưới chân đều do chính mình tạo ra.
Nhưng không hối hận đâu có nghĩa là không muốn thay đổi, anh không thay đổi được quá khứ nên chỉ có thể thay đổi hiện tại.
Anh chẳng muốn bị người khác chối bỏ một lần nữa, chối bỏ tác phẩm của anh cũng không được.
Nếu đã quyết định bắt đầu lại một lần, vậy anh sẽ dốc hết sức mình để không bị quấy rầy nữa.
“Giao cho tôi.” Diêu Trạm rất kích động. Hắn cứ nghĩ Khuất Ý Hành sẽ rất khó đưa ra quyết định, nào ngờ đối phương lại quyết đoán như vậy: “Để tôi gọi cho Thiệu Uy, cậu ấy quen biết nhiều người nên sẽ tìm được nhanh thôi.”
Khuất Ý Hành thấy hắn hăng hái như vậy thì tâm trạng bỗng có chút phức tạp.
Thật ra anh vẫn có thể tìm nhà mới tại thành phố này chứ không phải đến một nơi cách hơn 1300 km như thế này, nhưng anh đã đồng ý rồi.
Tất nhiên, nguyên nhân chính là Diêu Trạm.
Đêm qua khi anh nghe tiếng hít thở dần trở nên ổn định của Diêu Trạm, trái tim của anh cũng bình tâm theo. Anh trộm mở to mắt nhìn Diêu Trạm, sau đó tự nhủ rằng: Phải bước từng bước về phía trước, cho cả hai một cơ hội hiểu rõ lẫn nhau.
Lâu lắm rồi anh mới buông hết cam đảm để làm một việc gì đó, mà trong khoảng thời gian này, anh đã đưa ra hai quyết định quan trọng.
Một cái là nghiêm túc vẽ tranh lần nữa, một cái là cho chính mình và Diêu Trạm một cơ hội.
Bọn họ đã hơn ba mươi tuổi rồi, Đậu Úc Thông nói đúng, họ chỉ mới đi được một phần ba cuộc đời thôi.
“Diêu Trạm à.” Khuất Ý Hành nói: “Về sau có lẽ sẽ quầy rầy cậu thường xuyên rồi.”
Tâm trạng Diêu Trạm rất tốt, cầm điện thoại muốn gọi cho Thiệu Uy: “Em cứ thoải mái làm phiền tôi, muốn phiền cỡ nào cũng được!”
Hắn bấm số: “Để tôi gọi cho Thiệu Uy.”
Khuất Ý Hành cười hắn: “Tôi đi chiên trứng cho cậu.”
Thiệu Uy vừa nghe Khuất Ý Hành muốn chuyển đến thành phố C thì lập tức hoan hô: “Người anh em à, cậu được lắm, thế là thành công rồi!”
“Vẫn chưa.” Diêu Trạm đứng ngoài ban công, hắn ngoái đầu nhìn về hướng bếp: “Tôi cảm thấy cậu ấy có cảm tình với tôi, nhưng chuyện này vẫn chưa thành công đâu.”
“Mười phần rồi, người ta đã vì cậu mà đi xa thế mà.” Thiệu Uy nói: “Giỏi vãi chưởng, cũng là cậu tài giỏi.”
“Được rồi, nói sao thì cậu cũng lo liệu giùm tôi chuyện này đi, tìm một căn ở gần nhà tôi ấy. Ngày mai tôi về, nếu có thời gian tôi sẽ đến xem nhà.”
“Không thành vấn đề.” Thiệu Uy lên tiếng: “Nếu cần gì thì mình cùng nhau giải quyết, không thì tôi cho hai người tiền lĩnh giấy kết hôn luôn, coi như làm phong bì nhá.”
“Cậu biến đi.” Diêu Trạm bật cười: “Khoan nói đến chuyện bọn tôi có kết hôn hay không, cho dù có thì cậu định đưa bọn tôi 9 đồng thôi sao? Mơ đi, 90 ngàn cũng không đủ cho cậu đâu!”
Hai người khịa nhau vài câu rồi cúp máy.
Diêu Trạm xoay người nhìn ra cửa sổ. Nơi này vừa sang thu, mùa thu trời cao và mát mẻ. Hắn ưỡn thắt lưng, cảm tưởng mình như trở về năm hai mươi mấy tuổi, bất chợt cảm thấy cuộc đời thật là có hy vọng.