Blowing In The Wind/Lời Thì Thầm Trong Gió

Chương 34

Thế là, một người có chức vị kém một bậc như Đậu Úc Thông không thể không rưng nước mắt làm công, ai ngờ thế mà rất thích.

Thiệu Uy làm việc rất mau lẹ, nói tìm nhà là chưa tới nửa ngày đã tìm xong.

Lúc y gọi cho Diêu Trạm, hai người kia đang thu dọn đồ đạc trong nhà.

“Tìm được rồi, là căn nhà nằm cạnh nhà cậu đó. Tôi vừa đến đó xem, lát nữa sẽ chụp vài tấm cho cậu.” Thiệu Uy nói: “Một phòng một sảnh, nhà còn mới tinh, sửa sang đã hơn ba năm nhưng vẫn chưa ai thuê. Ban đầu người ta không định cho thuê, nhưng chị gái của bạn tôi đã cho chút thể diện, cũng để tạo thuận lợi luôn.”

“Đáng tin lắm.” Khoan nói đến cái khác, mỗi vị trí địa lý thôi cũng khiến Diêu Trạm thích rồi: “Tiền thuê nhà thế nào?”

“Giá trung bình của căn hộ một phòng một sảnh ở chỗ cậu là bốn ngàn năm, nhưng với chúng ta thì đây không phải là vấn đề, bởi vì họ chỉ lấy ba ngàn thôi.”

“Anh Thiệu lợi hại quá.” Mặc dù thành phố C không phải là thánh phố có trình độ kinh tế hàng đầu, nhưng giá nhà thì rất cao, tiền thuê nhà đương nhiên cũng cao theo. Vả lại nơi Diêu Trạm ở còn có vị trí tốt, bởi vậy tiền thuê nhà càng mắc hơn.

Trước đó hắn đã hỏi qua căn hộ cho thuê mà Khuất Ý Hành đang ở hiện tại, mỗi tháng có thể tốn đến bốn, năm ngàn. Bởi vậy mà tiền thuê nhà bên nhà mới không thành vấn đề.

“Vậy đi, trước hết cứ thế đã, cúp máy đi rồi tôi chụp ảnh gửi cậu.”

“Được.” Diêu Trạm cúp máy Thiệu Uy, kế đó kể chuyện này cho Khuất Ý Hành.

“Thật ngại quá rồi.” Khuất Ý Hành nói: “Một tháng thu thiếu mất một ngàn, không ít đâu.”

“Không sao cả, dù sao đó cũng là ân huệ mà cậu ấy mắc nợ mà.” Diêu Trạm ljai tỏ ra hào phóng.

Khuất Ý Hành mỉm cười: “Nhưng tôi mới là người nợ ân huệ của cậu ấy mà.”

“Em đừng khách sáo với cậu ấy nữa. Đợi em chuyển đến rồi, chưa biết chừng cậu ấy sẽ có chuyện nhờ em bất cứ lúc nào đấy. Em cứ chờ xem, hai ngày nữa sẽ ném con mình sang chỗ em ngay thôi.”

Diêu Trạm ngẫm nghĩ: “Không được, thằng nhóc bám người lắm, em còn phải vẽ tranh cơ mà, không cho nó đến được.”

Khuất Ý Hành nhìn Diêu Trạm đứng bên kia lẩm bẩm, nhìn một lúc lại mỉm cười.

“Diêu Trạm à.”

Diêu Trạm ngẩng đầu nhìn anh.

Khuất Ý Hành trong tay vẫn còn cầm cây lau nhà, đứng đó nom có chút quái dị. Anh ôm cây lau nhà và nói: “Cảm ơn cậu.”

Chuyển nhà vốn chẳng phải là việc đơn giản hay bớt phiền hà gì, nhất là khi phải chuyển đi xa đến vậy.

Mấy ngày nữa chính là kỳ nghỉ ngày 1 tháng 10, trước khi về Diêu Trạm bảo Khuất Ý Hành cứ thu dọn trước, đến ngày 1 tháng 10 hắn sẽ quay lại rồi cả hai cùng nhau chuyển đi.

Đậu Úc Thông tán thành: “Được, dù sao em cũng không vội. Mấy ngày này em sẽ ở cạnh anh trai, nếu thằng chó Hồ Địch đó dám đến thì em sẽ thiến nó.”

“Tôi khuyên cậu đừng nên lạm dụng tư hình.” Diêu Trạm lên tiếng: “Báo cảnh sát đi, gã đó vẫn còn một tội danh nữa, báo cảnh sát bắt gã thì chúng ta sẽ hoàn toàn đỡ lo rồi.”

Khuất Ý Hành không muốn nhắc đến chuyện này, anh dứt khoát giục Diêu Trạm đi kiểm tra an ninh.

“Vậy tôi đi đây.” Diêu Trạm hơi không nỡ xa Khuất Ý Hành, nhưng nhiều hơn vẫn là nỗi lo lắng.

“Ừm, đến rồi nhớ báo cho tôi.”

Đậu Úc Thông nhìn hai kẻ kia cứ liếc mắt đưa tình, một thân trốn một bên một cách chán chường.

Diêu Trạm thỏa mãn nháy mắt mấy cái với cậu, kế đó ghé vào tai Khuất Ý Hành và nói: “Mấy ngày nữa gặp lại, với cả, tôi thật sự thích em.”

Vừa dứt lời thì ôm nhẹ Khuất Ý Hành một cái rồi xoay người đi.

Khuất Ý Hành đứng đó nhìn hắn rời đi, cảm giác cả người nóng ran. Cái nóng này không phải là cái nóng do lửa dục khơi lên, mà là ngọn lửa dịu dàng có thể thiêu đốt cả cánh đồng dấy lên từ trong lòng anh.

Câu nói “Tôi thật sự thích em” của Diêu Trạm bị Khuất Ý Hành nắm trong lòng bàn tay, sau đó cẩn thận giấu đi.

Diêu Trạm vừa trở về đã bắt đầu bận bịu với công việc, dù không có thời gian để ý đến Khuất Ý Hành, nhưng hắn vẫn dặn đối phương nhất định phải báo bình an cho hắn đúng giờ.

Khuất Ý Hành cười vì hắn coi mình thành con nít. Diêu Trạm nói: “Nếu em là con nít thì tốt rồi, mỗi ngày tôi đi đâu cũng sẽ dẫn em theo.”

Tuy ngoài mình thì nói không muốn, nhưng Khuất Ý Hành vẫn nhắn tin cho Diêu Trạm mỗi ngày trước khi ngủ. Hai người cũng chẳng nói gì nhiều mà chỉ chúc nhau câu ngủ ngon, thế là yên tâm rồi.

Hai ngày trước kỳ nghỉ, sau khi tan tần Đậu Úc Thông bắt đầu giúp Khuất Ý Hành thu dọn đồ đạc. Vật dụng trong nhà thì khỏi phải lo vì sẽ mua mới đầy đủ khi sang kia, chủ yếu là quần áo và dụng cụ vẽ của Khuất Ý Hành.

Đậu Úc Thông vừa giúp anh thu dọn vừa cười anh: “Có phải bây giờ anh đang có cảm giác như dâu mới sắp về nhà chồng không?”

“Đừng nói bậy.” Khuất Ý Hành trừng cậu: “Anh sang kia cũng ở một mình mà.”

“Anh rụt rè quá đi mất.” Đậu Úc Thông nói: “Nhìn em đi, chừng nào anh mới học được từ em đây?”

Nhắc đến đây, Khuất Ý Hành bèn hỏi: “Em và giám đốc Trình nghiêm túc ư?”

“Đương nhiên là nghiêm túc rồi, nếu không nghiêm túc thì em dám làm lãnh đạo của mình chắc?”

Khuất Ý Hành cau mày: “Em chú ý từ ngữ đi.”

Đậu Úc Thông bật cười: “Được rồi, em sẽ chú ý mà, nhưng bọn em vô cùng nghiêm túc đấy. Anh thử nghĩ xem, em cũng chẳng còn nhỏ nữa, có thể yêu đương với một tên khốn những sáu năm trời thì chứng tỏ em là con người một lòng một dạ, em nào phải kiểu người tùy tiện chứ.”

Khuất Ý Hành ngẫm lại thấy cũng phải. Tuy trông Trình Hạc Đồng còn trẻ tuổi, nhưng cũng đã ba mươi lăm rồi, đến độ tuổi này ai ấy cũng cần một mối quan hệ ổn định thôi.

“Hạc Đồng rất tốt.” Đậu Úc Thông cất lời: “Anh cứ yên tâm nhé.”

Khuất Ý Hành ngẩng đầu nhìn cậu, mang theo ánh nhìn dò xét.

Vóc người của Trình Hạc Đồng không tính là thấp, có thể cao đến 1m8. Nhưng vấn đề là Đậu Úc Thông cao 1m87, đã thế trông còn khỏe mạnh hơn Trình Hạc Đồng. Khuất Ý Hành chẳng thể nào tưởng tượng một người như Trình Hạc Đồng có thể đè Đậu Úc Thông trên giường.

“Anh à, anh đang nghĩ gì đó?”

Khuất Ý Hành tỉnh giấc từ trong thế giới do mình tưởng tượng, ngượng đến đỏ mặt.

“Haizz, em nói cho anh biết nè.” Đậu Úc Thông ngồi xếp bằng trên sàn, đối mặt người cũng đang ngồi dưới sàn kia. Cậu cười thần bí rồi nói: “Em nói cho anh biết, anh có thể thử nằm trên, anh trai em mà làm Diêu Trạm thì không chừng có thể mở ra cảnh cửa thế giới mới đó.”

Lời nói của cậu khiến Khuất Ý Hành trợn tròn mắt: “Ý em là sao?”

“Thật mà, kinh nghiệm thực tiễn, thích lắm đó.”

“… Em mau thu dọn đi, đừng nói mấy lời nhảm nhí đó nữa.”

Khuất Ý Hành chạy mất rồi, Đậu Úc Thông cười ngã ngửa trên thảm trải sàn phòng ngủ.

Lần *****ên khi cậu và Trình Hạc Đồng l@m tình đã phát hiện cả hai đều là 0. Sau vài phút khó xử, Đậu Úc Thông đã nghĩ mình không thể để cho lãnh đạo chịu uất ức nữa rồi!

Thế là, một người có chức vị kém một bậc như Đậu Úc Thông không thể không rưng nước mắt làm công, ai ngờ thế mà rất thích.

Cậu nghiện làm công luôn rồi, cứ nghĩ là hai anh em sẽ san sẻ thứ tốt cho nhau, dè đâu anh cậu lại không chịu.

Đậu Úc Thông cho rằng anh mình không có tinh thần thực tiễn gì cả.

Hai người thu dọn đến hơn 10 giờ tối, xong xuôi Khuất Ý Hành bèn hối thúc Đậu Úc Thông tắm rửa đi ngủ. Tuy ngày mai anh không đi làm, nhưng Đậu Úc Thông thì phải đi làm.

“Ngưỡng mộ anh ghê.” Đậu Úc Thông lắc lư đi vào phòng tắm: “Nếu Hạc Đồng chịu bao nuôi em thì tốt rồi, em khỏi phải đi làm nữa.”

Khuất Ý Hành cười cậu: “Đến bao giờ em mới chịu đứng đắn một chút đây?”

Một người đi tắm, một người thì vào bếp vo gạo để chuẩn bị nấu cháo vào sáng mai. Khuất Ý Hành còn chưa vo gạo xong thì chợt nghe có người gõ cửa.

Từ sau lần Hồ Địch đến, anh đã có nỗi sợ với tiếng gõ cửa, tiếng cửa vừa vang lên đã dọa anh nhảy dựng.

Đậu Úc Thông đang tắm rửa cũng nghe được tiếng gõ cửa, bèn thò đầu hỏi: “Ai thế, muộn thế này còn gõ cửa.”

Khuất Ý Hành đứng ở cửa bếp, cả hai liếc nhìn nhau rồi cùng trở nên căng thẳng.

“Không có gì đâu.” Khuất Ý Hành lên tiếng: “Có lẽ là hàng xóm thôi, em tắm tiếp đi, có việc thì anh gọi em.”

Đậu Úc Thông hơi do dự, sau đó đóng cửa phòng tắm. Cậu không tắm nữa mà lau người rồi bắt đầu mặc quần áo.

Khuất Ý Hành bước đến cửa hỏi: “Ai thế?”

Người bên ngoài không nói gì, cũng không gõ cửa nữa.

Anh ghé vào mắt mèo xem thử, nhưng mắt mèo đã bị người nọ che đi, cũng chỉ có Hồ Địch mới có thể làm chuyện này.

Khuất Ý Hành chuẩn bị lấy điện thoại báo cảnh sát, ai ngờ lúc này đối phương bắt đầu đập cửa điên cuồng.

Hồ Địch mở miệng: “A Hành! Mở cửa!”

Vào đêm hôm khuya khoắc, gã la hét thế này thật sự là làm phiền người khác. Đậu Úc Thông vào thẳng phòng ngủ để lấy con trong túi ngay khi ra khỏi phòng tắm.

“Anh à.” Đậu Úc Thông đi tới: “Để em.”

Khuất Ý Hành giữ cậu lại: “Đừng quan tâm, để anh báo cảnh sát.”

Anh xoay người muốn lấy điện thoại, nhưng vừa vào phòng ngủ thì Đậu Úc Thông đã mở cửa.

Hồ Địch ngoài cửa vừa trông thấy Đậu Úc Thông thì cười: “Ồ, làm lâu quá nhỉ, mẹ kiếp mày mới là người yêu mới của cậu ta!”

“Người yêu mới cái đầu mày!” Đậu Úc Thông hỏi: “Mày đến đây làm gì? Bị đánh chưa đủ à?”

“Chẳng phải là vì tao sợ A Hành nhớ tao ư.” Hồ Địch nói: “Có điều tao cũng chẳng rảnh ôn chuyện với cậu ta đâu. Hôm nay đến chỉ để mượn chút tiền thôi, cũng không nhiều đâu, cậu ta có mười vạn mà nhỉ? Tao cầm tiền rồi sẽ đi.”

“Mẹ kiếp ông anh à, anh vãi chưỡng thật đấy.” Đậu Úc Thông thốt ra câu cảm thán từ đáy lòng: “Đến tìm người yêu cũ bất chấp đêm hôm chỉ để mượn tiền, não anh bị hư rồi à?”

“Con mẹ mày bớt nói thừa đi.” Hồ Địch mất kiên nhẫn, gã đẩy Đậu Úc Thông ra và lách vào trong: “Khuất Ý Hành! Ra đây!”

Khuất Ý Hành vốn đang gọi điện, nghe thấy tiếng cửa nên có chút hoảng sợ. Anh không sợ điều gì khác mà chỉ sợ Đậu Úc Thông quá kích động sẽ xảy ra chuyện.

Anh tranh thủ thời gian báo địa chỉ nhà mình, vừa cúp máy thì lập tức chạy ra khỏi phòng ngủ.

Lúc anh ra ngoài thì hai người kia đã lao vào đánh nhau, thế nhưng khác với lần trước là Hồ Địch đang cầm dao trong tay.

“Hồ Địch!” Khuất Ý Hành hoảng sợ, anh nhìn Đậu Úc Thông bị dao kề cổ mà sợ đến nỗi lạnh cả sống lưng: “Rốt cuộc anh muốn gì đây?”

“Mượn tiền.” Hồ Địch nói: “Nói thật thì tôi cũng không muốn tổn thương nó, nhưng mà thằng nhãi không hề khách sáo với tôi, nó thật sự cho là hôm nay tôi không chuẩn bị à?”

Đậu Úc Thông nhìn lướt qua Khuất Ý Hành, ý bảo rằng mình không sao, kế đó thừa dịp Hồ Địch nói chuyện cùng Khuất Ý Hành nên không để ý mình mà thò tay ra sau, cầm lấy con dao mình giấu.

“Anh mượn bao nhiêu?” Bấy giờ Khuất Ý Hành chỉ mong sẽ trấn an được đối phương, mong cảnh sát sẽ mau đến.

“Mười lăm vạn.”

“Ông anh à.” Đậu Úc Thông lại mở miệng: “Anh vừa nói mười vạn mà!”

“Mẹ kiếp bây giờ tao muốn mười lăm vạn đó!” Hồ Địch nói: “Mười lăm vạn, cậu đưa tôi, tôi xóa hết ảnh chụp của cậu được chứ?”

Đậu Úc Thông cười nhạo một tiếng rồi mắng một câu: “Thằng ngu.”

“Câm cái miệng chết tiệt của mày lại!” Hồ Địch gấp đến đỏ mắt, Đậu Úc Thông nghĩ gã mà trợn mắt nữa sẽ ***** trân châu mất.

“Anh hai à, tiền của A Hành nhà tôi đâu phải được gió thổi tới, anh dựa vào đâu mà nói mượn thì mượn?” Lúc Đậu Úc Thông nói, mũi dao sắt nhọn đã chĩa vào hông Hồ Địch: “Cưng à, thế lực của hai ta hiện giờ ngang nhau. Nếu không thì tôi đếm ba hai một rồi cùng nhau đâm, xem ai chết trước nhé.”

Vừa dứt câu, Đậu Úc Thông lại cảm khái: “Bố mày ngầu quá đi mất.”

Bình Luận (0)
Comment