Xung quanh người nọ tỏa ra vầng sáng dịu dàng, Khuất Ý Hành chợt nghĩ rằng có lẽ anh nên vẽ một bức tranh cho hắn. Không phải người người đàn ông chìm đắm trong nước nữa mà một vị thần đang tắm mình trong ánh như hòa.
–
Đậu Úc Thông tự thấy mình ngầu vãi linh hồn, chọc Hồ Địch tức điên người, mà Khuất Ý Hành thì nhíu chặt mày nhìn hai người với vẻ lo lắng.
“Mười lăm vạn.” Khuất Ý Hành bỗng mở miệng: “Trong tay tôi thật sự không có nhiều tiền đến vậy.”
“Vậy thì có bao nhiêu?”
Đậu Úc Thông mất vui: “Có bao nhiêu thì mắc đéo gì tới mày?”
Hồ Địch bị cậu chọc tức đến trợn mắt, bản thân gã bất chấp nguy hiểm xông vào đây, định sẽ tìm Khuất Ý Hành để mượn chút tiền rồi bỏ trốn, nào ngờ trong nhà Khuất Ý Hành lại có một tên chuyên gây phiền toái. Gã muốn dùng dao dọa tên “Người yêu mới” của Khuất Ý Hành, kết quả con dao trong tay gã vừa hướng về phía trước thì con dao của Đậu Úc Thông càng ra sức đâm hơn.
“Mẹ kiếp mày điên à?” Hồ Địch không muốn gây tai nạn chết người, chuyện của gã đã phiền phức lắm rồi, hiện tại gã chỉ muốn ôm tiền chạy lấy người thôi.
“Hồ Địch, anh bình tĩnh chút đi.” Khuất Ý Hành ngăn lại: “Ở chỗ tôi có chút tiền mặt và hai tấm thẻ. Tôi sẽ cho anh, nhưng anh đừng động vào nó.”
Hồ Địch cười: “Thật là thâm tình.”
Đậu Úc Thông trở mình mắng Hồ Địch: “Thằng chó!”
Khuất Ý Hành xoay người vào phòng, anh đến giường lấy ra một chai xịt nhựa nhỏ ở dưới gối. Anh nắm chặt trong tay, kế đó lấy bóp tiền trong ba lô ra.
“Hồ Địch.” Khuất Ý Hành gọi hướng ra ngoài: “Tiền mặt chỉ có năm trăm tệ thôi.”
Anh ra ngoài, giấu kín chai xịt nhựa mình đang cầm. Anh nói: “Anh buông nó ra thì tôi sẽ đưa anh.”
“Bớt gạt tôi đi.” Hồ Địch nhìn chòng chọc bóp tiền của anh: “Em đưa tôi thì tôi thả nó ra ngay.”
“Anh hai à, anh có tư cách gì cò kè mặc cả?” Đậu Úc Thông lên tiếng: “Hiện giờ thế lực hai ta ngang nhau đó anh biết chưa?”
Hồ Địch trừng mắt với cậu một cái, sau đó nói: “A Hành, em ra ngoài trước đi.”
Khuất Ý Hành và Đậu Úc Thông cùng nhìn nhau một cái, tiếp đó anh đi vòng qua hai người và đứng ở ngoài cửa.
“Tôi sẽ không tổn thương em, em biết tôi yêu em mà.”
Hồ Địch vừa dứt câu, Đậu Úc Thông đã nín cười muốn nội thương.
“Thế thì sao?” Khuất Ý Hành hỏi.
“Tôi đếm đến một, tôi và nó cùng buông tay. Tôi đóng cửa, còn em thì đưa bóp tiền cho tôi.”
Đậu Úc Thông vô cùng nghi ngờ chỉ số thông minh của Hồ Địch, thảo nào lại bị phát hiện chuyện mình làm ở công ty và giờ thì đang chuẩn bị bỏ trốn. Cái não của gã này đúng là chẳng khá lên chút nào.
“Anh đếm đi.” Đậu Úc Thông nói: “Hay là tôi đếm?”
“Mày câm miệng cho tao!” Hồ Địch thật sự rất gấp. Gã đã mua vé để rời khỏi đây vào tối nay, cố tình tìm vé lậu để mua chứ nào dám dùng chứng mình nhân dân của mình. Nếu còn dây dưa như thế thì gã sẽ chẳng còn thời gian mất.
Khuất Ý Hành lui về sau: “Hồ Địch à, thật ra Tiểu Thông là em trai của tôi. Anh nói anh yêu tôi, tôi làm sao không yêu anh chứ?”
Đậu Úc Thông lộ vẻ khiếp sợ: “Anh! Anh điên rồi à?”
Cậu hết sức kinh ngạc, nhưng Hồ Địch lại thấy cảm động, chỉ hận không thể nhào đến cưỡng hôn Khuất Ý Hành.
Đối với tình yêu gã dành cho Khuất Ý Hành, gã thật sự chưa từng nói dối. Tuy gã phạm không ít lỗi lầm, nhưng yêu thương là thật. Gã còn cho rằng Khuất Ý Hành đã mất đi tình cảm đối với gã, nào ngờ niềm vui đến bất ngờ này khiến cả người gã choáng váng.
Hồ Địch cảm động hỏi: “A Hành, là thật chăng?”
“Là thật.” Khuất Ý Hành nói: “Thật ra tôi biết anh đang gặp chuyện gì, vốn muốn đi tìm anh nhưng không biết anh ở đâu. Dù anh không mở miệng, tôi cũng sẽ giúp anh.”
Anh giơ cái bóp trước mặt: “Tất cả tiền của tôi đều cho anh, anh đi đi, đó là những gì mà tôi có thể giúp được anh.”
Hồ Địch bất thình lình khóc rống, gã đẩy mạnh Đậu Úc Thông rồi trở tay đóng cửa lại.
Giây tiếp theo, gã nhào về phía Khuất Ý Hành. Ban đầu gã định sẽ ôm đối phương tiện thể hôn anh, kết quả bị chai xịt phun vào mắt khiến gã vừa cay vừa đau, tức thì nghiêng sang một bên kêu la.
Đậu Úc Thông mở cửa và thò đầu ra: “Vãi, anh à, chơi gì mà ngầu thế?”
Khuất Ý Hành cười: “Xịt chống bạo động tự chết.”
Đậu Úc Thông giơ ngón cái với anh, sau đó tìm một sơi dây cậu thường dùng để tập thể hình ở trong nhà rồi trói Hồ Địch lại.
Bên này vừa trói xong, bên kia cảnh sát đã tới.
Giày vò suốt đêm xong, đến khi Khuất Ý Hành và Đậu Úc Thông trở về nhà từ đồn cảnh sát thì đã quá nửa đêm. Đậu Úc Thông nhìn căn nhà đã thu dọn phân nửa, bèn hỏi: “Bây giờ Hồ Địch sẽ không đến làm phiền anh nữa, anh vẫn chuyển đi chứ?”
Khuất Ý Hành nhìn căn nhà mình đã sinh sống nhiều năm rồi cười với cậu: “Chuyển chứ, anh đồng ý với Diêu Trạm rồi.”
Hôm nay Diêu Trạm làm ca đêm, sau khi bận khám cho một bệnh nhân thì trở về phòng. Hắn cầm điện thoại lên xem, phát hiện Đậu Úc Thông gửi cho mình một tin nhắn vào nửa tiếng trước.
Đậu Úc Thông: Anh Diêu nè, tin mừng đây. Hồ Địch sa lưới rồi, nhưng anh trai em vẫn quyết định chuyển đến thành phố C. Lý do tại sao thì anh tự suy nghĩ đi, em chỉ có thể báo với anh vậy thôi, không cần cảm ơn!
Tâm trạng Diêu Trạm rất tốt, nếu không vì sợ quấy rầy Khuất Ý Hành nghỉ ngơi thì hắn đã lập tức gọi cho anh rồi.
Ngày *****ên của kỳ nghỉ, sáng sớm Diêu Trạm đã lên máy bay.
Làm việc ở bệnh viện thật ra làm gì có ngày nghỉ, hắn chỉ có thể đổi ca với đồng nghiệp vài ngày, ít nhất phải là thời gian rảnh nếu không có việc quan trọng trước ba ngày.
Lúc hắn đáp máy bay thì Khuất Ý Hành đã ở sân bay, đi cùng còn có Đậu Úc Thông và Trình Hạc Đồng.
Diêu Trạm trông thấy họ bèn cười: “Không ngờ tôi lại được coi trọng đến vậy, mọi người cùng đến đón tôi luôn.”
Khuất Ý Hành nhìn thấy hắn, cả hai đối diện nhau, ấy thế mà vẫn cảm thấy được chút ngọt ngào.
Bốn người cùng về nhà, Trình Hạc Đồng lái xe, Đậu Úc Thông thì cứ luôn ngoái đầu nói chuyện với Diêu Trạm ở ghế phó lái.
“Anh Diêu à, hôm đó anh không ở đó đúng là đáng tiếc.” Cậu nói: “Anh trai em đấu chiến với thằng chó kia, nó giống như chó dữ vậy, thế mà còn muốn cưỡng hôn anh trai em!”
Diêu Trạm nhìn sang Khuất Ý Hành, Khuất Ý Hành thì giơ tay bịt mặt Đậu Úc Thông không cho cậu quay lại.
Đậu Úc THông vẫn chưa từ bỏ, chộp tay anh lại rồi kể tiếp: “Anh trai em diễn cực giỏi luôn! Anh đừng thấy bình thường ảnh ít nói nhé, ảnh dụ Hồ Địch khóc ra nước mắt luôn đấy!”
Diêu Trạm vừa nghe thì có chút ghen tị.
Hắn hỏi Khuất Ý Hành: “Em đụ gã thế nào?”
“Tôi không có.”
“Anh ấy có đó!” Đậu Úc Thông vẫn ồn ào: “Ảnh nói với Hồ Địch là mình còn yêu gã, sau đó Hồ Địch cảm động quá khóc luôn!”
Diêu Trạm nhìn Khuất Ý Hành, Khuất Ý Hành thì lườm Đậu Úc Thông một cái, bảo cậu quay lên.
Trình Hạc Đồng đang lái xe cũng không nhìn nổi nữa, bèn giơ tay sờ mặt Đậu Úc Thông bảo cậu quay lại ngồi đàng hoàng.
Hai kẻ đang ngồi phía sau, một người thì chứ nhìn chằm chằm người kia, còn người bị nhìn chằm chằm kia thì cúi đầu nghịch ngón tay.
“Kể cho tôi nghe đi?” Diêu Trạm mang ý cười: “Em đối phó Hồ Địch như thế nào?”
Khuất Ý Hành liếc hắn: “Chả có gì để nói cả.”
Diêu Trạm kéo tay anh qua: “Đừng gảy nữa, chốc nữa lại tróc da.”
Hắn vẫn chưa chịu từ bỏ: “Nếu em không kể thì tôi sẽ bảo Úc Thông kể cho tôi nghe, cậu ấy không chỉ kể mà còn diễn tả nữa.”
Khuất Ý Hành nào dám để Đậu Úc Thông kể, cậu mà thêm mắm dặm muối thì từ chết cũng có thể thành sống.
Thế là anh thẳng thắn: “Tôi chỉ gạt anh ta mà thôi, gạt rằng tôi muốn giúp anh ta, cho anh ta tiền rồi anh ta tin.”
Diêu Trạm cầm tay anh, dựa vào ghế và nói: “Gã đúng là rất yêu em, em nói gì cũng tin.”
Khuất Ý Hành cảm thấy lời Diêu Trạm nói hơi chua, nghĩ tới thật muốn cười.
Diêu Trạm bóp tay anh; “Em nói gì tôi cũng tin mà.”
Lời vừa dứt, Khuất Ý Hành còn chưa biểu thị thì Đậu Úc Thông ngồi phía trước lập tức “Ồ” một tiếng thật dài. Kế đó cậu hỏi Trình Hạc Đồng: “Em nói thì anh có tin không?”
Trình Hạc Đồng vẫn nhìn thẳng phía trước, cười trả lời cậu: “Một nửa thôi.”
Đậu Úc Thông thở dài, cảm khái rằng mình thật sự đã giao phó nhầm người rồi.
Việc chuyển nhà là cả một công trình dài, cả bốn người đều không được rảnh rỗi suốt hai ngày, toàn bộ hành lý đều được hậu cần chuyển đi, sau đó lại đến chuyển cho Đậu Úc Thông.
Ngay khi Trình Hạc Đồng báo địa chỉ nhà mình, Khuất Ý Hành mới nhận ra em trai mình “Cặp phải đại gia rồi”.
Nơi Trình Hạc Đồng đang ở chính là khu biệt thự nổi tiếng chỗ họ, giá nhà cao, phòng lại lớn. Đừng nói là những kẻ thuộc tầng lớp lao động như họ không mua nổi căn nhà ở đây, ngay cả phí lắp đặt cũng tốn mấy trăm vạn rồi.
Vài người theo xe bên công ty vận chuyển đến cổng khu nhà Trình Hạc Đồng, vật dụng trong nhà thì trực tiếp phái người đến hỗ trợ khuân đồ, vô cùng chuyên nghiệp. Chuyên nghiệp đến nỗi Diêu Trạm cũng cảm khái có tiền thật là tốt.
Khuất Ý Hành cười: “Cuộc sống của chúng ta cũng đang tốt đẹp mà.”
Diêu Trạm hơi nhướng mày: “Phải, cuộc sống của chúng ta.”
Bầu không khí mờ ám giữa hai người càng được hâm nóng, Diêu Trạm cảm thấy họ chỉ thiếu mỗi bước quan trọng cuối cùng thôi. Thế nhưng, phía mẹ hắn vẫn chưa giải quyết được, hắn định xử lý xong chuyện này sẽ hối thúc Khuất Ý Hành xác định mối quan hệ của hai người.
Nói đến đây, hắn chẳng muốn để Khuất Ý Hành chịu uất ức vì chuyện này chút nào, thế nhưng các tốt nhất để thể hiện sự chân thành của hắn chính là thuyết phục người nhà của mình.
Có lúc Diêu Trạm thật sự rất hâm mộ tình yêu khác giới, không vì điều gì khác mà vì họ có thể nhận giấy chứng nhận vào lúc tình cảm sâu đậm nhất, giấy chứng nhận là hợp pháp, sẽ được pháp luật bảo vệ, ai muốn chia sẽ cũng phải suy nghĩ rất nhiều.
Nhưng họ thì không, bởi họ chỉ là kẻ ngoài lề không được pháp luật bảo vệ.
“Đi thôi.” Khuất Ý Hành vỗ nhẹ hắn: “Còn hai cái hành lý cuối cùng, chúng ta đem vào đi.”
Mỗi người kéo một cái hành lý vào trong, Diêu Trạm lên tiếng: “Em chờ đi, sau này tôi phát tài sẽ mua căn nhà lớn cho em.”
Khuất Ý Hành cười hắn: “Cậu cứ yên ổn làm bác sĩ của cậu đi, phát tài gì đó cũng là cái số mà.”
Diêu Trạm hỏi anh: “Em có ngưỡng mộ Đậu Úc Thông không?”
“Ngưỡng mộ dáng người nó cao hay miệng lưỡi trơn tru?” Khuất Ý Hành bật cười rồi nhìn sang Diêu Trạm: “Mỗi người đều có lựa chọn và con đường của riêng mình, tôi chưa bao giờ ngưỡng mộ ai khác, bởi vì tôi nghĩ những thứ mình gặp chính là thứ tốt nhất.”
Kỳ thật anh chỉ đang vỗ về Diêu Trạm, hơn ba mươi tuổi rồi, đây là người tốt nhất mà anh gặp lần *****ên.
“Diêu Trạm…” Khuất Ý Hành hỏi hắn: “Vậy còn cậu?”
“Tôi? Tôi ngượng một người khác làm gì?” Diêu Trạm phì cười: “Người khác ngủ với em được không? Tôi thấy tôi mới là người được kẻ khác ngưỡng mộ ấy chứ.”
Hắn nói xong thì bước nhanh đến phòng của Trình Hạc Đồng, Khuất Ý Hành thì chầm chậm phía sau, cảm thấy trong lòng như có đóa hoa đang nở rộ, trên đóa hoa rơi xuống một chú bướm xinh đẹp.
Thật sự đã lâu rồi anh không có cảm giác này, tình yêu quả là thứ ngọt ngào, là loại trái cây ngon miệng nhất, vừa tốt cho sức khỏe vừa ngon miệng.
Anh nhìn bóng lưng của Diêu Trạm, đối phương đang đứng ngược sáng, tựa như đang đi về phía ánh mặt trời.
Xung quanh người nọ tỏa ra vầng sáng dịu dàng, Khuất Ý Hành chợt nghĩ rằng có lẽ anh nên vẽ một bức tranh cho hắn. Không phải người người đàn ông chìm đắm trong nước nữa mà một vị thần đang tắm mình trong ánh như hòa.
“Diêu Trạm.” Anh đột nhiên gọi người trước mắt.
Diêu Trạm ngoái đầu nhìn anh, anh nói: “Chờ tôi một chút, tôi có vài lời muốn nói cậu.”