Blowing In The Wind/Lời Thì Thầm Trong Gió

Chương 37

Ánh trời chiều ngoài cửa sổ bao lấy thế giới này, Khuất Ý Hành ngoái đầu nhìn ra, tưởng chừng như có một bàn tay to lớn làm đổ nước cam tươi, khiến bầu không khí đầy ắp hương cam chua chua ngọt ngọt.

Khuất Ý Hành luôn cho rằng việc bắt đầu cuộc sống mới là một điều thật khó khăn, bởi rằng con người ta luôn thích ẩn mình trong thế giới mà họ quen thuộc, và việc bước vào thế giới mới chẳng phải điều dễ dàng.

Trước khi đi anh đã nghĩ đến hậu quả xấu nhất. Anh nghĩ rất có thể Diêu Trạm đã sớm nhận ra rằng anh không đáng được yêu thương như mình tưởng tượng, và rồi hắn sẽ dần chán nản, cuối cùng hai người sẽ trở thành người dưng qua đường chỉ còn những kỷ niệm nhất thời.

Thật ra anh rất sợ điều này, nhưng sau đó anh lại nhớ đến lúc mình và mối tình đầu vừa biết nhau nhiều năm trước. Đối phương đã hỏi: “Thế nhưng có kỷ niệm thì chẳng phải sẽ không còn sống một cách uổng phí ư?”

Dù rằng mối tình đầu kia đã bị Khuất Ý Hành phong ấn nơi đáy lòng cùng những kỷ niệm của những năm tháng ấy, nhưng không thể phủ nhận lời đối phương nói thật sự rất đúng.

Trên đời này chẳng có gì là lâu dài cả, sinh mệnh không phải, ký ức cũng không phải, mà tình yêu có lẽ cũng không. Nhưng vẫn sẽ có một phần hồi ức mà đến khi vật đổi sao dời, tóc đã hoa râm vì gần đất xa trời, nhớ lại một đời cũng coi như chưa hết uống phí.

Khuất Ý Hành biết rõ nghĩ vậy là có phần bi quan quá đáng, nhưng anh phải chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất mới có thể bắt đầu đợt khiêu chiến mới.

Ngay khi Diêu Trạm đặt anh lên bàn cơm, Khuất Ý Hành hỏi hắn: “Cậu làm sao thế này?”

Diêu Trạm ngậm tai anh, cười hỏi: “Thế nào?”

“Hưng phấn.”

“Em nói xem?” Diêu Trạm lại hỏi anh: “Em nói tôi biết tại sao đi?”

Phòng bếp mới, bàn ăn mới, xoong nồi mới, Khuất Ý Hành cảm giác mình như bị chúng nhìn ngó, chúng chứng kiến tất thảy mồ hôi và tiếng r3n rỉ của anh mất rồi.

Hai người lăn lộn trong bếp đến nỗi Khuất Ý Hành cạn kiệt hơi sức. Diêu Trạm ôm anh về phòng ngủ, hắn nói: “Trước đây tôi có xem qua một bức ảnh hai người làm trên bàn ăn vào sáng sớm. Khi đó tôi còn nghĩ rằng có cơm mà không ăn thì thật là lãng phí, bây giờ tôi mới biết, có thể ăn “thịt” thì sao phải ăn cơm.”

Khuất Ý Hành co rụt trong tấm chăn bông: “Nói cứ như yêu tinh ấy.”

“Yêu tinh này chỉ ăn em thôi.” Diêu Trạm hôn môi anh: “Tôi đi thu dọn một chút rồi nấu cơm cho em.”

Đúng là Khuất Ý Hành có chút đói bụng, anh gật đầu rồi nhìn đối phương ra ngoài.

Ánh trời chiều ngoài cửa sổ bao lấy thế giới này, Khuất Ý Hành ngoái đầu nhìn ra, tưởng chừng như có một bàn tay to lớn làm đổ nước cam tươi, khiến bầu không khí đầy ắp hương cam chua chua ngọt ngọt.

Anh thỏa mãn dùng chăn che mặt cười trộm, ước gì những ngày như thế có thể kéo dài vô hạn, giấc mộng không tàn.

Từ khi Khuất Ý Hành chuyển đến, Diêu Trạm gần như chưa từng trở về nhà mình, mỗi lần tan ca đều chạy đến chỗ Khuất Ý Hành, đêm đến thì thẳng thừng ngủ lại đây.

Hơn nữa không phải ngày nào hai người cũng l@m tình, ngày nào cũng vậy, túng dục quá độ thì ai mà chịu được.

Thường thì sau mỗi buổi cơm chiều, Khuất Ý Hành sẽ tiếp tục vẽ tranh, Diêu Trạm thì mượn một quyển sách để đọc. Nhưng lúc thường đều biến từ đọc sách thành ngắm nhìn Khuất Ý Hành.

Tất nhiên phần lớn thời gian hắn đều đến đây ngủ, phía bệnh viện thì vẫn bận rộn như thường nên ngày nào cũng phải nhận mấy chuyện phiền lòng.

Người nhà của bệnh nhân trước đây lại đến gây rối, bệnh viện đã bồi thường không ít tiền nhưng vẫn chưa thỏa hiệp. Chuyện này suy cho cùng vẫn không phải trách nhiệm của Diêu Trạm, hắn chỉ phụ trách ra mặt trấn an người nhà, kết quả lần nào người bị thương cũng là hắn. Thật xúi quẩy.

Chẳng những chuyện này làm hắn phiền lòng, cả Phó viện trưởng cũng khiến hắn nhức đầu.

Trước đó hắn hết cách rồi mới gặp mặt cháu gái của Phó viện trưởng, hai người trò chuyện vui vẻ rồi trở thành bạn bè của nhau. Trong lòng cả hai đều rõ rằng buổi xem mắt này chỉ là một hình thức, nào ngờ cha mẹ cô gái kia lại hợp mắt Diêu Trạm, dù cô gái nói không hợp như thế nào cũng vô dụng, thế là cha mẹ cô lại thúc giục Phó viện trưởng để hai người gặp mặt.

Chuyện này hắn vẫn chưa nghĩ ra nên nói như thế nào với Khuất Ý Hành, vì hắn sợ đối phương nghĩ nhiều.

Diêu Trạm trải qua một tuần đầy khó khăn, nhưng tiến độ công việc bên Khuất Ý Hành lại rất khả quan, vì trạng thái tốt nên tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.

Vào tối thứ sáu, Diêu Trạm bị Phó viện trưởng kéo đi gặp mặt cháu gái trong sự bất đắc dĩ. Cứ ngỡ rằng khó lắm mới được tan tầm sớm, định sẽ về nấu cơm cho Khuất Ý Hành, kết quả lại lỡ mất cơ hội này.

Vào tháng 10, thành phố C chính thức vào thu, thời tiết chuyển lạnh và gió cũng lớn hơn khi về đêm.

Diêu Trạm ăn cơm ở ngoài, miệng ăn nhưng lòng chẳng yên. Cô gái nọ cũng vậy, từ đầu đến cuối chưa từng nở nụ cười.

Mỗi người đều mang tâm sự, chỉ riêng Phó viện trưởng là không ngừng nói họ thích hợp ra sao. Diêu Trạm cười theo, lúc hắn vào toilet nhìn chính mình trong gương, bỗng thấy thật hổ thẹn.

Hắn nhớ Khuất Ý Hành, nghĩ đến sự tín nhiệm mà đối phương dành cho hắn, thế mà hắn lại ở đây xem mắt, trong phút chốc chỉ thấy hổ thẹn không thôi.

Diêu Trạm rửa mặt, hắn ở trong toilet rất lâu nhưng cuối cùng vẫn trở về vị trí đó và tiếp tục nói cười cùng Phó viện trưởng. Đây là cuộc sống của hắn, lấy lòng lãnh đạo chỉ vì công việc.

Hắn nhớ Khuất Ý Hành từng hỏi đây có phải là chuyện “Bất đắc dĩ” của hắn hay không, khi ấy Diêu Trạm không đáp, bởi vậy bây giờ càng nghĩ thì trong lòng càng khó chịu.

Kết thúc bữa tiệc, Diêu Trạm chủ động đưa cô gái về. Thứ nhất là hắn muốn thể hiện cho Phó viện trưởng xem, thứ hai là muốn tâm sự riêng cùng cô gái, cùng nhau suy nghĩ đối sách.

Cô gái cũng sẵn lòng để hắn đưa về, xem ra cũng muốn nói chuyện với hắn.

Sau khi hai người nhìn Phó viện trưởng rời đi, Diêu Trạm bèn đưa cô gái lên xe.

Cô gái cười ngại ngùng: “Ngại quá, tôi không nên ngồi ở ghế phó lái.”

Diêu Trạm rất thích kiểu con gái hiểu chuyện như này, hắn bèn cười: “Đi thôi, tâm sư chút nào.”

Hai người chẳng tìm được chỗ nào để ngồi xuống tán gẫu, Diêu Trạm lái xe, đúng lúc đi ngang qua bờ sông trên đường về nhà cô gái. Hắn dứt khoát tấp xe vào lề để cả hai vừa đi dọc bờ sông vừa tán gẫu.

Diêu Trạm hỏi: “Không phiền nếu tôi hút thuốc chứ?”

Cô gái: “Không phiền nếu tôi cũng hút một điếu chứ?”

Hai người chậm rãi hít gió sông, Diêu Trạm lên tiếng: “Cô cũng khó xử lắm nhỉ?”

“Tôi cho rằng người khó xử là anh mới phải.” Cô gái nói: “Tôi định sẽ ra nước ngoài vào tháng sau. Thật ra cả tôi và bạn trai đều hy vọng có thể về nước định cư, vì suy cho cùng mặt trăng bên ngoài dù có tròn đi chăng nữa cũng không đẹp bằng ở nhà. Thế nhưng sau khi về nhà, gia đình lại khiến tôi cảm thấy mình không còn là chính mình, cuộc đời mình nhưng chẳng thể nào làm chủ, nếu cứ như vậy thì tôi sẽ chọn rời đi.”

“Thế cô đã nói gì với người nhà?”

“Tôi là người trưởng thành mà.” Cô gái mỉm cười: “Họ không quản tôi được đâu.”

Diêu Trạm nhớ lại những lời mình hứa hẹn với Khuất Ý Hành, đến giờ hắn vẫn chưa giải quyết chuyện comeout. Mà trong thời gian này hắn vừa bận chuyện của Khuất Ý Hành vừa bận chuyện ở đơn vị, hắn thậm chí còn chẳng về nhà nữa.

“Anh thì sao?” Cô gái hỏi: “Anh định sẽ làm gì?”

Diêu Trạm thầm nói, cô từ bỏ rồi, nhưng phía tôi thì không đến nỗi vậy.

“Nói sau đi.” Diêu Trạm không định nhiều lời với cô, dù sao hai người cũng chỉ mới quen mà thôi.

Hắn không nói, cô gái cũng chẳng hỏi nhiều, sau đó Diêu Trạm lại lên tiếng: “Thật ra tôi có chút hâm mộ cô, nói đi là có thể đi ngay.”

Cô gái bèn đáp: “Ai cũng có nỗi khổ riêng mà, chẳng qua chúng ta đều cho rằng người khác tốt hơn mình thôi.”

Buổi tối khi trở về, Khuất Ý Hành đang đọc sách ở phòng khách chờ Diêu Trạm. Sau khi Diêu Trạm bước vào bèn ôm anh: “Em yên tâm, tôi sẽ xử lý thật ổn thỏa.”

Khuất Ý Hành không hiểu ý hắn, nhưng trông hắn có vẻ rất mệt nên cũng không hỏi nhiều, chỉ bảo hắn ngủ sớm một chút.

Diêu Trạm hôn anh, nghĩ đến việc ngày mai là thứ bảy, chẳng bằng trở về ngả bài với mẹ càng sớm càng tốt. Tuy hiện tại Khuất Ý Hành vẫn chưa đồng ý ở bên hắn, nhưng chuyện này mà chưa giải quyết ngày nào thì hắn sẽ không yên tâm ngày đó.

Nếu nói sớm thì kế hoạch có lẽ sẽ không mau chóng thay đổi, bởi vì sáng sớm khi Diêu Trạm đang chuẩn bị về thăm mẹ, ai ngờ chưa ra cửa đã bị đồng nghiệp gọi đến đơn vị.

Lại là một ngày bận bịu, cũng may là không cần phải đến vào ngày Chủ nhật.

Lúc Diêu Trạm tan tầm đã gọi cho Khuất Ý Hành, hai người trò chuyện đôi câu rồi quyết định nhân dịp này ra ngoài uống rượu.

Hai người đã không ra ngoài uống kể từ khi Khuất Ý Hành dọn đến đây, một người thì ở lì trong nhà để vẽ tranh, một người thì bị công việc làm cho sứt đầu mẻ trán. Diêu Trạm nói: “Vậy để tôi đến đón em.”

“Không cần.” Khuất Ý Hành về phòng chuẩn bị thay đồ: “Cậu cứ đến thẳng đó đi, tôi tự bắt xe đến là được.”

Đã rất lâu kể từ lần cuối cùng hai người đến Y, lúc Diêu Trạm dẫn Khuất Ý Hành vào, quán bar có một bartender mới đến.

“Tiểu Mạc đi rồi à?” Diêu Trạm dựa vào quầy bar, hỏi chàng bartender mới.

“Không ạ.” Cậu trai bartender đáp: “Anh là bạn của anh Tiểu Mạc à?”

Diêu Trạm bật cười: “Mấy người kia thì sao?”

“Để em đi gọi giúp anh.”

“Không cần đâu.” Diêu Trạm không cho cậu ta đi, hắn và Khuất Ý Hành đến để uống rượu chứ có phải tìm bọn Tiểu Mạc để nói chuyện tào lao đâu.

Gọi rượu xong, Diêu Trạm lập tức kéo Khuất Ý Hành vào trong và tìm được chỗ trống ở một góc sâu nhất.

Hai người ngồi xuống, Diêu Trạm hỏi: “Em còn nhớ chỗ này chứ?”

Khuất Ý Hành cười khì: “Tôi đâu dễ quên đến vậy.”

Diêu Trạm nhìn anh, nhìn ánh sáng nhập nhèm đậu trên khuôn mặt Khuất Ý Hành, càng tôn lên vẻ mê người của người này. Chẳng trách lần trước người này lại bị kẻ khác bắt chuyện ở quán bar, ai mà không thích vẻ ngoài cấm dục và cám dỗ này cơ chứ?

“Ôi trời ạ, để tôi xem ai đây nào?”

Ngay khi hai ly rượu được đặt trên bàn, tiếng cười đùa cũng vang lên cùng lúc.

Diêu Trạm quay lại nhìn, thấy Dương Khản đang ôm thắt lưng Tiểu Mạc, hai người xà nẹo đi tới.

“Được đó ông chủ Dương.” Diêu Trạm lên tiếng: “Còn ôm Tiểu Mạc vào tay cơ đấy.”

Tiểu Mạc trừng hắn: “Lời anh nói chẳng dễ nghe chút nào, là theo được vào tay cơ.”

Cậu nhìn Khuất Ý Hành ngồi bên cạnh rồi nói với vẻ ngạc nhiên: “Đây không phải là anh chàng đẹp trai kia ư? Hai người bên nhau rồi à?”

Diêu Trạm nhìn sang Khuất Ý Hành, đối phương đang mím môi cười xấu hổ.

“Tại sao chúng tôi không thể bên nhau hả?” Diêu Trạm nói: “Hai người quấn quýt nhau thì được còn chúng tôi thì không được yêu đương à?”

Nghe thấy hai chữ “Yêu đương”, Khuất Ý Hành lập tức nhìn Diêu Trạm.

“Được chứ!” Dương Khản vỗ bàn: “Thế này đi, để chúc mừng cây vạn tuế nhiều năm của anh em ta cuối cùng cũng nở hoa, hôm nay hai cậu cứ tha hồ uống, tôi mời!”

Dương Khản vỗ mông Tiểu Mạc: “Cưng nè, đi pha cho hai anh vài ly rượu đi.”

Tiểu Mạc ôm cổ Dương Khản hôn một cái rồi đứng dậy: “Được rồi, hai anh chờ chút nhé.”

Một lúc sau, Tiểu Mạc mang rượu trở lại. Cậu cười tủm tỉm đưa cho Khuất Ý Hành: “Anh đẹp trai nè, anh Trạm của bọn em thật sự chưa quen ai suốt nhiều năm qua, bây giờ có được anh rồi, rất nhiều trái tim dâm đãng đang tan nát cõi lòng đó!”

“Được rồi, cậu đừng nói bậy mà.” Diêu Trạm đẩy ly rượu vào tay Khuất Ý Hành rồi nói với bọn Dương Khản: “Hai người mau tránh một bên đi, bọn tôi đang yêu đương cơ mà, hai người đừng quấy rầy bọn tôi nữa.”

Bình Luận (0)
Comment