Blowing In The Wind/Lời Thì Thầm Trong Gió

Chương 38

Vừa mở cửa, Diêu Trạm đã trực tiếp ấn người lên tường. Cửa còn chưa đóng đã hôn môi lôi kéo quần áo người ta. Hắn từ từ nhắm mắt, ý say nồng đượm khiến đầu óc trong phút chốc vẫn chưa nhận ra ở đây có gì khác thường nhưng Khuất Ý Hành thì có.

Tuy Diêu Trạm đã không ít lần nói lời yêu, nhưng mấy ngày nay thì không hề nhắc đến việc xác định quan hệ.

Ban đầu Khuất Ý Hành cũng không vội, anh cho rằng họ nên từ từ chung sống,  từ từ rồi mọi chuyện sẽ ổn thỏa. Nhưng không thể phủ nhận rằng lúc Diêu Trạm không chút e dè nói với bạn là hai người đang yêu nhau, trong lòng Khuất Ý Hành ngọt ngào đến nỗi như thể quay về thời mới biết yêu.

Tâm trạng hai người đều tốt, rượu Tiểu Mạc pha cũng rất ngon. Diêu Trạm nhớ mình từng bị một chàng trai lẳng lơ quấn lấy ở quán bar, khi đó hắn đã nghĩ dù có làm gì đi nữa thì hắn vẫn cảm thấy thoải mái hơn khi ở cùng Khuất Ý Hành.

Quán bar thật ồn ào và náo nhiệt, Diêu Trạm vừa vào toilet đã gặp một người trông có phần quen mắt ở ngay cửa. Đối phương cũng nhìn hắn chăm chú nhưng chẳng nói gì.

Lúc ra khỏi WC, đi chưa được hai bước đã bị ai đó gọi lại.

Diêu Trạm quay đầu, phát hiện là người nhìn hắn ban nãy, đối phương rất trẻ tuổi, trông như vẫn còn là sinh viên. Chàng trai nọ cười bước đến: “Không ngờ lại gặp anh ở đây.”

“Chúng ta quen nhau à?” Diêu Trạm cho rằng trí nhớ của mình rất tốt, nhưng thật sự chẳng thể nhớ người kia là ai.

Chàng trai bèn cười, bàn tay lại ***** cánh tay Diêu Trạm, vuốt v e một cách mập mờ: “Hóa ra anh cũng vậy, em nên sớm biết mới phải.”

Diêu Trạm hít sâu một hơi, thầm nói đại ca à cậu cũng đừng có sờ lung tung mà, lát nữa cục cưng nhà tôi mà bắt gặp thì tôi giải thích thế nào đây?

Hắn lùi về sau hai bước, bắt lấy cổ tay đối phương: “Ngại quá, tôi có bạn rồi.”

Diêu Trạm buông tay chàng trai, xoay người định đi.

“Bạn gì chứ?” Đối phương vẫn không buông tha: “Đêm nay em đi cùng anh nhé.”

Diêu Trạm chỉ thấy đau đầu, không phải trước đây hắn chưa từng gặp phải kiểu người này. Nếu là trước kia thì trêu ghẹo vài cái cũng được, nhưng bây giờ thì không, bởi trong mắt hắn chỉ có mình Khuất Ý Hành mà thôi.

“Đừng.” Diêu Trạm ngăn lại: “Gian này đầy đàn ông lực lưỡng, cậu cũng đừng chọn kẻ có gia đình như tôi chứ.”

Diêu Trạm mặc kệ người kia, sau khi quay lại thì chuyển từ vị trí đối diện sang ngồi cạnh Khuất Ý Hành. Hai người kề sát nhau, Diêu Trạm ghé vào tai Khuất Ý Hành tán dóc, đều là mấy chuyện nhàm chán vặt vãnh, nhưng Khuất Ý Hành nghe có vẻ rất vui.

Lúc nhìn đối phương uống rượu, Khuất Ý Hành chú ý trái cổ khẽ run của Diêu Trạm, chỉ thấy người đàn ông này quyến rũ một cách quá đáng.

Anh nhớ tới những lời đối phương từng nói với mình, mười lăm năm trước Diêu Trạm khen anh đẹp, mười lăm năm sau Diêu Trạm lại nói thích anh.

Khuất Ý Hành không biết liệu có phải mình uống rượu quá nhiều nên mới hơi kích động hay không, anh chỉ muốn xác định quan hệ một cách dứt khoát. Cứ dây dưa mãi thì đến khi nào với xong đây?

Người ta thường nói giai đoạn mập mờ trong tình cảm cũng là điều trân quý nhất. Trong tiểu thuyết và phim truyền hình, điều mà khán giả thích nhất chính là cây cầu tình cảm thầm kín khó tả anh tới tôi đi. Tuy nhiên những người trong số đó lại luôn gấp rút, họ hy vọng sẽ loại trừ hết thảy nhân tốt bất an, để phần tình cảm có thể thay đổi bất cứ lúc nào lắng xuống càng sớm càng tốt.

Trước đây Khuất Ý Hành do dự cũng vì cho rằng hai bên chưa đủ hiểu nhau, nhưng thật ra họ đã hiểu rõ từ lâu rồi, không phải ư? Nhiều năm qua không gặp, ngay cả khi đối phương vắng mặt suốt mười lăm năm quan trọng ấy thì bất kể như thế nào, họ cũng không phải người xa lạ của nhau.

Khuất Ý Hành nói: “Diêu Trạm, chúng ta về nhà thôi.”

Anh chỉ muốn về nhà, rồi bình tĩnh nói rõ ràng với Diêu Trạm.

Anh thật sự đã rung động, vào lúc Tiểu Mạc nói rằng cuối cùng Diêu Trạm cũng có được anh sau nhiều năm trong giai đoạn độc thân, anh hoàn toàn không kiềm chế được sự phấn khích trong lòng. Đúng là anh thích Diêu Trạm, dù cho Diêu Trạm có là kẻ xấu thì bây giờ anh vẫn thích.

Thích, cho nên muốn ở bên một cách danh chính ngôn thuận, dùng thân phận người yêu để ở bên nhau.

Trên thực tế Khuất Ý Hành rõ ràng hơn bao giờ hết, rằng hắn vẫn luôn chờ mình sẵn sàng bước từng bước về phía hắn và anh cũng khát vọng như thế, bởi vì suy cho cùng ai mà chẳng có khát vọng yêu chứ? Ai mà không mong muốn được ở bên người mình yêu đâu?

Tình yêu cũng chẳng phải điều tốt đẹp gì, thậm chí còn thường xuyên khiến người khác phiền lòng, nhưng thỉnh thoảng vẫn có kẻ may mắn. Khuất Ý Hành tự thấy bản thân xui xẻo lâu rồi, lần này nên đến lượt anh may mắn chứ?

Khuất Ý Hành chủ động kéo tay Diêu Trạm, hai người lướt qua đám đông, rời khỏi quán bar.

Trên đường về nhà, từ đầu đến cuối Khuất Ý Hành đều không buông tay Diêu Trạm. Hai người kề sát nhau ngồi sau xe taxi, thỉnh thoảng tài xế sẽ nhìn họ qua kính chiếu hậu, nhưng Khuất Ý Hành không hề e dè mà vô tư nhìn đối phương.

Diêu Trạm ngỡ ngàng trước thái độ của anh, nhưng hắn rất thích một Khuất Ý Hành như thế này, một Khuất Ý Hành chẳng nỡ dời mắt mà luôn nhìn hắn chăm chú.

Từ quán bar đến khu chung cư mất tổng cộng 40 phút.

Hai người xuống xe rồi nắm tay bước nhanh về phía nhà.

Lòng bàn tay cả hai đều rịn mồ hôi, gió lạnh thổi qua, rõ ràng ban đêm trời mát lạnh, nhưng ngọn lửa trong lòng lại bùng cháy mạnh mẽ.

Khuất Ý Hành vì Diêu Trạm mà dự định lát nữa sẽ chủ động tỏ tình với hắn, mà Diêu Trạm uống rượu rồi thì h@m muốn dâng trào, đã thế còn bị Khuất Ý Hành trước mặt câu mất linh hồn, trong đầu chỉ còn suy nghĩ trở về sẽ làm một trận sung sướng.

Nhà Diêu Trạm ở gần cổng chính khu chung cư, Khuất Ý Hành vốn định về nhà mình, vậy mà Diêu Trạm lại kéo anh về nhà hắn. Nghĩ lại thì chỗ nào cũng như nhau, Khuất Ý Hành không ngại thế nên cũng theo hắn lên lầu.

Trong thang máy, Diêu Trạm lại bắt đầu không quản được mình, hắn ôm Khuất Ý Hành cọ qua cọ lại cứ như một con cún lớn.

Khuất Ý Hành biết nồng độ rượu mà Tiểu Mạc pha rất cao, tửu lượng của Diêu Trạm vỗn đã không tốt bằng anh, phỏng chừng bây giờ đã thấm hơi rượu rồi.

Anh cười ôm lấy Diêu Trạm, nhẹ giọng nói: “Nhịn chút đã, về nhà rồi làm.”

Hiếm khi Khuất Ý Hành không thấy xấu hổ mà ngược lại còn thấy Diêu Trạm có chút đáng yêu. Dáng vẻ làm nũng đòi hôn sau khi uống rượu của đàn ông trông cứ như động vật nhỏ vậy, thật sự quá đáng yêu.

Tới cửa nhà, Diêu Trạm một bên hôn Khuất Ý Hành một bên dùng chìa khóa mở cửa, hắn hứng lắm rồi, khẩn thiết muốn đè người ta ra làm cho thỏa mới thôi.

Vừa mở cửa, Diêu Trạm đã trực tiếp ấn người lên tường. Cửa còn chưa đóng đã hôn môi lôi kéo quần áo người ta. Hắn từ từ nhắm mắt, ý say nồng đượm khiến đầu óc trong phút chốc vẫn chưa nhận ra ở đây có gì khác thường nhưng Khuất Ý Hành thì có.

Đèn phòng khách đang mở.

“Nhà cậu có người!” Khuất Ý Hành cố sức muốn đẩy Diêu Trạm ra, nhưng đối phương lại quặp tay anh ra sau, tiếp tục li3m vành tai anh.

Khuất Ý Hành hơi hoảng sợ, trong lúc giãy dụa, anh thấy phía sau Diêu Trạm xuất hiện một người.

Diêu Trạm chẳng thể nào ngờ mẹ hắn sẽ trực tiếp đến mà không hề thông báo, đến khi Diêu Trạm nhận ra thì mẹ hắn đang nhìn hai người hôn môi bằng vẻ mặt khiếp sợ không biết đã bao lâu.

Có lẽ cũng không lâu lắm, hắn nghĩ thế, vì suy cho cùng hai người vào nhà tổng cộng chưa tới mười phút.

Lưng Khuất Ý Hành dán chặt lên vánh tường, cảm giác mát lạnh từ vách tường lan khắp người anh.

Cuối cùng anh cũng nhớ ra tại sao anh cứ mãi chần chừ trong việc xác lập quan hệ với Diêu Trạm, không chỉ vì họ chưa từng hiểu nhau sau nhiều không gặp, mà nguyên nhất lớn nhất chính là việc Diêu Trạm vẫn chưa come out với người nhà.

Diêu Trạm nhìn biểu cảm phẫn nộ của mẹ, bèn che chở Khuất Ý Hành phía sau.

“Mẹ.” Diêu Trạm cố giữ bản thân bình tĩnh: “Sao mẹ lại tới đây?”

Mẹ hắn đứng đó, giận đến run rẩy cả người. Bà lên tiếng: “Tôi không đến thì làm sao thấy được cảnh đặc sắc này chứ?”

Bà nói: “Mẹ thật sự không ngờ, hóa ra con cứ mãi không tìm bạn gái là vì chuyện này.”

Diêu Trạm đã từng thăm dò thái độ chấp nhận đồng tính của mẹ mình, và biết mẹ hắn không chấp nhận điều đó. Đương nhiên loại chuyện này dù có là nhà ai cũng chẳng thể nào chấp nhận được.

Hắn phải trấn an mẹ mình, phải thuyết phục và nói rõ ràng chuyện của hắn cho mẹ nghe, nhưng đồng thời hắn không thể làm tổn thương Khuất Ý Hành.

Diêu Trạm xoay người và giữ chặt tay Khuất Ý Hành, nhẹ giọng nói: “ Em về nhà trước được không? Chỗ này để tôi xử lý.”

Khuất Ý Hành nhìn Diêu Trạm, anh hơi ngửa đầu, nhìn con người cao hơn mình nửa cái đầu lúc nào cũng dụ dỗ mình, nghe tiếng mắng chửi điên cuồng của quý bà cách đó vài mét, lần *****ên ý thức được come out với người nhà là một chuyện khó khăn biết bao.

Bản thân anh chưa từng trải qua chuyện khó xử này, thế nên luôn cho rằng đó chỉ là một câu nói nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế thì khó khăn rất nhiều.

Anh vỗ cánh tay Diêu Trạm như thế trấn an, sau đó nói với mẹ Diêu Trạm: “Dì à, con xin lỗi.”

Suy cho cùng mẹ Diêu Trạm vẫn là một phần tử trí thức, do đó dù có giận thì cũng chỉ nổi giận với con trai mình. Bà nhìn Khuất Ý Hành, giận thì giận, nhưng chẳng nói thêm gì.

Khuất Ý Hành đi rồi, Diêu Trạm đóng cửa lại.

Cách một cánh cửa, Khuất Ý Hành nghe được tiếng khóc của mẹ Diêu Trạm. Trong nháy mắt ấy anh đột nhiên cảm thấy thật khó chịu, thậm chí hoài nghi rằng có phải trái tim mình bị người ta tổn thương hay không.

Khuất Ý Hành ngồi một mình dưới lầu thật lâu, anh không muốn về nhà, cũng chẳng dám lên lầu hỏi xem Diêu Trạm thế nào.

Anh rất lo lắng, vừa lo cho cảm xúc của mẹ Diêu Trạm và cũng vừa lo cho Diêu Trạm. Thậm chí anh còn bắt đầu sợ hãi, sợ rằng Diêu Trạm sẽ vì come out thất bại mà vứt bỏ mình.

Khuất Ý Hành ngồi ở khoảng sân không người, gió rất lạnh, lạnh đến nỗi anh như thể đang bước vào mùa đông. Anh nhìn chiếc xích đu không người ngồi rồi tự nhủ, dù thế nào thì Diêu Trạm vẫn tốt hơn hẳn những kẻ trong quá khứ, ít nhất thì hắn đã nỗ lực thẳng thắn và come out với người nhà vì anh.

Ngồi như vậy hơn một tiếng đồng hồ, Khuất Ý Hành bèn lấy điện thoại ra xem thời gian.

Qua thêm một giờ, anh gửi tin nhắn cho Diêu Trạm: Cậu vẫn ổn chứ?

Diêu Trạm không trả lời, Khuất Ý Hành bèn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Màn hình vừa tắt thì anh lại nhấn mở, tắt rồi lại nhấn mở…

Hơn 3 giờ sáng, Khuất Ý Hành cuối cùng cũng đứng dậy. Anh xoa đôi chân có chút cứng đờ và chậm rãi đi về nhà.

Người ta thường nói tạo hóa trêu người, anh cảm thấy những lời này rất có ý nghĩa.

Trước đây Diêu Trạm từng nói “Thích” rất nhiều lần, nhưng anh đều từ chối thảo luận về mối quan hệ của hai người, để đến hôm nay, anh muốn phá bỏ nó thì mọi chuyện lại ầm ĩ thế này.

Đến tận lúc này Diêu Trạm vẫn chưa rõ lòng anh.

Khuất Ý Hành có chút lo lắng, nhỡ đâu Diêu Trạm không muốn biết nữa thì phải làm sao?

Anh đứng dưới lầu nhà Diêu Trạm, ngửa đầu nhìn lên, đếm từng tầng lầu và tìm thấy cửa sổ nhà Diêu Trạm. Thật ra cũng dễ tìm thôi, bởi vì chỉ có một nhà còn sáng đèn vào giờ này.

Đèn sáng, chứng tỏ Diêu Trạm và mẹ hắn còn đang nói chuyện.

Khuất Ý Hành rất muốn đi lên để nói gì đó, nhưng vẫn biết rằng sự hiện diện của mình sẽ chỉ l àm tình hình càng tồi tệ hơn.

Anh lê bước chân về nhà, chỉ cách có vài trăm mét nhưng tựa như đã đi rất lâu.

Khu chung cư thật yên tĩnh, yên tĩnh như một ngôi mộ. Khuất Ý Hành nghĩ, chỉ ước rằng mối tình còn chưa bắt đầu của tôi sẽ không bị chôn vùi trong phần mộ này.

Hơn 4 giờ sáng Diêu Trạm mới dỗ được mẹ hắn ngủ, vào khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, lần *****ên hắn cảm giác cả thể xác lẫn tinh thần đều mỏi mệt.

Sau khi Khuất Ý Hành rời đi, mẹ hắn hoàn toàn không khống chế được cảm xúc, vừa đánh vừa mắng hắn, cuối cùng là ôm hắn khóc.

Diêu Trạm biết rằng mẹ không chấp nhận được chuyện này, điều này đã quá rõ ràng từ trước đến giờ. Không phải cứ người có bằng cấp càng cao thì thì tư tưởng càng thoáng, mà rất nhiều lúc, càng là phần tử tri thức thì tư tưởng càng bảo thủ. Mẹ hắn chính là người như vậy.

Nhưng cũng may là mẹ hắn chịu nghe hắn nói.

Diêu Trạm nghĩ đêm nay miệng hắn sẽ tét ra mất, nhưng mẹ hắn không nghe lọt câu nào. Mẹ hắn không hiểu, lờ đi, không chấp nhận, chỉ khóc và mắng hắn học xấu.

Diêu Trạm vừa dỗ bà vừa lo cho Khuất Ý Hành, cả ánh mắt lúc rời đi và lời xin lỗi đối phương nói với mẹ đều khiến hắn chẳng thể nào yên tâm.

Cuối cùng hắn cũng thuyết phục mẹ hắn đi ngủ trước, chờ bà ngủ rồi hắn mới ra ngoài và cầm điện thoại, phát hiện hơn nửa đêm rồi mà Khuất Ý Hành còn chưa ngủ, nhắn tin hỏi hắn thế nào rồi.

Diêu Trạm nhìn tin nhắn anh gửi tới mà chỉ thấy thật có lỗi với anh, rõ ràng đã nói sẽ không để anh chịu uất ức vậy mà lại thành ra thế này, trong lòng ai cũng khó chịu.

Hắn ra ban công gọi cho Khuất Ý Hành.

Đối phương nhanh chóng nhận máy, câu *****ên đã hỏi: “Diêu Trạm, cậu có ổn không?”

Bình Luận (0)
Comment