“Diêu Trạm…” Khuất Ý Hành ngửa mặt, muốn ngăn lại những giọt nước mắt, thế nhưng nước mắt lại chảy dọc từ khóe mắt xuống cần cổ. Anh cất lời: “Trước đây tôi chất chứa niềm mong chờ dành cho cậu, cứ ngỡ rằng cuối cùng cũng tránh được chuyện này…”
–
Diêu Trạm chợt thấy mình có lẽ đã quá may mắn, rõ ràng bản thân không làm được, khiến cả người nhà lẫn người mình thích đều chịu uất ức, vậy mà Khuất Ý Hành còn an ủi ngược lại hắn.
Diêu Trạm nói: “Xin lỗi, tôi đã không giữ lời.”
Ý của hắn là khi hắn và Khuất Ý Hành bên nhau, cho dù hai người chưa xác định quan hệ nhưng hắn nên come out càng sớm càng tốt mới phải. Huống chi lần này mẹ hắn và Khuất Ý Hành đã trực tiếp đụng mặt, lại còn trong tình huống đáng xấu hổ thế này thì thật là không nên.
Nhưng câu này khi lọt vào tai Khuất Ý Hành lại biến thành ý khác, anh cho rằng Diêu Trạm vứt bỏ anh.
“Xin lỗi, tôi đã không giữ lời”, bảy chữ biến thành bảy nhát dao, từng nhát từng nhát lột da róc xương anh. Anh cảm thấy đau đơn, chỗ nào cũng đau, lúc đứng trong phòng khách, ngón tay anh bị điếu thuốc làm phỏng.
“Ý Hành, có phải hôm nay đã làm em sợ rồi không?” Diêu Trạm vẫn chưa nhận ra đối phương đang hiểu lầm. Hắn xoa mi tâm, bất đắc dĩ nói: “Tôi thật sự xin lỗi, nhưng tôi sẽ mau chóng giải quyết.”
“Không sao cả.” Khuất Ý Hành bỗng lên tiếng: “Tôi tôn trọng quyết định của cậu.”
Diêu Trạm mỉm cười: “Cảm ơn.”
Cả hai đều trầm mặc, tâm trạng thì khác nhau hoàn toàn. Tay Khuất Ý Hành vì bị phỏng nên vứt điếu thuốc đi, điếu thuốc còn chưa kịp tắt rơi xuống sàn nhà, cháy thành một lỗ trên tấm thảm mới mua.
Mùi khét lượn lờ bay vào mũi Khuất Ý Hành, anh cúi đầu nhìn nhưng làm thinh. Chỉ nhìn mà thôi.
“Em vẫn chưa ngủ?” Diêu Trạm hỏi: “Là vì tôi ư?”
Khuất Ý Hành chẳng biết nên nói gì mới phải, đau lòng lấn át sự phẫn nộ và nỗi thất vọng.
Anh tự nhủ rằng không sao cả, chẳng phải Khuất Ý Hành mày đã quen rồi ư? Bị bỏ rơi tận hai lần một cùng một lý do, một lần lại hai lần, đây chỉ mới là lần thứ ba, mày sợ quái gì?
Anh nói: “Tôi chuẩn bị ngủ rồi.”
Lúc nói ra, giọng của anh phát run, vừa dứt lời nước mắt đã tuôn rơi.
Khuất Ý Hành cảm thấy mấy năm nay mình đã rơi quá nhiều nước mắt. Là một tên đàn ông hơn ba mươi tuổi, cứ như vậy thì thật đáng sợ, nhưng anh không kiềm chế được, dù có tự khuyên nhủ như thế nào thì vẫn rất khổ sở.
Anh cứ nghĩ Diêu Trạm khác biệt, nhưng không ngờ rằng thật ra ai cũng như nhau.
Khuất Ý Hành nghĩ: Là sai lầm của tôi, là tôi sai, từ đầu đến cuối đều là chuyện của bản thân tôi, tôi không nên ký thác niềm hy vọng lên người khác.
“Em khóc à?” Lúc Diêu Trạm nhận ra vấn đề thì nỗi xót xa bỗng chốc dâng trào. Khuất Ý Hành vốn đã nhạy cảm, từng trải qua những chuyện không vui trong chuyện này nên hắn phải sớm nghĩ đến việc đối phương chẳng hề dễ chịu hơn hắn mới phải: “Ý Hành à, chỗ tôi không có gì đâu, sẽ có thể giải quyết nhanh thôi, em đừng lo lắng.”
“Tôi không lo lắng.” Khuất Ý Hành nói: “Nhưng tôi hy vọng cậu đừng biến thành loại người mà bản thân chán ghét.”
Diêu Trạm không hiểu lời anh nói: “Nghĩa là gì? Em làm sao đó?”
“Diêu Trạm…” Khuất Ý Hành ngửa mặt, muốn ngăn lại những giọt nước mắt, thế nhưng nước mắt lại chảy dọc từ khóe mắt xuống cần cổ. Anh cất lời: “Trước đây tôi chất chứa niềm mong chờ dành cho cậu, cứ ngỡ rằng cuối cùng cũng tránh được chuyện này…”
Anh dừng lại, rồi nói: “Nhưng đây cũng không phải lỗi tại cậu, tôi chỉ thành tâm thành ý khuyên nhủ cậu, không phải tôi khăng khăng muốn ở bên cậu, mà là tôi không mong cậu cũng biến thành loại người đáng hổ thẹn nhất.”
“Hả?” Diêu Trạm hoàn toàn mông lung: “Loại người như thế nào?”
“Lừa đảo hôn nhân!” Khuất Ý Hành lên tiếng: “Không phải vì tôi không thể ở bên cậu nên mới nói những lời như thế, tôi chỉ cho rằng chúng ta không thể hại người hại cả mình thôi.”
Diêu Trạm trầm mặc rất lâu, sau cùng nhận ra Khuất Ý Hành đã hiểu lầm hắn.
Hắn cười khổ: “Em đang nói gì vậy? Tôi lừa ai? Lừa em à? Tôi muốn hỏi cưới đàng hoàng, em có chịu gả cho tôi không?”
Khuất Ý Hành ngây ngẩn cả người, quên cả việc rơi nước mắt.
“Em đang ở nhà?”
“Ừm.”
“Chờ tôi.” Diêu Trạm nói: “Không được khóc, mặc dù em khóc cũng đẹp lắm, nhưng mà không được khóc.”
Lúc Khuất Ý Hành mở cửa thì đã gần 5 giờ, suốt đêm không ngủ, cả Diêu Trạm và anh đều trông thật thê thảm.
Anh nói: “Cậu không nên đến.”
Diêu Trạm chen vào cửa ôm Khuất Ý Hành, chôn mặt vào cần cổ anh.
“Tôi đến để tìm chút dũng khí và sức mạnh.” Diêu Trạm lên tiếng: “Mẹ tôi không dễ đối phó, em mà không cho tôi sạc điện thì tôi sẽ bị bà tra tấn chết mất.”
Khuất Ý Hành vẫn chưa hồi phục cảm xúc khi nãy, chóp mũi anh đỏ bừng, hai mắt đỏ bừng, hệt như chú thỏ bị cảm mạo.
Anh vỗ về Diêu Trạm: “Vậy ý cậu là gì?”
“Có lẽ là em ngốc thật rồi.” Diêu Trạm nói: “Chẳng phải em hiểu lầm à? Lý do gì tôi phải lừa gạt hôn nhân?”
“Không phải cậu nói ư, cậu nuốt lời rồi?”
Diêu Trạm bỗng tỉnh ngộ, rồi thở dài não ruột: “Khờ quá đi, sự ăn ý giữa hai ta bị em ăn mất rồi à?”
“Sao?”
“Tôi nói là…” Diêu Trạm hôn lỗ tai anh, dịu dàng nói: “Tôi có lỗi với em, là vì gần đây yêu đương ngọt ngào quá đỗi, quẳng cả chuyện come out ra sau đầu.”
Đêm nay không gì có thể khiến Khuất Ý Hành yên tâm hơn những lời này, anh đã thật sự cho rằng mình và Diêu Trạm sẽ đi đến điểm cuối khi mọi chuyện vẫn chưa bắt đầu.
“Thật xin lỗi, tôi hiểu lầm…”
Diêu Trạm mỉm cười: “Em không phản bác tôi.”
“Phản bác gì cơ?”
Diêu Trạm buông anh ra và đứng thẳng trước mặt anh, sau khi hai người nhìn nhau, hắn tiến đến ngậm môi Khuất Ý Hành.
Sau khi hôn nhau, Diêu Trạm li3m khóe miệng đối phương: “Anh nói chúng ta đang yêu đương.”
Ánh mắt Khuất Ý Hành hơi lấp lóe, khẽ cúi đầu.
“Em cũng thích anh đúng không?” Diêu Trạm nhẹ nhàng bóp cằm Khuất Ý Hành, ép đối phương nhìn thẳng vào mình: “Yêu anh đúng chứ?”
Khuất Ý Hành nhìn hắn, sau khi trầm mặc vài giây bèn đáp: “Đúng vậy.”
Trời thu vào lúc rạng sáng 5 giờ, trời hãy còn chưa sáng hoàn toàn. Diêu Trạm ôm cổ đối phương, siết chặt anh trong lòng.
Hai người đều không lên tiếng, trống ngực đập liên hồi. Khuất Ý Hành cảm giác được phản ứng cơ thể của Diêu Trạm, anh vừa vuốt v e đối phương vừa hỏi: “Có vội trở về không?”
Dù rất có cảm giác tội lỗi, nhưng Khuất Ý Hành muốn thế.
Hai người đi từ cửa đến phòng ngủ, quần áo rơi lả tả tuyên bố sự khao khát lẫn nhau của đối phương.
Khuất Ý Hành cảm thấy thật kỳ diệu, vì anh chưa bao giờ tham luyến cái ôm hôn từ một người đến vậy. Anh và Diêu Trạm bắt đầu từ tình d ục, nhưng trong tình d ục lại tìm được sự ngọt ngào của tình yêu.
Từ lúc rạng sáng đến giờ, họ đã làm rất nhiều lần, dùng rất nhiều tư thế, thậm chí đã quen thuộc từng vị trí mẫn cảm nhất của đối phương. Mỗi một nơi đi qua đều khơi lên niềm sung sướng tràn trề, nhưng đó chỉ là về mặt thể xác, dù có thoải mái đi nữa thì cũng không khiến họ thỏa mãn hơn chỉ trong một buổi sáng.
Trên chiếc giường lớn ở phòng ngủ, hai gã đàn ông khiến cả đồ đạc trong phòng cũng đỏ mặt. Mặt trăng và mặt trời cùng bàn giao, lúc bàn giao còn thì thầm thỏ thẻ, chốc lại bàn tán về chuyện của hai người.
Khuất Ý Hành được Diêu Trạm dẫn dắt, trèo lên mây rồi lặn xuống biển, lúc thì thấy ngạt khí, lúc lại thấy đuối nước. Anh phát ra âm thanh cầu cứu, nhưng rất nhanh lại bị một âm thanh khác lấp kín. Âm thanh đó xuất phát từ nơi sâu nhất trong cơ thể và linh hồn anh, lẫn vào cùng hơi thở của Diêu Trạm, tấu thành khúc giao hưởng sầu miên man.
Đời người không bị ràng buộc nhất là lúc tình yêu và tình d ục dung hợp hoàn toàn.
Diêu Trạm rời đi lúc 7 giờ, hắn phải trở về xem mẹ của mình.
Khuất Ý Hành không giữ hắn, trái lại khuyên hắn nên kiên nhẫn nhiều hơn, từ từ rồi sẽ qua.
Người nhà duy nhất của Khuất Ý Hành lúc này là Đậu Úc Thông, bởi vậy bản thân anh chưa từng chịu áp lực khi come out. Nhưng anh hiểu đối với hầu hết mọi người, dù thế nào đi nữa thì điều mà họ khao khát nhất chính là sự ủng hộ của người nhà.
Trong một mối quan hệ, nếu gia đình trước sau không đồng ý, vậy thì khả năng kết thúc mối quan hệ trong bi kịch sẽ rất cao, bởi vì luôn có một thứ vắt ngang ở một nơi nào đó đã khiến trái tim cả hai chẳng cách nào thỏa mãn.
Người nhà, người yêu, đều là một phần quan trọng nhất trong cuộc đời, thiếu đi ai cũng là một sự tiếc nuối.
Sau khi Diêu Trạm rời đi, Khuất Ý Hành vào phòng tắm. Anh nhìn chính mình trong gương, phát hiện rất nhiều dấu hôn lưu lại trên cơ thể, anh cười đưa tay lên chọt, thích thật.
Khi tắm, Khuất Ý Hành đã nghĩ, phải khiến những dấu hôn này mãi không bao giờ phai, khiến chúng đi theo và trở thành dấu ấn vĩnh viễn trong cuộc đời mình.
—
Lúc Diêu Trạm về nhà, mẹ hắn đang ngồi trên sofa.
“Sao mẹ không ngủ thêm lát nữa?” Hơn 4 giờ mới ngủ mà 7 giờ đã dậy, Diêu Trạm đoán mẹ hắn vốn không hề ngủ.
“Con đi đâu?”
Hắn bước tới, rót cốc nước ấm cho mẹ: “Mẹ à, chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi.”
Tối qua mẹ hắn liên tục khóc, liên tục mắng nên tâm trạng rất tệ, vốn chẳng cách nào nói chuyện tử tế. Giờ thì đỡ hơn nhiều, ít nhất cũng đã chịu ngồi xuống.
“Chúng ta nói chuyện đi.” Mẹ Diêu Trạm cầm cốc uống sạch một hơi: “Con đi tìm cậu ta đúng không?”
Diêu Trạm bụng bảo, mẹ đúng là thông mình.
“Đúng.” Diêu Trạm rất muốn tiến hành tuần tự, nhưng bây giờ chuyện đã thành thế này, hắn chỉ có thể nói thật: “Mẹ à, con đã luôn là một kẻ đồng tính, giấu giếm mẹ suốt bao năm nay, con thật là có lỗi.”
Bà vừa nghe những lời con trai nói thì nước mắt lại tuôn rơi. Suốt ba mươi năm qua, lần *****ên con bà xin lỗi bà một cách nghiêm túc đến vậy, chẳng ngờ lại vì chuyện đó.
“Tại sao chứ?” Mẹ hắn hỏi: “Nhiều cô gái tốt như thế, cớ sao con cứ muốn tìm đàn ông làm gì chứ?”
“Không phải là con muốn tìm đàn ông…” Diêu Trạm thở dài: “Haiz, nói là muốn tìm đàn ông cũng đúng, con thật sự hết cách rồi, con cũng chỉ thích đàn ông mà thôi.”
Diêu Trạm tiếp tục rót nước rồi đặt lên bàn cho bà: “Con biết là trong một lúc mẹ không chấp nhận được, không thể hiểu nổi, bởi vậy chúng ta hãy từ từ hiểu được không? Đồng tính cũng đâu phải một loại bệnh trạng gì, cũng giống như dị tính thôi, có rất nhiều đạo lý con không thể nói với mẹ. Mẹ cũng hiểu mà, ban đầu con định sẽ gạt mẹ thêm vài năm, thế nhưng đêm qua mẹ cũng thấy đó, con tìm được vợ rồi.”
“Là tên đàn ông kia?” Mẹ Diêu Trạm khóc đến nỗi mặt toàn nước mắt. Bà thật sự không ngờ con trai mình lại là kẻ đồng tính, một chút manh mốt cũng chẳng có thì làm sao lại đồng tính cơ chứ? Bà nghĩ không ra.
“Có phải nó trêu chọc con không?” Mẹ Diêu Trạm buông lời hỏi: “Nó cám dỗ con, bẻ cong con đúng không?”
Diêu Trạm cười bất đắc dĩ: “Thật chẳng dám giấu giếm, nếu phải nói là ai bẻ cong ai thì kẻ bẻ cong cậu ấy phải là con mới đúng.”
“Con đừng nói bậy!”
“Con không nói bậy.” Diêu Trạm thôi cười, nói một cách vô cùng nghiêm túc: “Bọn con là bạn học thời cấp 3, khi ấy con đã lôi kéo cậu ấy để cậu ấy khẩu giao cho mình. Mẹ à mẹ nói xem, giữa bọn con rốt cuộc là ai bẻ cong ai đây?”