Blowing In The Wind/Lời Thì Thầm Trong Gió

Chương 40

Chẳng phải xã hội này kỳ thị chúng ta ư? Vậy thì chúng ta phải sống thật tốt, phải để bọn nhìn thấy bản lĩnh của chúng ta. Chẳng phải xã hội này không chấp nhận chúng ta à? Vậy thì chúng ta phải ở bên nhau, hơn nữa còn phải đến khi cái chết chia lìa đôi ta.

Có một số chuyện, nếu chúng ta chưa từng trải thì mọi kỳ vọng mà chúng ta đặt ra sẽ chỉ là tưởng tượng. Chỉ khi sự việc thật sự xảy đến, ta mới hiểu được cảm giác đó như thế nào và đến cùng phải đối phó ra sao.

Bao nhiêu năm qua, Diêu Trạm đã sống một cách quá thành thạo, chuyện gì hắn cũng có thể ung dung đối phó, mà chuyện khiến hắn cuống cuồng duy nhất chính là việc Phó viện trưởng giới thiệu bạn gái cho hắn và chuyện come out không hề có sự chuẩn bị trước ngày hôm nay.

“Con nói cái gì đó?” Nếu vừa rồi mẹ Diêu Trạm chỉ kích động thì lúc này bà sắp điên mất rồi.

“Con nói là, con vẫn luôn là một kẻ đồng tính.” Diêu Trạm quỳ trước mặt mẹ và nói: “Con biết là chuyện gì mẹ cũng hiểu, con không khuyên nữa, có nói thêm thì mẹ cũng nổi giận với con thôi. Nếu mẹ muốn đánh thì hãy dùng sức mà đánh, muốn mắng cứ mắng, đánh xong mắng xong rồi thì con vẫn là con trai mẹ, con vẫn sẽ hiếu kính mẹ đàng hoàng. Sau đó mẹ hãy thử chấp nhận con và cả vợ của con đi.”

“Ai là vợ con chứ!” Mẹ Diêu Trạm khóc đến nỗi mặt đẫm lệ, bà rất hốt hoảng, rất mông lung, đến giờ bà vẫn chưa thể hiểu.

Có người mẹ nào lại chịu đựng nổi khi mà bản thân có lòng tốt đến dọn nhà nấu cơm cho con trai, kết quả đến tối lại trông thấy nó và một người đàn ông hôn đến quên trời quên đất, và rõ ràng là cả hai đang muốn làm chuyện đó. Thử hỏi thời cấp 3, hai đứa này đã quấn chung một chỗ như thế nào rồi.

“Mẹ à…” Diêu Trạm nói: “Ban đầu con định sẽ để mẹ từ từ chấp nhận, nhưng không ngờ chuyện lại đột ngột xảy ra thế này. Từ nhỏ mẹ đã nói rằng con phải là một kẻ có lương tâm khi đối nhân xử thế, vậy hôm nay con sẽ tìm kẻ có lương tâm mà mẹ nói ngay tại đây, rằng dù có ra sao thì chuyện con đồng tính vẫn chẳng thể thay đổi, và chuyện con thích cậu ấy cũng sẽ không thay đổi. Mẹ à, bọn con đã không gặp nhau suốt mười lăm năm rồi, suýt chút nữa là con không thể gặp lại người này rồi.”

Khi nói những lời này, Diêu Trạm đã cảm thấy cay mũi.

Đúng vậy, hắn và Khuất Ý Hành suýt nữa đã lỡ mất nhau rồi. Trong mười lăm năm ấy, tuy mồm mép tép nhảy nói sẽ gặp nhau, nhưng đời người có thể có tổng cộng bao nhiêu cái mười lăm năm đây.

“Nhất định phải là cậu ta ư?” Mẹ Diêu Trạm khóc đến độ choáng váng cả đầu, vừa nghĩ đến những lời con nói đã cảm thấy không thở nổi. Bà bụm mặt dựa vào ghế sofa, há miệng thở: “Tôi đã tạo ra tội nghiệt gì thế này…”

“Nhất định phải là cậu ấy.” Diêu Trạm nói: “Nếu là trước đây, có lẽ con sẽ nói là cho dù con không tìm đàn ông thì cũng sẽ không tìm phụ nữ. Nhưng bây giờ con đã có người để bên nhau mãi mãi, con chỉ chọn cậu ấy, người khác đều không được.”

Nếu Diêu Trạm đã nhận định Khuất Ý Hành thì cho dù Khuất Ý Hành không đồng ý một ngày, hắn cũng có lòng tin sẽ theo đuổi được người ta.

Nhưng tiền đề là hắn phải có sức lực theo đuổi đó, hắn không thể biến nơi này thành một mớ rối ren, như vậy hắn làm sao có tư cách để nói yêu người ta?

“Không được!” Mẹ Diêu Trạm ngăn cản: “Mẹ không chấp nhận, không được, ngày mai mẹ sẽ tìm người để giới thiệu bạn gái cho con!”

“Mẹ à, mẹ đừng như vậy mà…” Diêu Trạm nhíu mày, ngữ khí cũng trở nên nghiêm trọng hơn: “Chúng ta đừng như thế được không? Con cứ nghĩ là gia đình mình đã quá hiểu nhau rồi chứ!”

“Nhưng mẹ thì không thể hiểu được chuyện này!” Mẹ Diêu Trạm lớn tiếng quát hắn: “Không được là không được!”

Diêu Trạm nhắm mắt, thở dài.

“Nếu con còn biết mẹ là mẹ của con, thì nhanh chóng cắt đứt cho mẹ!” Mẹ Diêu Trạm nói: “Bắt đầu từ hôm nay mẹ sẽ ở chỗ con, mẹ sẽ trông chừng con, con vừa tan ca thì không được đi đâu cả. Nếu con không làm được thì mẹ sẽ theo con như thuở bé đưa con đến trường đón con tan học vậy, mẹ thật sự muốn xem rốt cuộc giữa chúng ta ai sẽ bẽ mặt hơn ai!”

“Mẹ à, mẹ bình tĩnh chút đi.” Lòng Diêu Trạm như được lắp một quả bóng hơi, có một người vô hình đang không ngừng thổi phồng, khiến hắn cảm thấy mình sắp bị nổ tung từ trong ra ngoài rồi: “Chúng ta hãy nói chuyện trong hòa bình đi.”

“Chuyện này chả có gì để nói cả.” Mẹ Diêu Trạm rút giấy lau mặt, cố nói một cách bình tĩnh: “Cứ thế đi, không được thương lượng!”

“Mẹ à!” Diêu Trạm giữ bà lại: “Mẹ thật sự ép bọn con không thể sống một cách yên ổn sao? Con là đồng tính thì con không phải con trai mẹ ư? Con là đồng tính thì con không thể có được người mình yêu ư? Con là đồng tính thì con sẽ bẽ mặt sẽ là tên biến thái không được xã hội chấp nhận ư? Cho dù người khác nghĩ như vậy, nhưng mẹ là mẹ của con, mẹ cũng nhìn con như thế sao?”

Mẹ Diêu Trạm đột nhiên tát cho hắn một bạt tai: “Chính vì mẹ là mẹ của con nên mẹ mới như thế! Ngoại trừ mẹ thì ai có thể quản con đây? Con là đồng tính, rồi khi ra ngoài con có biết người khác nhìn con thế nào nhìn mẹ ra sao không? Bọn họ sẽ đàm tếu sau lưng chúng ta rồi lời ong tiếng ve cả nhà chúng ta, nói con là biến thái, nói mẹ không giáo dục con cho tốt! Bây giờ con còn trẻ, có thể xúc động nhất thời mới đi tìm đàn ông, nhưng sau này thì sao? Hai người có thể kết hôn không? Hai người có bảo đảm được không? Hai người có thể sinh con đẻ cái hay không? Sau này già rồi, hai người phải làm sao đây? Ai sẽ phụng dưỡng hai người? Những vấn đề này hai người có từng nghĩ tới chưa?”

Bà khiến cho tai Diêu Trạm chỉ còn lại tiếng ong ong, cũng mất đi sức lực trấn an tâm trạng nóng nảy của bà luôn rồi.

“Mẹ ơi, trước đây mẹ không như vậy…” Diêu Trạm nói: “Con cứ ngỡ rằng mẹ là một người rất rõ đạo lý.”

“Mẹ đương nhiên rõ đạo lý rồi, nhưng cũng phải xem là chuyện gì đã. Mẹ đã quá nuông chiều con, bằng không sẽ không đi con đường tà đạo này.”

“Đường tà đạo?” Bên mặt bị tát của Diêu Trạm vừa đau vừa rát, nhưng hắn còn đau lòng hơn. Người ngoài có thế nào hắn cũng có thể phớt lờ, người ngoài không hiểu không chấp nhận hay thậm chí là chửi rủa hắn cũng có thể mặc kệ, thế nhưng đến chính mẹ ruột của hắn cũng như vậy, hắn thật sự cảm thấy bất lực vô cùng.

Hắn nói: “Mẹ, con thấy cuộc trò chuyện hôm nay của chúng ta không có kết quả gì, con đưa mẹ về trước, hôm nào chúng ta lại nói chuyện nhé.”

“Mẹ không về!” Mẹ Diêu Trạm đi về phía phòng ngủ: “Mẹ sẽ ở đây, con cũng đừng hòng đi, đâu cũng không được đi, mẹ sẽ trông chừng con.”

“Con đã ba mươi ba rồi mẹ à!” Diêu Trạm bật lại: “Con có quyền quyết định nơi mình muốn đi, làm gì và ở bên ai!”

Mẹ Diêu Trạm dừng bước rồi quay đầu nhìn hắn, bà bỗng không còn hiểu nỗi con mình nữa. Bà nói: “Rốt cuộc mày đã bị chuộc phải thứ ***** gì? Tại sao cứ phải làm ra loại chuyện này với một tên đàn ông chứ? Mày không thể để mẹ sống lâu thêm vài năm hay sao?”

“Mẹ, thật ra con rất muốn nói lời xin lỗi với mẹ, mà quả thật con cũng phải nói, bởi vì con đã chọc giận mẹ. Thế nhưng con sẽ không cảm thấy có lỗi với xu hướng tính dục của mình đâu, bởi nó không có gì phải có lỗi cả.” Diêu Trạm rất kiên định, hắn cầm chìa khóa trên bàn trà và nói với mẹ: “Mẹ muốn ở đây cũng được, mẹ nhớ gọi điện báo với ba một tiếng, đừng để ông ấy lo lắng. Con ra ngoài hít thở không khí rồi mua ít thức ăn, tủ lạnh trong nhà trống trơn rồi.”

“Mẹ đi với con.” Nói xong, mẹ Diêu Trạm bước nhanh đến.

Diêu Trạm bật cười: “Không cần căng thẳng như thế đâu, không phải con đi tìm cậu ấy, chuyện nhà chúng ta vẫn chưa giải quyết khiến con chẳng còn mặt mũi nào tìm cậu ấy cả.”

“Không còn mặt mũi? Con mà cũng biết điều đó sao?”

“Ý con là, một khi không giải quyết rõ ràng chuyện riêng của mình thì con không có mặt mũi đi gặp cậu ấy.” Diêu Trạm đáp trả: “Đồng tính luôn là những người bị thiệt thòi, nhưng cớ sao chúng con phải bị thiệt thòi cơ chứ? Bởi vì kỳ thị, bởi vì có rất rất nhiều người kỳ thị chúng con! Có những người cho rằng đó là bệnh, có những người còn nực cười hơn, họ cho rằng đồng tính còn có thể lây bệnh, sự kỳ thị mà xã hội này dành cho chúng con không chỗ nào là không có cả, cớ sao lại ép chúng con phải cúi đầu nhận sai chứ? Con không nghĩ đồng tính là chuyện gì đáng xấu hổ cả, xấu hổ phải là những kẻ rõ ràng là đồng tính nhưng không dám thừa nhận, thậm chí còn dối gạt hôn nhân, bọn họ vừa ngu vừa xấu xa, con không muốn làm một kẻ như vậy.”

Diêu Trạm mang giày, chuẩn bị ra ngoài: “Con đến siêu thị, mẹ nghỉ ngơi chút nữa đi. Chỉ khi con không ở nhà, mẹ không thấy con mới có thể mau bình tĩnh.”

Hắn nhẹ nhàng đóng cửa rồi thở phào một hơi.

Diêu Trạm rất nhớ Khuất Ý Hành, hắn muốn ôm Khuất Ý Hành để đối phương dỗ dành mình, hoặc là mình dỗ dành đối phương cũng được.

Hắn muốn nói với Khuất Ý Hành rằng chúng ta không phải sợ điều gì cả, cho dù không thể kết hôn, cho dù không được pháp luật bảo vệ, cho dù không có ai phụng dưỡng chúng ta khi về già, chỉ cần chúng ta mãi mãi bên nhau thì chẳng có gì là đáng sợ cả.

Chẳng phải xã hội này kỳ thị chúng ta ư? Vậy thì chúng ta phải sống thật tốt, phải để bọn nhìn thấy bản lĩnh của chúng ta.

Chẳng phải xã hội này không chấp nhận chúng ta à? Vậy thì chúng ta phải ở bên nhau, hơn nữa còn phải đến khi cái chết chia lìa đôi ta.

Thời điểm Diêu Trạm xuống lầu có nhìn thấy một ông cụ lớn tuổi đang dắt chó đi dạo, chú chó vui vẻ chạy lăng xăng phía trước, còn ông cụ thì lầu bầu gì đó với nó.

Bỗng Diêu Trạm bắt đầu ảo tưởng về những năm sau đó, hắn và Khuất Ý Hành đều già đi. Khi ấy họ sẽ là một gia đình, đoán chừng lúc đó Khuất Ý Hành đang vẽ tranh, nhưng anh thì về hưu rồi, như vậy hắn cũng sẽ học vẽ tranh, lúc Khuất Ý Hành vẽ thì hắn sẽ vẽ Khuất Ý Hành, chỉ vẽ khỏa thân rồi sau đó treo đầy nhà.

Vừa nghĩ tới, Diêu Trạm đã cười, hắn ngoái đầu nhìn theo hướng nhà Khuất Ý Hành nhưng vẫn đi con đường khác. Hắn đến siêu thị và mua nguyên liệu nấu ăn, dù thế nào cũng phải quan tâm đ ến mẹ mình thôi.

Khuất Ý Hành tắm xong lại thấy buồn ngủ, lúc tỉnh lại đã hơn 10 giờ sáng. Anh vẫn cảm thấy không yên, bèn gửi cho Diêu Trạm một tin nhắn.

Diêu Trạm nhanh chóng phản hồi anh: Buổi tối anh đến, yên tâm đi, không sao đâu.

Khuất Ý Hành mỉm cười nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại, có được những lời này của Diêu Trạm, anh có thể yên tâm vẽ tranh tiếp rồi.

Từ lúc dọn đến, tiến độ của tác phẩm đã nhanh hơn rất nhiều. Hôm đó khi gọi điện kể chuyện này cho Đậu Úc Thông, đối phương đã cười anh và nói đó là sức mình của tình yêu, còn bảo anh phải khao Diêu Trạm cho đàng hoàng.

Lúc đó Khuất Ý Hành xấu hổ không thôi, cứ mạnh miệng không thừa nhận, nhưng trên thực tế anh cảm thấy những lời đối phương nói có lẽ là thật.

Bởi rằng Diêu Trạm khiến anh cảm thấy kiên định, một loại kiên định mà xưa nay chưa từng có, giống như sự rắc rối vụn vặt trong đời đều được tẩy xóa. Anh chỉ cẩn quan tâm bản thân trước mắt là được, chỉ khi không còn lo lắng gì cả, anh mới có thể yên tâm vẽ vời.

Vào lúc này đây, chủ đề mà anh xoắn xuýt rất lâu đã được giải quyết, và đây sẽ là thách đấu với bản thân của quá khứ.

Linh hồn và thể xác, bản thân trong quá khứ và bản thân của ngày hôm nay.

Trước đây ngay cả khi đang ở trạng thái đỉnh cao, anh cũng chưa từng vẽ về đề tài trừu tượng thế này. Anh muốn thể hiển sự va chạm ở mức độ sâu hơn, mà linh cảm ấy lại hoàn toàn bất chợt vào những lúc l@m tình với Diêu Trạm, bởi vậy mà anh có thể cầm bút vẽ vào lúc này, Diêu Trạm cũng có công lao rất lớn.

Khuất Ý Hành rất hài lòng với tình hình trước mắt, anh chợt nghĩ, cho dù bây giờ có trúng cử hay không thì có lẽ mình cũng sẽ không thấy mất mác và tiếc nuối. Nếu đã thử và cố gắng thì phần còn lại cứ phó mặc cho số phận đi.

Giống như tình yêu vậy.

Bình Luận (0)
Comment