Y nghĩ ngợi và nói: “Thật ra em cũng không cần anh phải một lòng một dạ với em, em biết anh vẫn còn một người bên cạnh, không sao, em không ngại. Yêu nhiều rồi cũng chán thôi, chẳng bằng chúng ta làm bạn giường đi?”
–
Diêu Trạm bật radio trên đường về nhà, mà người dẫn chương trình nữ thì đang đọc thư do độc giả gửi đến trong khung giờ vàng.
Người gửi thư là một thanh niên đang gặp chuyện vô cùng phiền nhiễu, vừa tốt nghiệp Đại học, công việc hết sức bình thường, cha mẹ bạn gái vì cho rằng anh ta không có triển vọng nên không đồng ý việc hai người tiếp tục ở bên nhau.
Diêu Trạm cười khổ, bất kể là đồng tính hay khác tính thì đều có những phiền não trong tình yêu và hôn nhân.
Hắn tắt radio đi, không tiếp tục nghe lời khuyên nhủ của người dẫn chương trình nữ nữa, càng nghe những lời này chỉ càng thấy là người ngoài cuộc đang ba hoa mà thôi.
Lúc hắn sắp về đến nhà thì bắt đầu giảm tốc độ, bởi hắn không muốn về nhà.
Kiểu người như hắn thì phải bận rộn với công việc, chịu áp lực lớn, nói chung chỉ thiếu điều trở về nhà trong nháy mắt và đánh một giấc thật ngon sau giờ tan làm. Thế nhưng vào lúc này hắn lại sợ việc trở về, sợ hãi việc phải đối mặc với áp lực lớn hơn từ mẹ hắn ngay khi bước chân vào nhà.
Hắn lái xe vào khu chung cư, sau khi đậu xe, hắn ngồi bên trong hút hai điếu thuốc rồi mới xuống xe.
Điều bất ngờ là, hắn vừa xuống xe đã trông thấy Khuất Ý Hành.
Đối phương đang nhìn hắn cười đầy dịu dàng.
“Đẹp không?” Diêu Trạm đi về phía anh, đứng trước mặt anh.
Khuất Ý Hành gật đầu: “Đẹp, em nhìn cả buổi rồi này.”
Diêu Trạm càng bất ngờ hơn: “Vậy thì sao không gọi anh?”
“Nhưng em muốn nhìn anh chút nữa.” Khuất Ý Hành nói: “Em đã đứng đây từ hơn 6 giờ, nhưng anh vẫn chưa về. Ban đầu còn định là sẽ đợi thêm nửa tiếng nữa, nếu anh vẫn chưa về thì em sẽ về nhà.”
Diêu Trạm không hiểu sao lại có người khiến người đau lòng đến vậy.
“Có mệt không?” Hắn hỏi: “Nhớ anh thì gọi điện cho anh là được mà.”
“Không muốn gọi.” Khuất Ý Hành lắc đầu: “Em muốn nhìn anh, nhìn xong em sẽ về ngay.”
“Giờ thì nhìn xong chưa?”
“Nhìn xong rồi.” Lúc Khuất Ý Hành nhìn thấy Diêu Trạm, anh thậm chí còn không nỡ chớp mắt. Anh có thể cảm nhận rõ sự mệt mỏi của Diêu Trạm, do đó không thể nói là không đau lòng.
Khuất Ý Hành mềm lòng, dù anh chưa bao giờ bàn bạc với hắn về chuyện come out. Nhưng nhìn Diêu Trạm khó xử giờ phút này, anh thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ rằng có phải mình đã hơi quá đáng rồi không.
“Anh mau về nhà đi.” Khuất Ý Hành nhắc nhở: “Có phải dì đang chờ anh không?”
“Anh còn chưa nhìn xong mà.” Diêu Trạm nhân lúc vắng người mà kéo tay anh: “Lên xe nào, để anh nhìn em cho kỹ đi.”
Khuất Ý Hành vốn không có ý định này, anh thật sự chỉ muốn nhìn Diêu Trạm rồi nói vài câu mà thôi, như vậy đã thỏa mãn rồi.
Nhưng lúc này Diêu Trạm lại trực tiếp đứng đây dụ dỗ anh, khiến anh hoàn toàn không chống lại sự mê hoặc ấy, bèn ngoan ngoãn lên xe.
“Không phải em gầy đi rồi chứ?” Hai người ngồi trong xe, Diêu Trạm nắm cằm Khuất Ý Hành nhìn tới nhìn lui.
“Sao có thể chứ…” Khuất Ý Hành cười: “Chúng ta chỉ mới không gặp nhau thôi mà, dù có gầy cũng đâu đến mức thấy rõ như thế.”
“Chắc chắn là vì em đang lo lắng cho cuộc sống bình yên của hai ta.” Diêu Trạm tiến đến, đặt môi lên chóp mũi đối phương: “Vì nhớ anh, nên mới gầy.”
Khuất Ý Hành hết cách với hắn, đành thừa nhận.
“Anh cũng nhớ em nữa.” Diêu Trạm vòng tay qua eo Khuất Ý Hành, kéo anh về phía mình: “Hôn anh cái đi, hà hơi cho anh đi.”
Khuất Ý Hành chủ động ngậm môi hắn, dùng lưỡi cạy mở hàm răng của đối phương.
Hai người hôn nhau triền miên trên xe, chẳng bao lâu đã có phản ứng. Nếu không phải vì đang ở bên ngoài, chắc chắn Diêu Trạm sẽ c ởi quần và làm mà chẳng màng tới điều gì.
“Hay là hô hấp nhân tạo cũng được.” Diêu Trạm li3m khóe miệng Khuất Ý Hành: “Vừa nghĩ đến việc sắp phải về gặp mẹ, anh đã không thể thở nổi. Y tá ơi cứu anh với.”
Khuất Ý Hành bị hắn nói mà mặt đỏ tim đập, anh đẩy đối phương ra, mím môi: “Được rồi, về đi.”
Hai người sửa sang lại rồi xuống xe.
“Anh đưa em đến cửa nhà nhé?” Diêu Trạm nhướng mày hỏi.
Khuất Ý Hành: “Thôi đừng, anh về trước đi.”
Nói rồi anh đẩy Diêu Trạm đi: “Đi thôi, muộn quá rồi, dì sẽ lo lắng đó.”
Diêu Trạm nhân cơ hội hôn một cái lên mu bàn tay anh, sau đó do dự nói: “Vậy anh đi đây, tối rồi em đừng lang thang bên ngoài mãi, trở về ngủ sớm một chút.”
Khuất Ý Hành cười gật đầu.
“Anh sẽ mau chóng giải quyết chuyện bên này, đến khi đó ta có thể bên nhau một cách đúng lý hợp tình rồi.”
Khuất Ý Hành nghiêng đầu nhìn hắn: “Đừng vội, chúng ta còn rất nhiều thời gian mà, đừng sợ.”
Diêu Trạm nhận ra Khuất Ý Hành đã dũng cảm hơn so với trước đây, thế nhưng hắn không biết đối phương chỉ dũng cảm khi đối mặt với hắn, chứ không hề biết rằng đối phương là hoàn toàn vì hắn nên mới có thể dũng cảm như vậy.
Diêu Trạm đi rồi, đi một bước thì ngoái đầu ba lần, nhà của hắn cách chỗ đậu xe không xa nên chưa bao lâu đã tới cửa.
Hắn vẫy tay và Khuất Ý Hành cũng vẫy tay với hắn. Bỗng Diêu Trạm cảm thấy cảnh này thật buồn cười làm sao, trông cứ như học sinh tiểu học vì sợ phụ huynh phát hiện chuyện yêu sớm nên chỉ đành yêu đương trong bí mật vậy.
Vừa buồn cười vừa xót xa…
Diêu Trạm về nhà, mẹ hắn lại tiếp tục nhìn hắn chằm chằm.
Hắn rửa mặt xong, vốn định sẽ ngủ sớm một chút, nhưng nghĩ một hồi lại quay về phòng khách và ngồi bên cạnh mẹ.
Vẫn như cũ, không hiểu cũng không chấp nhận.
Diêu Trạm nói mình mệt rồi, bèn nhún vai trở về phòng.
Một lúc sau, mẹ Diêu Trạm lại đến gõ cửa, hỏi hắn: “Tại sao con không thể vì ba mẹ mà thay đổi chứ?”
Diêu Trạm cau mày mở cửa, đáp lại bà rằng: “Xu hướng tính dục của con là do trời sinh, nó không phải là thứ có thể nói đổi là đổi như cân nặng đâu mẹ à. Giống như con sinh ra đã là một người đàn ông, sinh ra đã có hai mắt một cái miệng, mẹ bảo con phải thay đổi thế nào đây?”
Mẹ hắn không nói gì mà cúi đầu thở dài.
Diêu Trạm tiếp: “Mẹ à, con đã nhìn thấy lịch sử trang web của máy tính trong phòng sách. Hai hôm nay mẹ liên tục tìm tòi về những thứ này, con biết mẹ cũng muốn mau chóng giải quyết cho xong chuyện này, thế như thay đổi là điều không thể. Cuộc đời của con, hoặc là độc thân cả đời, hoặc là chỉ tìm mỗi Khuất Ý Hành, con đang thật sự nghiêm túc nói chuyện với mẹ đấy.”
Mẹ Diêu Trạm phất tay, bà không nói nữa mà xoay người về phòng.
Buổi tối trước khi ngủ, Diêu Trạm gọi cho Khuất Ý Hành. Hắn trốn trong ổ chăn, nghe đối phương hỏi: “Em buồn ngủ rồi, sao anh còn chưa ngủ?”
Giọng nói nhỏ nhẹ kèm theo cơn ngái ngủ của Khuất Ý Hành cứ như đang cào vào lòng Diêu Trạm, chẳng mấy chốc đã tràn đầy hương vị ngọt ngào.
“Ngày mai anh còn phải dậy sớm nữa.” Diêu Trạm nói.
Khuất Ý Hành bèn cười: “Vậy thì sao không mau ngủ?”
“Em nói em yêu anh thì anh sẽ ngủ.”
Trò đùa vô lại của hắn trông cứ như trẻ con vậy, nhưng Khuất Ý Hành nghe vào chỉ thấy ngọt ngào nhiều hơn là bất đắc dĩ.
Ai có thể ngờ rằng một kẻ đã bước đến ngưỡng ba mươi, khi yêu cũng sẽ hành động như trẻ con thế này, chuyện này mà để người khác biết chắc sẽ bị cười cho rớt răng luôn.
Khuất Ý Hành: “Anh mau ngủ đi.”
“Em không nói thì anh không ngủ đâu.”
Đúng là chưa từng thấy mà, Khuất Ý Hành nghĩ, sao người này lại không giống trước đây một chút nào vậy?
Không hề giống, nhưng vẫn thích.”
Anh mỉm cười, rồi nhỏ giọng nói: “Yêu anh.”
Vì xấu hổ nên đã cúp máy ngay sau khi nói ra, Khuất Ý Hành vùi mặt trong chăn cười trộm.
Nhờ có lời tỏ tỉnh ngọt ngào vào đêm hôm trước nên Diêu Trạm mơ một giấc mơ đẹp, hôm sau đi làm tâm trạng cũng rất tốt.
Nào ngờ vừa bước vào khoa đã nhìn thấy một bó hoa hồng lớn được đặt trên bàn của hắn, bó hoa được gói đẹp đẽ và còn kèm theo một tấm thiệp.
“Anh được đó.” Bác sĩ Triệu trêu hắn: “Mùa xuân của đời người đã đến rồi!”
Anh ta sáp đến hỏi chuyện: “Cô cháu ngoại mà lần trước viện trưởng Trâu giới thiệu cho anh đó, hai người thành đôi chưa nhỉ? Lần này lại thêm một người theo đuổi nữa, hoa đào của bác sĩ Diêu nở rộ rồi nha!”
Diêu Trạm liếc anh ta một cái, cười: “Đừng ồn nữa, hoa đào gì chứ, chắc là tặng nhầm rồi.”
Hắn lấy tấm thiệp trong bó hoa ra, vừa mở ra xem thì nhíu mày.
Bó hoa này là do Tác Phương Hi tặng, trên tấm thiệp còn vẽ một bộ phận sinh dục nam hết sức tục tĩu.
Hắn nhét tấm thiệp vào túi áo blouse, cầm hoa đi ra ngoài.
Giờ này bệnh viện vẫn chưa mở cửa nên chưa có bệnh nhân, chỉ họ là tới sớm để chuẩn bị bắt đầu công việc. Diêu Trạm vào WC và ném bó hoa vào thùng rác, tiếp đó hắn vào buồng vệ sinh để xé nát tấm thiệp kia, ném vào bồn cầu rồi nhấn xả nước.
Sau khi Diêu Trạm ra ngoài, hắn rửa tay và nhìn vào tấm gương, nghĩ đến những lời mà Tác Phương Hi viết cho mình mà chỉ thấy phiền lòng.
Vào buổi chiều, Tác Phương Hi đến tìm hắn. Hai người cùng đến hành lang, Diêu Trạm hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn như thế nào đây?”
Tác Phương Hi tựa vào tường nhìn hắn, ánh mắt sáng trong, nói cứ như đang làm nũng: “Bác sĩ Diêu à, em muốn theo đuổi anh mà.”
“Cảm ơn…” Diêu Trạm nói: “Nhưng tôi không cần.”
“Ý của anh là em không cần theo đuổi, anh sẽ đồng ý quen em đúng chứ?”
“Cậu thật là lợi hại. Đầu óc không minh mẫn đúng không? Nếu không thì lên tầng trên khám đi, tôi lấy số cho cậu nhé.”
“Bác sĩ Diêu, tối qua em lại suy nghĩ về chuyện của hai ta. Em cảm thấy em không thể suy nghĩ một mình được, em phải khiến anh cũng nghĩ đến cho nên đã viết cho anh.”
Diêu Trạm nghĩ bụng: Người anh em à, tôi thật sự chưa từng thấy ai trơ trẽn hơn cả cậu.
Lá gian của Tác Phương Hi này đúng là lớn, bởi trên tấm thiệp đã tặng Diêu Trạm có viết là: Bác sĩ Diêu à, em chỉ mặc mỗi áo blouse chờ anh trong phòng làm việc của anh thôi, tiện để anh chơi em.
Diêu Trạm nghĩ rằng kẻ này có lẽ đã nghiện *****, não cũng hư luôn rồi.
“Chúng ta nên mau chóng nói cho rõ đi.” Diêu Trạm nói: “Tôi và cậu sẽ không có khả năng, trông bộ dạng của cậu cũng đâu tồi, đừng có phí công ở chỗ tôi nữa, thay đổi mục tiêu khác mà theo đuổi đi, tôi…”
“Bác sĩ Diêu…” Tác Phương Hi ngắt lời hắn: “Em nghe nói gần đây khoa của bọn anh sắp bầu chủ nhiệm mới, đánh giá phẩm chất cũng quan trọng lắm nhỉ?”
“Cậu đang uy ***** tôi?” Diêu Trạm tức giận, hắn ép người lên tường rồi hạ giọng: “Mấy tin đồn của cậu đã đủ lan rộng rồi, cậu không sợ tự dẫn mình vào rãnh à?”
“Em không sợ.” Tác Phương Hi sờ mặt hắn: “Em chỉ sợ anh không theo em thôi.”
Y nghĩ ngợi và nói: “Thật ra em cũng không cần anh phải một lòng một dạ với em, em biết anh vẫn còn một người bên cạnh, không sao, em không ngại. Yêu nhiều rồi cũng chán thôi, chẳng bằng chúng ta làm bạn giường đi?”
Diêu Trạm cười khẩy rồi gạt tay y ra, nhìn Tác Phương Hi một cách khinh thường: “Thứ nhất, tôi cũng rất kén chọn bạn giường, không phải ai cũng có thể làm bạn giường của tôi; thứ hai, lời uy ***** của cậu chả có tác dụng gì với tôi cả, chỉ là một chủ nhiệm khoa thôi mà, bất quá tôi không làm nữa.”
“Vậy anh không sợ mất luôn công việc à? Tôi có một cách.”
“Thế thì cậu thật đúng là bỉ ổi.” Diêu Trạm nói: “Nếu cậu đã như thế thì tôi càng không thể đáp lời cậu. Tôi khuyên cậu một câu, sau này nếu có theo đuổi ai thì thông minh một chút, đừng cứ giở thủ đoạn này, dễ dọa người ta chạy lắm đấy.”
Diêu Trạm vừa dứt lời thì xoay người rời đi, đóng rầm cửa cầu thang.
Một mình Tác Phương Hi đứng tựa vào tường, trên mặt còn mang nụ cười, mãi lâu sau mới rời đi.