Hắn nhắn cho Khuất Ý Hành: Nếu như anh thất nghiệp, em sẽ nuôi anh chứ?
–
Gần đây, lúc nào Diêu Trạm cũng nhớ đến câu mà Khuất Ý Hành từng hỏi mình: “Đây là chuyện bất đắc dĩ của anh sao?”
Đó là điều rất khó khăn với họ, bởi vì thích đồng tính nên rất khó gặp người để yêu, rất khó được người nhà chấp nhận, và rất khó để được người xung quanh tán thành.
Sau giờ làm việc ngày hôm đó, Diêu Trạm vì quá phiền lòng nên không về nhà mà đến quán bar.
Y vẫn như xưa, kinh doanh phát đạt, ông chủ vì bận bịu yêu đương nên giao nơi này cho cậu bartender trông coi. Hắn gọi rượu rồi đến một vị trí thật vắng vẻ, không tìm Khuất Ý Hành, cũng không muốn tìm ai khác.
Hắn chỉ muốn ngồi trong đám đông một lúc và dùng thân phận người ngoài cuộc để nhìn ngắm nơi phồn hoa này. Hắn nhìn chàng bartender bưng rượu đến, nhìn tốp năm tốp ba đang tụ tập nói cười uống rượu, nhìn hai người vừa vào cửa đã bắt đầu hôn môi, thế giới này vừa chân thật cũng vừa không chân thật.
Hắn nhắn cho Khuất Ý Hành: Nếu như anh thất nghiệp, em sẽ nuôi anh chứ?
Khi đó Khuất Ý Hành để điện thoại ở phòng khách, anh thì vẽ tranh trong phòng ngủ nên không thấy được tin nhắn. Đến khi nhìn thấy đã là tối muộn.
Anh bỗng thấy lo lắng, có một dự cảm bất an, sợ Diêu Trạm đã xảy ra chuyện.
Từ khi mẹ Diêu Trạm đến, Khuất Ý Hành bắt đầu không dám gọi điện cho Diêu Trạm. Trước khi hai người nói chuyện, anh phải nhắn tin trước để hỏi xem bên đó có bất tiện gì không.
Anh vừa phản hồi, Diêu Trạm đã gọi đến.
“Không có gì đâu.” Diêu Trạm nói: “Chẳng qua gần đây có quá nhiều chuyện ở đơn vị khiến anh mệt mỏi, một số chuyện đã đủ mệt rồi.”
Khuất Ý Hành cười hắn: “Sao cứ như trẻ con ấy nhỉ.”
“Em thì sao?” Diêu Trạm hỏi: “Dạo này anh không đến làm ồn em, có phải tiến độ rất nhanh không?”
Đúng là nhanh lắm, Khuất Ý Hành cảm thấy bức tranh này được vẽ nhanh hơn anh dự tính, hơn nữa hiệu quả cũng tốt hơn mong đợi.
“Anh muốn đến xem không?” Khuất Ý Hành nhẩm lại, hai người đã không gặp ba ngày rồi.
Mười lăm năm trước không gặp thì chẳng nhớ nhau được bao nhiêu, vậy mà bây giờ chỉ mới ba ngày không gặp đã nhớ nhung vô cùng.
“Đến chứ.” Diêu Trạm: “Chủ nhật nhé, trước khi đến anh sẽ gọi cho em.”
Diêu Trạm nói sẽ đến vào ngày Chủ nhật, tuy nhiên hắn không đến được chỗ Khuất Ý Hành, bởi vì mẹ hắn đến.
Vì Diêu Trạm nói sẽ đến nên Khuất Ý Hành nghĩ bất kể đối phương có bao nhiêu thời gian, anh cũng sẽ chuẩn bị sẵn sàng.
Bởi vậy Khuất Ý Hành đã không vắng nhà suốt mấy ngày mà chỉ đến siêu thị để mua nguyên liệu nấu ăn, sau khi trở về thì tắm rửa một hồi, chuẩn bị từ trong ra ngoài, chờ Diêu Trạm ăn xong bữa cơm kia lại đến “Bữa cơm” này.
Đến chiều, Diêu Trạm đột nhiên gửi tin, nói rằng mình bị đơn vị gọi đi nhưng chắc chỉ vài tiếng là về ngay, lần nữa cam đoan rằng tối nay nhất định sẽ đến.
Khuất Ý Hành lại không hề giận mà chỉ mất mát đôi chút, bảo đối phương hãy yên tâm làm việc. Anh trả lời: Em chờ anh.
Khi Diêu Trạm nhìn thấy tin nhắn này, hắn nhớ hồi hai người còn chưa bên nhau, có lần Khuất Ý Hành đã thức trắng cả đêm và một mực chờ hắn trong phòng khách đến gần sáng.
Cảm giác có người chờ mình thật là tốt, dù ngoài kia có bao nhiêu chuyện phiền lòng, chỉ cần nghĩ đến người đang chờ mình thì mọi thứ sẽ không còn khó khăn như vậy nữa.
Diêu Trạm đến đơn vị, hắn vừa đi không bao lâu thì mẹ hắn cũng ra cửa.
Từ nhà Diêu Trạm đến nhà Khuất Ý Hành cũng không xa lắm, mẹ Diêu Trạm rất dễ dàng tìm thấy.
Hoặc phải nói là bằng một cách nào đó mà năng lực điều tra của phụ nữ tương đối lợi hại, chỉ cần họ muốn tra thì không gì là không tra ra được.
Bà lên lầu và gõ cửa, người bên trong hỏi: “Xin chào, ai thế ạ?”
Bà cũng không giấu mà nói thẳng: “Mẹ Diêu Trạm.”
Khuất Ý Hành chưa hề có sự chuẩn bị cho chuyện này, anh đứng sững sờ thậm chí quên cả mở cửa.
Mẹ Diêu Trạm sốt ruột chờ, lần nữa gõ cửa: “Không định mở cửa cho tôi à?”
Khuất Ý Hành lấy lại tinh thần, mau chóng mở cửa.
Đây là lần thứ hai họ gặp mặt, Khuất Ý Hành vẫn nhớ cảm tượng khó xử biết bao nhiêu ngay từ lần đầu gặp nhau.
Anh nhìn người đang đứng ngoài cửa bằng sự hồi hộp, rụt rè hỏi: “Dì à, sao dì lại đến đây?”
Mẹ Diêu Trạm không hề biểu lộ tình cảm, chỉ hỏi: “Đứng ở cửa nói à?”
Khuất Ý Hành nhanh chóng nghiêng người để bà vào, sau đó đóng cửa: “Con đi rót nước cho dì.”
Mẹ Diêu Trạm vào phòng đánh giá chung quanh.
Căn nhà được dọn dẹp khá sạch sẽ, trên bàn có một quyển sách dạy nấu ăn.
Bà hỏi: “Cậu tên là Khuất Ý Hành?”
Khuất Ý Hành bưng nước đến rồi đặt nhẹ lên bàn trà trước mặt bà, tiện tay cất quyển sách dạy nấu ăn và vài quyển sách bày tứ tung trên bàn.
“Vâng ạ.” Khuất Ý Hành thành thật trả lời: “Con tên là Khuất Ý Hành.”
Mẹ Diêu Trạm giương mắt nhìn anh: “Ngồi xuống nói chuyện đi, tôi không đến để cãi nhau, cậu cũng đừng sợ.”
Đây rõ ràng là nhà mình, nhưng Khuất Ý Hành cảm giác khắp người đều mất tự nhiên.
Anh ngồi trên chiếc sofa nhỏ, không dám nhìn thẳng vào bà.
“Hai đứa quen nhau như thế nào?”
“Bạn học cùng cấp 3 ạ.”
“Yêu nhau từ khi đó rồi?”
Khuất Ý Hành nghĩ, không hẳn là vậy.
“Chưa ạ.” Anh đáp: “Dì à, con biết bọn con như vậy là không tốt, nhưng mà…”
“”Trước hết cậu đừng nói với tôi những chuyện này, tôi hỏi gì cậu cứ đáp nấy.”
Giọng điệu của bà giống hệt giáo viên hồi Khuất Ý Hành còn đến trường, rất có uy nghiêm, thật đáng sợ.
Khuất Ý Hành vốn đã sợ người lạ, thế nên bầu không khí lúc này khiến anh hít thở không thông.
“Trước đây cậu đã là người đồng tính rồi à?”
Khuất Ý Hành cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “Vâng.”
“Vậy hai người yêu nhau như thế nào? Bao lâu rồi?”
Mỗi một câu chất vất đều khiến Khuất Ý Hành căng thẳng đến độ vã mồ hôi lòng bàn tay. Anh không thể nói rằng mình và Diêu Trạm bắt đầu từ việc làm bạn giường, nếu nói vậy thì chắc ấn tượng mà mẹ Diêu Trạm dành cho mình sẽ càng xấu thêm.
Bất kể chuyện sau này trở nên như thế nào, bất kể sau cùng đối phương có chấp nhận hay không thì anh vẫn mong rằng chí ít mình sẽ có hình tượng tốt trước mặt người ta.
Khuất Ý Hành nghĩ lại, quyết định tránh nặng tìm nhẹ.
“Một người bạn cấp 3 của bọn con đã qua đời từ mấy tháng trước, con đến để tham dự tang lễ.” Khuất Ý Hành nói: “Bọn con gặp lại nhau ngay hôm đó nên sau đó có liên lạc chút ít.”
“Gia đình cậu không sống ở đây à?” Mẹ Diêu Trạm hơi bất ngờ.
“Vốn là sống ở đây…” Khuất Ý Hành trả lời đúng sự thật: “Nhưng sau khi kết thúc kỳ thi Đại học thì cả nhà con chuyển đi, và con cũng chuyển đến được một thời gian rồi.”
Tại sao lại đột nhiên chuyển đi, mẹ Diêu Trạm cảm thấy không cần hỏi nữa, chắc chắn là nhà người ta chạy vì trốn con trai mình rồi.
Bà ngồi ở đây cũng chẳng thoải mái gì. Bà có thể cảm giác được đứa trẻ trước mặt là người tốt, nhưng nếu đây là một cô gái thì bà đã trực tiếp đánh tiếng để hai người kết hôn. Nhưng đây là đàn ông, hai người đàn ông thì làm sao có kết quả tốt đây?
Mấy ngày qua, ngày nào bà cũng lên mạng tra cứu về chuyện đồng tính. Quốc gia vốn đã không ủng hộ, cũng chẳng hề có sự đảm bảo, nếu bây giờ chúng cứ bên nhau vì sự xúc động nhất thời thì sau này phải làm sao đây? Sau này dù có hối hận, muốn chia tay thì sẽ chỉ làm chậm trễ cả đôi bên thôi.
Mẹ Diêu Trạm thấy buồn lòng. Từ khi còn nhỏ, bà đã dạy Diêu Trạm rằng là đàn ông thì phải có trách nhiệm, nhưng giờ thì hay rồi, người ta đã vì nó mà đến đây, nếu thật sự vứt bỏ người ta thì chẳng phải cũng vứt luôn mặt mũi mình ư.
Mấy ngày qua, bà luôn tỏ ra kiên quyết vô cùng, nhưng mỗi ngày bà đều có thể cảm nhận rằng tâm trạng Diêu Trạm tồi tệ cỡ nào.
Ban đầu bà chẳng thể nào chấp nhận chuyện này, đầu óc như sắp nổ tung, làm sao cũng không thể bình tĩnh.
Lời khó nghe cũng đã nói, chuyện khó coi cũng đã làm, khiến Diêu Trạm chẳng còn muốn về nhà, bà có thể thoải mái sao?
Con trai vừa đi làm thì bà đã gọi điện khóc lóc với chồng mình. Đầu dây bên kia, ba Diêu Trạm còn tức giận hơn bà, nói rằng sẽ đến trừng trị đứa con không nên thân này nhưng đã bị bà ngăn cản, bà bảo sẽ nói chuyện sau.
Diêu Trạm rất kiên quyết nên việc chia tay là không thể, bà nghĩ, thôi thì bà sẽ ra tay từ chỗ này.
Có một hôm bà đi theo con trai, nhìn thấy con trai vào đây nên rất dễ dàng tìm được, nhưng việc nặng lời với đứa trẻ này lại trở nên quá khó khăn.
Có một số người là thế đó, bạn sẽ chẳng thể nhẫn tâm tổn thương người đó ngay từ khi gặp mặt.
“Cậu làm nghề gì?” Mẹ Diêu Trạm hỏi: “Cậu từ bỏ cả công việc ở bên kia sao?”
Khuất Ý Hành: “Con làm nghề tự do ạ.”
“Nghề tự do?” Đối với mẹ Diêu Trạm thì đây chẳng khác gì không có việc làm.
“Vâng, là vẽ tranh ạ.” Khuất Ý Hành đáp: “Bình thường con sẽ nhận vài bản thảo của nhà xuất bản, gần đây thì đang chuẩn bị tham gia một buổi triễn lãm tranh.”
Bà nhớ đến bức tranh được treo trên tường phòng sách nhà Diêu Trạm, bức tranh vẽ một người đàn ông không mặc quần áo và rất to, thật không biết thẹn là gì.
“Bức tranh trong phòng sách của Diêu Trạm là do cậu vẽ đúng chứ?”
Mặt Khuất Ý Hành phút chốc đỏ bừng, anh có chút ảo não, anh nên tặng Diêu Trạm một bức tranh “Tao nhã” mới phải.
“Vâng ạ…”
Mẹ Diêu Trạm bất đắc dĩ quay mặt đi, sau lại hỏi: “Vậy một tháng cậu có thể kiếm được bao nhiêu? Căn nhà này là thuê hay mua?”
“Một tháng… cũng không ổn định cho lắm, có lúc thì nhiều có lúc lại ít. Thế nhưng để kiếm sống thì không thành vấn đề.” Khuất Ý Hành cố ép mình nói nhiều hơn, vừa nói tim vừa đập nhanh quá mức khiến anh phải thở mạnh: “Dạ là thuê ạ, nhưng con cũng có một căn nhà ở bên kia nữa, hiện đang cho thuê, vừa hay có thể trung hòa tiền thuê nhà ở bên này luôn.”
Mẹ Diêu Trạm nhìn anh, cuối cùng nói: “Con trai à, không phải dì nói con đâu, nhưng nếu con tìm một cô gái để kết hôn với điều kiện này thì cha mẹ người ta chưa chắc đã đồng ý. Bởi con không có gì cả, công việc ổn định cũng không, con nói xem, nếu con và Diêu Trạm thật sự bên nhau thì cuộc sống sau này của hai người sẽ ra sao đây? Trông cậy vào chút tiền lương đó của nó chắc?”
“Dì ơi, con có thể kiếm tiền mà.” Khuất Ý Hành nhíu mày: “Con không cần anh ấy nuôi.”
“Nói thì nói vậy, nhưng con có thể kiếm được bao nhiêu từ những bức tranh kia? Từ lâu dì đã nghe nói rằng tác giả và họa sĩ là những kẻ nghèo nàn nhất. Hiện tại hai đứa còn trẻ, nhưng sau này thì sao? Hai tên già ăn không khí à?”
Khuất Ý Hành càng nghe lòng càng khó chịu. Anh biết mình nên khách sáo hơn với mẹ Diêu Trạm, đối phương nói gì thì anh chỉ cần nghe là được, thế nhưng những lời này khiến anh thật khó tiếp thu.
“Dì, con không phải kẻ ăn bám, cũng không hề vì tìm một người nuôi mình mà tìm đến Diêu Trạm. Mà con thật lòng thương anh ấy, bằng không con đã chẳng đến với anh ấy trong khi cả hai cách nhau hơn một ngàn cây số.” Thời điểm Khuất Ý Hành thốt ra những lời này, anh cứ ngỡ mình sẽ rất tủi thân, ngờ đâu lại thoải mái không ngờ. Anh chưa từng nói ai về chuyện của mình và Diêu Trạm như thế này, vì anh luôn cho người khác cảm giác mình là quả hồng mềm tha hồ nắn bóp, vậy mà hôm nay quả hồng mềm ấy cuối cùng cũng trở nên cứng rắn hơn.
Khuất Ý Hành nói: “Dì nói không sai, điều kiện của con không tốt, thế nhưng cho dù điều kiện của con không tốt đi nữa thì Diêu Trạm vẫn yêu con. Con có thể nỗ lực kiếm tiền mà anh ấy cũng đang gắng sức làm việc. Hiện tại bọn con chỉ mới ngoài ba mươi, đường đời sau này còn rất dài, bây giờ con thất bại, nhưng không có nghĩa là sau này con cũng thất bại.”
Anh đứng lên và nhìn thẳng vào người phụ nữ trước mắt: “Dì à, con biết là dì đến nói với con những lời này đều vì Diêu Trạm. Thật ra chúng ta đều giống nhau cả thôi, chúng ta đều thương anh ấy, đều mong mọi điều tốt đẹp đến với anh ấy. Con sẵn sàng hỏi anh ấy rằng anh ấy muốn lựa chọn cuộc sống như thế nào, con sẵn sàng vì anh ấy từ bỏ cuộc sống vốn có của mình, con cũng sẵn sàng chấp nhật tất cả của anh ấy, bất kể là tốt hay xấu, không hề vì điều gì khác mà bởi vì con thương anh ấy. Vì con thương anh ấy, thế nên dù anh ấy như thế nào con cũng thương và ủng hộ anh ấy. Và con tin rằng dì cũng thương anh ấy. Nếu vậy thì cớ sao lại không thể chấp nhận sự chân thật nhất của anh ấy? Anh ấy chỉ là một kẻ đồng tính, chỉ là thích đàn ông, cho dù hôm nay con và anh ấy chia tay thì anh ấy cũng chẳng thể nào thích phụ nữ. Bởi đó là sự thật, đó là anh ấy, là con trai của dì. Nếu dì thương anh thì tại sao không thể thử chấp nhận hả dì?”