Blowing In The Wind/Lời Thì Thầm Trong Gió

Chương 44

“Thật.” Giọng Diêu Trạm bỗng thật bùi ngùi, hắn dịu dàng nói: “Em yêu à, sau này anh có thể có thêm sức mạnh để yêu em rồi.”

Khuất Ý Hành rất hiểu rõ bản thân, anh chưa bao giờ là một người dũng cảm.

Từ nhỏ, chuyện gì anh cũng trốn tránh và cũng không biết hòa đồng với người khác, khi cần im lặng thì sẽ im lặng nhất có thể, ấy mà chuyện anh và Diêu Trạm bên nhau đã là sự dũng cảm hiếm có suốt mấy năm gần đây. Bản thân Khuất Ý Hành cũng không ngờ sẽ nói những lời này trước mặt mẹ Diêu Trạm.

Anh chỉ muốn bảo vệ người mình yêu, chỉ muốn bảo vệ quyền lợi và danh dự của kẻ đồng tính là họ thôi.

“Con xin lỗi thưa dì, có lẽ trông con thật vô lễ…” Khuất Ý Hành nói: “Thế nhưng bọn con chỉ muốn yêu nhau một cách nghiêm túc. Tuy thật sự rất có lỗi, nhưng con mong dì có thể hiểu.”

Mẹ Diêu Trạm không ngờ bản thân lại gặp phải tình huống này. Lúc vừa vào cửa và bắt gặp bộ dạng thiếu tự tin của người này, bà còn nghĩ đây là loại người dễ thuyết phục, nào ngờ anh lại thẳng thừng đáp trả những lời bà nói.

“Tôi hiểu cho nó, sao nó lại không chịu hiểu cho tôi?”

Khuất Ý Hành muốn lên tiếng, nhưng những lời cần nói đều nói hết rồi, đành im lặng cúi đầu.

Nửa tiếng kế tiếp gần như đều là mẹ Diêu Trạm nói, Khuất Ý Hành nghe được một nửa thì bắt đầu thất thần.

Ở trước mặt Khuất Ý Hành, bà chưa hề nói những câu quá đáng mà chỉ để anh hiểu rõ tác hại của việc kiên trì theo cách này. Khuất Ý Hành không muốn nghĩ đến, nếu buộc phải cân nhắc ưu và khuyết điểm trước khi ở cạnh một người, vậy thì đó có còn là tình yêu không? Anh cho rằng tình yêu đó không hề đơn thuần, và anh không thích.

Mẹ Diêu Trạm không ngừng nói, bà cũng nhẫn nhịn vì chẳng thể nổi giận với người ngoài, cũng chẳng thể rơi lệ trước mặt người ta.

Kỳ thật Khuất Ý Hành có thể hiểu cho tâm trạng của bà. Việc các trưởng bối không thể chấp nhận trong một lúc cũng là rất bình thường, xã hội này là vậy đấy, giáo dục và ảnh hưởng mà họ nhận được trước đây cũng thế, có một số quan niệm đã ăn sâu bén rễ vào tư tưởng của họ, muốn họ thay đổi thì cần phải có thời gian.

Khuất Ý Hành không sợ chờ đợi, anh chỉ sợ chờ mà không nhận được kết quả thôi.

Anh không muốn thấy Diêu Trạm vì chuyện này mà chia năm xẻ bảy với người nhà, vì gia đình đối với ai cũng mãi là thứ quan trọng nhất.

Mẹ Diêu Trạm thì nói mà anh thì cứ suy nghĩ chuyện của mình. Đến khi chuông cửa bất chợt vang lên, cả hai đều giật mình.

Khuất Ý Hành phản ứng trước, anh luống cuống đứng lên: “Dì ơi, có lẽ là Diêu Trạm.”

Giờ thì đến phiên mẹ Diêu Trạm luống cuống. Con trai vốn “Đang trong giai đoạn yêu đương mặn nồng”, nếu để nó biết mình lén đi tìm tình nhân nhỏ của nó, nó không làm rùm ben lên mới là lạ.

“Vậy phải làm sao đây?” Bà đứng bật dậy, nhìn xung quanh: “Không được, không thể để nó biết tôi ở đây!”

Khuất Ý Hành cũng sốt ruột, anh suy nghĩ rồi nói: “Dì ơi, nếu dì không ngại thì trốn ở ban công một lúc đi ạ? Lát nữa con sẽ đẩy anh ấy đi, sau đó dì lẻn ra ngoài được không?”

Mẹ Diêu Trạm chỉ thấy chuyện này thật tức cười. Thế mà mình lại mất hết mặt mũi trước chàng thanh niên này, nhưng dù có thế nào cũng tuyệt đối không thể đụng mặt con trai.

Bà chán nản vô cùng, thật sự mình không nên đến đây.

“Cứ vậy đi.” Bà hết cách rồi, đành bó tay thôi.

Chuông cửa hãy còn vang, người bên ngoài đang gọi Khuất Ý Hành.

Đó là Diêu Trạm, hai người ở trong nhà đều quá quen thuộc với giọng nói của hắn.

“Chờ chút!” Khuất Ý Hành nói: “Chờ em!”

Anh kéo cửa ban công rồi bảo mẹ Diêu Trạm trốn vào, sau đó kéo rèm cửa lại.

Khuất Ý Hành không giỏi nói dối, kỹ năng diễn lại kém ghê hồn, vì trong lòng có quỷ nên phải xây dựng tâm lý trước khi mở cửa.

“Sao anh lại tới đây?” Khuất Ý Hành mở cửa, lúc nói chuyện cũng chẳng dám nhìn thẳng vào mắt Diêu Trạm: “Không phải tới đơn vị sao anh?”

“Xử lí xong thì tới thôi.” Diêu Trạm vừa vào nhà đã kéo anh vào lòng, không để ý vẻ khác thường của người kia: “Mệt quá đi mất.”

Khuất Ý Hành ôm hắn rồi đóng cửa, khẽ vỗ về lưng hắn: “Sao thế? Có gì phiền lòng sao anh?”

“Không có.” Dù có phiền thì Diêu Trạm cũng không nói cho Khuất Ý Hành biết, hắn không muốn khiến đối phương bận tâm vì mình: “Chẳng qua có quá nhiều việc nên mệt mỏi thôi.”

“Vậy có muốn nằm nghỉ một lát không?” Khuất Ý Hành cố ý dẫn hắn vào phòng ngủ: “Anh nằm một lát đi, em làm món gì đó cho anh.”

Anh nói: “Mấy hôm trước em có mua một cuốn sách dạy nấu ăn nên học được vài món, chỉ chờ anh đến nếu thử thôi đó.”

Hắn có phần bất ngờ: “Thật chứ?”

“Thật mà.” Khuất Ý Hành khẽ hôn tai hắn: “Thật đó, em biết gần đây anh gặp rất nhiều chuyện, bởi vậy phải khao anh chứ.”

Diêu Trạm ôm hôn anh, một nụ hôn cháy bỏng. Nụ hôn ấy khiến Khuất Ý Hành hoảng hồn, anh sợ sẽ bị mẹ Diêu Trạm thấy được nên đẩy hắn ra: “Anh đi nghỉ một lát đi.”

Tuy Diêu Trạm mệt, nhưng hắn còn muốn thân mật với Khuất Ý Hành thêm chút nữa.

Hắn ôm người ta: “Vậy em nằm với anh đi.”

Khuất Ý Hành nào có dám, trong nhà còn đang có người kia kìa, anh phải mau chóng nghĩ cách cho người ta ra ngoài thôi.

“Nếu anh không muốn nghỉ thì giúp em rửa rau đi.” Khuất Ý Hành nói: “Em cũng đói bụng rồi, hai ta cùng nấu có thể sẽ nhanh hơn đấy.”

“Được đó!” Ấy mà Diêu Trạm lại đồng ý nấu cùng anh, hai người nấu cơm sẽ ngọt ngào lắm đây.

“Vậy anh đi thay quần áo đi.” Khuất Ý Hành đẩy hắn vào phòng ngủ: “Đừng mặc áo sơ mi, sẽ bị ám mùi dầu.”

Diêu Trạm vòng tay qua eo kéo anh vào phòng: “Em tìm quần áo cho anh đi.”

Khuất Ý Hành thật sự chẳng thể thoát khỏi đành phải đi theo, sau khi lục tìm chiếc áo thun cho hắn bèn nói: “Trong tủ đồ có quần áo thường mới mua, anh thay đi, em vào toilet.”

Chẳng đợi Diêu Trạm phản đối thì anh đã ra ngoài. Lúc này mẹ Diêu Trạm cũng đi ra từ ban công, hai người lẳng lặng nhìn nhau, sau đó bà thở dài rồi rời đi.

Âm thanh lúc đóng cửa hơi lớn nên Diêu Trạm ra ngoài hỏi: “Sao vậy em?”

“Không có gì đâu.” Khuất Ý Hành nói: “Em định vào toilet thì đột nhiên phát hiện cửa chưa đóng.”

Diêu Trạm cũng chả coi đây là chuyện to tát, bèn đi rửa tay để chuẩn bị vào bếp.

Khuất Ý Hành thở phào nhẹ nhõm, anh cảm thấy chuyện này thật là đáng sợ, cứ như vô gian đạo ấy, chẳng muốn trải nghiệm thêm một lần nào trong đời nữa.

Sau khi mẹ Diêu Trạm rời khỏi nhà Khuất Ý Hành thì trực tiếp về nhà con trai, vừa vào đã ngồi ngẩn người trên sofa.

Bà đã nghe rõ mồn một cuộc đối thoại khi trốn ngoài ban công, và hơn hết là bà đã thấy những thứ cần thấy xuyên qua khe hở cửa bức rèm cửa sổ.

Mặc dù bà hiểu đó là điều không nên, nhưng có con trai ở đó khiến bà không thể không nhìn.

Nhiều năm qua, bà chưa bao giờ nhìn thấy con trai ôm ấp làm nũng với người khác. Cái kiểu một lòng nhào về phía đối phương ấy, bà chưa từng thấy bao giờ.

Ở nhà, Diêu Trạm luôn là một đứa trẻ hiểu chuyện, dù chuyện gì cũng chẳng chịu nói với bà nhưng lúc nào cũng khiến bà yên tâm vô cùng.

Ngày hôm nay khi nghe thấy con trai ôm lấy Khuất Ý Hành và than thở, nước mắt bà bỗng chốc tuôn rơi.

Bà khó chịu là thật, bởi bà vẫn hy vọng Diêu Trạm có thể tìm được người con gái khiến hắn thấy yên tâm và kiên định, hy vọng họ sống thật tốt, nhưng chẳng ngờ rằng niềm hy vọng ấy lại thực hiện với một người đàn ông.

Dáng vẻ Diêu Trạm ôm hôn Khuất Ý Hành, bà nghĩ cả đời này mình sẽ không quên được. Bà đã từng tuổi này, có gì mà chưa từng thấy, có gì mà chưa từng trải hay không hiểu chứ, bởi vậy cách nhìn người của bà rất chuẩn.

Hai đứa trẻ này thật lòng thật dạ muốn ở bên nhau, mà con trai bà cũng thật lòng thật dạ muốn gắn bó cùng đối phương.

Người chủ động là con trai bà khiến bà chẳng thể phủ nhận được nữa. Từ sự tương tác giữa hai người, thậm chí bà còn cảm thấy tình yêu mà con trai bà dành cho người kia nhiều hơn cả tình yêu người kia dành cho nó.

Người khác dù có nói hàng ngàn hàng vạn câu, cũng không ngăn nổi vài phút mà mình tận mắt chứng kiến.

Đó là một cú sốc rất lớn đối với bà, thế nhưng sự thật đã diễn ra trước mắt, bà có tức giận cũng bằng thừa.

Chẳng rõ tại sao, bà chợt nhớ những câu chuyện về cuộc chia rẽ uyên ương ngày xưa, tự thấy bản thân là những bậc cha mẹ không hiểu nhân tình, không nên chia rẽ đôi lứa yêu nhau.

Thế nhưng những đôi lứa yêu nhau ấy vốn đã bị xã hội gạt sang một bên, bọn họ thật sự có thể sống tốt chứ?

Mẹ Diêu Trạm rất mâu thuẫn, bà nghĩ không ra, điều đó khiến lòng bà khó chịu.

Đến khi trời gần tối bà mới đứng dậy, bà vào toilet, sau đó quay về phòng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà.

Không chấp nhận mà cũng không muốn đối mặt với điều gì nữa.

Diêu Trạm không qua đêm ở chỗ Khuất Ý Hành, chủ yếu là Khuất Ý Hành không cho.

Chuyện mẹ Diêu Trạm đến, tất nhiên là Khuất Ý Hành không thể nói. Anh đâu thể châm ngòi vào mối quan hệ của mẹ con người ta, sự tình vốn đã khó khăn lắm rồi, anh phải nghĩ cách hóa giải thôi.

Khuất Ý Hành đuổi Diêu Trạm về nhà, mục đích rõ ràng là sợ mẹ Diêu Trạm nghĩ anh cướp mất con trai mình.

Vừa bước vào nhà, Diêu Trạm lập tức trông thấy chiếc túi du lịch ở cửa.

“Mẹ…” Diêu Trạm hơi sững người, sau khi đóng cửa thay giày thì phát hiện mẹ đang giặt quần áo cho mình: “Có chuyện gì sao mẹ?”

Bà nhìn hắn một thoáng: “Ăn cơm chưa?”

“Ăn ở đơn vị rồi.”

Bà trừng mắt với hắn, nhưng không vạch trần lời nói dối ấy.

“Ngày mai mẹ sẽ trở về.”

Thái độ của bà không tốt, nhưng những lời thốt ra lại khiến Diêu Trạm mỉm cười.

“Vậy là sao ạ?” Diêu Trạm đến gần giúp bà phơi quần áo: “Mẹ không cần con sao?”

“Bỏ rồi.”

Diêu Trạm phơi quần áo xong bèn kéo bà ngồi xuống: “Mẹ nói đi, mẹ muốn hàn gắn hay là cắt đứt quan hệ tình mẹ con đây?”

“Mẹ hỏi con…” Bà nhìn thẳng vào con trai, đôi mắt đã phiếm hồng: “Nhất định phải là cậu ta?”

“Nhất định phải là cậu ấy.” Diêu Trạm rất kiên quyết.

“Sẽ không hối hận chứ?”

“Sẽ không hối hận.”

Mẹ Diêu Trạm nhìn hắn, mãi lâu sau mới mở miệng: “Bản thân con không hối hận là được, sau này có chuyện gì cũng đừng có trách móc mẹ.”

“Mẹ, ý mẹ là sao?” Diêu Trạm có dự cảm rằng rốt cuộc mẹ hắn cũng chịu buông bỏ việc phản đối. Chẳng qua hắn không dám mừng quá mất khôn, sợ điều cuối cùng sẽ khiến mình thất vọng.

“Là ý đó đó.” Bà đứng dậy, xoa bóp cánh tay và bả vai mỏi nhừ của mình: “Giặt đồ cho con làm mẹ mệt muốn chết, sau này đừng có bảo mẹ giặt nữa. Bảo con tìm vợ thì con không tìm, cứ nhất định phải tìm đàn ông, mẹ thật sự muốn xem rốt cuộc hai đứa bây có thể sống như thế nào.”

Nói xong, bà không để ý đến con trai mà về phòng.

Trong phòng khách, Diêu Trạm mất một lúc lâu mới hiểu được những lời mẹ nói. Cuối cùng hắn lớn tiếng hỏi: “Mẹ! Mẹ đồng ý rồi sao?”

Mẹ hắn phớt lờ, nhưng hắn có thể khẳng định rằng nhất định là vậy.

Diêu Trạm lấy điện thoại, phấn khích đến nỗi tay cũng đổ mồ hôi. Hắn gọi cho Khuất Ý Hành và báo với đối phương: “Ý Hành ơi, mẹ anh không phản đối nữa.”

Khuất Ý Hành vừa dọn dẹp nhà xong, nghe Diêu Trạm nói khiến anh sửng sốt theo.

Anh còn nhớ rõ những lời bà ấy đã nói với mình vào ban ngày, còn nhớ mình đã cãi lại bằng cái miệng vô tội vạ của mình. Anh cứ ngỡ là chuyện chắc chắn sẽ không thành công, nào ngờ tin tức đến nhanh như vậy.

“Thật chứ?” Khuất Ý Hành không để ý rằng lúc mình hỏi câu này, giọng nói còn run run.

“Thật.” Giọng Diêu Trạm bỗng thật bùi ngùi, hắn dịu dàng nói: “Em yêu à, sau này anh có thể có thêm sức mạnh để yêu em rồi.”

Bình Luận (0)
Comment