Người có tình rồi sẽ thuộc về nhau.
–
Khuất Ý Hành chưa bao giờ làm chuyện giữ thể diện giùm người khác nên còn khá mới mẻ, rõ ràng là người khác muốn cầu hôn, thế mà anh lại hồi hộp cả đêm dài.
Sáng sớm khi rời giường, Diêu Trạm cười anh: “Dương Khản cầu hôn mà em đã hồi hộp thế này, lỡ sau này chúng ta kết hôn rồi, chẳng lẽ em sẽ hồi hộp đến nỗi chẳng dám gặp ai luôn à?”
Khuất Ý Hành hiểu, cả đời họ e rằng sẽ không đợi được đến ngày kết hôn, nhưng những lời Diêu Trạm nói lại khiến anh vui vẻ.
“Chắc là vậy.” Khuất Ý Hành đáp lại hắn rồi đi rửa mặt trước.
Trên đường đến núi tuyết Ngọc Long, Dương Khản vô cùng bình tĩnh, diễn cực kỳ đạt, cứ như đây chỉ là chuyến du lịch của mình và bạn trai nhỏ vậy. Y lảm nhảm suốt cả chặng đường khiến người khác chẳng cách nào nhìn ra y đang lập kế hoạch cho đại sự.
Khi mọi người vừa xuống xe, Tiểu Mạc lập tức kể cho Dương Khản nghe về những câu chuyện nơi đây như thể đã học thuộc lòng, ấy vậy mà Dương Khản cũng nghe rất nghiêm túc.
Vận khí của họ không tồi, gặp đúng ngày ít người và thời tiết tốt.
Khuất Ý Hành đang nhìn bọn họ nói cười ngay bên cạnh, Diêu Trạm hỏi anh: “Cười gì thế?”
“Em cứ nghĩ Dương Khản sẽ là kiểu người chẳng có chút kiên nhẫn, nhưng anh ta thật sự nghe lời Tiểu Mạc.”
“Chẳng phải anh cũng nghe lời em à?” Diêu Trạm trêu: “Em nói muốn thì muốn, em nói anh chậm lại anh cũng chậm lại, anh còn chưa đủ nghe lời sao?”
Khuất Ý Hành bị hắn nói cho đỏ mặt, anh tức giận liếc hắn một cái rồi đi trước, nhưng khóe môi vẫn nở nụ cười.
Mua vé xong, Dương Khản mua thêm bốn bình oxy nhỏ, sau khi chuẩn bị xong thì lên xe buýt, hướng thẳng đến cáp treo.
Càng lên cao càng cách xa mặt biển, dù mọi người đã chuẩn bị nhưng cả bọn vẫn có chút say độ cao.
Diêu Trạm không yên tâm về Khuất Ý Hành, trong mắt hắn, một trạch nam chỉ biết núp trung nhà làm nghệ thuật như Khuất Ý Hành có thể đi du lịch xa nhà đã là bước đột phá lớn, nếu thể chất đã không tốt thì đến đây cũng chỉ để chịu tội thôi.
Hắn vốn không định để Khuất Ý Hành đến, cả hai chỉ cần đi dạo ở Lệ Giang thôi là được, nhưng Khuất Ý Hành vẫn khăng khăng đến, nhất là sau khi biết Dương Khản muốn cầu hôn.
Diêu Trạm có thể mơ hồ đoán được tại sao Khuất Ý Hành khăng khăng muốn đến, có lẽ là vì ngưỡng mộ.
Hắn ngẩng đầu nhìn hai người trước mặt, âm thầm suy xét, không thì mình cũng sắp xếp một buổi giống vậy đi, người khác có thì Khuất Ý Hành nhà hắn cũng phải có.
Cả bọn ngồi cáp treo lên thẳng đỉnh núi Ngọc Long, chẳng ai ngờ rằng kẻ say độ cao nặng nhất lại là Dương Khản còn Tiểu Mạc thì chỉ hơi khó chịu, cuối cùng cậu ta gần như phải dắt Dương Khản đi.
Diêu Trạm chế giễu Dương Khản: “Anh thật không phải đàn ông.”
Dương Khản cảm thấy mình sắp xỉu luôn rồi, y đu lên người Tiểu Mạc mắng Diêu Trạm: “Đậu má cậu chỉ được cái mồm là giỏi, tôi có phải đàn ông hay không, Tiểu Mạc nhà tôi biết là được.”
Mắng xong còn không cam tâm, hôn Tiểu Mạc cái chụt rồi hỏi: “Bé ơi, anh có phải đàn ông không?”
Tiểu Mạc nhìn y như nhìn thằng ngốc, cười bảo hắn ngậm miệng lại.
Tuy Diêu Trạm không yên tâm về Khuất Ý Hành nhưng may mà vẫn ổn hơn Dương Khản, ít ra Khuất Ý Hành nhà hắn vẫn có thể tự mình đứng vững tại đây.
Xưa nay Khuất Ý Hành luôn rất kính sợ thiên nhiên, thậm chí có lúc còn sợ hãi hơn thế nữa.
Anh đã quen với việc khép mình trong một thành phố hiện đại được làm bằng xi măng cốt thép, anh vốn đã sợ đám đông nên càng sợ hãi thiên nhiên nguyên thủy. Vì khi ở trong hoàn cảnh đó sẽ khiến anh có cảm giác bản thân nhỏ bé như một hạt bụi, khiến anh cảm thấy mình đang bị nuốt chửng, bị hòa tan và bị tiêu diệt.
Vào giờ phút đứng trên đỉnh núi tuyết Ngọc Long, khi tất cả đang ngạc nhiên trước sự hùng vĩ của nơi đây thì riêng anh lại chẳng nói câu nào, đưa ngón tay lạnh lẽo về phía xa xăm.
Diêu Trạm nhận ra sự khác thường của anh, hắn dựa sát bên người và cầm tay anh.
“Em sao thế?” Diêu Trạm lo lắng hỏi: “Khó chịu à?”
Hắn cứ tưởng Khuất Ý Hành bị say độ cao hoặc là muốn mau chóng đi xuống.
“Không đâu.” Khuất Ý Hành chuyển sang nhìn hắn: “Chúng ta hôn nhau đi, tại nơi này.”
Dù khách du lịch hôm nay không nhiều, nhưng ngoài bọn họ ra thì vẫn còn những người khác. Khuất Ý Hành hỏi: “Anh dám không?”
Diêu Trạm khẽ cười, có gì mà không dám.
Hắn không đáp lại mà trực tiếp cúi người hôn lên môi Khuất Ý Hành, đôi môi của cả hai đều lạnh ngắt vì nhiệt độ thấp. Diêu Trạm khẽ vuốt v e mặt anh, hoàn toàn không để ý đến những lời xì xào to nhỏ xung quanh.
Nơi đây không ai nhận ra họ, cả hai có thể bất chấp mọi ánh mắt mà làm những điều mình muốn làm, quang minh chính đại thể hiện tình yêu của mình dành cho người trong lòng.
Khuất Ý Hành ôm lấy Diêu Trạm, cảm giác nụ hôn ấy tựa như những cánh hoa run rẩy rơi xuống, những đóa hoa hồng kéo nhau đua nở tại cái nơi rét lạnh này.
“Hai người làm gì đó!” Dương Khản bước đến, cố thở hổn hển: “Cướp đất diễn của tôi à? Hôm nay tôi mới là nhân vật chính đấy!”
Hai kẻ đang hôn say đắm khi nghe thấy giọng nói từ phía xa của y chỉ nhìn nhau rồi cười.
“Ngại quá.” Khuất Ý Hành ngoan ngoãn nhận lỗi.
Diêu Trạm hỏi: “Sao rồi? Đến giờ chưa? Tiểu Mạc đâu?”
“Sắp rồi sắp rồi, em ấy sẽ quay lại ngay.”
Dương Khản rướn cổ nhìn ra xa, thấy Tiểu Mạc đang trò chuyện với hướng dẫn viên du lịch, bèn hỏi: “Biểu ngữ đâu?”
“Đem theo rồi, tôi nào dám để quên, sợ anh đẩy luôn chúng tôi xuống mất.”
“Cậu biết là tốt.” Dương Khản vỗ vai Diêu Trạm: “Hôm nay người anh em đây có thành công hay không đều nhờ vào các cậu.”
Nói xong y vẫy tay chạy về phía Tiểu Mạc, lúc chạy suýt nữa đã lăn quay.
“Đệt hahaha.” Diêu Trạm ôm Khuất Ý Hành đi theo y, cười lớn: “Lát nữa chắc sẽ không quên nhẫn đâu ha?”
Sự thật đã chứng minh, Dương Khản luôn làm tốt vào thời điểm mấu chốt.
Cả ba người tiến về phía Tiểu Mạc. Diêu Trạm và Khuất Ý Hành hệt như hai tùy tùng của Dương Khản, Tiểu Mạc trông thấy họ bèn vẫy tay, sau đó trợn mắt nhìn Dương Khản quỳ một gối trước mặt mình.
Tiểu Mạc hỏi: “Anh lại làm sai gì à?”
Diêu Trạm ghé bên tai Khuất Ý Hành, nói: “Nhìn thấy không? Dương Khản quỳ luôn rồi.”
Khuất Ý Hành cảm thấy cách mà họ ở bên nhau thật thú vị, hóa ra mỗi đôi tình nhân đến với nhau đều khác lạ nhưng ai cũng tìm được người phù hợp nhất cho riêng mình.
Dương Khản nói: “Ầy, anh không có làm sai! Sao em lại không tin tưởng anh gì hết!”
Lúc bấy giờ cả bọn đã thu hút sự chú ý của người khác, Tiểu Mạc hỏi: “Vậy thì anh quỳ ở nơi đông người làm gì? Họ đang nhìn anh kia kìa!”
“Thì cứ nhìn đi.” Dương Khản bắt đầu lục túi: “Lát nữa họ xem xong lão Diêu nhớ thu tiền họ đấy.”
“… Anh đang làm trò cười cho mình đấy!”
Rốt cuộc Dương Khản cũng tìm được chiếc nhẫn kia, y lấy nó và mở ra, nhưng chưa kịp nói thì Tiểu Mạc đã òa khóc.
Cậu ta vừa khóc, Khuất Ý Hành lập tức hoảng sợ.
“Không sao chứ?” Khuất Ý Hành hỏi Diêu Trạm.
“Không sao đâu.” Diêu Trạm dựa vào anh để hóng hớt: “Đó là cảm động.”
“Ấy, bé ơi, em đừng khóc mà.” Dương Khản cũng không ngờ cậu ta sẽ khóc, vội vã lên tiếng: “Anh còn chưa bày tỏ mà!”
Tiểu Mạc mắng y một câu, bảo y mau mau nói.
Khuất Ý Hành liếc nhìn xung quanh, những người đang vây xem đã bắt đầu giơ điện thoại.
“Cục cưng à, anh biết em vẫn luôn không tin vào anh, do đó anh đã suy nghĩ cả ngày rằng làm sao mới có thể khiến em tin tưởng anh. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ còn cách này.” Dương Khản nói: “Mặc dù quốc gia không thừa nhận, nhưng anh thừa nhận, em có bằng lòng kết hôn với anh không? Một lần kết hôn là cả đời. Nếu em cảm thấy chưa chắc chắn thì anh sẽ giao toàn bộ các quán và thẻ ngân hàng dưới tên của anh cho em, xuất thân cũng là của em nên em có thể tin tưởng ở anh không?”
Tiểu Mạc càng khóc lớn hơn.
“Đừng khóc mà, lát nữa nước mắt đông lại, anh lại phải li3m tan nó cho em, lạnh lắm.” Dương Khản chọc cả bọn bật cười.
Tiểu Mạc bước đến và tự mình đeo nhẫn vào, Diêu Trạm và Khuất Ý Hành cũng cùng lúc kéo tấm biểu ngữ đã chuẩn bị sẵn một cách chuyên nghiệp.
“Chúc mừng Dương Khản cầu hôn thành công, chúc anh Dương Khản và cậu Tiểu Mạc vĩnh kết đồng tâm, bách niên giai lão.”
Trong nháy mắt ấy, Khuất Ý Hành đã nghĩ, tuy việc này rất đỗi hạnh phúc nhưng vẫn thật sự xấu hổ. Còn Diêu Trạm thì nói khẽ một câu: “Bà mẹ, mất mặt quá.”
Không phải xấu hổ vì điều gì mà chủ yếu là tấm biểu ngữ này đã quá cũ kỹ. Hắn quyết định sau này khi cầu hôn Khuất Ý Hành, hắn tuyệt đối sẽ không làm chuyện quê mùa như thế.
Người có tình rồi sẽ thuộc về nhau. Vậy là Dương Khản đã trở thành nhân vật nổi tiếng trên mạng như mình mong muốn, video và những tấm ảnh cầu hôn của y và Tiểu Mạc đều được đăng tải xôn xao trên mạng. Mà cư dân mạng Trung Quốc cũng thật lợi hại, còn chưa xuống núi thì Weibo của bọn họ đã bị người ta tìm ra, đến khi cả bọn trở về homestay đã có người gửi tin nhắn riêng hỏi họ ký kết với công ty truyền thông hay không.
“Vãi thật.” Dương Khản ôm Tiểu Mạc bắt chéo chân trên sofa: “Anh của mấy cậu đẹp trai đến vậy sao?”
Tiểu Mạc đang xem video trên điện thoại, đó là video cầu hôn của một người đã cùng họ lên núi quay lại khi đó. Cậu ta xem rất vui, còn tiện tay lưu về.
“Tâm trạng anh Dương đang tốt, xào vài ván mạt chược không?” Diêu Trạm nhướng mày hỏi.
“Không xào đâu.” Tiểu Mạc buông điện thoại xuống: “Hôm nay là ngày đặc biệt nên tôi vừa đặt một phòng khách sạn tình thú rồi.”
Hai mắt Dương Khản sáng rực: “Bé yêu của anh quả là tri kỷ!”
Tiểu Mạc cười đắc ý rồi kéo Dương Khản đứng dậy. Khi hai người ra cửa, cậu ta quay đầu hỏi Diêu Trạm: “Ngây ra đó làm gì? Đi mau lên, đêm xuân đáng giá ngàn vàng đấy!”
“Bọn tôi?” Vẻ mặt Khuất Ý Hành đầy hoang mang: “Hai người đi chơi đi, chúng tôi không đi theo góp vui đâu.”
Tiểu Mạc cười như mở cờ trong bụng, cậu ta vứt Dương Khản sang một bên rồi kéo Khuất Ý Hành lại: “Anh đẹp trai, anh đương nhiên không thể vui vẻ cùng bọn em rồi, nhưng hai người cũng có thể vui vẻ với nhau mà!”
Cậu ta ngoái đầu gọi Diêu Trạm: “Anh Trạm mau mau theo kịp đi, vì em đây tốt bụng nên sẽ đặt tên chủ đề cho hai người là —— trang phục quyến rũ.”
—
“Chúng ta thật sự sẽ ở đây ư?” Khuất Ý Hành đứng trong phòng của khách sạn, cảm thấy mồ hôi đã ướt đẫm sau lưng.
Diêu Trạm nhìn hai bộ quần áo được bài trên giường mà dở khóc dở cười.
Một chiếc áo blouse và một bộ váy y tá.
“Tiểu chuẩn của Tiểu Mạc cao vậy sao?” Khuất Ý Hành nuốt nước miếng: “Em mệt mỏi cả ngày rồi, chúng ta nên ngủ sớm thôi.”
Diêu Trạm cười khẽ: “Em nói đúng, nhưng trước khi ngủ phải giải lao đã.”
Hắn cầm bộ y tá lên ướm lên người Khuất Ý Hành: “Không tồi đâu, kích cỡ rất vừa vặn.”
Mặt Khuất Ý Hành đỏ đến độ sắp nhỏ máu: “Thật sự phải mặc ư?”
Diêu Trạm nhìn anh, thật ra hắn không muốn miễn cưỡng anh: “Nếu em không muốn thì thôi.”
Không phải là không muốn, lúc Khuất Ý Hành l@m tình với Diêu Trạm quả thật chẳng lo lắng điều gì, cũng không phải anh không chịu mắc váy mà do anh thấy ngại thôi.
“Thế anh có muốn nhìn em mặc không?”
Chỉ một câu như thế đã khiến Diêu Trạm hứng lên.
Khuất Ý Hành cúi đầu nhìn lướt qua cậu em của hắn, anh cười rồi cầm chiếc váy trong tay hắn: “Chờ em, nếu mặc không đẹp thì chúng ta sẽ ngừng.”