Blowing In The Wind/Lời Thì Thầm Trong Gió

Chương 54

Đôi khi, rõ ràng mọi thứ vẫn diễn ra như thường lệ, nhưng vì tâm trạng khác nhau nên luôn cảm thấy khoảnh khắc này thật đặc biệt.

Dáng người Khuất Ý Hành khá gầy, da lại trắng, khi anh mặc bộ váy y tá và bước ra, Diêu Trạm nhìn chẳng rời mắt.

“Em muốn đội tóc giả không?” Lúc Diêu Trạm hỏi câu này, rốt cuộc hắn cũng lĩnh hội được cái gì gọi là hứng tình. Khuất Ý Hành nhà hắn luôn khiến hắn hài lòng, tư thế nào cả hai cũng từng thử nhưng váy thì thật sự chưa thử bao giờ.

Có lẽ là vì nghề nghiệp nên Diêu Trạm rất để tâm đ ến chuyện l@m tình trong lúc mặc áo blouse. Hắn rất coi trọng nghề nghiệp của mình, cho rằng đã là bác sĩ thì phải tôn trọng quần áo trên người.

Vì thế mà khi Tác Phương Hi mặt dày nói ra ảo tưởng Diêu Trạm mặc áo blouse chơi mình trong phòng làm việc, Diêu Trạm đã tức giận. Nhưng hôm nay thấy Khuất Ý Hành ăn mặc như thế này, hắn chẳng những không thấy kỳ quặc mà trái lại rất hưng phấn.

“Anh muốn thấy em đội sao?” Vừa rồi anh bước ra đầy bất đắc dĩ, bởi anh đang mặc một bộ váy liền thân màu hồng nhạt, bao lấy đôi chân trần khiến anh không thoải mái. Lúc này lại đang đứng trước mặt Diêu Trạm nên cảm thấy xấu hổ cực kỳ.

Dù bản thân thấy xấu hổ, nhưng nếu Diêu Trạm thích thì anh vẫn sẵn sàng đội tóc giả.

Khuất Ý Hành tự thấy nhiều lúc bản thân như kiểu người có tình cách hay lấy lòng, bất kể chuyện gì cũng cân nhắc trước việc người khác có thích hay không. Trước đây, khi đã quen điều này từ anh, những người xung quanh sẽ không hỏi ý kiến của anh mà trực tiếp quyết định mọi thứ. Nhưng Diêu Trạm sẽ luôn luôn hỏi ý kiến anh trước tiên.

Anh nghịch bộ tóc giả trong tay, thật ra điều khó nhất không phải là khiến anh đồng ý đội nó lên mà là đội như thế nào.

“Hình như em làm rối mất rồi.” Anh cúi đầu, cau mày vuốt thẳng mớ tóc dài kia, chỉ thấy thứ này thật phiền phức.

Diêu Trạm bước đến cầm bộ tóc giả và ném lên sofa.

Hắn ôm eo Khuất Ý Hành, kéo anh vào lòng mình: “Đừng đội nữa.”

Hắn hôn nhẹ hai má Khuất Ý Hành, dịu dàng nói: “Em không phải nữ, cũng chẳng phải trá hình nữ bởi nó không hợp khẩu vị anh, bây giờ đã đủ k ích thích rồi.”

Khuất Ý Hành mỉm cười, ôm lấy cổ Diêu Trạm.

Anh dựa vào đối phương, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của người kia, anh biết Diêu Trạm sẽ luôn yêu thương và tôn trọng anh mà.

Đêm đó quả là k ích thích, thiết kế của căn phòng này rất ám muội và gợi tình, hiệu quả cách âm lại tốt nên hoàn toàn không phải lo bị phòng cách vách nghe được. Hai kẻ trong lòng làm cực kỳ hăng, thậm chí Diêu Trạm còn bắt Khuất Ý Hành gọi mình là “Anh”.

Mà trên thực tế, Khuất Ý Hành còn lớn hơn Diêu Trạm vài tháng, tiếng gọi “anh” này không hợp lý nhưng hợp tình. Lúc làm chuyện ấy, Khuất Ý Hành gọi một tiếng đã làm Diêu Trạm suýt “trớ” luôn.  

Mần nhau xong, Diêu Trạm nói: “Sau này em đừng gọi anh là “Anh” nữa.”

Khuất Ý Hành nằm sấp trong lòng hắn và hỏi: “Vì sao? Chẳng phải anh rất thích nghe à?”

“Thích thì thích.” Diêu Trạm cười, bóp mông anh: “Nhưng nếu em cứ gọi anh như thế, anh sẽ rất dễ xuất tinh sớm.”

Hồi mới đến Lệ Giang, Diêu Trạm đã móc mỉa bọn Dương Khản rằng chuyến du lịch lần này là của bọn họ, bởi điểu du lịch duy nhất ở đây chính là chiếc giường lớn ở khách sạn. Kết quả, kẻ nhân danh người đứng đắn là Diêu Trạm lại khiến Khuất Ý Hành chẳng xuống nổi giường suốt hai ngày cuối cùng của chuyến đi. Hai người đi cùng vợ chồng Dương Khản, mãi đến ngày cuối cùng mới rời khỏi khách sạn tình thú, trở về nhà nghỉ xếp hành lý để trả phòng, dọn đường hồi phủ.

Ngồi trên máy bay để trở về, Dương Khản nói: “Thích ghê!”

Tiểu Mạc dựa bên người y mà ngủ, trông có vẻ đã bị giày vò quá sức rồi.

Diêu Trạm mắng y là cầm thú, Dương Khản bỏ qua hắn mà hỏi Khuất Ý Hành: “Mấy hôm nay cậu chơi vui chứ?”

Khuất Ý Hành biết y đang hỏi gì, anh không đáp mà đỏ mặt nhìn ra ngoài.

Vốn dĩ Diêu Trạm định sẽ đi làm trở lại sau Tết Dương lịch, nào ngờ ngày hôm sau khi trở về từ Lệ Giang, hắn đã bị một cuộc điện thoại gọi đến phòng khám để làm việc.

Hôm đó Khuất Ý Hành đi cùng hắn, trên đường đến phòng khám, Khuất Ý Hành vẫn phần nào không yên.

“Em đi theo không tốt ư?”

“Không gì là không tốt cả.” Diêu Trạm nói: “Người đó là anh em tốt của anh thời Đại học. Cậu ta đã chi 70% số tiền cho phòng khám này còn anh thì chi 30% còn lại, do nhà không ở thành phố C nên sau này anh sẽ thường xuyên quản lý chỗ này, anh ta sẽ thỉnh thoảng đến một lần.”

“Không phải em muốn nói chuyện này.” Khuất Ý Hành lên tiếng: “Dù sao với mối quan hệ của chúng ta… hay là đừng cho mọi người biết.”

Khuất Ý Hành chưa từng đến nơi làm việc bao giờ. Trước đây anh không nghĩ quá nhiều về điều này, nhưng sau khi trải qua chuyện Diêu Trạm buộc phải từ bỏ việc tranh chức chủ nhiệm vì bị đồn là gay, anh chợt nhận ra rằng bọn họ chẳng thể sống theo cách mình mong muốn.

Diêu Trạm hiểu nỗi băn khoăn từ anh, nhéo tay anh, nói: “Đừng lo, chỉ cần nói em là bạn anh thì sẽ không ai nghĩ nhiều nữa.”

Khuất Ý Hành hy vọng là thế, anh không muốn vì chuyện xu hướng tính dục mà khiến Diêu Trạm gặp thêm bất kỳ trở ngại nào.

“Huống chi lần này là chuyện nhà chúng ta, ai không chịu được thì cứ cuốn gói mà đi, lẽ nào em không biết bây giờ rất khó tìm việc làm ư.”

Nguyên nhân lớn nhất khiến Diêu Trạm sẵn sàng từ bỏ công việc ở bệnh viện kia đó là không phải đắn đo quá nhiều, hắn không muốn tạo áp lực quá lớn về tình cảm, vì so với công việc, hắn càng trân trọng Khuất Ý Hành hơn.

Mất việc thì vẫn có thể tìm lại, nhưng khi đã bỏ lỡ tình yêu rồi sẽ rất khó tìm lại được, tên Hồ Địch thích tìm đường chết kia chẳng phải là ví dụ sống ư?

Lái xe từ nhà đến bệnh viện cũng không xa lắm, tiện hơn chỗ Diêu Trạm đi làm ngày trước, chỉ tốn hơn 20 phút là tới. Đậu xe xong, Diêu Trạm đứng bên ngoài phòng khám ngắm nghía rất lâu.

“Cũng đâu có tệ.” Trước đó Diêu Trạm đã đến đây hai lần. Phòng khám có tổng cộng ba tầng, hoạt động đã được một thời gian, phúc lợi khá tốt, nhân viên y tế đều rất trẻ tuổi nhưng người nào cũng xuất sắc. Quả nhiên, mắt chọn người của anh em hắn thật cao siêu.

“Lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của em.”

Diêu Trạm nở nụ cười: “Chẳng lẽ em nghĩ sau này chồng em sẽ quanh quẩn mãi ở phòng khám nhỏ của tòa dân cư này à? Em coi thường anh quá rồi.”

Khuất Ý Hành chỉ cười chứ không nói gì.

Đúng là anh có nghĩ như vậy, bằng không anh đã chẳng cảm thấy đáng tiếc rồi.

“Đi thôi, vào xem nào.” Diêu Trạm dẫn anh vào cửa. Khi vừa đẩy cửa, hắn bỗng cảm giác như mình đã mở ra một giai đoạn khác của đời người, cảm giác giống như gặt hái cùng lúc tình yêu và sự nghiệp vậy.

Trước kia, Khuất Ý Hành cứ tưởng sau khi rời khỏi bệnh viện lớn, Diêu Trạm sẽ nhàn nhã hơn. Nhưng đâu ngờ rằng hắn còn bận hơn trước kia.

Tác phẩm đã được nộp đi, bây giờ chỉ cần chờ kết quả nên Khuất Ý Hành ở nhà rất nhàm chán. Thỉnh thoảng sẽ gọi cho Đậu Úc Thông để hỏi thăm tình hình dạo này của em trai, có lúc sẽ nhận một bản phác họa khẩn cấp của nhà xuất bản. Mỗi ngày trôi qua đều nhàm chán hơn một chút.

Đậu Úc Thông nói: “Chán thì anh về thăm em đi, em nhớ anh gần chết rồi nè.”

“Chờ thêm nữa đi, gần đây Diêu Trạm bận quá, anh phải chăm sóc anh ấy.”

“Trời trời trời, câu này mà cũng nói được, anh ta là ông chú hơn 30 tuổi rồi, có còn là con nít 3 tuổi đâu.” Đậu Úc Thông chọc anh: “Anh đừng quá nuông chiều anh ta.”

Khuất Ý Hành bị cậu chế nhạo nhưng không giận mà còn cười ngọt ngào.

“Anh đừng có cười ngô nghê nữa.” Đậu Úc Thông hỏi: “Rốt cuộc anh ta có tốt với anh không?”

“Hả? Sao đột nhiên lại hỏi câu này?”

Đậu Úc Thông thở dài qua điện thoại: “Lo cho anh ấy mà, cái gì anh cũng tốt, chỉ là hơi ngốc thôi. Thật ra từ lúc anh đi cùng anh ta, em đã bắt đầu lo lắng. Sợ anh ta sẽ không tốt với anh, nếu vậy thì em thật sự đã đẩy anh vào hố lửa rồi.”

Khuất Ý Hành bị dáng vẻ lo lắng của em trai chọc cười: “Tốt lắm, còn ngày càng tốt nữa. Lúc nãy em bảo Diêu Trạm là ông chú hơn 30 tuổi thì anh cũng thế thôi, đừng lo cho anh mà, em và giám đốc Trình sống tốt là được.”

Vừa nhắc đến giám đốc Trình, Đậu Úc Thông lập tức cười hì hì, Khuất Ý Hành khỏi cần hỏi cũng biết tình cảm của hai người rất mặn nồng.

“Này, anh có điện thoại rồi, không nói với em nữa đâu.”

Ngày thường có rất ít người gọi cho Khuất Ý Hành, anh nhìn thoáng qua, người gọi đến là thầy anh.

“Thôi được, anh cứ bận việc đi. Rảnh rỗi thì gọi cho em thêm mấy cuộc nữa đấy, chẳng tốn bao nhiêu tiền đâu!”

“Được, hôm nào anh sẽ gọi cho em.”

Sau khi cúp điện thoại Đậu Úc Thông, Khuất Ý Hành bèn lễ phép chào hỏi thầy.

“Sao rồi?” Đây là câu *****ên thầy hỏi.

“Vâng? Sao gì ạ?”

“Hôm nay là ngày mấy em quên rồi sao?” Thầy hỏi anh: “Mau, kiểm tra mail đi!”

Thầy vừa nhắc, Khuất Ý Hành mới nhớ ngày 15 tháng 12 chính là ngày công bố danh sách các tác phẩm tham gia triển lãm.

Khuất Ý Hành vội đứng dậy khỏi sofa, chạy về phía phòng ngủ và mở máy tính.

Anh nói: “Thầy à, em sẽ gọi lại cho thầy sau.”

“Ừm.” Thầy dừng lại rồi nói với anh: “Bất kể kết quả ra sao, chỉ cần em đã, đã chăm chỉ thì chúng ta sẽ thành công.”

Khuất Ý Hành đã vất vả bao nhiêu để đi trên con đường này, thầy anh là người hiểu rõ nhất. Lúc này, những lời thầy nói khiến mũi anh bỗng chua xót.

“Cảm ơn thầy ạ.”

“Đi kiểm tra đi, có kết quả thì báo cho thầy biết.”

Khuất Ý Hành để điện thoại sang một bên, nhịp tim đập nhanh đến nỗi gần như không thở được.

Lâu lắm rồi anh không có cảm giác này. Dù đã không ngừng tự nhủ rằng không có kết quả cũng chẳng sao, nhưng anh vẫn hy vọng sẽ được quan tâm, hy vọng bản thân có thể nắm chắc cơ hội lần này.

Những trải nghiệm may mắn hoặc không may đang ồn ạt xuất hiện trong hơn hai mươi giây chờ đợi máy tính khởi động. Anh nhớ mình từng hứa với Diêu Trạm rằng sẽ kể cho hắn nghe về nguồn gốc của chiếc hình xăm, và anh thậm chí đã tưởng tượng đến hình ảnh khi đó.

Anh phải đứng trước tác phẩm của mình, sau đó nói cho Diêu Trạm biết hình xăm này đã được xăm lên như thế nào, chỉ mong hình ảnh ấy sẽ trở thành hiện thực.

Khuất Ý Hành mở trang web ra, đăng nhập vào hộp thư.

Đôi khi, rõ ràng mọi thứ vẫn diễn ra như thường lệ, nhưng vì tâm trạng khác nhau nên luôn cảm thấy khoảnh khắc này thật đặc biệt. Giống như tốc độ internet mỗi ngày đều như nhau, nhưng hôm nay nó có vẻ chậm hơn lúc đăng nhập vào hộp thư.

Vài giây bỗng biến thành hàng thế kỷ, khiến Khuất Ý Hành cảm thấy mình đã chờ từ tóc đen thành tóc bạc mất rồi.

Hộp thư đã được đăng nhập, có hơn mười email vẫn chưa đọc trong hộp thư đến.

Ngày thường anh rất ít khi gửi mail, cũng chẳng thèm ngó tới nên không biết liệu trong này có email nào mà mình khổ sở chờ đợi hay không.

Lúc anh di chuột lên, tay đã run rẩy, vừa nhấp vừa chờ danh sách được hiện ra.

Và rồi nước mắt anh tuôn trào.

Anh nhấp vào email và đọc nội dung bên trong, từ những giọt nước mắt lặng lẽ trở nên khóc không thành tiếng.

Dù rất khao khát sự thành công, nhưng thật ra anh không ôm quá nhiều kỳ vọng. Bởi anh cho rằng thiên phú và hào quang mà thầy từng nói đã sớm rời khỏi mình, cho rằng dù có cố gắng vẽ đến đâu cũng chẳng còn cơ hội nào. Thế nhưng, anh đã được chọn.

Khuất Ý Hành cầm điện thoại, nhặt chìa khóa, mặc áo khoác rồi lao ra khỏi cửa.

Anh muốn đích thân nói cho Diêu Trạm biết tin tức này, cuối cùng anh đã có thể khẳng định mình không phải kẻ vô dụng rồi.

Bình Luận (0)
Comment