“Nhưng anh không nỡ để em đón năm mới một mình.”
—
Trước kia Diêu Trạm thường nghĩ đơn vị là nơi mà hắn “mất tự do” nhất, nhưng sau khi thay đổi nơi làm việc, hắn bỗng nhận ra rằng trong mối quan hệ của mình và Khuất Ý Hành, điều khó giải quyết nhất chính là ở phía cha mẹ. Công việc có thể thay đổi. Nhưng cha mẹ thì không hề phù hợp với từ “Thay đổi” này, không thể nghĩ đến, chỉ có thể từ từ thuyết phục, từ từ mài dũa. Đã vài tháng trôi qua, thái độ của mẹ Diêu Trạm đã dịu đi đôi chút, nhưng ba của hắn lại hoàn toàn từ chối nói về chuyện này với hắn. Thực tế trong cuộc sống, dù bạn làm bất kỳ chuyện gì cũng được miễn là có chỗ để giao tiếp, nhưng điều đáng sợ chính là kiểu giao tiếp này thậm chí còn không có cơ hội để nói ra. Hôm nay là 29 tháng Chạp, Diêu Trạm về nhà rất muộn. Lúc hắn về Khuất Ý Hành đang cầm một quyển sách nằm đọc trên sofa, thấy hắn về thì lập tức ngồi dậy hỏi hắn đã ăn tối chưa. Nhìn Khuất Ý Hành toàn tâm toàn ý vì hắn như vậy, Diêu Trạm có chút hổ thẹn. Hắn ôm người kia, muốn nói một câu xin lỗi nhưng lại không mong Khuất Ý Hành vì thế mà lo lắng, cuối cùng đành dằn xuống, hôn nhẹ lên tai người yêu rồi nhẹ giọng hỏi: “Sao em còn chưa ngủ?” Khuất Ý Hành biết hắn khổ cực bèn vỗ nhẹ hắn, anh như trấn an hắn: “Em đợi anh, anh không về em không ngủ được.” Trước khi sống một mình thì có làm sao cũng được, buồn ngủ thì cứ ngủ, dù có mất ngủ cũng phải vì ai cả, đã quen việc dành cả ngày theo tiết tấu của riêng mình, quen việc chỉ biết nghĩ đến bản thân. Nhưng từ khi có được và chung sống cùng nửa kia, một nửa trái tim đều đặt ở chỗ đối phương. Khi là bất cứ chuyện gì cũng cân nhắc đến người kia, sẽ luôn có hình bóng của một người trong mọi kế hoạch, nếu người kia không về nhà sẽ không muốn ăn cũng không muốn ngủ, chỉ cần có người đó ở bên ta mới cảm thấy yên lòng. Đó là cảm giác khi yêu một người. “Buổi tối em đã ăn gì?” Diêu Trạm biết rõ lúc Khuất Ý Hành ở nhà một mình rất lười ăn cơm. Lúc trước hắn cảm thấy anh quá gầy, cho rằng sau khi cả hai về chung một nhà hắn sẽ vỗ béo được người kia, ấy thế mà hắn bận rộn đến nỗi chẳng để ý đến Khuất Ý Hành, sống chung vài tháng rồi mà anh vẫn như vậy. “Ăn cháo dưới lầu ấy.” Khuất Ý Hành nói: “Em vốn không muốn ăn nhưng do buồn chán quá, anh bảo phải muộn lắm mới về nên em ra ngoài tìm chuyện để làm thôi.” Sau khi sống cùng Diêu Trạm, Khuất Ý Hành cũng thay đổi không ít. Mặc dù vẫn còn ở lì trong nhà đến nỗi người ta khó mà tin được, nhưng thỉnh thoảng anh vẫn sẵn sàng ra ngoài để hít thở không khí trong lành. Hơn nữa từ khi dọn đến nhà Diêu Trạm, mỗi ngày anh đều đến căn phòng ở lúc trước – nơi hiện là xưởng vẽ của anh để vẽ tranh nên khó tránh khỏi việc phải ra ngoài. Diêu Trạm cảm thấy như vậy mới tốt, cả ngày chỉ nằm lì trong nhà không chịu hít thở không khí trong lành rất dễ khiến con người ta chán chết. “Ăn ngon chứ?” Diêu Trạm ôm anh ngã trên sofa. “Cũng không tồi.” Khuất Ý Hành nói: “Lúc về nhà em tìm được công thức nấu cháo[1], mai mốt sẽ nấu cho anh ăn.” [1] Thật ra gốc là (砂锅粥), mình tìm nó ra cháo nấu trong nồi đất nên cũng không rõ cụ thể edit như nào. Ai biết thì giúp mình với nhé. Diêu Trạm cười và hôn anh, Khuất Ý Hành lại lên tiếng: “Mai là giao thừa rồi.” Đúng vậy, là giao thừa. Mọi nhà đều đã bắt đầu treo đèn lồng và đèn màu. Phong tục ở thành phố C là dán câu đối Tết vào buổi sáng trong ngày giao thừa, nhưng có rất nhiều cửa tiệm đã dán xong từ trước, vừa bước vào khu chung cư đã trông thấy những món đồ trang trí. Khắp nơi đều náo nhiệt, thật sự đã có không khí của ngày Tết. “Ngày mai anh có sắp xếp gì không?” Khuất Ý Hành hỏi: “Anh vẫn phải đến phòng khám sao?” “Ừm, sáng vẫn phải đến đó.” Đến tận bây giờ Diêu Trạm vẫn chưa biết làm sao để mở lời nói với Khuất Ý Hành rằng ngày mai mình phải về nhà. Khuất Ý Hành không phải kiểu người không hiểu chuyện, thậm chí rất hiểu lí lẽ. Diêu Trạm biết rõ sau khi mình nói ra đối phương chắc chắn sẽ không ý kiến, nhưng vẫn khiến hắn đau lòng. Cha mẹ Khuất Ý Hành đều không còn, bạn bè cũng chẳng có một ai, vậy nếu như anh có thì sao? Vào ngày năm mới, người bạn nào sẽ ở bên anh đây? Người ta cũng phải sum vầy bên người nhà kia mà. “Vậy buổi chiều anh có về nhà với cha mẹ không?” Diêu Trạm còn chưa mở miệng, Khuất Ý Hành đã nói trước: “Cũng lâu rồi anh chưa về nhà, tết nhất anh phải ở cạnh họ, đừng cãi nhau nữa.” Diêu Trạm nhìn anh đầy vẻ kinh ngạc: “Em không muốn anh ở bên em sao?” “Em muốn chứ.” Khuất Ý Hành mỉm cười nhìn hắn: “Nhưng anh ở bên em suốt mấy ngày nay rồi, ngày nào cũng ở với em cả. Tết đến anh cứ về bên họ đi, họ cũng rất nhớ anh đấy.” Khi người yêu quá hiểu chuyện, sẽ thường khiến người ta thấy rất đau lòng. “Nhưng anh không nỡ để em đón năm mới một mình.” Khuất Ý Hành khẽ cười: “Ai bảo với anh là em chỉ có một mình? Hôm nay Tiểu Thông có gọi đến, ngày mai nó và giám đốc Trình sẽ bay sang đón năm mới với em.” Khuất Ý Hành kéo tay Diêu Trạm qua hôn: “Thật ra em không cô đơn đến vậy đâu, em cũng có người nhà cơ mà, anh đừng quá lo lắng cho em.” Nói ra những lời như này, càng khiến Diêu Trạm đau lòng hơn. Hắn ôm Khuất Ý Hành, cả hai nằm trên sofa rất lâu chẳng nói gì. Buổi trưa ngày giao thừa, Diêu Trạm sau khi rời phòng khám đã không về nhà ngay mà cùng Khuất Ý Hành ra sân bay đón Đậu Úc Thông và Trình Hạc Đồng. Hắn định đón hai người họ xong sẽ về thăm cha mẹ mình. “Anh Diêu, lâu không gặp mà anh vẫn đẹp trai vậy ha!” Đậu Úc Thông kéo hành lí ra khi vừa đáp cánh, theo sau là Trình Hạc Đồng đang nghe điện thoại. Trình Hạc Đồng cùng với Khuất Ý Hành rồi gật đầu với Diêu Trạm, coi như đã chào hỏi. “Anh ấy bận muốn chết ấy.” Đậu Úc Thông trách cứ: “Tết nhất cũng không được yên.” Diêu Trạm dẫn họ đến bãi đậu xe: “Dù sao cũng là lãnh đạo mà.” Từ khi Khuất Ý Hành dọn đến thành phố C, đã hơn ba tháng Đậu Úc Thông chưa gặp anh trai mình. Sau khi nhìn quanh một lượt, cậu nói: “Anh Diêu này, anh cũng tệ thật, anh trai em không mọc thêm miếng thịt nào cả.” Diêu Trạm công nhận rõ ràng: “Chuyện này là lỗi của tôi, cậu trách tôi cũng phải.” Trên đường về, Đậu Úc Thông liên tục quấn lấy anh trai hỏi này hỏi nọ, sợ anh ở một mình sẽ chịu uất ức. Diêu Trạm bèn hỏi: “Không nhìn ra nha, hóa ra cậu không tin tưởng tôi vậy sao?” Đậu Úc Thông tỏ vẻ hùng hồn: “Anh trai em mà, dù có uất ức gì cũng chẳng nói ra. Em làm em trai sao có thể không lo chứ.” Hai người cũng từng sống nương tựa vào nhau, mặc dù khi ấy cả hai đã trưởng thành. Nhưng Đậu Úc Thông luôn cảm thấy nếu không có Khuất Ý Hành ở bên kéo cậu dậy thì khoảng thời gian cậu mất cha đó sẽ càng đau khổ hơn. Cho nên đối với cậu, Khuất Ý Hành như người anh ruột. Nếu anh trai ruột của cậu lúc nào cũng chịu uất ức thì cậu chắc chắn sẽ lo lắng. Khuất Ý Hành ngồi ở ghế phụ quay sang nói: “Bọn anh vẫn tốt lắm, em đừng có lo nghĩ vớ vẩn.” “Đúng vậy.” Diêu Trạm nói thêm: “Chờ đi, về đến nhà tôi sẽ cho cậu coi một món bảo bối.” Nói đến bảo bối là Đậu Úc Thông phấn chấn lên ngay, chờ mong tới nỗi chỉ muốn đến nhà Diêu Trạm ngay lập tức. Đoạn đường về nhà khá thuận lợi, cả thành phố gần như vắng tanh vào dịp năm mới. Diêu Trạm đưa họ về nhà, vốn hắn định sẽ đi ngay vì chỉ muốn đi sớm về sớm, nhưng nhớ đến chuyện còn phải cho Đậu Úc Thông xem “bảo bối” nên bèn đưa bọn họ lên lầu. “Tay nghề của anh trai em xuất sắc ghê!” Đậu Úc Thông nhìn Diêu Trạm đang đắc chí lấy ra tờ “Giấy chứng nhận kết hôn”, rốt cuộc cậu cũng hiểu món bảo bối hắn nói là gì. Cậu quay sang nói với Khuất Ý Hành: “Anh này, anh cũng vẽ cho em và Trình Hạc Đồng một tờ đi chứ!” Trình Hạc Đồng đang sắp xếp đồ đạc, bèn nói: “Đừng phiền anh ấy, chúng ta ra nước ngoài nhận giấy chứng nhận là được mà.” Về chuyện này, Diêu Trạm lại thấy ghen tị. Sau khi đón khách trở về, Diêu Trạm chuẩn bị đi. Diêu Trạm dặn dò Khuất Ý Hành vài câu, hắn nói sẽ cố gắng trở về càng sớm càng tốt. “Thật sự không cần đâu.” Khuất Ý Hành lên tiếng: “Ngoan ngoãn ở bên họ đi, dù sao chúng ta cũng ở bên nhau mỗi ngày mà.” “Sao vậy ạ?” Đậu Úc Thông ló đầu ra: “Anh Diêu phải đi à?” “Ừm, anh ấy phải về nhà cha mẹ.” Khuất Ý Hành đẩy Đậu Úc Thông về phòng, anh đóng cửa lại quay sang dặn Diêu Trạm: “Hôm nay là Tết Nguyên Đán, anh tuyệt đối đừng cãi nhau với họ.” Diêu Trạm cười ôm eo anh: “Sao anh ở trong mắt em cứ như đứa trẻ chẳng hiểu chuyện vậy.” Ý của Khuất Ý Hành không phải vậy, anh chỉ lo lắng mà thôi. Vì mối quan hệ của hai người mà Diêu Trạm và cha mẹ lúc nào cũng trở nên căng thẳng, chuyện này khiến Khuất Ý Hành cảm thấy rất lỗi, luôn cho rằng mình đã ảnh hưởng đến gia đình người ta. Tất nhiên, anh cũng phải chịu trách nhiệm cho chuyện này. “Ngày tết anh nên ở bên họ, chẳng phải em cũng có người nhà ở đây sao.” Mặc dù Khuất Ý Hành cũng hy vọng Diêu Trạm ở bên mình vào ngày này, nhưng anh cũng biết chừng mực, cũng phải suy nghĩ cho Diêu Trạm hơn. “Vậy anh đi trước đây.” Diêu Trạm hôn anh trước hành lang: “Buổi tối anh sẽ xem tình hình thế nào, có về được hay không cũng sẽ gọi cho em.” “Ừm.” Khuất Ý Hành tiễn hắn đến cửa thang máy: “Phải ăn nhiều đồ ăn ngon đấy, năm mới vui vẻ.” Sau khi tiễn Diêu Trạm đi, Khuất Ý Hành đứng trong hành lang một lúc mới quay về. Vừa vào phòng đã nghe tiếng Đậu Úc Thông trách móc: “Chẳng phải anh Diêu nói sẽ chịu trách nhiệm giải quyết chuyện cha mẹ ư? Đã lâu như vậy rồi, rốt cuộc bao giờ anh ấy mới giải quyết xong?” “Chuyện này phải từ từ giải quyết.” Khuất Ý Hành đi vào rót cho họ hai cốc nước: “Chúng ta thì không có gánh nặng về gia đình, nhưng đối với anh ấy, mỗi một bước rất khó đi, chúng ta phải hiểu cho anh ấy.” Khuất Ý Hành không muốn cứ thế chĩa mũi nhọn về phía Diêu Trạm, vì thế bèn hỏi Trình Hạc Đồng: “Phía gia đình của giám đốc Trình có biết chuyện của hai người không?” Trình Hạc Đồng cầm lấy cốc nước anh đưa tới, nói cảm ơn rồi đáp: “Tôi đã come out với gia đình từ thời trung học.” Khuất Ý Hành có chút bất ngờ, Đậu Úc Thông tiếp lời: “Hạc Đồng còn là con lai nữa, anh ấy sống ở nước ngày từ nhỏ, hôn nhân đồng tính ở bên đó đã được hợp pháp hóa hơn mười năm nay nên rất thoáng.” Nói không ghen tị là không thể, nhưng ghen tị thì có làm được gì, sau khi sự ghen tị đó qua đi ta vẫn phải tiếp tục đối mặt với thực tế khó khăn. Khuất Ý Hành rất hy vọng sau này có thể có cơ hội đón năm mới cùng cha mẹ Diêu Trạm, nói sao thì, chỉ khi có cha mẹ ở nhà, ta mới thật sự có cảm giác được đoàn tụ trong ngày năm mới. “Phải rồi, mọi người đói bụng chưa?” Vừa xuống máy bay là lập tức trở về, lúc này đã gần hai giờ hơn mà cả ba còn ngồi nói chuyện. “Cũng hơi hơi.” Đậu Úc Thông đứng dậy, cậu duỗi thắt lưng: “Chẳng phải anh mua đồ ăn rồi sao? Em đi xem thử, tí nữa để em xuống bếp cho.” Khuất Ý Hành theo Đậu Úc Thông vào bếp, Trình Hạc Đồng cũng đi theo. “Được rồi, em biết rồi.” Đậu Úc Thông lấy nguyên liệu ra rồi bỏ vào nước ngâm trước: “Hai người ra ngoài tám chuyện đi, nếu không có gì để nói thì dán câu đối xuân lên đi. Năm mới rồi, chúng ta phải làm gì cho giống ngày tết một chút, chỗ này cứ giao cho em, để cho đầu bếp chính trổ tài nấu ăn cho hai người xem!”