Blowing In The Wind/Lời Thì Thầm Trong Gió

Chương 60

Thật ra trước đây Khuất Ý Hành chưa từng đón năm mới một mình, ban đầu là cùng cha mẹ mình, sau đó là cùng Đậu Úc Thông. Hồi đó Đậu Úc Thông dọn ra ở cùng bạn trai, nhưng vẫn sẽ cùng anh đón năm mới, hai anh em cùng trò chuyện và uống chút rượu. Thành phố mà họ sống khi đó không cấm pháo hoa như thành phố C, tuy cả hai không đốt nhưng sẽ đứng ở ban công nhìn những nơi khác bắn pháo hoa. Vốn tưởng năm nay anh và em trai sẽ cách nhau hai nơi, đối phương cũng đã có người yêu mới nê họ chắc sẽ không thể sum họp cùng nhau. Không ngờ, người nhà vẫn là người nhà, người nhà mãi mãi sẽ không để bạn cô đơn. Đậu Úc Thông thì bận rộn trong bếp, Khuất Ý Hành và Trình Hạc Đồng thì đến cửa dán câu đối. Nhà người khác đã dán xong câu đối từ sáng, nhưng buổi sáng khi Đậu Úc Thông gọi đến đã nói muốn Khuất Ý Hành chờ họ đến rồi mới dán câu đối. Không biết nghe ở đâu nhưng nó có nghĩa là chỉ được dán câu đối khi có mặt đông đủ của cả gia đình. Ấy nhưng, cả gia đình, ba thiếu một, bởi vì Diêu Trạm không có ở đây. Khuất Ý Hành vẫn có chút nuối tiếc, nhưng anh hiểu nên không oán trách. Cả hai cầm câu đối và băng dán đến cửa, một người phụ trách dán còn một người phụ trách xem câu đối có bị lệch không. Trình Hạc Đồng lên tiếng: “Đã năm năm rồi tôi không đón năm mới cùng người khác. Sau năm năm, cuối cùng tôi cũng cảm nhận được một chút không khí của năm mới.” Khuất Ý Hành có chút ngạc nhiên: “Vậy là trước đây anh đều đón năm mới một mình sao giám đốc Trình?” Trình Hạc Đồng cúi đầu cười, xé một miếng băng dính hai mặt rồi đưa cho Khuất Ý Hành: “Gia đình tôi đều ở nước ngoài, tôi cũng chẳng có bạn bè nào bên cạnh. Tuy tôi lớn lên ở nước ngoài nhưng hằng năm sẽ đón giao thừa ở trong nước. Tôi cũng đã quen rồi, chỉ là sang đây rồi thì không thể về cùng họ được thôi. Tết *****ên ở đây, vào cái đêm giao thừa đó, lần *****ên tôi biết thế nào là cô đơn.” Khuất Ý Hành nhìn anh ta, anh bỗng phát hiện thật ra mỗi người đều từng có một khoảng thời gian trống trải, cô đơn như thể vạn vật đều đã ngủ đông. “Năm đó tôi ở nhà một mình, cả căn phòng trống rỗng, trong nhà trừ tiếng hít thở của tôi ra thì chẳng còn âm thanh nào khác.” Trình Hạc Đồng nói: “Tôi đọc sách đến 12 giờ, khi tiếng chuông vang lên, bên ngoài bắt đầu nổ pháo, bỗng nhiên tôi trở nên hoảng sợ.” Khuất Ý Hành bật cười: “Mọi người đều thích đốt pháo hoa vào dịp năm mới, bởi vì nó rất náo nhiệt. Thế nhưng từ năm trước thành phố C đã bắt đầu cấm đốt pháo hoa, bởi vậy mà không khí tết không còn vui vẻ nữa.” “Nhưng có người ở bên vẫn ấm áp hơn mà, đúng chứ?” Trình Hạc Đồng nhìn về phía anh: “Năm *****ên tôi đến công ty này, tôi không có người quen, đồng nghiệp ở công ty chỉ coi tôi là cấp trên nên chưa từng quá thân thiết với tôi. Vào đêm giao thừa năm ấy, tôi nhận được những tin nhắn chúc tết từ mọi người, cậu cũng biết đó… đều là những dòng tin nhắn giống nhau.” Khuất Ý Hành khẽ cười: “Tin nhắn group, ai cũng vậy cả.” “Phải.” Nhớ lại lúc ấy, Trình Hạc Đồng cũng bật cười: “Ấy nhưng Úc Thông thì khác, cậu ấy gửi cho tôi một tấm ảnh chụp sủi cảo kèm một lời nhắn ‘Chúc mừng năm mới nhé, giám đốc Trình’, một người rất giàu tình cảm.” Khuất Ý Hành đang cầm trong tay chữ “Phúc”, bỗng anh giật mình: “Vậy nên anh đã thích em ấy từ năm năm trước?” Trình Hạc Đồng cũng chẳng ngại ngùng mà gật đầu: “Có điều khi đó tôi không biết Úc Thông có phải giống tôi hay không nên đã không dám thể hiện rõ bên ngoài. Đến khi biết được chúng tôi đều là đồng tính, thì tôi phát hiện cậu ấy có bạn trai rồi.” Hai người tiếp tục dán chữ “Phúc”, Khuất Ý Hành lên tiếng: “Tiểu Thông nhìn thì thông minh, nhưng thật ra nó rất dễ tin tưởng người khác.” Anh ngoái nhìn Trình Hạc Đồng: “Thích ai sẽ hết lòng hết dạ hướng về người đó, trừ khi người đó thật sự làm tổn thương nó, còn lại nó sẽ tuyệt đối không lầm lỗi với người kia.” Trình Hạc Đồng hiểu ý anh, anh ta nhìn Khuất Ý Hành khẽ gật đầu: “Tôi hiểu rồi. Thật may mắn vì hiện tại tôi đã được ở bên cậu ấy, tôi sẽ trân trọng điều đó.” Có những lời nói rất dễ dàng thốt ra nơi đầu môi, lời khi nói ra có thể là sự chân thành, nhưng sự chân thành ấy có thể duy trì được bao lâu hoàn toàn phụ thuộc vào may mắn. Cả Khuất Ý Hành và Đậu Úc Thông đều từng gặp phải những người không tốt, nhưng anh hy vọng rằng lần này họ sẽ không nhìn lầm người, hy vọng lần này cả hai đều gặp may. Đậu Úc Thông nấu một bàn ăn lớn, cậu còn cố tình chụp lại rồi gửi cho Diêu Trạm để khoe khoang. Diêu Trạm về nhà cũng vừa ăn cơm xong, hắn định chờ đến chập tối sẽ tìm cơ hội chuồn đi. “Con ấy, đi làm đã bận rộn rồi, khó lắm mới được nghỉ ngơi thì đừng có xem điện thoại mãi chứ.” Mẹ Diêu Trạm bưng trái cây đến, bảo con trai xem TV cùng mình. Diêu Trạm ngồi cạnh bà, bắt đầu cùng bà nói nhăng nói cuội. Trong bữa cơm hôm nay, Diêu Trạm đã nói với cha mẹ chuyện mình đổi công tác, tuy có khiển trách hắn đôi câu nhưng sau khi nghe hắn nói phòng khám hiện tại hoạt động rất tốt thì hai người cũng không nói thêm gì, chỉ dặn hắn giữ gìn sức khỏe. Lúc này, cha của Diêu Trạm đã vào phòng ngủ, mẹ Diêu Trạm bèn hỏi: “Có phải chuyện con đổi công tác có liên quan đến cậu ta không?” Diêu Trạm giả ngu: “Ai cơ ạ?” Mẹ hắn trừng mắt: “Là đứa nhóc mà con nói đấy.” Diêu Trạm bật cười: “Cậu ấy với con bằng tuổi, người ta còn là nghệ thuật gia nữa, cậu nhóc cái gì chứ.” “Nghệ thuật gia sao, chẳng phải chỉ là vẽ tranh thôi ư, mấy bức tranh đó mẹ xem cả rồi.” Bức tranh về người đàn ông khỏa thân do Khuất Ý Hành vẽ đã luôn hằn sâu trong tâm trí mẹ Diêu Trạm không vơi đi được. Diêu Trạm lột một trái quýt và nhét vào tay mẹ, hắn nói: “Tranh do cậu ấy vẽ cũng chẳng phải tầm thường. Tháng trước tranh của người ta còn được trưng bày ở Paris, mẹ không biết có bao nhiêu người muốn tổ chức buổi triễn lãm tranh cho cậu ấy đâu.” Mẹ Diêu Trạm tỏ vẻ không tin. “Mẹ không tin cũng đành, dù sao mẹ cũng đâu hiểu.” Hai người dần chuyển chủ đề, mẹ Diêu Trạm còn cố tình nói đến chuyện Khuất Ý Hành. “Thằng bé kia có về nhà không?” “Không ạ.” Diêu Trạm vừa gặm táo vừa đáp: “Cha mẹ cậu ấy đều đã mất nên không còn người thân nào bên cạnh.” “Vậy thằng bé đó phải ăn tết một mình sao?” Diêu Trạm nghiêng người rồi nói với mẹ: “Mẹ à, người ta vì con mà đến thành phố C, vậy mà bây giờ con lại bỏ cậu ấy một mình trong đêm giao thừa.” Mẹ Diêu Trạm chẳng nói gì, lúc sau bà đứng lên: “Mẹ cũng đi ngủ đây.” Diêu Trạm nhìn bóng lưng bà rồi thở dài, thầm nghĩ mặc kệ thế nào, tối nay hắn cũng sẽ trở về. Trước đây vào mỗi dịp Tết Nguyên Đán, Khuất Ý Hành và Đậu Úc Thông đều cùng nhau gói sủi cảo, năm nay lại có thêm Trình Hạc Đồng. Nhưng vì giám đốc Trình sinh ra và sống ở nước ngoài khi còn bé, bảo anh ta làm mì Ý thì được chứ bảo anh ta gói sủi cảo hơi khó. “Để tôi học thử.” Trình Hạc Đồng trông khá hào hứng, anh ta thay một bộ đồ mặc nhà rồi xắn tay áo bước đến. Đậu Úc Thông bằng lòng để Trình Hạc Đồng tham gia cuộc vui này nên đã buộc tạp dề cho anh ta. Hai người tuy không thể hiện tình cảm quá nhiều trước mặt Khuất Ý Hành, nhưng khi trông thấy hai người họ, Khuất Ý Hành nhất định sẽ nhớ tới Diêu Trạm. Cả bọn đặt tấm thớt lên bàn trà ở phòng khách, ba người cùng ngồi quây quần vừa gói sủi cảo vừa xem Đêm hội Mùa Xuân. Đêm hội Mùa Xuân nhàm chán thế mà Đậu Úc Thông và Trình Hạc Đồng lại xem rất vui. Khuất Ý Hành ngồi bên cạnh nhìn hai người cười đùa, lòng nghĩ không biết Diêu Trạm đang làm gì. Khuất Ý Hành nhớ đến lá thư Diêu Trạm viết cho anh, trong thư viết: Mọi thứ bây giờ hãy còn rất khó khăn, nhưng anh hy vọng em tin tưởng. Nếu như có thể, anh thật muốn tên của chúng ta lập tức xuất hiện trên cùng một cuốn hộ khẩu. Nếu có thể thực hiện thì thật sự quá tốt rồi, Khuất Ý Hành nhất thời chẳng rõ mình nên trách xã hội này hay nên trách bản thân không phải phụ nữ nữa. Chắc Diêu Trạm cũng đang xem Đêm hội Mùa Xuân cùng cha mẹ nhỉ? Hẳn là Diêu Trạm đang thoải mái nói chuyện cùng hai người họ. Khuất Ý Hành khó mà ngăn được bản thân nhớ nhung Diêu Trạm, càng biết mình không nên thì càng nhớ đến. Điện thoại ở ngay bên cạnh, anh chỉ cần lau khô tay là có thể gọi cho đối phương rồi, nhưng anh không dám, không dám quấy rầy gia đình người ta. Anh không biết mình còn phải trải qua bao nhiêu cái Tết như thế này nữa, nhưng anh vẫn hy vọng ít nhất một ngày nào đó sẽ được nghe tiếng chuông ngân đêm giao thừa cùng người kia. Thời điểm Diêu Trạm mở cửa đi vào là lúc 11 giờ 53 phút. Hắn đứng ở sảnh, vừa thay giày bước vào thì phát hiện cả ba người kia đều đang nhìn hắn đầy kinh ngạc. “Sao anh về rồi?” Khuất Ý Hành ngạc nhiên đến nỗi trở nên luống cuống. Anh nghĩ, thôi xong, lần này mình thật sự đã cướp mất con trai nhà họ Diêu rồi. Diêu Trạm đặt chìa khóa xuống rồi nhìn thoáng qua phần sủi cảo bọn họ gói trên bàn, hỏi một câu: “Nhân gì thế?” “Tam tiên[1].” Đậu Úc Thông còn nói: “Có cả thịt nữa.” [1] Tam tiên (三鲜): Tam tiên có nghĩa là ba loại cao lương mỹ vị. Sủi cảo được gọi là tam tiên vì nhân được làm từ các nguyên liệu khác nhau, nhưng có thể chia làm ba loại: tịnh tam tiên, nhục tam tiên và bán tam tiên. Nhân tịnh tam tiên: thông thường hay dùng ba loại hải sản khá đắt tiền (như sò tươi, hải sâm, tôm nõn). Nhân nhục tam tiên: thường sử dụng hai loại hải sản khá đắt tiền và một loại thịt (như thịt gà, thịt heo). Nhân bán tam tiên: nguyên liệu gồm có thịt heo, rau hẹ, trứng gà và tôm nõn. Cậu đứng dậy đưa cho Diêu Trạm một cái dĩa nhỏ: “Anh Diêu à, đêm nay rất quan trọng, anh phải chu đáo chút nhé.” Diêu Trạm cầm dĩa rồi đặt xuống bàn: “Tôi đi rửa tay đã.” Hắn vào nhà tắm, Khuất Ý Hành cũng vào theo. “Sao anh lại về rồi?” Khuất Ý Hành hỏi: “Anh lại cãi nhau với dì ư?” Diêu Trạm xoay người hôn anh: “Nào có, mẹ anh đồng ý rồi.” Khuất Ý Hành không tin, cho rằng mình lại đắc tội hai người họ: “Chẳng phải anh đã đồng ý hôm nay sẽ không cãi nhau với họ ư? Mỗi năm chỉ có một cái Tết, anh cần gì phải như vậy?” Diêu Trạm rửa tay xong bèn lau khô, hắn kéo Khuất Ý Hành vào lòng hôn anh ngấu nghiến, khi kết thúc nụ hôn thì đồng hồ cũng đã điểm 12 giờ. TV đang bật, những người trên sân khấu lón của Đêm hội Mùa Xuân đều hô hào chúc nhau những lời chúc năm mới. Diêu Trạm dùng chóp mũi cọ lên chóp mũi Khuất Ý Hành, nói: “Mỗi năm chỉ có một cái Tết, anh cũng đâu thể để em nhìn người khác ân ái mà đón năm mới.” Diêu Trạm từng nói, bất kể giờ phút nào cũng sẽ không bỏ mặc Khuất Ý Hành. Hắn cảm thấy mình ít nhiều cũng coi như đã thực hiện được. “Chúc mừng năm mới nhé, em yêu.” Cả hai đứng trong nhà tắm chúc tết nhau, Diêu Trạm lại lên tiếng: “Nếu đã bước sang năm mới rồi, vậy anh báo cho em một tin vui nhé.” “Sao cơ?” Trong lòng Khuất Ý Hành mơ hồ chờ mong một điều gì đó, chuyện này có liên quan đến việc Diêu Trạm bất ngờ trở về. Thế nhưng lí trí nhắc nhở anh đừng nên đặt quá nhiều kì vọng, vì sợ sẽ thất vọng. Diêu Trạm nói: “Mẹ anh mời em ngày mai đến nhà anh ăn cơm. Vào ngày mùng 1 Tết, bữa cơm *****ên của năm mới thì phải được đoàn viên.” Khuất Ý Hành cho rằng mình có lẽ đã nghe nhầm, rất lâu sau vẫn chưa phản ứng lại câu nói của Diêu Trạm. “Nghĩ gì thế?” Diêu Trạm hỏi: “Em vậy là muốn từ chối mẹ anh hửm? Bà vì thuyết phục ba anh mà tốn hơi rất nhiều đây.” Vào một buổi chiều khi Diêu Trạm đang nói chuyện cùng mẹ, mãi đến tận khi đó hắn mới nhận ra mẹ chẳng qua chỉ là khẩu xà tâm phật. Tuy ngày ngày phản đối, nhưng thực tế lại luôn giúp Diêu Trạm làm công tác tư tưởng cho ba của hắn. Buổi tối ba người cùng ăn cơm, Diêu Trạm thẳng thắn nói mình phải trở về trước 12 giờ. Ba của hắn dù có nổi giận một trận thì cuối cùng vẫn để hắn đi. Diêu Trạm rất bất ngờ, lúc ra cửa mẹ hắn còn đi theo, nói với hắn nếu Khuất Ý Hành đồng ý thì ngày mai dẫn anh về đây. Bởi mới nói, bất kể con cái đưa ra lựa chọn như thế nào thì đến cuối cùng, cha mẹ vẫn sẽ nhượng bộ. Còn nếu không được thì phải làm sao đây? Nói thế nào thì nó cũng là con của mình. “Bởi vậy sáng sớm mai hai chúng ta đều phải dậy sớm.” Diêu Trạm cắn một cái lên môi Khuất Ý Hành: “Cứ tưởng tối nay sẽ được sung sướng cùng em, nhưng chắc là không được rồi. Em còn phải nghỉ ngơi lấy sức để ngày mai đối phó với hoàng thượng và mẫu hậu nhà chúng ta nữa.” Mắt Khuất Ý Hành đỏ lên, anh im lặng rất lâu mới hỏi: “Thật chứ?” “Thật mà.” Diêu Trạm thấy anh như vậy, vừa thương vừa đau lòng: “Anh sẽ không đem chuyện này ra gạt em đâu mà.” Giây kế tiếp, Khuất Ý Hành ôm chặt Diêu Trạm và nói một câu: “Cảm ơn anh.” Cảm ơn anh vì tất cả những cố gắng mà anh đã làm cho em. Cảm ơn anh đã mang đến tình yêu đẹp nhất cho em. Cảm ơn anh vì đã giúp em hiểu rằng, bất kể chúng ta phải bị thiệt thòi thì vẫn còn gia đình sẵn sàng chấp nhận chúng ta. Ấm áp nhất cuộc đời có lẽ chính là như vậy. Đêm đó, mặc dù Diêu Trạm đã nói sẽ không giày vò Khuất Ý Hành, nhưng cả hai vẫn không nhịn được, mãi đến rạng sáng mới ngủ. Hai tiếng sau, bọn họ bị đồng hồ báo thức đánh thức, tắm rưa, thay quần áo, mọi thứ đều được thu dọn sạch sẽ, sau khi để lại một mảnh giấy nhắn cho hai người còn đang ngủ ở phòng bên cạnh thì cùng nhau nắm tay rời khỏi nhà. Trên cửa có dán câu đối xuân, trên đó có chữ “Phúc”, bọn họ cẩn thận đóng cửa lại và xuống lầu. Diêu Trạm nói: “Trước kia anh cứ nghĩ nếu đây là cái Tết *****ên mình được ở bên nhau thì anh nên tặng cho em món quà năm mới nào đó mới có ý nghĩa. Vậy nên em có hài lòng với món quà này không?” Khuất Ý Hành quay đầu nhìn hắn, tuy chẳng nói gì, nhưng Diêu Trạm vẫn nhìn thấy lòng anh thông qua ánh mắt ấy. Bọn họ ngược xuôi ngang dọc suốt mười lăm năm, đã từng gặp sai người và nếm trải không ít đau khổ, cuối cùng khi cả hai bước vào tuổi ba mươi ba, thứ “Tình yêu” hư ảo đã thành sự thật. Mà tình yêu lại chính là đối phương, là người đang ở trước mắt ta giờ phút này. Vào khoảnh khắc này, cả Diêu Trạm và Khuất Ý Hành đều hiểu rõ rằng bọn họ thật may mắn. Tình yêu là một điều đẹp đẽ, đừng nóng vội mà hãy chậm rãi chờ đợi, một ngày nào đó nó sẽ tự tìm đến bạn mà thôi.

KẾT TRUYỆN

Bình Luận (0)
Comment