Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 72


Sau đó Tần Cao Văn quỳ người xuống, đỡ Vương Thuyền Quyên từ dưới đất lên.

Vừa nhìn thấy Tần Cao Văn đến, toàn bộ những tủi thân của Vương Thuyền Quyên dường như đều đã được xả ra hết.

Dang hai tay ra, ôm chặt lấy Tần Cao Văn, nước mắt rơi xuống không ngừng.

Tần Cao Văn dùng tay vỗ nhẹ lên vai Vương Thuyền Quyên, vội vàng nói: “Đừng lo, có anh đây!”.

Người phụ nữ béo một lúc lâu sau mới miễn cưỡng hoàn hồn sau những cảnh khủng khiếp vừa hiện ra trước mắt.

Nhưng ngay sau đó lại khôi phục được sự điềm tĩnh.

Cô ta thể hiện vẻ không sợ trời đất trước mặt Tần Cao Văn, giọng nói đanh đá: “Không nghĩ con đĩ này lại có cả chỗ dựa nhỉ?”.

Rồi cô ta lại đắc ý nói tiếp: “Nhưng thế thì đã sao? Cho dù có chỗ dựa thì chúng tôi muốn ra tay với cô ta, anh vẫn chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời”.

Tần Cao Văn như thể vừa nghe được chuyện vô cùng nực cười.

“Sau này tất cả các người đều phải nghe lời sắp xếp của vợ tôi, nếu không tôi sẽ cho các người chết”.

Giọng nói không lớn, nhưng đủ để khiến những người có mặt ở đó nghe thấy rõ rệt.

Căn phòng bỗng nhiên im phăng phắc.

Một lúc sau, tất cả mọi người đều cười lớn.

Đối với lời cảnh cáo của Tần Cao Văn, bọn họ chỉ coi như một chuyện cười mà thôi.

Người phụ nữ béo cười khẩy nói: “Vừa nãy anh là định muốn uy hiếp chúng tôi sao?”.

“Cô có thể hiểu như vậy đấy”.

Người phụ nữ béo dửng dưng nói: “Vậy tôi không muốn nghe theo lời sắp xếp của cô ta đấy, thì sao?”.

“Cô sẽ bị đánh!”.


“Đây đúng là chuyện nực cười nhất mà tôi từng nghe, hôm nay anh dám ra tay với tôi, tôi dám đảm bảo anh không ra khỏi nổi căn phòng này”.

Người gác cửa tuyệt đối sẽ không để những chuyện ác liệt như vậy xảy ra.

Đây là lý do vì sao đám phụ nữ này dám oai như vậy.

“Vậy sao?”.

Tần Cao Văn đi thẳng về phía trước, túm lấy tóc của người phụ nữ béo, tát bôm bốp hai phát liên tiếp vào hai bên má, tát một cách rất mạnh.

Một lúc sau, răng của cô ta bị rụng mất mấy cái.

Những người phụ nữ khác thấy vậy, đều lần lượt đứng tránh xa Tần Cao Văn, căn bản không dám lại gần.

Không ngờ người này lại dám đánh thật.

Người phụ nữ béo nhất thời bị đánh cho sưng mày sưng mặt.

Cô ta nhìn Tần Cao Văn với vẻ mặt đầy sợ hãi: “Anh không muốn sống nữa sao? Lại dám đánh tôi thật?”.

“Tôi hỏi lại cô một lần nữa, các cô rốt cuộc có nghe theo sự sắp xếp của vợ tôi không?”.

Đến ngay cả Vương Thuyền Quyên nhìn thấy cũng cảm thấy có hơi lo lắng, đây có phải nơi bình thường đâu.

Tần Cao Văn vào đây gây chuyện, sẽ gây ra không ít rắc rối lớn.

Sau đó Vương Thuyền Quyên đến bên cạnh Tần Cao Văn nói: “Chồng ạ, thôi bỏ đi, anh như vậy…”.

“Đừng lo!”.

Khi đối diện với Vương Thuyền Quyên, Tần Cao Văn luôn vô cùng dịu dàng.

Người phụ nữ béo lại chửi lên: “Bây giờ bà mày sẽ gọi gác cửa đến, lát nữa anh ta nhất định sẽ xử anh”.

“Không vấn đề, tôi ở đây chờ”.

Sau đó người phụ nữ béo ra cửa gọi lên vài tiếng.


Không bao lâu, một người đàn ông mặt đen, thân hình vạm vỡ bước vào, trong tay còn cầm một cây côn điện.

Ngay lập tức, sự ngang ngược của người phụ nữ béo kia lập tức biến mất, cô ta quỳ luôn trước mặt người đàn ông mặt đen, khóc lóc nói: “Anh nhất định phải giúp tôi đó Mã tiên sinh, loại khốn kia thế mà lại dám đánh bọn tôi”.

Tất cả phụ nữ đều lộ nụ cười vui mừng trên nỗi đau khổ của người khác.

Bọn họ cho rằng Tần Cao Văn chắc chắn sẽ chết.

Người gác cửa hỏi với vẻ mặt hơi biến sắc: “Cô vừa nói ai đã đánh cô?”.

“Chính là loại khốn kia kìa!”.

Người phụ nữ đứng dậy chỉ tay về phía Tần Cao Văn.

Người gác cửa đến trước mặt Tần Cao Văn, thấy gương mặt anh, chỉ hơi mỉm cười gật đầu nói: “Tôi biết rồi”.

Nói xong người gác cửa liền quay người đi khỏi căn phòng.

Như thể từ đầu đến cuối không có chuyện gì xảy ra vậy.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Người gác cửa thế mà lại không xử Tần Cao Văn.

Sao lại… như thế được nhỉ?
Tần Cao Văn lại đến trước mặt người phụ nữ béo, cúi người xuống nói: “Giờ cô còn gì để nói nữa không?”.

Tất cả mọi người lập tức giật mình, lúc này mới hiểu ra.

Người gác cửa quen với Tần Cao Văn.

Rất có khả năng mối quan hệ của hai người rất tốt.


Bọn họ đều nuốt nước bọn, cổ họng phát ra những tiếng ực ực.

Trong lòng tràn đầy sợ hãi.

Cô ta lúc này nói với Tần Cao Văn: “Tôi xin lỗi…”.

Bụp!
Tần Cao Văn lại một chân đạp thẳng vào ngực người phụ nữ béo.

Cơ thể cô ta bay ra xa, đập vào vách tường bên cạnh.

Phụt…
Miệng của người phụ nữ béo phun ra máu tươi, hơi thở thoi thóp.

Tần Cao Văn lấy chậu nước thần tiên màu vàng ở dưới đất lên rồi đẩy về phía người phụ nữ trước mặt nói: “Bây giờ cô có hai lựa chọn, một là ngoan ngoãn uống hết chậu nước thần tiên này, hai là tôi sẽ đánh gãy chân cô”.

Người phụ nữ béo ngẩng đầu lên, bây giờ cô ta đã không còn sức để nói nữa.

“Tôi…”.

Những người phụ nữ khác đều không dám lên tiếng.

Cho dù là ai đều cảm thấy hối hận, nếu biết trước đã không làm như vậy rồi.

Đâu có ai ngờ một Vương Thuyền Quyên trông thì yếu đuối, thế mà lại có một chỗ dựa lớn đến vậy.

“Mau lên, tôi không kiên nhẫn được đâu!”.

Người phụ nữ béo không quan tâm thể diện nữa, tất cả lúc này, tính mạng vẫn là quan trọng nhất.

Sau đó cô ta bò đến trước chiếc chậu đựng nước thần tiên, cho đầu của cô ta vào uống ực ực.

Có không ít ánh mắt chỉ nhìn thôi cũng đều cảm thấy vô cùng buồn nôn.

Vương Thuyền Quyên đi sang bên cạnh, Tần Cao Văn đến trước mặt vợ, ôm cô vào lòng.

Chờ sau khi uống xong, người phụ nữ béo thế mà lại nôn thốc nôn tháo, cô ta chạy đến chỗ nhà vệ sinh, phát ra những tiếng ghê tởm.

Nôn khoảng nửa tiếng xong, người phụ nữ béo mới dần dần đỡ hơn.

Cô ta nằm xuống đất, không ngừng thở gấp.


Ánh mắt của Tần Cao Văn nhìn về phía tất cả mọi người nói: “Bây giờ các người còn có ý kiến gì không?”.

Mọi người đều im lặng cúi đầu.

Căn bản không dám nhìn thẳng vào Tần Cao Văn.

“Tôi nói cho các người biết, đây là cơ hội đầu tiên cũng là cơ hội cuối cùng tôi cho các người”.

Tần Cao Văn lạnh lùng nói tiếp: “Sau này nếu ai dám phạm lỗi tương tự, chờ các người ra khỏi đây, tôi nhất định sẽ tính sổ hết”.

Nhìn cơ thể vạm vỡ cao lớn của Tần Cao Văn, Vương Thuyền Quyên đứng ở đó, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.

Cảm giác được yêu thật là thích.

Tần Cao Văn quay người đến trước mặt Vương Thuyền Quyên, hôn lên trán cô một cái.

“Vợ, em yên tâm, anh nhất định sẽ nghĩ cách chứng minh em trong sạch, còn nữa… anh sẽ không để cho bất kỳ ai ức hiếp em”.

Vương Thuyền Quyên không nói gì, nước mắt chảy ra, trong lòng tràn đầy cảm động.

Cô dang tay ra ôm chặt lấy Tần Cao Văn.

Một lúc sau, Vương Thuyền Quyên ngẩng đầu lên nói: “Lẽ nào anh chưa bao giờ nghi ngờ em sao?”.

“Nghi ngờ em gì cơ?”.

Vương Thuyền Quyên cắn môi nói: “Nghi ngờ chỗ tiền kia là do em lấy”.

Tần Cao Văn dịu dàng mỉm cười, dùng tay gõ lên mũi Vương Thuyền Quyên.

“Anh chưa bao giờ nghĩ đến điều đó”.

Sau đó Tần Cao Văn nói tiếp: “Trong lòng anh, vợ anh là một người phụ nữ dịu dàng, tốt bụng, sao có thể làm chuyện đó chứ?”.

“Cảm ơn anh!”.

Bây giờ Vương Thuyền Quyên không còn phủ nhận một điều, bản thân đã dần dần yêu Tần Cao Văn rồi.

Những bất mãn trước đây đã hoàn toàn tan biến.

.

Bình Luận (0)
Comment