Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 73


“Vậy anh đi trước nhé!”
Vương Thuyền Quyên gật đầu: “Anh về đừng nói chuyện này cho Đóa Đóa biết nhé, để tránh con bé lo lắng”.
“Không thành vấn đề”.
Tiếp đó Tần Cao Văn quay người rời đi.
Mã Linh Nhi nằm lên bụng của sếp Hoàng, không ngừng thở hổn hển, mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
Cơ thể không tì vết của cô ta cứ thế dính lấy người của sếp Hoàng.
Sếp Hoàng hôn lên trán cô ta: “Người đẹp, kế hoạch lần này của chúng ta em thấy thế nào?”
“Sếp Hoàng lợi hại quá, dù ở phương diện nào cũng đều lợi hại cả”.
Mã Linh Nhi cười quyến rũ.
Chẳng có người đàn ông nào lại không thích lời khen ngợi như vậy.

Sếp Hoàng bật cười khanh khách.
Một lúc sau ông ta lại nói: “Phải rồi Linh Nhi, tên chồng vô dụng của em giờ sao rồi?’
Nghe thấy vậy, sắc mặt của Mã Linh Nhi trở nên lạnh tanh.
“Sếp đừng nhắc tới hắn nữa, nhắc tới thôi là em thấy ghê tởm”.
Mã Linh Nhi gả cho Từ Hạo chẳng qua là vì nhằm vào tiền của đối phương.
Nhưng từ sau sự cố xảy ra ở bữa tiệc thì Từ Hạo trở nên khó sống ở tỉnh Thiên Hải, tình hình kinh doanh của công ty cũng ngày một đi xuống.
Giờ đến cả tiền tiêu vặt mấy chục nghìn tệ mỗi tháng của Mã Linh Nhi đều chẳng có gì đảm bảo.


Cô ta sớm manh mún suy nghĩ muốn ly hôn rồi.
Sếp Hoàng ôm cơ thể mướt mườn mượt của cô ta, dịu dàng nói: “Vậy em ly hôn với ông ta và lấy tôi thì thế nào?”
Mã Linh Nhi không nói gì, chỉ cười với vẻ ngượng ngùng nhưng trong lòng thì cảm thấy ghê tởm.
Cô ta khinh thường sếp Hoàng.
Bởi vì trong mắt Mã Linh Nhi đối phương chẳng tốt hơn chồng mình là bao.
Cũng là một tên nghèo kiết xác.
Mã Linh Nhi cười nói: “Không thành vấn đề, sếp Hoàng, chỉ cần xếp giúp em dìm chết con bé Vương Thuyền Quyên thì em sẽ ở bên cạnh sếp”.
“Thật không?”
Nghe Mã Linh Nhi nói vậy, sếp Hoàng tỏ ra vô cùng kích động.
“Đương nhiên là thật!”
Sau đó hai người lại tiếp tục quấn lấy sau và mây mưa một hồi.
Tầm hơn một tiếng sau đó họ mới dừng lại.
Bọn họ đang trong trạng thái đê mê ngây ngất.
Mã Linh Nhi xuống giường, sửa soạn rồi định rời khỏi khách sạn.
Rầm!
Bỗng cô ta nghe thấy có âm thanh vô cùng rõ ràng vang lên từ bên ngoài cửa.
Mã Linh Nhi bị dọa sợ hết hồn, vội vàng quay người nhìn thì thấy Tần Cao Văn đang đứng ngay cửa.
Sếp Hoàng cũng run rẩy.
“Sao…sao anh lại ở đây?”
Sếp Hoàng chỉ vào Tần Cao Văn và lắp bắp.
“Mau nói cho tôi biết tại sao hai người lại muốn hãm hại cô ấy?”
Mã Linh Nhi đứng bên giường, khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói: “Tần Cao Văn, tôi không hiểu anh đang nói gì”.
“Đừng có giả vờ trước mặt tôi, vợ của tôi không thể nào chỉ lấy có ba chục triệu tệ từ chỗ các người, cô ấy khinh!”
Sếp Hoàng tỏ ra khinh thường: “Đúng là nói mà không biết ngượng, anh có biết có bao nhiêu người kiếm cả đời cũng không được từng đó không".
“Các người nhanh chóng hủy bỏ việc kiện vợ tôi, nếu không thì…”
Anh chưa kịp nói hết thì Mã Linh Nhi đã bật lại: “Nếu không thì làm sao? Có phải là định giết hai chúng tôi không?”
Mã Linh Nhi không hề tỏ ra sợ Tần Cao Văn.
Mà chỉ có một cảm giác mãnh liệt nhất đang trỗi dậy đó là uất hận.
“Đương nhiên là tôi không”.
Với cách kích tướng như vậy, đương nhiên Tần Cao Văn sẽ không bị lọt hố.

Nếu giờ mà lao lên giết chết Mã Linh Nhi tới khi đó không những không thể cứu được Vương Thuyền Quyên mà ngược lại còn khiến cho sự việc càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Sếp Hoàng lạnh lùng nói: “Ông đây cho anh thêm một cơ hội, mau cút”.
“Tôi khuyên các người mau nói ra sự thật cho cấp trên, nếu không tôi đảm bảo sẽ khiến cho ông phải hối hận đấy”.
Sếp Hoàng không nhịn được nữa.
Ông ta từ trên giường bước xuống đi tới trước mặt Tần Cao Văn: “Anh vừa nói cái gì, tôi sẽ hối hận sao?Tôi hết sức tò mò muốn biết anh làm thế nào để khiến tôi hối hận đấy”.

“Tôi có thể khiến công ty của ông phá sản chỉ trong một đêm đấy, ông có tin không?”
Hai người tái mặt, nhìn nhau sau đó bật cười.

Âm thanh vang vọng khắp căn phòng giống như vừa nghe thấy một truyện cực kỳ buồn cười.
Tần Cao Văn là cái thá gì?
Sếp Hoàng cực kỳ có sức ảnh hưởng ở tỉnh Thiên Hải.

Mặc dù không thể dọa sợ ai nhưng cũng không thể nào khinh thường công ty của ông ta được.
Dù là gia tộc Thượng Quan cũng không thể nào khiến ông ta bị phá sản.
Vậy mà Tần Cao Văn có được bản lĩnh đó sao?
“Đừng có khoác lác ở đây nữa.

Bây giờ tâm trạng của tôi không tốt, mau cút”.
Tần Cao Văn thở dài: “Cơ hội đã cho mà không biết quý trọng, vậy thì đừng trách tôi nhé”.
Nói xong, Tần Cao Văn bèn gọi điện và chỉ nói đúng vài câu.
Sếp Hoàng chỉ coi chuyện này như một trò đùa, chứ không hề cho rằng là sự thật.
Sau đó ông ta nói: “Kỹ năng diễn xuất của cậu thật không tệ, có thể đi làm tên hề đấy, chứ đứng trước mặt chúng tôi mà càm ràm thì buồn nôn lắm”.
Tần Cao Văn ung dung nói: “Hai phút nữa thôi thì ông sẽ biết”.
Khi sếp Hoàng định quay người đi vào nhà vệ sinh thì điện thoại của ông ta đổ chuông, ông ta đưa lên xem thì phát hiện là thư ký thân cận gọi tới.
Sếp Hoàng bắt máy: “Tìm tôi có việc gì không?”
Cô thư ký ở đầu dây bên kia vô cùng hoảng loạn: “Chủ tịch, mười mấy bên hợp tác với công ty chúng ta đều hủy hợp đồng rồi”.
Chỉ một câu nói thôi đã chẳng khác gì sét đánh trúng người sếp Hoàng.

Ông ta chết lặng.

Tất cả các bên đều hủy bỏ hợp tác rồi sao?
Ông ta nuốt nước bọt, nói tiếp: “Tôi nói cho cô biết, nếu như cô dám lừa tôi…”
“Sếp, tôi làm gì có gan dám lừa sếp, những gì tôi nói đều là sự thật”.
Thần kinh của ông ta đột nhiên trở nên đóng băng.
Mọi chuyện sao lại thành ra thế này chứ?
Nhìn thấy bộ dạng mất hồn của sếp Hoàng, Mã Linh Nhi bước tới hỏi với vẻ hiếu kỳ: “Sao thế, có chuyện gì xảy ra ạ?”
Sếp Hoàng vẫn đứng ngây như phỗng, một lúc sau bèn nói: “Công ty chúng ta gặp phải rắc rối lớn rồi”.
Còn chưa kịp hoàn hồn thì ông ta lại nhận được cú điện thoại thứ hai.Là số của giám đốc tài chính gọi tới.
Sếp Hoàng có dự cảm chẳng lành và cảm giác đó mỗi lúc một mãnh liệt hơn.
Ông ta vừa nghe máy thì đã vọng tới tiếng nói cấp bách của nhân viên.
“Xong đời rồi sếp Hoàng, tiền trong tòa bộ tài khoản của chúng ta đã không cánh mà bay rồi”.
Nghe thấy vậy, hai mắt sếp Hoàng tối sầm, cơ thể đứng không vững và cứ thể đổ xuống đất.

Mọi chuyện sao lại thành ra như thế này chứ.
Lẽ nào tất cả đều có liên quan tới Tần Cao Văn sao.
Sếp Hoàng đã cảm nhận được sự kinh hoàng thì lúc này lắp bắp nói với Tần Cao Văn: “Tất cả đều do anh làm phải không?”
“Ông vẫn còn một ngày cuối cùng, suy nghĩ cho kỹ, nếu không thì công ty của ông sẽ xong đời thật đấy”.
Sếp Hoàng lập tức cảm thấy tay chân lạnh ngắt.
Con người này rốt cuộc là ai vậy?.

Bình Luận (0)
Comment