Năm ấy chẳng hiểu sao, rõ ràng thời tiết không quá lạnh, vậy mà tuyết cứ rơi triền miên, có khi âm thầm rơi cả hai ba ngày. Mặt đường đất bụi lẫn tuyết, vừa ướt vừa trơn. Lúc này trời còn chưa sáng, người đi trên đường ngoài thị vệ tuần tra thì phần lớn là các quan đang vội vàng vào chầu. Hôm nay là ngày rằm, là ngày đại triều, ai ai cũng dè dặt, chỉ sợ bùn tuyết bắn lên vạt áo, mất thể diện.
Du Túc vốn chẳng thích trời mưa, cũng chẳng thích trời tuyết. Chàng phi ngựa dọc theo con đường lớn, nghĩ bụng thời tiết thật là khó chịu, cho đến khi chàng nhìn thấy bóng dáng Lý Ương phía trước, mới vội vàng ghìm cương ngựa. Mặc dù chuyện của Thôi Chính Huấn vẫn chưa sáng tỏ, nhưng trên đường vào triều, vẫn có rất nhiều người hỏi thăm Lý Ương. Bởi vậy nên khi hắn nghe thấy động tĩnh phía sau, cũng chẳng vội quay người lại.
Lý Ương khoác áo choàng, nhìn từ phía sau không thấy rõ mặt hắn, chỉ thấy được một bên sống mũi. Tuyết rơi lất phất, Du Túc dường như cảm nhận được những bông tuyết bị gió cuốn theo, đậu trên hàng mi cong vút của Lý Ương, rồi tan ra khi hắn chớp mắt, cuối cùng thấm vào đôi mắt vốn ít khi gợn sóng kia.
“Điện hạ.”
Giọng nói này Lý Ương quá quen thuộc, nhưng hắn không quay đầu lại ngay, mà nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhìn làn hơi ấy hóa thành sương mù tan biến trước mắt, rồi mới quay đầu lại nói: “Tam lang.” Vẻ mặt Lý Ương vẫn không chút sơ hở. Ở ngay cửa Hoàng thành đông người qua lại này, hắn biết phải cười ra sao, phải nói năng thế nào.
Du Túc hiểu rõ lúc này Lý Ương chắc chắn đang chất chứa tâm sự. Hắn dày công vun đắp bấy lâu nay, thế mà lại bị ông bố vợ này liên lụy. Tuy hoàng đế sẽ không làm gì hắn, nhưng dù sao tiếng xấu cũng đã lan ra, các đại thần bàn tán riêng với nhau cũng không chỉ một hai người. Du Túc không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn Lý Ương, nhìn đôi mắt hắn vì quá ôn hòa mà có phần nhu nhược, rồi chàng bắt đầu nhớ lại vẻ tàn nhẫn và u ám đã từng xuất hiện trong đôi mắt ấy.
Cứ như vậy một lúc lâu, Du Túc vẫn im lặng. Lý Ương từ từ dời mắt, định quay người đi, lúc này nhìn Du Túc thêm một cái hắn cũng thấy mệt mỏi, lúc này Du Túc mới chậm rãi nói: “Đêm qua Điện hạ ngủ không ngon sao?”
Lý Ương vốn nghĩ với tính cách của Du Túc, hẳn sẽ nhắc đến chuyện của Thôi Chính Huấn, rồi lại châm chọc hắn vài câu, nhưng nghĩ kỹ lại, Du Túc nói câu này dường như cũng nằm trong dự liệu.
“Cũng tạm, chỉ là không bằng Tam lang ngươi, tuy giữa mùa đông, mà vẫn đắc ý như gió xuân.” Mấy hôm trước Lý Ương vào cung y kiến hoàng đế, Du Túc cũng có mặt, xem ra hoàng đế quả thực có ý định trọng dụng chàng lần nữa. Du Túc nhướng mày, cười đầy ẩn ý: “Sau này còn phải mong Điện hạ niệm tình, thường xuyên chỉ bảo.”
Nhìn chàng qua làn tuyết mỏng manh, tựa như nhìn hoa trong sương, đường nét mày mắt đều trở nên mơ hồ. Lý Ương quay mặt đi, dùng gót chân thúc nhẹ vào bụng ngựa: “Đi thôi, sắp mở cửa cung rồi.” Khi hắn quay người đi, trong lòng không nghĩ đến triều đường sắp tới sẽ căng thẳng ra sao, cũng chẳng bận tâm suy tính cách đối phó với Tín Vương. Rõ ràng là sáng sớm, vậy mà hắn bỗng nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Nụ cười của Du Túc khiến hắn bất an, dường như giữa họ mãi mãi chỉ có thể ở trong mối quan hệ xa cách, khác biệt này. Nhưng càng nghĩ như vậy, sợi suy nghĩ thầm kín mà rõ ràng trong lòng hắn càng cuồn cuộn dâng lên, rồi cứ thế tràn vào ngũ tạng lục phủ, khuấy động sóng gió không thể nào yên ả.
Trong triều, Lý Ương đứng mũi chịu sào, nhưng sự tính toán, mưu đồ của hắn đủ để cho bản thân từng bước đi vô cùng vững vàng. Thế nhưng sóng gió ngập trời trong lòng không phải muốn che giấu là có thể dễ dàng che giấu được. Lúc này rõ ràng biết Du Túc đang ở phía sau, nhưng hắn không chịu quay đầu lại nhìn thêm một cái, càng không muốn rơi vào loại cảnh thân mật mà nguy hiểm đó. Hắn đã quen nhẫn nhịn, từng nhịp đao cứa vào tim, vậy mà cũng không cảm thấy đau, chỉ thấy khó chịu vô cùng.
Ngẩng đầu lên, Tiết Vương vẫn là Tiết Vương hoàn mỹ không chút sơ hở. Hắn gật đầu chào từng vị đại thần hành lễ với mình, rồi bước vào cửa cung. Hơi ấm vừa mới tụ lại trong tay áo dần tan biến, dần dần ngưng tụ thành cái lạnh thấu xương, tạo thành một bức tường vô hình quanh Lý Ương. Hắn bình tĩnh nhìn điện đường nguy nga tráng lệ dưới ánh đèn, bước chân chậm rãi mà kiên định.