Bồ Tát Man - Znvznv

Chương 109

Hoa rực rỡ muốn che mắt người đi đường, hoa đào hoa mận thơm ngát đua nhau khoe sắc trên đài xuân. Sau tiết Hàn thực, hơi lạnh cuối xuân vẫn chưa tan, nhưng khắp nơi hoa lá xanh tươi, khó giấu nổi cảnh tượng sinh cơ bừng bừng.

Ngày xuân dễ ngủ nướng, Thôi Nguyên chẳng biết phu quân dậy từ lúc nào, khi nàng tỉnh dậy thì bên cạnh đã trống không. A Từ thấy chủ nhân đã tỉnh, vội vén màn, cười nói: “Bộ dạng nương tử ngái ngủ này làm nô tỳ nhớ đến một bức tranh.”

Sáng sớm xuân, áo mỏng manh, Thôi Nguyên ngồi dậy khỏi giường, chợt thấy hơi lạnh, nàng nhận lấy tấm khăn choàng từ tay A Từ, cười hỏi: “Tranh gì?” A Từ giúp nàng khoác khăn, mới nói: “Mỹ nhân xuân thụy đồ ạ.”

Thôi Nguyên vỗ nhẹ lên người a hoàn một cái, giả vờ giận dỗi: “Đến cả ngươi cũng trêu chọc ta.”

A Từ cười hì hì đỡ chủ nhân xuống giường, lại nói: “Cũng không muộn, mới giờ Thìn hai khắc[1].” Vừa nói, đã có nha hoàn bưng chậu bạc và khăn mặt vào hầu hạ Thôi Nguyên rửa mặt.

Ngậm miệng nhổ nước trong miệng ra, Thôi Nguyên lại nhận lấy khăn lau mặt, hỏi: “Điện hạ dậy từ lúc nào?” A Từ cười nói: “Điện hạ dậy sớm lắm, chắc chưa đến giờ Thìn đã dậy rồi, còn dặn nô tỳ đừng làm nương tử tỉnh giấc.”

Thôi Nguyên mỉm cười, tuy đã lấy chồng gần nửa năm, nhưng trên mặt nàng vẫn còn nét e lệ của thiếu nữ. A Từ thấy chủ nhân như vậy, lại nói: “Giờ này Điện hạ chắc đang ở thư phòng, nhất định đang đợi nương tử cùng dùng bữa sáng.”

“Các ngươi sao lại không hiểu chuyện như vậy, nếu để Điện hạ đói bụng thì làm sao được, mau giúp ta sửa soạn.” Thôi Nguyên trách yêu, nhưng ánh mắt ngọt ngào khó giấu. A Từ vội vàng cười xin lỗi: “Vâng vâng vâng, nô tỳ biết lỗi rồi, sẽ hầu hạ nương tử thay y phục ngay.”

Ngoài cửa sổ, tiếng chim hót líu lo trong trẻo, nhưng không hề ồn ào, chỉ khiến người ta thấy thư thái vui vẻ. Lý Ương ngồi ngay ngắn trước bàn, những ngón tay thon dài cân đối nắm lấy cây bút, đang chăm chú viết, bên tai là tiếng A Đông mài mực, đều đặn êm tai.

Trong mắt hắn dường như chỉ có kinh văn tối nghĩa khó hiểu, lại dường như không có gì cả, trông có vẻ trầm ổn, thực chất là sự trống rỗng thờ ơ. Bên ngoài là cảnh xuân ấm áp, nhưng trong lòng Lý Ương lại phủ một lớp băng mỏng, mỗi khi viết thêm một chữ, hắn lại cảm thấy xung quanh lạnh thêm một chút, nhưng chỉ có nét chữ quen thuộc này mới có thể xoa dịu nỗi bồn chồn đang dâng lên trong lòng.

Người kia rời khỏi Trường An cũng tốt, ít nhất là hiện tại không thể gây sóng gió nữa. Chàng đi được mấy ngày rồi? Chắc cũng được một thời gian rồi. Ngòi bút của Lý Ương khựng lại, mực nho loang ra, một chấm đậm nét thấm trên giấy, làm xáo trộn dòng suy nghĩ của người viết.

Tiếng mài mực đột ngột dừng lại, A Đông nhỏ giọng nói: “Nương tử đến rồi.” Vừa nói, Thôi Nguyên đã bước vào từ bên ngoài. Lý Ương cất đi vẻ trầm mặc trong mắt, đặt bút xuống, ngẩng đầu cười nói: “Nàng đến vừa lúc, ta cũng hơi đói rồi.”

Gương mặt Thôi Nguyên trở nên xinh đẹp rạng rỡ theo nụ cười của nàng: “Điện hạ không cần phải đợi thiếp.” Nàng vừa nói vừa liếc nhìn bút mực và quyển sách đang mở trên bàn của Lý Ương. Quyển kinh Phật kia rất quen thuộc, nàng đã từng thấy không chỉ một lần. Nét chữ sao chép tuy thanh thoát mạnh mẽ, miễn cưỡng cũng coi là đẹp, nhưng cũng chưa đến mức xuất sắc để người ta sao chép, chỉ là Lý Ương dường như rất thích, trước kia thường để bên bàn, sau đó lại thường xuyên sao chép. Thôi Nguyên từng nghe nói con cháu hoàng tộc giỏi viết thể chữ Phi bạch[2], không ngờ Lý Ương lại chỉ thích kiểu chữ này.

Thức ăn trong phủ tuy tinh tế nhưng không xa hoa, trên bàn chỉ có sáu bảy món, nhưng món nào cũng được làm tinh xảo. Lý Ương vừa ăn được vài miếng cháo, thì trưởng sử của vương phủ bước vào bái kiến: “Điện hạ, Kỵ đô úy Vu Đồng cầu kiến.”

Kỵ đô úy là chức quan võ cha truyền con nối, nhưng cũng không phải là chức quan hiển hách, mà Lý Ương lại càng không quen biết Vu Đồng này. Hắn gắp một miếng bánh táo, nói: “Không gặp.” Ngày nào cũng có người muốn vào phủ Tiết vương nịnh bợ, Lý Ương đều không gặp, cho dù là vị Kỵ đô úy này cũng không ngoại lệ.

Trưởng sử đã đoán trước được phản ứng của Lý Ương, bèn nói tiếp: “Thuộc hạ cũng đã nói như vậy với hắn, nhưng hắn nói có một vật muốn dâng lên Điện hạ, mong Điện hạ nhất định phải gặp, nếu hôm nay Điện hạ không gặp, hắn sẽ đến vào ngày mai, nếu ngày mai vẫn không gặp, thì ngày kia hắn vẫn đến, cho đến khi nào Điện hạ chịu gặp hắn thì thôi.”

Lý Ương chỉ cười, không ngẩng đầu lên lại ăn thêm hai thìa cháo, mới nói: “Nếu hôm nay ta gặp hắn, ngày mai sẽ có người bắt chước làm theo.”

Thôi Nguyên lại tỏ ra khá tò mò: “Hắn muốn dâng lên là vật gì? Mà lại kiên trì như vậy?” Không phải nàng h*m m**n vật mà Kỵ đô úy muốn dâng lên, nàng cũng lớn lên trong gia đình quyền quý, làm sao lại không biết thói nịnh hót trong triều, chỉ là nghĩ vị Kỵ đô úy kia bị từ chối mà vẫn kiên trì như vậy, thật khó hiểu.

Vì lễ nghi, trưởng sử không tiện ngẩng đầu, chỉ nói: “Là một bộ giáp Thục, Vu Kỵ đô úy nói, bộ giáp này được làm ở đất Thục, được tôi luyện trăm lần, mười mấy người thợ lành nghề mất một năm mới làm ra được một bộ như vậy. Điện hạ là Tiêu kỵ tướng quân, nếu Điện hạ không nhận, thật sự là không ai xứng đáng nữa.”

Lý Ương vẫn chỉ cười không nói, vốn định từ chối tiếp, nhưng chợt nghĩ lại, nói: “Truyền.”

Ăn sáng xong, Thôi Nguyên quay về trước, Lý Ương ngồi một lát ở chính đường, liền cho mời Vu Đồng vào.

Vu Đồng đã ngoài bốn mươi, dáng người cao lớn, khá giống phong thái võ tướng của tổ tiên hắn, nhưng vẻ oai phong như vậy lại đi kèm với khuôn mặt tươi cười khúm núm, hắn dâng bộ giáp Thục như dâng báu vật đặt giữa sân, kéo tấm vải đỏ phủ lên ra. Bộ giáp sáng loáng dưới ánh mặt trời vô cùng bắt mắt, tuy chỉ đặt trên giá gỗ, nhưng vẫn vô cùng oai hùng lộng lẫy, so với Minh quang giáp trong quân đội cũng không hề thua kém, lại thêm các loại trang sức được đính kèm trên giáp, khiến bộ giáp Thục này càng thêm đẹp mắt sang trọng.

Vu Đồng thấy trên mặt Tiết vương cũng có vẻ thưởng thức, trong lòng càng thêm mừng rỡ, tâu: “Tổ tiên của thuộc hạ là võ tướng, rất am hiểu về giáp trụ. Bộ giáp này xuất xứ từ đất Thục, được hơn mười bậc thầy chế tạo giáp trụ ngày đêm miệt mài, tự tay rèn đúc. Nếu mặc bộ giáp này, sẽ càng làm tôn lên uy nghi của Điện hạ.”

Lý Ương lại bất ngờ nhận lấy bộ giáp Thục phô trương kia, còn tự mình sai người đi tìm mấy người thợ lành nghề trong kinh thành, trang trí lại bộ giáp vốn đã lóng lánh, vô cùng xa xỉ.

————————————————————————————————————————————

Hồi đó lúc Lục hoàng tử mượn cớ hại Du Túc chép nhiều kinh Phật như vậy, chắc hẳn là không ngờ sẽ có ngày hôm nay.

Hôm nay nhớ đến một bài hát “Ức Trường An” – Ngô Phẩm Thuần, lần đầu nghe bài này tôi còn học tiểu học, giờ nghe lại vẫn thấy hay haha

[1] Khoảng 7:45 sáng.

[2] Một kiểu chữ thư pháp phóng khoáng.

Bình Luận (0)
Comment