Bồ Tát Man - Znvznv

Chương 120

Ngự giá của Ung vương vốn định ngày rằm tháng mười một mới đến Linh Châu, nhưng sớm hơn dự kiến, Lý Ương đã có mặt từ hôm mười bốn. Lúc này Du Túc còn đang ở doanh trại Định Viễn quân, phải đến hôm sau mới về Linh Châu. Ung vương thay mặt Thiên thượng tuần tra biên giới, tất nhiên phải duyệt binh, việc này do chính Du Túc sắp xếp, không giao phó cho ai khác.

Tuy Ung vương đến đột ngột, nhưng phủ Đô đốc Linh Châu, nơi ngài nghỉ lại, đã chuẩn bị sẵn sàng, đâu vào đấy. Ung vương là bậc quân vương, gian chính giữa trong phủ tất nhiên phải để ngài ở. Không rõ là do Du Túc cố ý dặn dò, hay do nha hoàn quen tay làm việc, hương liệu xông trong phòng ngủ lại chính là loại mà Du Túc vẫn dùng, hương trầm thủy thoang thoảng vị ngọt. Ngoài Du Túc ra, Lý Ương chưa từng thấy ai dùng loại hương này.

Rèm châu, chăn gấm đều thấm đẫm mùi hương này, vốn có tác dụng an thần, nhưng không hiểu sao, Lý Ương trằn trọc mãi vẫn chưa ngủ được, bèn ngồi dậy gọi: “Có ai không?” Nha hoàn trực đêm ngoài bình phong v liền đáp lời.

“Dập hương đi.”

Nha hoàn đem lư hương ra ngoài, nhưng hương thơm vẫn còn vương vấn trong màn. Đêm đã khuya, Lý Ương cũng lười sai người thay chăn gấm, một lát sau hắn mới gối tay lên mà thiếp đi.

Nha hoàn canh giữ ngoài cửa đã gà gật, đầu cứ cúi xuống. Nàng dụi mắt rồi lại vội ngẩng lên, nghĩ bụng cứ cố thêm một canh giờ nữa sẽ có người đến thay ca. Nhưng chưa được bao lâu, nàng lại gà gật, cứ thế lặp đi lặp lại cho đến khi có tiếng gõ cửa bên ngoài, nàng mới giật mình tỉnh giấc, cứ tưởng người đến thay ca đã tới, bụng bảo dạ chẳng lẽ mình ngủ gật mà đã hết một canh giờ rồi sao. Mở cửa ra, nàng mới phát hiện người đứng bên ngoài không phải người đến thay ca, mà chính là Tiết độ sứ đang ở ngoài thành Linh Châu.

Du Túc lắc đầu ra hiệu cho nha hoàn im lặng, rồi phẩy tay bảo nàng lui xuống. Chàng vén màn, bước vào trong, vừa sợ làm Lý Ương tỉnh giấc, lại vừa sợ hắn không tỉnh.

Lý Ương quay lưng về phía màn, một tay gối đầu, tay kia lộ ra ngoài chăn. Nghe tiếng màn được vén lên, hắn mơ màng tỉnh giấc, nhưng chưa kịp suy nghĩ đã bị người ta ôm vào lòng. Kỳ lạ thay, lúc này trong lòng hắn không hề có chút nghi hoặc hay khó chịu nào, mà lại rất tự nhiên đưa tay ra sau v**t v* má người kia, lười biếng nói: “Ngươi đã về rồi.”

Trên người Du Túc mang theo cái lạnh lẽo của đêm đông nơi biên ải, lẫn cả mùi bụi đất. Điều này khiến Lý Ương hơi lạ lẫm, nhưng lại vô cùng phù hợp với thân phận hiện tại của chàng – một Tiết độ sứ nắm giữ trọng binh.

“Ta tưởng ngươi ngày mai mới đến, sao không cho người báo trước?” Du Túc âu yếm cọ cọ vào vai Lý Ương, thân thể ấm áp của đối phương đang ở trong vòng tay mình, như thể nửa Trường An đã đến bên cạnh.

Lý Ương đã hoàn toàn tỉnh táo, hắn hít sâu một hơi, từ từ điều hòa hơi thở: “Ta không cho người báo, chẳng phải ngươi vẫn biết đó sao?”

Du Túc khẽ cười hai tiếng, rồi nói nhỏ: “Hai trăm chín mươi ba ngày.” Lý Ương sững người một lát, lại nghe Du Túc nói tiếp: “Ta đã hai trăm chín mươi ba ngày không gặp ngươi.”

Lý Ương cúi đầu hôn lên tay Du Túc, rồi mới xoay người lại. Trong phòng hơi tối, nhưng cũng đủ để hắn nhìn rõ dung mạo của Du Túc. Không còn là bộ áo bào rộng thùng thình thường thấy ở Trường An, lúc này Du Túc ăn mặc gọn gàng, mạnh mẽ, ngay cả con rồng trên trâm bạc cũng toát lên vẻ uy nghiêm của võ tướng, chỉ có khuôn mặt vẫn tuấn tú như xưa.

Hắn dịch vào trong, ra hiệu cho Du Túc lên giường. Chàng không cởi áo ngoài mà nằm ngay xuống bên cạnh Lý Ương, chỗ đó vẫn còn hơi ấm của Lý Ương. Du Túc mân mê một lọn tóc của Lý Ương, mỉm cười: “Chưa chúc mừng Điện hạ đại hỷ.”

Lý Ương rút tóc lại, chống tay nhìn chàng: “Trong thư chúc mừng ngươi còn chưa nói đủ sao?” Du Túc nhướng mày, nắm lấy cổ tay Lý Ương đưa lên môi, mạch máu xanh lam hiện rõ. Chàng khẽ cắn nhẹ, một lúc lâu sau mới buông ra: “Viết trên giấy sao bằng nói ra miệng cho thành tâm.”

“Tam lang mới là đại hỷ, mấy vị Tiết độ sứ nào được như ngươi, kiêm nhiệm cả hai trấn?”

Du Túc không nhìn Lý Ương, mà đan mười ngón tay mình vào tay hắn, rồi mới cười nói: “Hỷ sự của ta sao sánh bằng Điện hạ được, tấn phong Ung vương, Vương phi lại có thai, Điện hạ song hỷ lâm môn, thật khiến người ta ghen tị.” Tuy chàng cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo, tay cũng siết chặt hơn.

“Nữ nhi khuê các Trường An muốn gả cho ngươi không ít, nếu ngươi muốn, Hoàng hậu sẽ sắp xếp cho ngươi…”

Du Túc thản nhiên cắt ngang lời Lý Ương: “Không cần, ta muốn ai, chẳng lẽ Điện hạ không rõ sao?”

Lý Ương im lặng, cứ thế nhìn Du Túc, một lúc lâu sau mới dời mắt: “Ngươi có biết mục đích chuyến đi này của ta không?”

Du Túc nằm ngửa, nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng vẫn nắm chặt tay Lý Ương: “Tuần tra an biên, khích lệ tướng sĩ.” Đó là những gì được viết rõ trong chiếu thư của Hoàng đế.

“Triều đình lắm lời dị nghị về ngươi, khi ở kinh thành ngươi chuyên quyền độc đoán, giờ nắm giữ binh quyền một phương, tự nhiên khiến người ta không yên tâm.”

Du Túc đột nhiên mở mắt, hỏi: “Lời này là Hoàng đế nói với ngươi?”

“Ai nói không quan trọng, quan trọng là sau này Tam lang nên hành xử cung kính hơn. Ngươi nắm giữ binh quyền, cũng phải có chừng mực. Bằng không, dù ngươi có công lao lớn, cũng sẽ khiến người ta kiêng dè, chuyện của Tôn Thế Huy năm xưa ngươi chưa quên chứ?”

Du Túc cười, uể oải nói: “Điện hạ nói đều đúng, chỉ không biết là vì lo lắng cho ta, hay là vì lo lắng cho chính mình.”

Lý Ương mất kiên nhẫn, rút tay lại nắm lấy cằm Du Túc, ép chàng nhìn mình, rồi nói nhỏ: “Hoàng đế ngay cả con trai mình còn nghi ngờ, người tuy yêu quý trọng dụng ngươi, nhưng ngươi cũng không ngoại lệ. Nghi ngờ giống như đốm lửa nhỏ, thoạt nhìn không đáng kể, nhưng nếu cháy lên thì khó mà dập tắt được. Đạo lý này, Tam lang chắc hiểu rõ hơn ta. Nếu ngươi an phận làm Tiết độ sứ Sóc Phương, Hoàng đế yên tâm, ta cũng yên tâm.”

Hắn nói xong liền buông tay, vẻ mặt vẫn bình tĩnh: “Tiết độ sứ Sóc Phương và Trung thư xá nhân Phùng Hưu liên lạc ngầm với nhau, chuyện này nếu để Hoàng đế biết, ngươi nghĩ người sẽ nghĩ sao?”

Làm Hoàng đế sao có thể không chút nghi ngờ, cho nên dù Hoàng đế thật sự không yên tâm về mình, Du Túc cũng không lấy làm lạ. Nhưng câu nói sau của Lý Ương lại khiến chàng hơi bất ngờ, chàng cười nhạt: “Ta đã không sợ để ngươi biết ta và Phùng Hưu có thư từ qua lại, thì đương nhiên cũng sẽ không để Điện hạ nắm được thóp.”

Lý Ương ngày thường luôn cười nói, nhưng lúc này vẻ mặt hắn tĩnh lặng, ánh mắt xa cách: “Đừng ép ta.” Nếu nói về chứng cứ, kỳ thực Lý Ương muốn bao nhiêu cũng có, nét chữ của Du Túc, hắn đã luyện đến mức giống hệt, gần như có thể lấy giả làm thật.

Du Túc biết rõ Lý Ương không phải người hay nói suông, ánh mắt chàng dần trở nên u ám, cả nụ cười bên môi cũng mang theo hàm ý khó hiểu: “Nếu ta cứ muốn ép ngươi thì sao?”

“Vậy ta không còn lựa chọn nào khác.”

“Ngươi thật sự nhẫn tâm giết ta sao?”

Hơi thở của Lý Ương rất nhẹ, như đã chìm vào giấc ngủ, dung mạo tuấn tú ôn hòa, nhưng ẩn giấu bên dưới là sự kiềm chế và bình tĩnh sâu thẳm. Đầu ngón tay Du Túc lướt nhẹ trên xương mày Lý Ương, chờ đợi câu trả lời của hắn. Im lặng hồi lâu, Lý Ương mới nói: “Nếu đổi lại là ngươi, ngươi cũng sẽ làm như ta.”

Những ngón tay vừa chạm nhẹ liền dừng lại ở giữa trán Lý Ương, Du Túc lại hỏi một cách kỳ lạ: “Ngươi thúc ngựa đến Linh Châu, chỉ để sớm một ngày đến uy h**p ta?”

“Chuyến này nhiều việc, rời Linh Châu còn phải đến hai trấn Lũng Hữu, Hà Tây, sau đó phải qua Bình Châu. Nếu trên đường không nhanh chóng, e là sẽ chậm trễ. Ở kinh thành tuy có người thay ta để mắt, nhưng rời đi quá lâu cũng không tốt.”

Giải thích quá nhiều lại thành ra dối trá, Du Túc cười, cúi người xuống l**m nhẹ lên d** tai đối phương, nói nhỏ: “Nếu ngươi muốn giết ta, ta nhất định sẽ phản.”

Lý Ương nuốt khan, không nhúc nhích: “Trưởng tỷ, huynh trưởng và cháu trai của ngươi đều ở Trường An, ngươi cũng nên nghĩ cho bọn họ.” Du Túc không những không giận mà còn cười: “Nếu bọn họ có chuyện gì, ta cũng phản.”

Bình Luận (0)
Comment