Bồ Tát Man - Znvznv

Chương 121

Thư từ liên lạc với Phùng Du Liên không được gửi trực tiếp từ Linh Vũ, mà được gửi đến phủ Du phù ở kinh thành, rồi A Bích đích thân sai người đưa đến phủ Phùng Du Liên. A Bích làm việc rất cẩn thận, lẽ ra sẽ không để lộ sơ hở, nhưng trước đó người từ Sở Châu trở về chẳng phải vẫn bị Lý Ương qua mặt đó sao? Lần này Du Túc không dám lơ là, lập tức gửi thư đến Trường An, yêu cầu A Bích kiểm tra lại kỹ càng xem việc liên lạc với phủ họ Phùng có gặp trục trặc gì không.

Hiện tại, ngoài Lý Ương, Du Túc cũng lo lắng về Hoàng đế. Năm xưa chính Hoàng đế đã điều chàng rời khỏi kinh thành, vậy mà giờ dường như lại không yên tâm về chàng. Bao năm qua, Du gia vì Hoàng đế mà kiềm chế các hoàng tử, trước có Du Uẩn, sau có Du Túc, đều là trọng thần hàng đầu trong triều, nhưng giờ đây Hoàng đế có lẽ đã quyết định lập Lý Ương làm Thái tử, chẳng lẽ đã có ý định “chim hết thì cung bỏ đi, thỏ chết thì chó bị nấu”?

“Lý Ương, Lý Ương.” Giọng Du Túc nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, chỉ lướt qua làn môi. Nếu Hoàng đế thực sự muốn động đến chàng, chỉ cần triệu chàng hồi kinh là được, nghĩ vậy, dường như mối đe dọa từ Lý Ương còn lớn hơn.

Đêm đó, chàng do dự rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn đưa ra câu trả lời, nếu đến lúc bất đắc dĩ, chàng sẽ tự sát. Tình cảm nhiều năm đổi lấy sự do dự của Lý Ương trong khoảnh khắc đó, Du Túc cũng không biết điều này có đáng hay không.

Thích thì vẫn thích, nhưng Du Túc cũng không phải người ngồi chờ chết. Trong lòng chàng thầm nhắc đến tên Cao Thừa Ân và Dương Lập Tiết, chỉ là hiện tại mọi việc lại trở nên phức tạp rắc rối vì tâm tư của Hoàng đế.

Lúc Lý Ương đang chải đầu, rảnh rỗi mở một chiếc hộp trên bàn ra. Bên trong được sắp xếp gọn gàng mấy cây trâm cài tóc. Hắn nhận ra một cây trâm bằng ngà voi, đó là cây Du Túc hay dùng. Nhưng hắn không cầm lên xem, chỉ thản nhiên hỏi: “Lang quân nhà các ngươi ngày thường làm những gì?”

Mấy ngày nay, nha hoàn cũng biết vị Ung vương tôn quý này tính tình ôn hòa, nàng tỉ mỉ vấn tóc cho Lý Ương, đáp: “Lang quân hầu hết thời gian đều ở trong quân doanh, không ở trong phủ.”

Vừa rồi nha hoàn còn vẻ mặt dịu dàng, nhưng khi nhắc đến Du Túc lại có chút căng thẳng. Lý Ương nhìn thấy rõ trong gương, mỉm cười nói: “Các ngươi đều sợ hắn sao?” Nha hoàn khựng tay, không biết nên trả lời thế nào, nếu thừa nhận chẳng phải là nói xấu chủ nhân, đành đáp: “Nô tỳ… nô tỳ không ạ.”

Lý Ương thu hồi ánh mắt, bâng quơ nói: “Hắn ở kinh thành, cũng khiến người người e sợ.”

“Điện hạ và Lang quân hẳn là bằng hữu? Trước khi Điện hạ đến, Lang quân còn đặc biệt dặn dò mọi việc, dặn chúng nô tỳ đừng để xảy ra sai sót.”

Lý Ương không phủ nhận cũng không khẳng định, cuối cùng vẫn cầm cây trâm ngà voi lên, ngà voi trơn mịn, chạm vào không hề lạnh. Con người Du Túc khiến hắn kiêng dè, vậy mà những vật dụng tùy thân này lại có vẻ đáng yêu khác thường. Những vật này mang theo hơi thở của Du Túc, nhưng lại không phải là hắn, chỉ có sự dịu dàng vô hại. Nhìn hồi lâu, Lý Ương mới ném cây trâm trở lại hộp.

Các quan viên tiễn đưa đã đợi sẵn bên ngoài Đô đốc phủ từ lâu, Du Túc lặng lẽ đi theo sau Lý Ương, tiễn hắn ra phủ. Đi được một đoạn, Lý Ương bỗng dừng bước, nói lớn: “Các ngươi lui xuống trước đi.”

Du Túc có chút bất ngờ, khẽ cười: “Điện hạ có lời muốn nói với ta? Chẳng lẽ là luyến tiếc ta sao?”

Vẻ mặt Lý Ương vẫn điềm tĩnh, nhưng trong lòng lại thở dài, hắn nói: “Ngươi ở lại Linh Vũ đừng gây thêm chuyện nữa.”

Du Túc nhướng mày, thầm nghĩ người này thật sự lúc nào cũng coi mình là mối đe dọa, hôm đó nói cả đêm vẫn chưa đủ, sắp đi rồi còn phải nhắc lại lần nữa, chàng đáp: “Thần biết.” Nói rồi lại cười ranh mãnh: “Điện hạ cũng đã nói rồi, thân quyến của thần đều ở Trường An, thần còn có thể làm gì được nữa?”

Lý Ương không tiết lộ cho Du Túc về nghi ngờ cái chết của Chiêu Đức Thái tử, nếu chuyện này thực sự có liên quan đến Hoàng đế, thì e rằng ngài chưa bao giờ thật lòng đối đãi với Du gia cũng như Du Túc. Nhưng chuyện này tuyệt đối không thể để Du Túc biết được, nếu không sẽ chỉ trở thành tai họa.

Không để ý đến ý mỉa mai trong lời nói của chàng, Lý Ương quay mặt đi, thẳng bước về phía trước: “Gặp lại không biết là khi nào, Tam lang hãy tự bảo trọng.” Ở Trường An luôn nhớ đến, vậy mà khi thực sự gặp mặt, vẫn là kết thúc trong bất hòa.

Du Túc không đuổi theo, chàng chỉ đứng im tại chỗ, giữa mày không còn vẻ đùa cợt lúc nãy, có chút u ám. Chàng trơ mắt nhìn Lý Ương đi xa, bóng lưng ấy theo cơn gió lạnh lẽo, cứ thế từ trong mắt chàng thổi vào tận đáy lòng.

Tấu chương được nhanh chóng đưa đến tay Hoàng đế. Lúc bấy giờ, Tấn An công chúa cũng đang ở đó, nhưng thấy phụ hoàng muốn xem tấu chương, liền ngoan ngoãn ngồi sang một bên. Gần đây, Hoàng đế đã rất ít khi tự mình xem tấu chương, Tấn An tò mò hỏi: “Tấu chương từ đâu gửi đến mà lại gấp gáp như vậy?”

Sau khi xem xong, Hoàng đế đưa tấu chương cho Dương Hải, cười nói: “Là Lục ca con gửi đến, không có việc gì quan trọng, nó vừa mới từ Linh Vũ xuất phát, chuẩn bị đến Thiện Châu.”

Tấn An chợt hiểu ra, hỏi: “Linh Vũ? Chính là nơi c** nh* đóng quân ạ?” Hoàng đế cười hiền lành nói: “Là nơi nó đang ở.”

“c** nh* đi từ đầu năm, vậy mà đã gần trọn một năm rồi.” Tấn An lại nói.

Thời gian luôn trôi qua nhanh chóng một cách vô thức, cô con gái nhỏ ngày nào còn bập bẹ tập nói, giờ đây đã trở nên xinh đẹp, đến tuổi chọn phò mã rồi. Nhìn vẻ mặt suy tư của Tấn An, Hoàng đế hỏi: “Nhớ c** nh* của con sao?”

Tấn An ngồi bên cạnh giường, giúp Hoàng đế đắp lại tấm chăn mỏng, nói: “Mẫu thân luôn nhắc đến c** nh*, rất nhớ cậu, phụ hoàng khi nào thì triệu c** nh* hồi kinh một lần ạ?”

Hoàng đế cưng chiều cười nói: “Nó đang canh giữ biên cương, sao có thể nói về là về được?”

Tiễn công chúa đi rồi, Dương Hải trở lại trong điện, lại xoa bóp huyệt thái dương cho Hoàng đế, nhỏ giọng nói: “Lão nô thấy vẻ mặt của Bệ hạ lúc nãy, xem ra Linh Vũ bình an vô sự.”

Hoàng đế đã không còn vẻ mặt ôn hòa đôn hậu lúc nãy, ngài nhắm mắt nói: “Ương nhi chỉ nói Tam lang quản quân nghiêm khắc, sát phạt vô đạo, ngoài ra không có gì không ổn.”

Dương Hải nói: “Tam lang không phụ sự phó thác của Trạch gia, đây là chuyện tốt. Hiện tại kinh thành đã yên ổn, Trạch gia cũng có thể yên tâm dưỡng bệnh.”

Bình Luận (0)
Comment