Dù chuyện Vi Giao ở triều trước khiến lòng Lý Diệp không khỏi bận tâm, nhưng khi về đến hậu điện, hắn lại gạt bỏ hết mọi ưu tư, tĩnh tâm luyện chữ. Trong mắt hắn, việc triều chính là việc triều chính, nhưng những thú vui tao nhã này cũng không thể bỏ bê.
Một viên nội thị bước chân nhỏ nhẹ, khẽ đến gần tâu: “Bẩm Hoàng thượng, Du thiếu khanh cầu kiến ạ.”
Lý Diệp không nói gì, mãi đến khi viết xong nét chữ cuối cùng mới buông bút: “Cho nó vào.”
Nội thị vội vàng dẫn Du Túc vào điện. Chàng không vội hành lễ, mà tiến thẳng đến bên cạnh Hoàng đế, cười nói: “Chữ của Trạch gia ngày càng tinh tiến, thần mạo muội xin một bức mang về để học tập.”
Lý Diệp bị lời khen này chọc cười, đặt bút xuống: “Cái miệng nhà ngươi chỉ giỏi lựa lời ngon ngọt để lấy lòng Trẫm.”
Công bằng mà nói, chữ của Lý Diệp rất đẹp, không hề có nét ẻo lả mềm mại của bậc đế vương an nhàn, mà mang theo khí chất mạnh mẽ, phóng khoáng. Tài năng thư pháp của hắn cũng được mọi người công nhận.
“Thần chỉ nói sự thật, nào có ý tâng bốc Trạch gia.” Du Túc gật đầu cười.
Lý Diệp đặt bút xuống, Du Túc nhanh nhẹn lấy con dấu, chấm mực rồi đưa đến tay hắn. Lý Diệp cầm lấy ấn xuống trang giấy, nói: “Chữ viết này, phải ngày ngày luyện, không được bỏ sót một hôm. Chỉ cần lười biếng một lần, khi muốn viết lại, phải mất gấp đôi công sức mới tìm lại được nét bút ban đầu.”
Lý Diệp đặt ấn xuống, ngắm nghía bức thư pháp một lúc rồi mới hỏi: “Ngươi đến tìm Trẫm có việc gì?” Không giống như khi còn nhỏ, hiện tại Du Túc ít vào cung hơn. Hơn nữa, nay chàng đang làm việc ở Đại Lý Tự, lại càng bận rộn, hôm nay cố ý đến đây chắc chắn có việc muốn tâu.
Du Túc lúc này mới hành lễ, Lý Diệp xua tay: “Miễn lễ, cứ nói đi.” Du Túc thu lại nụ cười, cung kính nói: “Thần có tội.”
Câu này khiến Lý Diệp bật cười. Hắn xem như đã chứng kiến Du Túc trưởng thành, những năm qua chưa từng nghe chàng nhận lỗi, Lý Diệp cười nói: “Ngươi vừa lập công, gần đây Trẫm cũng chưa nhận được tấu chương nào tố cáo ngươi, sao tự nhiên lại có tội?”
Du Túc vẫn cúi đầu, tiếp tục nói: “Thần có tội, xin Trạch gia trách phạt.”
“Vậy ngươi nói xem, ngươi có tội gì?”
“Thần có tội che giấu sự việc.”
Câu nói “che giấu sự việc” khiến Lý Diệp không hiểu chuyện gì. Hắn ngồi xuống giường, nhìn chằm chằm Du Túc: “Ngươi cứ nói đi.”
“Năm trước, thần lĩnh mệnh thẩm vấn vụ án Hoàng Duy Trung, phạm nhân Hoàng Duy Trung đã khai nhận có qua lại bất chính với Vi Giao, tiết độ sứ Bình Lư.” Nghe đến đây, Lý Diệp cau mày, chất vấn: “Vậy sao trước đây ngươi không báo cáo?”
“Hoàng Duy Trung cũng biết việc này không tầm thường, không thể dễ dàng tiết lộ, nên hắn không khai nhận trước công đường Tam ty, mà chỉ nói riêng với thần, mong được lập công chuộc tội. Nhưng thần nghĩ Vi Giao trấn giữ biên cương nhiều năm, chiến công hiển hách, Hoàng Duy Trung chỉ là bịa chuyện khi sắp chết mà thôi. Hơn nữa, Hoàng Duy Trung không đưa ra được bằng chứng xác thực nào, thần sợ hắn chỉ nói bừa, nên không báo cáo việc này lên. Vi Giao là tiết độ sứ một phương, nếu biết triều đình đang nghi ngờ hắn, lòng quân biên ải chắc chắn sẽ bất ổn. Hôm nay nghe Tín vương tố cáo, thần mới biết mình đã phạm phải sai lầm lớn.” Du Túc ngước mắt nhìn Hoàng đế, thấy hắn đang nhíu mày suy nghĩ, lại cúi đầu tiếp tục nói: “Lời khai hôm đó đã được lưu trữ tại Đại Lý Tự, thần đã phái người đi lấy rồi.”
“Vi Giao được Hoàng ân nhiều năm, Trẫm không ngờ hắn lại ngông cuồng như vậy.” Giọng nói của Lý Diệp đã ẩn chứa sự tức giận. Du Túc không trả lời, những gì cần nói Tín Vương đã nói hết ở triều rồi, bây giờ nếu chàng lại lôi Tôn Thế Huy vào, sẽ có vẻ quá cố ý.
Lý Diệp nhìn Du Túc, trầm giọng hỏi: “Sao huynh trưởng của ngươi cũng không báo cáo việc này? Nó luôn cẩn thận, việc này sao nó lại giấu Trẫm?”
“Huynh trưởng không biết việc này, nếu Trạch gia muốn giáng tội, xin chỉ phạt một mình thần.” Sắc mặt Du Túc hơi tái, lông mày nhíu lại, giọng nói mang theo chút lo lắng hiếm thấy. Nhìn chàng như vậy, Lý Diệp chợt thấy Du Túc dù kiêu ngạo nhưng vẫn là người được nuông chiều từ nhỏ, bây giờ thật sự phạm lỗi, chàng hiểu rõ lợi hại trong đó, lúc này cũng đầy lo lắng sợ bị trách phạt. Chẳng trách vừa vào đã vội vàng lấy lòng. Nghĩ đến đây, Lý Diệp dịu giọng: “Việc này ngươi quả thật sơ suất, mọi việc phải học hỏi huynh trưởng của ngươi, nó luôn suy nghĩ chu toàn.”
Lý Diệp sau đó lại trách mắng chàng vài câu nhẹ nhàng, trong lúc đó Du Túc không còn hoạt bát như ngày thường, chỉ cúi đầu không nói. Cuối cùng, chàng lại một lần nữa xin chịu tội, Lý Diệp cũng không có ý định trách phạt, liền cho chàng lui.
Vừa ra khỏi Đan Phượng môn, Du Túc đã thấy Du Uẩn đang đứng đợi. Chàng đưa hốt ngà cho tùy tùng, lên ngựa nói: “Trời xuân se lạnh, huynh trưởng không cần phải đợi ta ở đây.”
Du Uẩn khoác trên mình chiếc áo choàng dày của mùa đông, sắc mặt vẫn còn xanh xao, trông có vẻ tiều tụy. Y nói: “Ta ra ngoài không thấy A Bích, nên mới đợi đệ ở đây.” Nói rồi, y lại nhìn xung quanh: “Lúc lâm triều, A Bích không đi theo đệ, ta cứ tưởng nó sẽ đợi ở đây.”
Du Túc mỉm cười: “Ta sai nó đi làm việc.”
Du Uẩn gật đầu, cũng không hỏi A Bích đi làm việc gì. Y chỉ nhìn Du Túc với ánh mắt ẩn ý. Du Túc cong môi: “Huynh trưởng yên tâm.” Nghe vậy, Du Uẩn liền hiểu ra, khẽ nói: “Về thôi.”
Lý Ương vừa về phủ, Hoàng Vĩnh đã ra đón. Lão đứng dưới ngựa nhìn Lý Ương: “Điện hạ đã về.” Lý Ương gật đầu, xuống ngựa, nói với Chung Phúc: “Đồ cho mẫu thân của Phó xá nhân cứ theo lệ cũ mà đưa đi, đừng quên.”
Lần trước tình cờ gặp Phó Thiệu Thu lúc trú mưa, Lý Ương đã cho người mang thuốc đến cho mẫu thân cậu vài lần. Hắn dặn dò thuộc hạ không được chọn những thứ quá quý giá, chỉ chọn những loại thông dụng nhưng chất lượng tốt là được. Đường đường là xá nhân Đông Cung mà lại sống ở nơi hẻo lánh như vậy, hơn nữa theo lời thuộc hạ báo cáo, nhà của Phó Thiệu Thu cũng không rộng rãi hơn nhà dân bình thường bao nhiêu, lại rất giản sơ, chứng tỏ cậu là người sống thanh bạch. Nếu đưa đồ quý giá, Lý Ương nghĩ cậu sẽ không nhận, chi bằng cứ tặng những thứ bình thường này lâu dài, cũng là một cách tạo mối quan hệ.
“Vận, tiểu nhân sẽ đi sắp xếp ngay.” Chung Phúc nhận lệnh, nhanh chóng lui xuống chuẩn bị.
Hoàng Vĩnh đi theo sau Lý Ương, nói: “Phủ có người đến, nói là người của Du thiếu khanh Đại Lý Tự phái đến, còn mang cả quà đến, đang đợi ở trong viện.” Nghe vậy, Lý Ương dừng bước: “Hắn tặng gì vậy?”
Hoàng Vĩnh cười, chỉ vào trong phủ: “Điện hạ tự mình xem đi, quà của Du thiếu khanh không tầm thường đâu.”
Lý Ương nghi hoặc nhìn lão nội thị, bước nhanh vào Vương phủ. Chẳng mấy chốc, hắn đã nhìn thấy hai cây mộc lan cao lớn dựng giữa sân, rễ cây vẫn còn bọc đất, rõ ràng là vừa được đào từ nơi khác đến.
Lý Ương sững người, hôm đó hắn chỉ thuận miệng nói, cũng không coi lời của Du Túc là thật, nào ngờ chàng lại thật sự mang hai cây đến. Bên cạnh cây còn có một người đứng, Lý Ương nhớ rõ hắn, chính là tên tùy tùng mắt xanh lam đi theo Du Túc.
“Bái kiến Tiết vương.” A Bích hành lễ, rồi nói: “Hai cây mộc lan này là do Du thiếu khanh sai nô tài mang đến, chỉ cần trồng xuống là sống được.” Mấy hôm trước, Du Túc đã dặn hắn đi tìm hai cây mộc lan đẹp, hai cây này vốn mọc ở ngoài thành. Hôm nay trời còn chưa sáng, A Bích đã dẫn người đợi cổng thành mở, đi đào cây rồi vội vàng đưa đến Tiết vương phủ.
Lý Ương đến gần gốc cây, hơi ngẩng đầu nhìn những bông hoa mộc lan đang nở rộ, hai cây mộc lan một trắng một hồng, xen kẽ nhau, trông rất đẹp mắt. Lý Ương đưa tay hái một bông mộc lan trắng, xoay xoay trên tay, khóe miệng như cười như không: “Du thiếu khanh có lòng, ngươi về thay bản vương cảm tạ hắn.”
Sau khi A Bích rời đi, Hoàng Vĩnh chỉ đạo thợ làm vườn trong phủ trồng hai cây mộc lan vào hậu hoa viên. Lão cảm thán: “Du thiếu khanh này đúng là khéo chọn quà.” Lão nghĩ một lúc rồi nói: “Lão nô nhớ trong cung của Tiệp dư lúc sinh thời cũng có một cây mộc lan.”
Lý Ương khẽ “ừ” một tiếng, ném bông mộc lan trong tay xuống hồ, nhìn khối màu trắng nhỏ xíu theo gợn sóng trôi dần ra xa, hắn thản nhiên nói: “Tâm tư của hắn đúng là nhiều quá.”