Cuối tháng 3 năm Khánh Thành thứ 16, Vi Giao, nguyên Tiết độ sứ Bình Lư, bị tru sát tại Doanh Châu.
Tháng 4 năm Khánh Thành thứ 16, Tôn Thế Huy, Tả Tiêu Vệ tướng quân được thăng làm Trấn Quân đại tướng quân, đặc biệt ban thưởng thực ấp 300 hộ. Đại Lý tự Thiếu khanh Du Túc được phong Đồng Trung thư môn hạ bình chương sự.
Cận kề Chính sự đường có trồng vài cây liễu, cứ đến mùa này, liễu rụng lại bay khắp trời, khiến đám tiểu nội thị phụ trách quét dọn hết sức khổ sở. Họ cầm chổi quét đi quét lại, nhưng càng quét, liễu rụng càng bay mù mịt, đành phải liên tục tưới nước ở mấy chỗ này.
Thôi Nguyên Huy bước ra khỏi Chính sự đường, vừa hay trông thấy mấy người đi ngang qua cách đó không xa. Mấy người đó đều mặc quan bào màu đỏ sẫm, thoạt nhìn là những quan viên giữ chức vị cao.
“Thôi công đang nhìn gì vậy?” Môn hạ tỉnh Thị trung Nhan Hoài Chi lúc này cũng bước ra từ Chính sự đường. Ông ta nhỏ hơn Thôi Nguyên Huy vài tuổi, so với vẻ gầy gò, tinh anh của Thôi Nguyên Huy, Nhan Hoài Chi bụng phệ trông có vẻ hòa ái hơn nhiều.
Thôi Nguyên Huy quay người, mỉm cười: “Hóa ra là Nhan công.”
Nhan Hoài Chi nhìn theo hướng Thôi Nguyên Huy vừa nhìn, cũng thấy mấy vị quan viên kia. Ông ta vuốt râu dài, nói: “Kia chẳng phải là Định Châu Thứ sử Tề Thương mới vào kinh mấy hôm trước sao?”
Thôi Nguyên Huy xua tay cười nói: “Không không, bây giờ đã là Quốc tử giám Tế tửu Tề Thương rồi.”
“Phải phải phải, ta già rồi, đầu óc lú lẫn.” Nhan Hoài Chi cười đến híp cả mắt, vừa cười vừa nói: “Vẫn là lão ca ngươi, lão tuấn mã ẩn mình nơi dưỡng lão mà vẫn còn lưu luyến chiến trường à.”
Tề Thương là cậu ruột của Tín vương Lý Phong, em trai của Tề Đức phi, mẫu thân Tín vương. Trước kia là Thứ sử ngoại châu, nhưng cách đây không lâu được điều về Trường An, nhậm chức Quốc tử giám Tế tửu.
Nhìn mấy người kia đi khuất, Nhan Hoài Chi lại cười nói: “Trường An lại thêm tân quý rồi.” Mấy hôm trước, Tôn Thế Huy được gia phong làm Trấn quân đại tướng quân, nhưng đây là “minh thăng ám giáng” (thăng chức nhưng thực chất là bị giáng chức), Trấn quân đại tướng quân tuy phẩm trật cao, nhưng lại là chức quan nhàn rỗi, chẳng bằng Tả Tiêu Vệ tướng quân trước kia nắm giữ binh quyền. Hoàng đế tước đoạt binh quyền của Tôn Thế Huy, lại ưu ái Tề gia, phe cánh của Tín vương, khiến cho địa vị của Thái tử bỗng trở nên vi diệu.
Sau khi Tín vương tố cáo Vi Giao, triều đình vốn tưởng chỉ là cách chức Vi Giao làm thứ dân, cùng lắm là lưu đày Lĩnh Nam, nào ngờ Hoàng đế lại trực tiếp hạ chỉ ban chết tại chỗ, ngay cả cơ hội về kinh biện bạch cũng không có. Có lời đồn rằng Vi Giao từng lén lút qua lại với Hoàng Duy Trung, mưu đồ bất chính, nhưng lời đồn chỉ là lời đồn, không có chứng cứ xác thực.
Thôi Nguyên Huy chắp tay sau lưng, lắc đầu cười nói: “Tân quý tốt đến mấy cũng không bằng những cao môn đại hộ bám rễ ở Trường An này.” Nhan Hoài Chi cũng giống như Thôi Nguyên Huy, đều là những lão làng trong quan trường, lời này tuy không nhắc đến ai, nhưng Nhan Hoài Chi biết ông ta đang ám chỉ Du gia. Ngày trước Du An cũng từng cùng bọn họ cộng sự nhiều năm, trưởng tử Du Uẩn không cần phải nói, hiện nay là Lại bộ Thượng thư kiêm Trung thư Thị lang, nhưng bây giờ ngay cả Du Túc, con trai út cũng đã trở thành Đồng bình chương sự, trực tiếp tham dự chính sự, đây quả thực là ân sủng trời ban.
Nhan Hoài Chi gật đầu, hạ giọng nói: “Ta nghe nói, Du tam lang cũng tham dự vào việc định tội Vi Giao. Chẳng lẽ Du gia đã theo Tín vương rồi sao?” Phải biết việc của Vi Giao chẳng phải do Tín vương khơi ra hay sao?
Dù là Nhan Hoài Chi hay Thôi Nguyên Huy, đến tuổi này, chỉ cần an phận làm quan, đó chính là vẻ vang cả đời, chết cũng được hưởng vinh dự. Họ chưa bao giờ tùy tiện đứng về phe nào, bởi vì đối mặt với những lão thần mấy triều này, dù sau này ai đăng cơ cũng sẽ chỉ lấy lễ mà đối đãi. Nếu bây giờ tùy tiện theo ai, nhỡ chọn nhầm người thì lại rước họa vào thân, chi bằng đứng ngoài, không đắc tội với ai.
Trên mặt Thôi Nguyên Huy thoáng vẻ nghi hoặc, lắc đầu nói: “Khó nói, khó nói lắm.”
Mùa xuân hoa nở rộ, chợ hoa mẫu đơn ở Trường An cũng là một cảnh đẹp. Chợ hoa vừa là nơi thi đấu, vừa là nơi mua bán. Những nhà trồng mẫu đơn đa số là nghề gia truyền, mỗi nhà mỗi vẻ, cũng khiến cho các loại mẫu đơn xuất hiện liên tục, từ quan lại quyền quý cho đến thứ dân bách tính, đều thường xuyên đến thưởng lãm, lựa chọn.
Lý Ương và Lý Phái đã xem qua mẫu đơn các nơi tiến cống vào cung, nhưng chợ hoa mẫu đơn này vẫn thu hút bọn họ. Những bông mẫu đơn bán được giá cao hàng năm không hề thua kém những sản vật trong cung.
Lý Phái chỉ vào một chậu mẫu đơn màu tím nhạt, đường kính mặt hoa khoảng bảy tám tấc, cười nói: “Nếu luận về kích thước, thì cây này xứng đáng là hoa vương.”
Người bán hoa thấy hai người ăn mặc, khí chất giống như con nhà quan, liền ra sức chào mời: “Cây mẫu đơn này ở chợ hoa năm nay là độc nhất vô nhị, lang quân cứ việc so sánh lựa chọn, nếu nhà khác có cây nào to hơn cây này của tôi, tôi sẽ tặng không cây hoa này cho lang quân.”
Lý Ương khẽ cười nói: “Bát đệ, đệ muốn mua sao?”
Lý Phái lắc đầu cười nói: “To thì to, nhưng chung quy vẫn tục khí, không phải là thượng phẩm.”
Người bán hoa nghe vậy, liền bực mình nói: “Lang quân nói vậy không đúng, ai ai cũng có mới gọi là tục, còn như phẩm tướng của hoa này, khó tìm được cây thứ hai, sao có thể gọi là tục được chứ?”
Lý Phái không muốn tranh luận với hắn, liền cùng Lý Ương bỏ đi, vừa đi vừa nói: “Vẫn nên đi chỗ khác xem thử, vừa rồi ta nghe nói có người bảo phía trước có hai cây Bách Dược Tiên Nhân và Phù Tang Tướng Công nở rất đẹp, đó đều là những giống quý hiếm.”
Vừa rồi Lý Phái chỉ nghe lỏm được, cũng không nghe rõ ràng, Lý Ương bèn gọi một người lại hỏi: “Lão bá, nghe nói chợ hoa này có hai cây Bách Dược Tiên Nhân và Phù Tang Tướng Công, không biết ở đâu vậy?”
Lão bá mỉm cười chỉ về một hướng nói: “Ở đằng kia, nhưng đã bị mấy vị lang quân trẻ tuổi mua rồi.”
Nghe tin này, Lý Phái cảm thấy tiếc nuối, vốn nghĩ nếu có thể mua được hai cây mẫu đơn đó dâng lên Hoàng đế thì tốt biết mấy. Mẫu đơn địa phương tiến cống năm nay, phẩm tướng đều tầm thường, không bằng những năm trước.
Thấy chàng có vẻ thất vọng, lão bá lại tưởng Lý Phái tiếc vì không được nhìn thấy mẫu đơn, bèn nói: “Mấy vị lang quân đó vẫn còn ở đó, chắc mẫu đơn vẫn chưa mang đi, hai vị bây giờ qua đó, biết chừng còn có thể nhìn thấy.”
Đã đến rồi, đi thêm vài bước để xem cũng chẳng sao. Hai người đi đến quầy hàng đó, mới phát hiện ra người mua hai cây mẫu đơn kia chính là Du Túc cùng mấy người bạn.
Bọn họ có bốn người, ngoài Du Túc ra, còn có Vương Nguyên và Diêu Hằng Khánh, hai người này Lý Ương đều quen biết, nhưng bên cạnh Du Túc còn có một thiếu niên diễm lệ mà Lý Ương chưa từng gặp. Thiếu niên đó trông mười bảy mười tám tuổi, y phục sang trọng, nét non nớt, ngây thơ hòa quyện với vẻ quyến rũ bẩm sinh trên gương mặt, chấm son đỏ ở giữa trán càng khiến hắn trông kiều diễm khác thường. Nghe Du Túc bọn họ gọi Lý Ương và Lý Phái là Tiết vương, Cảnh vương, thiếu niên đó rụt rè hành lễ theo, dùng ánh mắt tò mò đánh giá bọn họ.
Lý Phái nhìn hai cây mẫu đơn, lắc đầu cười nói: “Hóa ra là các ngươi mua hai cây hoa này.”
“Cảnh vương cũng đến mua mẫu đơn sao?” Diêu Hằng Khánh hỏi, lại nói: “Nếu hai vị điện hạ thích, lát nữa t sẽ cho người đưa mẫu đơn đến phủ.”
Lý Phái vội nói: “Sao có thể làm thế được, đã là các ngươi mua trước, ta sẽ đi tìm mẫu đơn ở chỗ khác vậy.” Tuy Lý Phái không mở miệng xin hoa, nhưng cũng không phủ nhận chàng ban đầu đúng là muốn mua, Diêu Hằng Khánh càng muốn làm cái nhân tình này: “Được điện hạ yêu mến là phúc phận của tôi, tôi cũng không hiểu lắm về thưởng mẫu đơn, chỉ thấy hình dáng đẹp mắt mà thôi, nếu tặng cho điện hạ mới không phụ hai cây mẫu đơn này.”
Đã nói đến mức này, Lý Phái cũng không từ chối nữa, cười nói: “Vậy phải xin Hằng Khánh nhường lại cho ta, ta về phủ sẽ cho người đưa tiền hoa đến phủ ngươi.” Diêu Hằng Khánh lập tức cười xua tay nói: “Không đáng bao nhiêu không đáng bao nhiêu, Cảnh vương không cần khách sáo với ta.”
Phía sau bọn họ còn có mấy người hầu đi theo, trong đó có một người tay đang nâng một cây mẫu đơn. Cây mẫu đơn đó toàn thân trắng muốt, nhưng nh** h** lại có một điểm vàng. Lý Ương nhìn hai lần rồi nói: “Cây Noãn Tâm Hoàng đó cũng không tệ.”
“Đúng vậy, cây Noãn Tâm Hoàng này đến từ Dịch Châu, màu sắc, phẩm tướng đều không chê vào đâu được.” Vương Nguyên cười nói, cậu ta có khuôn mặt trẻ con, khi không cười còn có vài phần anh khí, nhưng khi cười thì chỉ còn lại vẻ thân thiện.
Lý Ương gật đầu cười nói: “Xem ra hôm nay sẽ không ra về tay không rồi.”
Vương Nguyên lắc đầu nói: “Hoa mẫu đơn này không phải của ta.” Cậu ta cười, hất hàm về phía thiếu niên kia, nói: “Là Quý Hạ mua tặng Lam Song.”
Du Túc từ nãy đến giờ vẫn chưa lên tiếng, lúc này mới mỉm cười nói: “Nếu Tiết vương thích, Lam Song nhất định nguyện ý dâng tặng điện hạ.”
Lam Song vừa rồi đã nghe thấy những lời của Diêu Hằng Khánh, vội vàng nói theo: “Ta đương nhiên nguyện ý dâng tặng điện hạ.” Có lẽ cảm thấy giọng mình hơi gấp gáp, hắn vội im bặt, nửa người nấp sau Du Túc.
Lam Song xuất thân trong một gia đình buôn bán nhỏ, từ nhỏ được nuông chiều, nhưng không may cha hắn làm ăn thua lỗ, còn nợ chủ nợ một khoản tiền lớn, cùng đường bí lối nên đã treo cổ tự vẫn. Nhà chủ nợ thấy Lam Song dung mạo tú lệ, b liền bắt hắn về làm con tin, muốn gia tộc Lam gia đến chuộc hắn, nhưng Lam gia căn bản không ai muốn trả số nợ đó. Chủ nợ cũng là người có mưu tính, không làm bậy với Lam Song, ngược lại còn dạy dỗ hắn một phen, sau đó chuyển tay tặng cho Du Túc.
Lam Song theo Du Túc cũng mới được vài ngày, đây là lần đầu tiên gặp Lý Ương, Lý Phái – những vị thân vương như thế này, nên không khỏi có chút e dè, lại sợ nói sai, đành nấp bên cạnh Du Túc. Lam Song thấp hơn Du Túc một cái đầu, lúc này đứng bên cạnh chàng, càng ra vẻ yếu đuối, đáng thương.
“Không cần đâu, ta cũng chỉ khen ngợi vậy thôi.” Những động tác nhỏ của thiếu niên Lý Ương đều nhìn thấy rõ, xem ra Lam Song này là sủng nam mới của Du Túc.
Lý Phái hiển nhiên cũng nhìn ra điều gì đó, đùa nói: “Dung mạo của Lam Song quả xứng với cây Noãn Tâm Hoàng này.”
“Bên cạnh Quý Hạ khi nào thì có những thứ tầm thường chứ.” Diêu Hằng Khánh cười trêu chọc, lại nói tiếp: “Lúc trước vào dịp Thượng Nguyên…” Chưa nói hết câu, Du Túc liếc nhẹ Diêu Hằng Khánh một cái, cậu ta lập tức ngậm miệng, sờ mũi nói: “Chuyện phong lưu của Quý Hạ kể cả ngày cũng không hết.”
Hai người còn lại không biết nội tình, chỉ nghĩ là Du Túc không muốn nhắc đến những chuyện này, đều cười phá lên. Nhưng Lý Ương biết Diêu Hằng Khánh muốn nói gì, ngày Thượng Nguyên hôm đó, Diêu Hằng Khánh chẳng phải đã bắt gặp hắn sao? Nghĩ đến việc cậu ta lại đem hắn so sánh với tên luyến đồng này, trong mắt Lý Ương thoáng hiện vẻ không vui.
“Hôm nay Tiết vương vẫn chưa có gì trong tay, nếu điện hạ không thích cây Noãn Tâm Hoàng này, nếu điện hạ nhìn trúng cây mẫu đơn nào khác, ta sẽ trả tiền, coi như là quà ta tặng điện hạ.” Du Túc nói.
Lý Ương nhìn Du Túc một cái, rồi cười nói: “Đa tạ ý tốt của Du thiếu khanh, nhưng hôm nay ta chỉ đến dạo chơi thôi, có ưng ý hay không cũng không sao cả.” Du Túc mỉm cười, không nói gì nữa.
Mấy người bọn họ ban đầu định cùng đến Thành quốc công phủ dùng bữa trưa, bây giờ lại gặp Lý Ương và Lý Phái, Diêu Hằng Khánh lại hết sức mời mọc, Lý Ương và Lý Phái cũng khó từ chối, nhất là Lý Phái, vừa mới nhận mẫu đơn của người ta, chút thể diện này vẫn phải nể nang.
Thành quốc công là tước vị thế tập, từ khi lập quốc đến nay, cũng coi là vọng tộc, phủ đệ tự nhiên không thể nào xoàng xĩnh. Tuy nhiên hôm nay Thành quốc công không có ở phủ, dĩ nhiên cũng không thể tiếp khách. Bữa trưa được bày ở đình nghỉ mát trong hậu hoa viên, đình nghỉ mát được xây bên cạnh thủy tạ, gió xuân mang theo hương hoa thổi từ mặt nước đến, quả thật rất thoải mái. Rượu quá vài tuần, Lý Ương liền lấy cớ thay y phục, rời tiệc trước.
Vừa rồi uống là rượu quế hoa tự ủ của Diêu gia, ủ xong từ năm ngoái liền chôn dưới gốc cây, rượu này uống vào miệng thơm ngọt, nhưng hậu kình rất mạnh. Mấy chén xuống bụng, mặt Lý Ương đã ửng đỏ. Tửu lượng của hắn không tệ, nhưng lại dễ say, thường thường chưa uống được mấy chén đã đỏ mặt trước.
Lý Ương vốn không thích hương hoa, vừa rồi lại dùng chút rượu quế hoa ngọt lợ, hai mùi này hòa quyện khiến ngực Lý Ương hơi khó chịu. Hắn cũng lười quay lại uống rượu, bèn bảo người hầu dẫn hắn đi nghỉ ngơi một lát. Trong những phủ đệ lớn thế này thường có chuẩn bị sẵn vài gian phòng sạch sẽ để khách nghỉ ngơi giữa chừng. Người hầu lại ân cần hỏi Lý Ương có muốn uống chút canh giải rượu không, Lý Ương xua tay, chỉ bảo hắn quay lại nói là hắn sẽ quay lại sau.
Bên cạnh gian phòng này là một rừng trúc nhỏ, quả nhiên không ngửi thấy mùi hương hoa nào nữa, Lý Ương cũng cảm thấy dễ chịu hơn. Lúc này trong phòng chỉ có một mình hắn, nên hắn nới lỏng cổ áo, nhưng chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, cửa phòng đã bị đẩy ra.
“Điện hạ thay y phục sao lại thay đến tận đây?”
Giọng nói này, Lý Ương không cần nhìn cũng biết là Du Túc. Lý Ương chỉnh lại y phục, đứng dậy nói: “Sao c** nh* cũng tới đây?”
“Sợ ngươi say.” Du Túc khẽ cười, đưa tay muốn ôm Lý Ương, nhưng bị hắn tránh né. Lý Ương gạt tay chàng ra, nói: “Tửu lượng của ta chưa đến nỗi tệ như vậy.”
Du Túc ra vẻ nghiêm túc gật đầu nói: “Ta cũng thấy tửu lượng của điện hạ không tệ đến thế.” Chàng ngay lập tức lại không chịu buông tha, tiếp tục tiến đến ôm Lý Ương. Động tác của chàng nhanh nhẹn dứt khoát, lần này không để Lý Ương tránh được.
“Vậy là ngươi đang ghen rồi.” Du Túc ôm Lý Ương từ bên cạnh, đầu chàng nhẹ nhàng dựa vào đầu Lý Ương, khẽ nói bên tai hắn: “Vừa rồi ở chợ hoa mẫu đơn, ta thấy trong mắt ngươi có chút không vui.” Hôm nay tình cờ gặp Lý Ương quả thực nằm ngoài dự liệu của Du Túc, tuy chàng không cho rằng mình có gì sai, cũng cảm thấy Lý Ương không nên vì chuyện nhỏ này mà tức giận.
Lý Ương nghiêng đầu, cười nói: “c** nh* quá đề cao bản thân rồi.” Lúc trước hắn đúng là có chút không vui, nhưng tuyệt đối không phải vì Lam Song, càng không có chuyện ghen tuông.
Du Túc khẽ thở dài: “Diệu Nô.” Giọng chàng lười nhác mà thân thiết, tiếng gọi “Diệu Nô” này dường như thật sự chứa đựng tình cảm khó nói nên lời, nhưng giữa hai người rõ ràng chỉ là lợi dụng lẫn nhau. Lý Ương khó hiểu nhìn Du Túc, hắn không hiểu bộ dạng luôn tỏ ra thâm tình này của chàng là giả vờ cho ai xem. Sau đó, hắn thoát khỏi vòng tay Du Túc, thản nhiên nói: “Thôi, ta về trước, kẻo bọn họ nghi ngờ.”
Lý Ương ung dung rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình Du Túc. Nhìn theo hướng Lý Ương rời đi, trên mặt Du Túc không còn vẻ dịu dàng vừa rồi, ngược lại lộ ra vẻ mặt chán nản.