Bồ Tát Man - Znvznv

Chương 44

Tiệc tối vừa rồi ai nấy cũng đã ngà ngà say, chưa kịp mấy tuần rượu nữa thì đã có người dần dần đuối sức. Tỳ nữ, nội thị vội vàng mang thạch giải rượu và nước mơ chua đến cho mọi người giải say. Ninh Thọ Quận vương đã say mèm, đang nằm nghiêng trên giường tre, miệng lẩm bẩm không biết nói gì. Hắn có phần mập mạp, hai nội thị cố hết sức mới đỡ được hắn, lại có mấy người khác cuống cuồng rót cho hắn ít nước giải rượu.

Cả hồ sen lay động nhẹ nhàng trong gió đêm, dáng vẻ yểu điệu, thanh cao thoát tục. Một con chuồn chuồn lướt qua mặt nước, định tìm chỗ đậu chân, nào ngờ lại tìm nhầm nơi, đậu lên chiếc đèn hoa làm bằng lụa mỏng.

Trước mắt Lý Ương là hồ sen đẹp đẽ, sau lưng là cảnh tượng náo nhiệt phồn hoa của chốn quyền quý, nơi đó nằm ngổn ngang những người có thân phận cao quý nhất của triều đại này. Ánh đèn đến ven hồ dần dần yếu đi, như một ranh giới vô hình, phân chia rõ ràng sáng tối.

“Mấy chiếc đèn sen kia kết thật khéo.” Đột nhiên một giọng nói vang lên sau lưng, Lý Ương không quay đầu lại, chỉ nói: “c** nh* không đi chơi à?”

Không biết từ lúc nào Du Túc đã đứng sau Lý Ương. Chàng nhìn bóng lưng dường như hòa vào màn đêm kia, lại tiến lên vài bước, mỉm cười: “Thấy điện hạ đứng một mình ở đây, sợ điện hạ buồn.”

Lý Ương nghiêng đầu nhìn Du Túc. Chàng hẳn đã uống kha khá, hai má ửng hồng, nhưng đôi mắt lại sáng ngời, gương mặt tươi tắn ấy càng thêm rực rỡ dưới ánh đêm. Lý Ương im lặng một lúc rồi mới nói: “Người trong người ngoài đều có, sao lại buồn được.”

Lý Ương khẽ hít hà rồi nói tiếp: “Thơm quá.”

Nhìn cả hồ hoa nở rộ, Du Túc cong khóe môi: “Hương sen thanh nhã, không ngờ trong phủ Trường Lạc Quận vương lại có một hồ sen thế này.”

Lý Ương lắc đầu, nhỏ giọng: “Không, ta nói là hương long diên hương trên người ngươi.” Long diên hương có tác dụng giải nhiệt, mùi hương quý giá này lấn át cả hương sen thoang thoảng, liên tục khẳng định sự hiện diện của mình. (Long diên hương: một loại hương liệu quý hiếm, được coi là báu vật của biển cả)

Lý Ương không cho Du Túc cơ hội lên tiếng, lại tiếp tục: “Vừa rồi trên bàn tiệc nghe nói đại lang (anh trai cả) nhà ngươi bị Ngự Sử Đài buộc tội, dính vào tội danh trị dưới không nghiêm?”

Du Túc nhìn chằm chằm vào hồ sen, thản nhiên nói: “Ngày thường đám người Ngự Sử Đài chỉ chăm chăm mắng ta, lần này cũng đổi khẩu vị, tìm đến huynh trưởng ta rồi.”

“Chuyện này không liên quan đến Du gia?” Lý Ương bán tín bán nghi.

Du Túc bật cười: “Đây vốn là việc của Lại Bộ, nếu huynh trưởng ta có ý định gì, đâu cần phải vòng vo qua Ngự Sử Đài. Vị huynh trưởng khác của ta, điện hạ cũng biết, huynh ấy vốn không màng chính sự. Còn ta…” Du Túc cười khổ, dùng ngón tay gãi gãi mi tâm: “Bản thân ta còn đang có chút phiền phức, nào có thời gian đi để ý đến một tên diện thủ.” Vài tháng trước, Du Túc được bổ nhiệm làm Giang Hoài Hà Nam Chuyển Vận Đô Sứ, phụ trách cung ứng lương thực cho khu vực kinh kỳ. Nhân việc này, chàng đã vài lần đề bạt một số quan lại. Ngự Sử Đài thấy không thuận mắt, nhiều lần buộc tội chàng lạm dụng quyền lực tư lợi, tấu chương sắc bén, chỉ thiếu nước trực tiếp gán cho Du Túc cái mũ bè phái.

Lời chàng nghe có vẻ phiền não, nhưng nét mặt vẫn thờ ơ, không hề bận tâm. Lý Ương nửa nghiêm túc nửa đùa cợt hỏi: “Ngươi hiện giờ thân cận với Tín Vương, lại còn ra sức đề bạt người của mình trong triều, chẳng lẽ không sợ Thánh thượng nghi ngờ ngươi sao?”

Du Túc cười khẩy, không cho là đúng: “Chỉ cần nghe lời và chịu làm việc, ta thân cận với ai, đề bạt ai, Thánh thượng đều sẽ không để ý. Từ xưa đến nay, Hoàng đế chưa bao giờ sợ đại thần nắm quyền, họ chỉ sợ mình không thể khống chế được những thần tử đó.” Chính vì hiểu rõ đạo lý này nên Du Túc mới chưa bao giờ kiêng dè những lời buộc tội, chỉ cần Hoàng đế không có ý định động đến chàng, những tấu chương ngàn vạn chữ kia cũng chỉ là giấy lộn.

“Hơn nữa, có người sẽ đổ hết những chuyện này lên đầu Tín Vương, cho rằng ngươi nương nhờ Tín Vương, làm việc thay hắn mà thôi.” Lý Ương nói nốt lời của Du Túc, khiến chàng bật cười: “Trong lòng điện hạ cũng rất rõ mà.”

Lý Ương lặng lẽ quay mặt đi, không nói gì. Du Túc tinh thông quan đạo, chàng hiểu rõ Hoàng đế muốn gì, vậy sau này, chàng sẽ hiểu mình muốn gì chứ? Nếu thật sự đến lúc đó, Du gia phải làm thế nào mới có thể đứng vững?

Dần dần, Du Túc ngừng cười, thản nhiên nói: “Hôm trước, Chương tiên sinh đã qua đời.” Lý Ương lấy lại tinh thần, suy nghĩ một chút: “Thị giảng Chương Hoái Thận của Hàn Lâm Viện?”

Chương Hoái Thận là một nhà Nho nổi tiếng, cũng là thầy dạy vỡ lòng của Lý Ương. Năm đó, Lý Ương cùng Lý Phái xuất các học hành, tuổi của Du Túc cũng tương đương với bọn họ, nên đều cùng nhau được Chương Hoái Thận dạy dỗ. Lý Ương vẫn còn nhớ đó là một lão nhân gia nghiêm khắc đến cổ hủ, rất uyên bác, ngày thường rất nghiêm túc. Trẻ con sáu bảy tuổi chính là lúc ham chơi nhất, nhưng dù là cậu ấm cô chiêu nhà nào, đến trước mặt ông cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

“Chuyện này là huynh trưởng ta nói cho ta biết. Huynh ấy nói, Chương Hoái Thận là thầy dạy vỡ lòng của ta, ta nên đến phúng viếng, coi như tận tình thầy trò.” Du Túc dừng lại một chút, dường như đang suy nghĩ điều gì, rồi lại tiếp tục: “Tiên sinh cả đời uyên bác, lại cần mẫn, sách thánh hiền, đạo trị thế, ông đều hiểu rõ, nhưng đến cuối cùng cũng chỉ nhận được một cỗ quan tài mỏng manh, vài tiếng thở dài.”

Giọng Du Túc rất nhẹ, nhưng nghe kỹ lại mang theo chút chế giễu. Khi nói chuyện với Du Túc, Lý Ương luôn phải cẩn trọng gấp bội, cân nhắc từng lời nói của đối phương, suy đoán hàm ý sâu xa ẩn giấu bên dưới. Hắn nghĩ, có lẽ trong lòng Du Túc, điều quan trọng nhất không gì khác ngoài quyền thế, còn những người như Chương Hoái Thận, Du Túc chỉ thấy họ cổ hủ.
“Tiết vương ở đây à.” Một giọng nói say khướt đột nhiên vang lên. Lý Ương quay đầu lại nhìn, thấy Ninh Thọ Quận vương đã đứng dậy khỏi giường tre, đang loạng choạng đi về phía này.

Lý Ương cứ tưởng hắn đã tỉnh rượu, nhưng nhìn gần thì thấy rõ ràng Ninh Thọ Quận vương vẫn còn say, hắn vịn một tay vào cánh tay Lý Ương, cười nói: “Ngươi làm gì ở đây, lại đây lại đây, cùng ta uống rượu.”

Ninh Thọ Quận vương đã không thể uống thêm được nữa, Lý Ương đành phải nói cho qua chuyện: “Hôm nay mọi người đều uống nhiều rồi, ngày khác ta sẽ đến phủ Ninh Thọ Quận vương tìm ngươi.” Nửa người Ninh Thọ Quận vương dựa vào Lý Ương, hai nội thị phía sau kéo thế nào cũng không kéo hắn ra được. Trong lòng Lý Ương kêu khổ không dứt, cũng đành mặc kệ, để hắn dựa vào. Du Túc khoanh tay đứng bên cạnh, khóe miệng hơi nhếch lên, vẻ mặt ung dung, chỉ thong thả xem náo nhiệt.

Nhưng lúc này Lý Ương cũng không rảnh để ý đến Du Túc nữa. Ninh Thọ Quận vương lại đổi ý, nhất quyết kéo Lý Ương cùng đi hái sen. Lý Ương không thích đến gần nước, bình thường đứng bên bờ thì không sao, nhưng hắn chưa bao giờ xuống hồ xuống ao. Hắn mấy lần từ chối, Ninh Thọ Quận vương vẫn không chịu thôi, hắn sức lực rất lớn, Lý Ương nhất thời không thoát ra được. Bên này náo nhiệt, lập tức thu hút không ít người. Trường Lạc Quận vương cũng hết lời khuyên can, nhưng vẫn không thể nào ngăn được Ninh Thọ Quận vương. Lý Ương cũng không muốn làm quá khó khăn, dù sao đây cũng là phủ Trường Lạc Quận vương, làm chủ nhà khó xử cũng không nên, vì vậy đành phải miễn cưỡng đồng ý.

Con thuyền nhỏ bên hồ không lớn, sau khi người chèo thuyền đứng lên thì chỉ còn chỗ cho hai người, như vậy không thể mang theo thị tùng lên thuyền nữa. Lý Ương đỡ Ninh Thọ Quận vương đang run rẩy lên thuyền, con thuyền nhỏ lắc lư vài cái, Lý Ương đè nén tâm trạng, cố gắng đứng vững, chỉ mong lát nữa hái đại vài cái rồi thôi.

Nhưng Ninh Thọ Quận vương lại rất hào hứng, thuyền nhỏ chưa đi được bao xa, hắn đã chê người chèo thuyền động tác quá chậm, nhất quyết muốn tự mình chèo thuyền. Thuyền vốn đã không vững, Ninh Thọ Quận vương lại đi đứng loạng choạng, sơ sẩy một chút là có thể rơi xuống nước. Để tránh xảy ra chuyện, Lý Ương bèn kéo Ninh Thọ Quận vương lại, chỉ an ủi nói sắp đến chỗ sen rồi. Ninh Thọ Quận vương đã say mèm, nhưng lúc này cũng quyết tâm, hắn hất mạnh tay Lý Ương ra, lại đi giành mái chèo. Người chèo thuyền thấy quận vương như vậy, không dám đưa mái chèo cho hắn. Trong lúc giằng co, con thuyền nhỏ đột nhiên nghiêng sang một bên, cả ba người trên thuyền gần như đồng thời rơi xuống nước.

Lớp nước trên cùng mang theo hơi ấm của mùa hè, nhưng nước bên dưới vẫn lạnh buốt. Chỉ trong chớp mắt, những ký ức chôn sâu trong giấc mơ lại ùa về. Nước hồ không ngừng tràn vào mũi miệng, tiếng gọi í ớ trên bờ, cơ thể dần chìm xuống, tất cả đều giống như ngày hôm đó, nỗi sợ hãi tột độ gần như khiến Lý Ương quên cả vùng vẫy. Ánh sáng lờ mờ trên mặt nước càng ngày càng tối, càng ngày càng xa, Lý Ương muốn níu giữ những tia sáng le lói ấy, nhưng cơ thể hắn dường như bị trói buộc, mọi thứ hắn làm đều vô ích. Mười mấy năm trước, hắn thật bất lực, mười mấy năm sau, dường như vẫn không có gì thay đổi.

Nước hồ lạnh lẽo tràn vào phổi, như những khối sắt lạnh giá, kéo Lý Ương dần chìm xuống. Trong cơn mê man, Lý Ương dường như thấy một bóng người đang tiến lại gần mình, hắn cố gắng mở mắt ra muốn nhìn rõ người đó là ai, nhưng chỉ thấy một mảng màu đỏ mơ hồ.

Bình Luận (0)
Comment