Bồ Tát Man - Znvznv

Chương 43

Ánh đèn hoa đăng trôi nổi trên mặt nước, lay động cả một hồ sao trời lấp lánh. Ánh đèn từ lầu gác, cung điện rọi xuống, hòa cùng tiếng ếch kêu đêm hè tạo nên một bản hòa tấu mùa hạ. Hôm nay là ngày sinh thần của Quận vương Trường Lạc. Sau bữa tiệc tối, quan khách vẫn chưa ra về, gia nhân bèn bê những chiếc giường nhỏ, bàn thấp ra sân. Tiệc rượu lại tiếp tục, cùng với đủ trò chơi, không khí vô cùng náo nhiệt.

Vừa xong trò chơi xúc xắc, mọi người lại chuyển sang tung cầu thơm. Quây quanh một nữ lang yểu điệu đang ngồi chính giữa là đám đông quan khách. Nàng tay đặt trên chiếc trống Hạt, mỉm cười nói: “Mọi người hãy nghe hiệu lệnh của ta. Cầu thơm dừng ở tay ai, người đó phải uống một chén rượu.” Nữ lang búi tóc kiểu Linh Xà Kế, không dùng nhiều đồ trang sức cầu kỳ, chỉ cài một chiếc lược ngọc, một cây trâm mã não, điểm thêm vài bông hải đường, nhưng giữa những phu nhân quyền quý, nàng lại toát lên vẻ thanh nhã đặc biệt.

Quận vương Trường Lạc vội cười nói: “Trịnh Đô Tri, mời cô bắt đầu.”

Trịnh Ngâm Nhi là ca kỹ cung đình, thuộc Thái Thường Tự, không phải gia đình nào cũng có thể mời được. Vì thân phận này, mọi người thường tỏ ra khách sáo với nàng. Trên cổ tay mảnh khảnh của nàng đeo vài chiếc vòng vàng nhỏ, khi cử động, những chiếc vòng chạm vào nhau tạo nên âm thanh trong trẻo. Nàng khẽ mỉm cười, tay nâng cầu thơm lên một lúc, rồi nhẹ nhàng buông xuống. Theo nhịp trống, cầu thơm bắt đầu được chuyền tay nhau.

Thân phận thái tử tôn quý, dĩ nhiên không thể ở đây vui chơi thâu đêm. Sau khi hắn rời đi, không khí cũng thoải mái hơn. Mọi người cười nói vui vẻ, hối hả chuyền tay cầu thơm.

Một thị nữ đứng bên cạnh khéo léo nháy mắt với Trịnh Ngâm Nhi. Nàng ta hiểu ý, tiếng trống lập tức dừng lại. Cầu thơm dừng lại ở tay Quận vương Trường Lạc. Hôm nay là Quận vương làm chủ, lại là ngày vui của hắn, mọi người dĩ nhiên muốn trêu đùa một chút. Hắn vừa tròn ba mươi, tuổi còn trẻ, cũng không câu nệ, liền cười nói: “Hôm nay vận may của ta đến rồi.” Mấy người xung quanh thấy hắn uống cạn một chén rượu vẫn chưa hài lòng, lại rót thêm một chén đầy, bắt hắn uống thêm chén nữa.

Trịnh Ngâm Nhi khẽ che miệng cười, nói: “Thôi thôi, các vị lang quân hãy tha cho Quận vương đi, cẩn thận Quận vương phi trách tội đấy.”

Quận vương phi Trường Lạc ngồi phía nữ quyến vội phe phẩy quạt, cười nói: “Ta không quản, cứ để cho chàng ấy uống.”

Mọi người nói cười một hồi, lại tiếp tục tung cầu thơm. Đến lượt Lý Ương, hắn vội vàng đưa cầu thơm cho Định Dương Phò Mã Diệp Lâm bên cạnh. Diệp Lâm cũng nhanh chóng chuyền đi, thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng, cầu thơm dừng lại ở tay Du Túc.

Trịnh Ngâm Nhi cười nói: “Ta biết tửu lượng của Tam lang, mau đổi cho chàng ấy chén rượu lớn hơn.” Tuy nói vậy, nhưng không khí trên bàn tiệc không còn thoải mái như lúc mọi người trêu đùa Quận vương Trường Lạc nữa. Trừ vài người thân quen, không ít người vẫn khá e dè Du Túc, không dám đùa cợt với chàng.

Thị nữ đã đổi chén rượu, đặt trước mặt Du Túc. Chàng không hề bận tâm, chống một chân ngồi trên giường, mỉm cười: “Vậy phải phiền Trịnh Đô Tri rót rượu cho ta rồi.”

“Đương nhiên.” Bàn tay mềm mại của Trịnh Ngâm Nhi cầm bình rượu, rót đầy một chén cho Du Túc, rồi cười nói: “Tam lang uống đi.” Một chén rượu lớn vào bụng, có vài người khen ngợi Du Túc, không khí lại thoải mái hơn một chút.

Lý Ương che giấu ý cười nơi khóe miệng, nhìn quanh một lượt, hỏi: “Người của phủ Trưởng công chúa Tuyên Thành đã về rồi sao?” Quận vương Trường Lạc rất được lòng người, hoàng thân quốc thích gần như đều đến dự, nhưng hình như hắn không thấy người của phủ Trưởng công chúa Tuyên Thành.

Diệp Lâm vội đặt chén rượu xuống, hạ giọng nói: “Phủ Trưởng công chúa xảy ra chuyện.”

Lý Ương nghi hoặc hỏi: “Chuyện gì?”

Diệp Lâm nhìn những người xung quanh, tiếp tục nói nhỏ: “Ngươi có biết tên diện thủ[1] Lệ Thông bên cạnh Trưởng công chúa không?”

Cách đây không lâu, Lệ Thông vừa làm Lý Ương mất mặt một trận, hắn dĩ nhiên biết, liền gật đầu: “Biết.”

“Tên Lệ Thông đó ỷ vào sự sủng ái của Trưởng công chúa Tuyên Thành, ngang ngược tác oai tác quái đã đành, vậy mà lại cả gan cấu kết với một Sự Trung[2] của Khảo Công Ty[3] nhận hối lộ từ các quan viên. Với những người đưa tiền, chúng sẽ nương tay, cho điểm khảo hạch tốt. Còn với những người không chịu hối lộ, chúng sẽ cố tình cho điểm kém. Thật là lòng lang dạ sói.”

Triều đình hiện đang thực hiện chế độ khảo hạch, do Khảo Công Ty thuộc Lị Bộ quản lý. Quan viên sau khi nhậm chức đều phải trải qua khảo hạch, kết quả khảo hạch tốt hay xấu quyết định việc tăng giảm bổng lộc và thăng giáng chức vụ.

Diệp Lâm tiếp tục nói: “Luật pháp có quy định, những người giám sát, chủ quản nhận hối lộ, làm trái pháp luật, cứ một xích[4] thì bị đánh một trăm trượng, cứ một thất[5] thì tăng thêm một bậc, nhận mười lăm thất thì xử treo cổ. Tuy Lệ Thông không phải quan lớn, nhưng trước đây Trưởng công chúa Tuyên Thành cũng đã xin cho hắn một chức vụ. Lần này hắn khó mà thoát tội.”

Nghe Diệp Lâm nói vậy, hình như Lệ Thông đã thoát chết. Lý Ương lại hỏi: “Vậy kết quả thế nào?”

Diệp Lâm thở dài: “Chiều nay, ta đưa con vào cung vấn an, đúng lúc gặp Trưởng công chúa đang khóc lóc om sòm trước mặt Trạch gia, xin Trạch gia tha cho Lệ Thông lần này.” Nói đến chuyện này, Diệp Lâm có chút dở khóc dở cười: “Nếu dễ dàng tha thứ cho Lệ Thông, há chẳng phải để người ta dị nghị sao, các quan viên khác sẽ nghĩ thế nào. Nhưng Trưởng công chúa cứ khóc mãi không thôi, Trạch gia không còn cách nào khác, cuối cùng chỉ đày hắn đi.”

Khảo Công Ty còn có Khảo Công Lang Trung và Viên Ngoại Lang[6] là quan trên, sao trước đây không phát hiện ra chuyện của Lệ Thông, mãi đến bây giờ mới bị tố cáo? Khảo Công Ty trực thuộc Lị Bộ, mà Du Uẩn chính là Lị Bộ Thượng Thư. Trong lòng Lý Ương chợt lạnh, chuyện này liệu có liên quan đến nhà họ Du không? Ánh mắt hắn lướt qua Du Túc, thấy chàng vẫn tươi cười, đang cụng chén với người khác. Người bên cạnh nói gì đó khiến chàng cười ha hả.

Lý Ương vừa rót rượu cho Diệp Lâm, vừa hỏi: “Chuyện này là do Ngự Sử Đài tố cáo?”

Diệp Lâm không chứng kiến tận mắt, cũng không chắc chắn lắm, chỉ nói: “Hình như là vậy. Nghe nói Du Thượng Thư cũng bị khiển trách vì quản lý không nghiêm. Nhưng công việc của Thượng Thư Tỉnh luôn bận rộn, cho dù Du Thượng Thư có tỉ mỉ đến đâu cũng không thể chu toàn mọi việc. May mà Trạch gia cũng hiểu rõ nguyên do, không giáng tội.”

Lý Ương nâng chén rượu cụng với Diệp Lâm, mỉm cười không nói gì nữa. Trong lòng hắn nghĩ, ngay cả Du Uẩn cũng bị khiển trách, xem ra chuyện này không liên quan gì đến nhà họ Du. Cũng đúng, nhà họ Du và phủ Trưởng công chúa Tuyên Thành xưa nay không có giao tình gì, nước sông không phạm nước giếng. Lệ Thông phạm tội, cứ xử lý trực tiếp là được rồi, cần gì phải làm ầm ĩ đến tai Hoàng thượng. Lý Ương lại nghĩ, hay là Thái tử muốn mượn chuyện này để làm giảm uy thế của nhà họ Du? Nhưng gần đây Thái tử bận đối phó với Tín Vương còn không xong, hơn nữa cũng không cần thiết vì một lỗi nhỏ thế này mà gây khó dễ cho Du Uẩn.

Chú thích: Trích từ Đường Luật – Chức Chế Luật

[1]  Trai bao

[2] Chức quan thời xưa.

[3] Cơ quan phụ trách việc khảo hạch quan lại.

[4] Đơn vị đo chiều dài thời xưa.

[5] Đơn vị đo vải vóc thời xưa.

[6] Chức quan thời xưa, phó của Lang Trung.

Bình Luận (0)
Comment